Gió Nam Lùa Vào Rèm Lụa

Chương 39: (H)



Hôm nay cô mặc một chiếc sườn xám có cổ hình giọt nước, da ngực trắng như tuyết lộ ra một cách ngại ngùng, ngoài trời đổ mưa, trong phòng mờ ảo, nhưng những thứ ở trước mắt anh lại sáng ngời.

Nguyễn La không biết ngủ trưa ở đâu, thế là hôm nay cô nằm trên sofa trong phòng làm việc của anh, đắp chăn dày, cuốn sách trong tay đã rơi xuống đất.

Chu Chi Nam nhặt cuốn sách lên, phủi bụi rồi đặt lên bàn trà.

Người ở trên sofa kéo chăn lên, che đi làn da trước ngực và khuôn mặt nhỏ nhắn.

Men rượu bắt đầu có tác dụng, anh không say, chỉ là hơi khó chịu.

Anh càng muốn lấy việc uống rượu của mình chọc cho Nguyễn La khó chịu.

Không hề thấy xấu hổ, anh quỳ trên mặt đất, vùi đầu vào chăn.

Nguyễn La cảm thấy có một cái đầu chui vào trong chăn, chen chúc trước ngực cô như một con chó sói, cọ xát vào phần cổ áo đang lộ ra của cô, hơi thở hổn hển có mùi rượu.

“Chu Chi Nam…”

“Kiều Kiều, anh đây.”

“Cút ra ngay.”

“Không.”

Tay anh cũng không nghiêm chỉnh, cách lớp vải sờ soạng lung tung, cuối cùng chạm vào lồng ngực đang phập phồng. Nguyễn La hoàn toàn bị anh làm cho khó chịu, cô vén chăn định ngồi dậy.

“Không ngủ, không ngủ nữa. Không có ngày nào nghiêm túc cả, uống rượu thì giả say trêu em, cả người đầy mùi rượu, bản thân em còn thấy may mắn vì ông chủ Chu không mang về nhà mùi son phấn đấy.”

Cô tức giận, anh bật cười.

Sau đó anh đè cả người lên, chen chúc với cô trên chiếc sofa không mấy rộng rãi, vùi đầu vào cổ cô hít hà rồi biến thành liếm láp.

“Mùi son phấn ở đâu ra cũng không bằng mùi thơm của La Nhi ở dưới thân anh.”

Lời nói tình cảm cũng không có tác dụng, Nguyễn La vẫn muốn đẩy anh ra.

“Chu Chi Nam, giữ mặt mũi một chút đi, lát nữa dì Mai lên gọi em, anh không sợ bị nhìn thấy à.”

Chu Chi Nam chỉ cảm thấy người dưới thân mềm mại, sau khi ngửi được mùi của cô thì lập tức bốc hỏa.

“Khóa cửa rồi. Hôm nay không ra ngoài với Hứa Bích Chi à?”

“Trời mưa, ra ngoài để mất công dính mưa hay gì? Buông tay anh ra cho em, còn cử động nữa em đánh anh đó.”

Anh đang dùng tay cởi cúc áo cho cô, đâu phải người say, cởi cúc chẳng phải khéo lắm sao.

“Đúng vậy, trời đang mưa, La Nhi sẽ không ra ngoài. Chỉ có anh đi ra ngoài giải quyết hai bạn học của em.”

Nguyễn La sửng sốt, anh nói chuyện không rõ ràng, giải quyết thế nào?

“Chu Chi Nam, anh làm chuyện xấu gì rồi? A… không biết xấu hổ…”

Đang nói chuyện, kẻ không biết xấu hổ đã ngậm một bên ngực của cô mút mát ngon lành, như thể thật sự có thể hút ra một loại rượu ngon mật ngọt nào đó.

Nguyễn La nói đánh là đánh, thậm chí còn muốn đánh vào mặt anh, nhưng Chu Chi Nam đã nắm lấy cổ tay cô đè sang hai bên.

“Không phải là chuyện xấu. Làm trước một lần đã.”

“Ban ngày ban mặt mà anh phát điên gì vậy?”

Nguyễn La giãy dụa, bày tỏ thái độ chắc chắn không thuận theo ý anh. Bây giờ là buổi trưa, mặc dù trời nhiều mây, phòng làm việc tối lờ mờ, nhưng cũng không phải là thời điểm thích hợp để làm những chuyện như vậy.

“Trời sắp tối rồi, Kiều Kiều.”

Anh bắt đầu cởi quần áo của mình, Nguyễn La nhân cơ hội thoát khỏi trói buộc của anh, mặc dù quần áo xộc xệch, bộ ngực lộ ra ngoài gần hết, nhưng cô vẫn muốn trừng trị con sói đói khát này. Đôi tay nhỏ bé đánh lung tung vào người anh, chân cũng khua khoắng vùng vẫy.

Chu Chi Nam đè cả người lên trên người cô, vừa nhìn thấy vậy thì quyết định cởi sạch sẽ cho cô trước.

Hai người xảy ra mâu thuẫn, một người không muốn cởi, một người nhất quyết không nghe.

Cho đến khi cổ của Chu Chi Nam bị cào vết đầu tiên, vô cùng đau rát.

Anh quyết định không nhường cô nữa.

Khi giao chiến anh vẫn giữ một vài phần sức mạnh của mình, để cô chiếm ưu thế, sau đó đè cô xuống, điều này có lợi cho việc khơi dậy “tinh thần chiến đấu” của Nguyễn La.

Một tay Chu Chi Nam có thể kiềm chế hai tay của Nguyễn La, bắt được cổ tay cô, cho dù hai chân cô có khua khoắng cỡ nào cũng không phát ra bất kỳ sóng gió gì.

Cuối cùng bầu ngực kia cũng để mặc cho anh đùa nghịch, anh vùi đầu vào liếm láp, yêu chiều từng bên một. Nguyễn La phát ra âm thanh rên rỉ, nhưng cô gái nhỏ không phục, hai tay bị khống chế thì chân vẫn phải đá vài cái.

Tay còn lại của Chu Chi Nam mò xuống phía dưới, thâm nhập vào nơi bí mật của cô, cọ xát hai lần vào chỗ đó. Nguyễn La chỉ cảm thấy hoa huy*t lại không kìm được ướt át, nước xuân theo miệng huyệt tràn ra.

Anh đẩy nhanh tiến độ vuốt ve, còn vùi vào lỗ tai cô nhỏ giọng nói: “Anh đi vào trước, được không?”

Vô cùng đàn ông.

Nguyễn La nghiến răng: “Không được, không muốn, không thể.”

Anh xem câu trả của cô như một lời đồng ý, cởi bỏ toàn bộ phía dưới rồi cắm vào.

Nhất thời cả hai đều rên rỉ mãn nguyện, nhưng Nguyễn La nhất định phải làm trái ý anh, cô chế nhạo: “Chu Chi Nam, về sau đừng uống nữa, anh uống xong nhỏ quá.”

Mở to mắt nói lời bịa đặt. Đó chính là Nguyễn La.

Lòng tự tôn của người đàn ông bị khiêu khích, anh cười nhạt rồi đâm vào chỗ sâu nhất, vô cùng tàn nhẫn.

Nguyễn La vừa mới tỉnh ngủ, cơ thể vẫn chưa giãn ra, huyệt nhỏ lại càng siết chặt hơn. Bị đối xử thô bạo còn tham lam hút chặt, không chỉ có Nguyễn La nói và hành động không giống nhau, mà cái miệng nhỏ ở dưới thân cô cũng thế.

“Tuy nhỏ nhưng cũng không chịu nổi sức hút của La Nhi.”

Anh mở miệng nói những lời thô tục, Nguyễn La đỏ mặt, cử động cổ tay muốn che cái miệng đang nói bậy bạ của anh.

Chu Chi Nam buông cô ra, cô gái mềm mại yêu kiều đang nằm dưới thân anh, bộ ngực để trần, eo thon quyến rũ. Anh ôm cái eo đó, sờ ngực cô rồi đung đưa phần dưới, dưới tác dụng của rượu, anh như lạc vào chốn thần tiên ở trần gian.

Nguyễn La nhận được tự do lại muốn phản công, đôi chân ngọc ngà ép vào eo cô đẩy ra, nhưng lại bị Chu Chi Nam bắt lại giữ bên hông mình. Chút sức lực ít ỏi của cô cũng đã bị cô làm tiêu tan.

Võ mèo cào mà cũng muốn chiến đấu, rõ ràng bị anh đâm đến mức thở gấp mà vẫn muốn kéo tay anh lại, cuối cùng bị Chu Chi Nam đe dọa.

“Còn muốn bắt anh là anh sẽ trói em lại đấy.”

Hôm nay anh mặc áo dài, không phải là âu phục, đúng thật là nhất thời không tìm được cái gì để trói cô. Nhưng Chu Chi Nam vẫn luôn bình tĩnh và giả vờ hung ác rất giỏi.

Nguyễn La cắn môi dưới, dáng vẻ đó càng khiến anh rung động, anh ôm cô đứng dậy. Thoáng chốc đã thành Nguyễn La ở trên còn Chu Chi Nam đang trong tư thế dựa vào ghế sofa.

“Chu Chi Nam… em không muốn như thế này…”

Cô đương nhiên bị tư thế của Chu Chi Nam làm cho hoảng sợ, đâm vào nơi sâu nhất trong cô, cũng là tư thế khó phản kháng nhất.

Một giây sau vòng eo mảnh khảnh đã bị anh giữ chặt, Nguyễn La không muốn đánh anh nữa, ngoan ngoãn vòng tay qua vai anh, cúi đầu nhẹ nhàng hôn anh.

Nhưng lại bị Chu Chi Nam cắn môi dưới gặm nhấm, anh thật sự là chó mà.

Đáng tiếc bây giờ cô đang bị vây vào thế bị động.

“Tự mình di chuyển đi.”

Anh vỗ nhẹ vào mông cô, ông chủ Chu cũng muốn tranh thủ lười biếng một lát, anh ra lệnh cho tiểu yêu tinh trên người mình chủ động.

Nhưng tay anh vẫn giữ chặt, Nguyễn La hạ mình xuống để anh đâm vào nơi sâu nhất, đã sắp muốn tiết ra. Sau đó cô nhắm vào điểm nhạy cảm của mình và lên đỉnh một cách điêu luyện.

Chu Chi Nam cười, giả vờ như không biết.

Nguyễn La si mê vòng tay qua vai anh vặn vẹo, ánh mắt mê mang, mất tập trung hỏi: “Anh làm gì với Trình Mỹ Trân và Thẩm Trọng Dân vậy?”

Chậc chậc, nhắc đến tên người thứ ba là điều tối kỵ trong chuyện giường chiếu. Thông minh như Nguyễn La cũng phạm phải sao.

Chu Chi Nam hơi nheo mắt lại, hừ một tiếng: “Bây giờ em còn thảnh thơi nhắc đến Thẩm Trọng Dân à?”

Xem ra đâm còn nhẹ.

Anh giữ chặt eo cô, đồng thời nhún eo mình, để hai người giao hợp một cách sâu nhất, chặt chẽ nhất, vừa vặn nhất. Anh đột nhiên tăng tốc, Nguyễn La khẽ hét lên.

Cô cũng nhắc đến Trình Mỹ Trân, còn nhắc Trình Mỹ Trân trước. Người đàn ông này sao có thể hẹp hòi như vậy.

Cô không thể chịu được nữa.

Không đến mấy chục lần, cô ra sạch sẽ, hốc mắt rưng rưng.

Không đòi hỏi nữa nhưng Chu Chi Nam vẫn đâm vào một cách hung ác, tay cô còn đánh anh vài cái. Thật đáng tiếc cả người không còn sức lực, nắm đấm cũng mềm mại, như thể đang hờn dỗi.

Chu Chi Nam hiểu rõ đạo lý thấy đủ thì dừng, cô gái nhỏ thích ngủ, đang ngủ bị anh làm tỉnh giấc, còn bắt buộc làm vài lần, có lẽ lát nữa sẽ nổi giận với anh.

Anh thì thầm dụ dỗ: “Sắp xong rồi.”

Nhưng sức lực thân dưới vẫn không giảm, Nguyễn La cảm thấy cả người mình sắp tê dại. Tiếng rên rỉ xen lẫn tiếng nức nở, trái tim Chu Chi Nam mềm đi một chút, anh ngậm lấy bầu ngực non nớt, bắn ra ngoài.

Lúc này hai người đều nồng nặc mùi thuốc lá và rượu do Chu Chi Nam mang về. Anh lây mùi này sang cho cô, nồng đậm quyến rũ.

Nguyễn La được thả xuống, Chu Chi Nam đứng dậy lấy khăn, vừa quay lại đã nhìn thấy một màn suýt nữa khiến anh phải đứng thẳng.

Người ấy nằm trên sô pha quay lưng về phía anh, quần áo xộc xệch, đôi chân ngọc ngà tùy tiện vắt lên nhau. Cảnh tượng náo loạn lòng người nhất chính là khe mông, tinh dịch đặc sệt của anh bắn vào huyệt nhỏ không giữ lại được đang chảy ra ngoài.

Anh ho khan một tiếng: “Em cử động nhiều thế, chỗ nào cũng để lại dấu vết.”

“Em không được cử động luôn sao? Anh đúng là biết bắt nạt em.”

Thôi, cô luôn có một đống đạo lý, Chu Chi Nam không chọc vào được.

Hai người mặc quần áo vào, chuyện này đều do Chu Chi Nam làm. Dù sao anh cũng đã cởi ra nên đương nhiên người mặc vào cũng là anh.

Nguyễn La lúc này đã lấy lại tinh thần, nằm trên sô pha rất thoải mái, Chu Chi Nam cũng muốn nằm xuống ôm cơ thể mềm mại vào lòng.

Nhưng cô lại vươn chân trần ra: “Không cho anh nằm.”

“Tại sao?”

Nhìn thấy anh sững sờ tại chỗ, Nguyễn La đã bật cười trong lòng, cô phải giả bộ nghiêm túc, giả bộ tức giận.

“Anh còn chưa nói Trình Mỹ Trân với Thẩm Trọng Dân đã xảy ra chuyện gì?”

Chu Chi Nam nói với vẻ không vui, nhưng không thể không nói, anh muốn nhanh chóng ôm cô, nằm xuống với cô.

“Hai nhà họ đính hôn, anh còn có thể làm gì.”

“À … em khát, đi rót nước cho em.”

Chu Chi Nam không vui: “Gọi dì Mai mang lên.”

Nguyễn La đá nhẹ vào người anh: “Anh còn cần mặt mũi không, phòng làm việc đầy mùi, anh không ngại thì gọi dì Mai lên đi.”

Còn ra lệnh cho anh: “Nhanh lên, em khát chết mất.”

Chu Chi Nam bất lực quay người, lại bị cô đá cho một phát, trên mặt có chút tức giận.

Anh vừa đi vừa nói: “Anh làm mai là chuyện tốt mà, sao em còn giận anh.”

Nguyễn La mỉm cười: “Chu Chi Nam, anh mau đi đi, lề mề chậm chạp. Về sẽ cho anh ôm.”

Đúng là muốn mạng mà.

Bước chân đó lại trở nên nhanh nhẹn, lộc cộc đi xuống cầu thang.