Gió Nam Lùa Vào Rèm Lụa

Chương 3



Chu Chi Nam không qua đêm ở phòng Nguyễn La, điều này khiến cho cô thở phào nhẹ nhõm.

Sáng hôm sau không thấy Chu Chi Nam đâu, chắc là đã ra ngoài từ sớm. Sau bữa sáng, Nguyễn La ngồi trên ghế sô pha, dì Mai cắt trái cây xong để vào đĩa thủy tinh, Nguyễn La có khẩu vị nên ăn không ít.

Chẳng mấy chốc sau lại có người tới tháo chiếc đồng hồ quả lắc kia để hạn chế tiếng ồn, rồi thay vào vị trí đó chiếc đồng hồ không có quả lắc. Kích thước không thay đổi, dường như vẫn cùng một loại, chỉ là con lắc đồng hồ đã bị cắt đi.

Tính tình Nguyễn La cổ quái, lần đầu tiên không bị âm thanh ồn ào làm nổi giận. Nhìn thấy đồng hồ đã được thay, gương mặt cô tràn đầy nét tươi cười, đôi mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm.

Người làm trong nhà họ Chu như được âm thầm cho hay, Nguyễn La đã nắm trong tay mọi quyền hành của Chu trạch. Quả lắc đồng hồ quấy rầy đến cô, Chu Chi Nam lập tức cắt bỏ quả lắc đồng hồ.

Có tên người làm đến thương hội truyền lời cho Chu Chi Nam, đại tiểu thư thấy đồng hồ đã được thay thì cười tươi như hoa. Anh nghe mà không che giấu được nụ cười, nhìn vào sổ sách cười vài tiếng. Tên người làm hoảng sợ cúi đầu, không dám ngẩng lên.

Người trong nhà họ Chu lui tới không ngừng, người sửa đồng hồ vừa mới rời đi, giáo viên dương cầm đã tới. Trong lòng Nguyễn La vui vẻ, bước nhanh lên lầu vào phòng đàn cùng với giáo viên.

Đám người làm thầm thở phào một hơi, tâm trạng thiên kim đại tiểu thư đang tốt, đỡ lo, đỡ lo.

Nhưng mà hôm nay giáo viên tới là để tạm biệt cô.

Giáo viên dạy dương cầm Lý Thanh Như của cô là một người tuyệt vời. Ban đầu Nguyễn La không muốn học, lời ra khỏi miệng đều rất cay nghiệt, nhưng Lý Thanh Như coi những điều cô nói như trò trẻ con, tỏ ra khinh thường, có đôi khi cũng sẽ đáp trả lại. Trên người cô ấy luôn tản ra phong thái trang nhã như hoa sen, lúc nói lời cay nghiệt giọng điệu cũng rất bình thản.

Nguyễn La thừa nhận cô thích như vậy, cô không thích cái kiểu nhu nhược ngốc nghếch, vừa bị cô nói hai câu đã nín thin không nói nên lời như Lâm Vãn Thu.

Hôm nay giáo viên vừa ý phải đi, Nguyễn La có chút không nỡ.

Từ phòng đàn bước ra, người làm thấy Lý Thanh Như rời khỏi nhà họ Chu như bình thường, còn khéo léo chào hỏi dì Mai một tiếng.

Mà trên mặt Nguyễn La không có ý cười, đi thẳng về phòng khóa trái cửa lại.

Tính tình cô sớm nắng chiều mưa, mọi người đã không còn lạ lẫm gì nữa, chỉ có thể âm thầm kêu thảm.

Trong phòng, Nguyễn La lật tìm khắp nơi, từ trong hộp sắt nhỏ bên trong ngăn kéo tìm được một bao thuốc lá bạc hà. Lần trước Trình Mỹ Trân tới nhà họ Chu có lén lén lút lút chia sẻ thuốc bạc hà không biết lấy được từ đâu với cô, nói là thời thượng nhất bây giờ, mấy quý cô có tiếng ở bếnThượng Hải cũng không có được mấy điếu. Còn mang đến một chiếc bật lửa xinh xắn lung linh. Trình Mỹ Trân nhát gan, một điếu cũng không đụng đã đưa hết cho cô. Cô sợ Chu Chi Nam phát hiện, cố ý giấu ở trong hộp.

Nguyễn La giả vờ bình tĩnh châm một điếu thuốc, cái miệng anh đào nhỏ ngậm điếu thuốc vào, hút một hơi rồi nhả ra, trước mặt là một màn khói lượn lờ.

Không có gì thú vị lắm.

Lý Thanh Như nói với Nguyễn La, cô ấy quyết định tới nước Anh du học, bởi vì muốn hướng tới cuộc sống lâu dài ở đó.

Nguyễn La chỉ nói một câu tốt quá rồi không biết nói gì nữa.

“Cô có tính toán gì không? Điều kiện tốt như vậy, có nhiều hơn người khác một nấc thang lên trời.”

“Tôi ư? Tôi không biết, tôi chỉ thấy Chu Chi Nam đang nuôi chó thôi.”

Lý Thanh Như thoải mái cười: “Cô ấy à, cùng lắm chỉ là bé mèo trong ngực anh ta, là cái loại biết cào người.”

Chu Chi Nam đang đồng hóa cô.

Năm đầu tiên tới nhà họ Chu không biết cô đã chạy trốn bao nhiêu lần. Thượng Hải lớn như vậy, chẳng qua cô chỉ là một hạt cát, nhưng mà Chu Chi Nam luôn có thể tìm được cô.

Anh chưa bao giờ dạy dỗ cô, mà chỉ chơi trò mèo vờn chuột với cô, chờ cô nhận thua. Dù sao thì bất luận mưa to như thác đổ hay là nắng gắt chói chang, Chu Chi Nam vẫn không cần tự mình bôn ba đi tìm người.

Đám cấp dưới sẽ tìm được Nguyễn La, dẫn tới trước mặt anh. Quần áo Nguyễn La chật vật, chiếc thảm trong nhà bị cô làm bẩn thì chốc sau lại gọi người làm thay đi.

Anh cao cao tại thượng, lúc rảnh rỗi ở nhà thì phần lớn đều mặc áo dài nam, trên mặt vẫn là dáng vẻ lạnh lùng không đổi. Thật sự khiến người ta hận đến nghiến răng.

Khi đó cô vẫn không hiểu lắm, Nguyễn Phương Hữu coi cô như đồ vật đem cho Chu Chi Nam, cô đã thuộc sở hữu của Chu Chi Nam.

Có mấy lần gặp phải trời mưa, cô bẩn đến mức người không ra người, Chu Chi Nam lúc đó mới cau mày. Bởi vì cô quá bẩn, anh cần phải tự mình tắm cho cô.

Nguyễn La chưa từng phải chịu gông xiềng, nhưng lúc chạy trốn lại cảm thấy dưới chân nặng nề, vô cùng bất lực. Nhiều lần như thế, cô cũng không muốn chạy nữa.

Cuộc sống ở nhà họ Chu xa hoa lãng phí, là độ cao mà loại dân nghèo ngoại ô như nhà họ Nguyễn cả đời cũng không với tới được. Chỉ tính riêng quần áo mới của Nguyễn La đã lấp hết một tủ, một nửa là sườn xám, một nửa là quần áo phương Tây, đủ cho cô tham dự các loại tiệc tùng.

Chu Chi Nam còn dặn dò xuống dưới, đặc biệt đóng một chiếc tủ giày chuyên để giày của Nguyễn La. Đôi giày mà cô thuận miệng nói rằng không vừa chân sẽ không xuất hiện trước mặt cô lần thứ hai.

Tất cả đều được làm xong trước khi Chu Chi Nam đưa cô trở lại nhà họ Chu, ai không biết còn tưởng rằng Chu Chi Nam tìm được cô con gái thất lạc nhiều năm ở thủ đô.

Không phải vậy, anh đối xử với Nguyễn La nào có tình cảm của bố và con gái.

Một điếu thuốc bạc hà trong lành mát rượi, Nguyễn La nhập nhèm hút đến hơi cuối cùng, sau đó dụi bỏ. Từ hồi ức trở lại hiện thực, bây giờ cô đã quen với nhịp sống như thế này. Trong lòng không có chí hướng gì, mỗi ngày chỉ cần sung sướng là được.

Quả nhiên là con gái của Nguyễn Phương Hữu, cho dù ở nơi nào cũng đều là cặn bã của cặn bã thời đại.

Khi đó cô vẫn muốn dựa vào bản thân để trả tiền cho Nguyễn Phương Hữu, bây giờ rời xa Chu Chi Nam, không biết cô có thể sống sót được bao lâu.

Đáng sợ, đáng sợ.



Buổi chiều vốn là có giáo viên đến dạy cô tiếng Anh, Nguyễn La thông báo với dì Mai lùi sang tuần tới. Cửa phòng ngủ đóng chặt từ đầu đến cuối.

Bữa tối, Nguyễn La đi xuống lầu, ở trên bàn ăn lại công kích Lâm Vãn Thu mấy câu, hiển nhiên là tâm trạng không vui nên cố ý khích bác.

Lâm Vãn Thu còn lớn hơn Chu Chi Nam hai tuổi, đủ tuổi làm mẹ Nguyễn La, nhưng không hề tức giận với cô. Mà dù có nói cũng không nói lại cô.

Nguyễn La thấy mất hứng, một chén cơm chưa ăn được mấy miếng đã lên lầu.

Cả ngày không thấy Chu Chi Nam, cô càng buồn bực. Trong đầu nghĩ chẳng thà lùi lớp tiếng Anh từ sớm, hẹn Trình Mỹ Trân tới Đại Thế Giới xem tạp kỹ.

Chu Chi Nam ở khách sạn uống rượu, cộng thêm đã làm việc cả một ngày trời, định lên phòng trên lầu nghỉ ngơi. Giữa đêm tỉnh giấc, nghĩ tới cô nhóc cả ngày không gặp mặt. Không phải nói hôm nay tâm trạng rất tốt sao, trái lại anh muốn về xem một chút.

Cho tài xế tiền típ xong, nhà họ Chu rất yên tĩnh, anh cứ ngỡ đều đã chìm vào giấc ngủ. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, trái lại Chu Chi Nam vẫn rất có tinh thần, thay bộ quần áo ngủ rồi đi vào phòng của Nguyễn La.

Người trên giường vẫn không nhúc nhích, anh chui vào chăn kéo người qua, cô thiếu nữ xinh đẹp ngoan ngoãn như vậy, hẳn là đã ngủ rồi.

Anh ghé vào tóc mai của cô, lưu luyến lạ thường, lẩm bẩm.

“Kiều La Nhi, khiến tôi rất nhớ.”

Một giây tiếp theo, thiếu nữ trong lòng ôm chặt lấy eo anh.

Chu Chi Nam sửng sốt, chỉ có ánh trăng mới biết anh có một thoáng đỏ mặt hay không.

“Chu Chi Nam, tại sao cả ngày nay không thấy bóng dáng anh đâu.” Trong giọng nói khó nén sự sa sút.

“Nhiều việc linh tinh, không thể phân thân.”

“Ừm…”

Hiếm khi cô ngoan ngoãn, Chu Chi Nam sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Đồng thời nhạy cảm ngửi thấy trong phòng có hơi ám mùi thuốc lá, nhưng không nói gì cả.

Rất lâu sau đó, anh suýt chút nữa cho rằng cô đã ngủ thì Nguyễn La lại mở miệng.

“Chu Chi Nam, liệu anh có vứt bỏ tôi không?”

“Sẽ không.”

Tôi yêu em. Câu nói này Chu Chi Nam không nói ra khỏi miệng, chính anh cũng cảm thấy khá bệnh hoạn.

“Tôi không có dự định gì về tương lai, cô Lý cũng sắp tới nước Anh rồi.”

16 năm trước kia của Nguyễn La đều đang suy nghĩ làm sao để sống tiếp, nếu phải nói đến dự định thì chính là sống sót. Hiện giờ cô đã đạt được sự tồn tại cơ bản, nếu bàn về dự định khác thì không có.

“Em muốn đi à? Năm đó tôi cũng từng du học ở nước Anh, nơi đó rất tốt.”

“Không muốn, tôi cảm thấy tôi không được.”

“Em có tôi, không có gì gọi là không được cả.”



Trong lòng Nguyễn La có chút nhẹ nhõm, lại không nhịn được nói ra lời khó nghe.

“Chu Chi Nam, có phải anh bị bệnh không, sao lại nhìn trúng tôi?”

“…” Anh im lặng thở dài. Tiểu bá vương được anh xoa dịu đã lấy lại sức, vẫn nên kết thúc đoạn đối thoại kịp thời thì hơn.

“Ngủ đi, nếu không thì làm chuyện chính.”

Nguyễn La lập tức kéo chặt chăn, làm bộ như đang ngủ.

Tối nay yên ổn trong lòng Chu Chi Nam.