Gió Nam Lùa Vào Rèm Lụa

Chương 9



Cô không hỏi thêm câu nào nữa, tất cả lực chú ý đều dừng lại ở chỗ kia.

Chu Chi Nam thấp giọng mở miệng, “Có lạnh không?”

“Lạnh…” Lúc này Nguyễn La không còn kiêu ngạo nữa, trong chuyện làm tình trước nay cô không có tiếng nói, nên chỉ có thể nhẹ giọng trả lời.

“Chốc nữa thôi sẽ hết lạnh, bên trong đủ nóng.”

Nguyễn La bị câu nói này của anh khiến gò má ửng đỏ không thôi, chỉ cảm thấy mình rõ ràng đang ở vị trí cao, tại sao lại trở nên xấu hổ bất an như thế.

“Anh… Anh thả tôi xuống.”

“Là chỗ em tự ngồi mà, không có người thứ hai dám làm vậy như em.”

Anh nói xong rút bút máy ra, từ từ mang theo sợi chỉ bạc liên tiếp. Chu Chi Nam trẻ con dùng một ngón tay khác cắt đứt, sau đó đong đưa cây bút máy kia trước mặt cô.

“Sao nhiều nước vậy?”

Nguyễn La nâng chân đá anh, giữ lại chút tình cảm mới không đá lên mặt anh mà là đá lên bả vai anh. Nhưng cô xem nhẹ trình độ vô sỉ của Chu Chi Nam, lão già không biết xấu hổ này đẩy chân còn lại của cô lên, làm cho một chân cô giẫm lên bàn, chân còn lại của cô vẫn còn đang đung đưa bên dưới, phong cảnh ở giữa hai chân hoàn toàn phơi bày trước mặt anh, mặc anh đùa bỡn. Nguyễn La không có đường phản kháng.

Chu Chi Nam vẫn cầm chiếc bút máy kia, tiếp xúc không khí chưa được một lúc mà thân bút lại lạnh đi. Thế là anh cầm nó trong tay, biến nó thành vũ khí cho hành động xấu xa, lướt qua bên ngoài cánh hoa của cô rồi len vào bên trong, khảy nhẹ hạt thịt, sau đó di chuyển đến cửa huyệt. Loanh quanh thăm dò nhưng không đi vào. Dịch thể ướt át của cô trượt xuống hoa cúc, nơi vẫn chưa hoàn toàn lộ ra.

Điều này mang đến khoái cảm khác thường cho cô, Nguyễn La chỉ cảm thấy bản thân mình có bệnh, lại coi như đang được anh chữa bệnh. Bên dưới giống như đang bị con thú nhỏ liếm láp, lành lạnh, tê dại, rất thoải mái.

Chu Chi Nam nhìn bàn chân nhỏ bé trên bàn, các ngón chân chưa bao giờ bám chặt như vậy, là đang bộc lộ chủ nhân của nó sa vào khoái cảm cỡ nào.

“Đừng tự cắn mình.”

Thấy cô cố ý không lên tiếng, chắc hẳn đang định cắn thịt mềm trong miệng mình, làm sao anh không biết.

“Lạnh quá…”

“La Nhi muốn chỗ đó nóng không?”

“Chỗ đó nóng là sao?”

Rốt cuộc Chu Chi Nam cũng bỏ cây bút giày vò người xuống, không để Nguyễn La nhân cơ hội giãy dụa, đầu anh phủ lên, cô khó khăn lắm mới kiềm chế được một tiếng thở dốc.

“Ưm… a…”

Vậy mà lúc này cái lưỡi linh hoạt của anh đang liếm cánh hoa mềm mại của cô. Chu Chi Nam rất hiếm khi liếm giúp cô, lúc vừa bắt đầu làm thì phần lớn để cho cô ướt nhanh hơn. Bây giờ đột nhiên làm, lại còn đang trong thư phòng vô cùng đứng đắn này, trong lòng cô có hơi căng thẳng nên khoái cảm tăng lên gấp bội.

“Chu Chi Nam, đừng mà…”

Anh liếm từ trên xuống dưới, đầu tiên là hạt đậu cứng nhỏ bị anh ác ý dùng răng cắn nhẹ, lại quét qua hai cánh môi, bên trên phủ đầy nước miếng trong suốt của anh. Nhưng đến miệng huyệt lại qua loa, chỉ đảo quanh, đầu lưỡi mềm mại của anh không đi vào.

Trong lòng Nguyễn La sốt ruột nhưng ngại nói ra suy nghĩ xáo trộn trong lòng kia, chỉ có thể thở dốc chờ anh.

Nhưng Chu Chi Nam bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm trầm kia nhìn cô chằm chằm. Rõ ràng anh đang ở dưới, cô ở vị trí cao hơn anh. Nhưng khi anh nói chuyện, Nguyễn La chỉ cảm thấy dường như mình không phải ngồi trên bàn, mà là trên mặt đất.

“Cởi quần áo ra.”

Trong đầu Nguyễn La nổ ầm lên một tiếng, trên mặt thoáng chốc ửng đỏ, xấu hổ muốn che mặt. Trong đầu cô xuất hiện rất nhiều trường hợp, nhưng giờ đây không kịp nghĩ kỹ, Chu Chi Nam đã thực hành.

Cô theo thói quen kéo hai dây áo xuống, như vậy váy ngủ sẽ trượt xuống, cởi ra là xong. Nhưng lúc này cô đang ngồi, váy ngủ vướng ở bên eo, hai bầu vú căng tràn lộ ra trong không khí, giống như chào hỏi Chu Chi Nam.

“La Nhi chọn một bên.” Anh giống như đang đánh giá hàng hoá, tuỳ ý mà thô bạo sờ ngực cô, để cho Nguyễn La chọn lựa.

Nguyễn La khó hiểu, xấu hổ tuỳ ý chỉ chỉ ngực trái, Chu Chi Nam cầm lấy tay cô nắm lấy nó, một tay anh nắm bên ngực phải. Cô không đoán được Chu Chi Nam muốn làm hành động vô sỉ gì, mãi đến khi bàn tay còn lại của anh bắt đầu xoa nắn hạt thịt của cô.

“Ưm… đừng mà…”

Bàn tay anh bao lấy ngực phải của cô nhưng cũng không phải nắm lấy, mà là dùng ngón trỏ và ngón cái xoa nắn đầu v* cô. Bên dưới cũng xoa nắn chỗ kia như vậy, Nguyễn La chỉ cảm thấy hai nơi ấy của bản thân đều tê dại, là sự tê dại và dễ chịu không như bình thường.

Nhưng hai điểm này bị Chu Chi Nam chơi đùa càng dễ chịu hơn, cô cảm thấy ngực trái và huyệt nhỏ của mình càng trống rỗng hơn, không thể giải quyết.

“Ưm… a…” Cô giống như vừa sảng khoái vừa bất mãn rên rỉ, nhưng Chu Chi Nam xuống tay càng nặng hơn.

Nguyễn La không còn cách nào khác ngoài việc dùng sức nắm lấy ngực trái của mình. Nhưng hai bên ngực của cô là hai loại cảm giác, khoái cảm bên Chu Chi Nam sờ vào và bên chính cô chạm vào khác một trời một vực, chỉ có thể dùng lực nắm lấy mới có chút an ủi.

Chu Chi Nam có thể nhìn thấy rõ ràng, hạt thịt của cô bị anh xoa nắn đến đỏ bừng, vừa đáng thương lại trêu chọc lòng người. Anh làm cô thật mạnh khiến Nguyễn La thở dồn dập, chỉ cảm thấy không rảnh bận tâm đến huyệt nhỏ ầm ĩ hư không, ba hồn bảy vía trong người cô đều trao vào hai điểm kia trong tay Chu Chi Nam. Chưa qua mấy phút đã thở dốc một lúc lâu, âm thanh ấy quyến rũ lại mềm mại, Chu Chi Nam biết cô tới rồi.

Anh giảm tốc độ nhưng vẫn vuốt ve để kéo dài khoái cảm cho cô. Nguyễn La hơi hơi ngửa đầu về sau, cần cổ và khuôn ngực trần trụi tuyệt đẹp hiện ra trước mặt Chu Chi Nam, cô là tiểu yêu tinh giết linh hồn anh.

Nguyễn La bình tĩnh lại, nhìn gương mặt Chu Chi Nam, cả người cô ngồi lên người anh, phía dưới vừa khéo chống lên vật nam tính cực lớn trong áo ngủ cô. Không cần cô vén lên xem, chắc chắn nó cứng đến mức có thể làm hồng cái mông trắng nõn của cô.

“Anh… có muốn không…” Cô mở miệng, duỗi bàn tay qua định trêu chọc anh.

Chu Chi Nam ấn cái tay của Nguyễn La xuống, cổ họng khàn khàn mở miệng nói, “Em đừng sờ, lát nữa sẽ mềm xuống. Bây giờ muộn rồi, em nên ngủ đi.”

Nguyễn La mím môi, trong lòng phức tạp không biết nói thế nào, để mặc anh mặc váy ngủ cho mình rồi ôm cô rời khỏi thư phòng, quay về phòng ngủ.

Một giây trước khi tắt đèn đầu giường, anh hỏi cô, “Vừa nãy có thoải mái không?”

Nguyễn La kéo chăn che hơn nửa bên mặt, đôi mắt gần như bị che kín, trộm nhìn anh.

“Ừm…thoải mái.”

Vậy là tốt. Chu Chi Nam tắt đèn bàn, ôm người con gái mềm mại vào trong ngực, cả hai chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này giống như trở lại hai năm trước, lúc cô vừa đến nhà họ Chu, một lòng muốn chạy trốn. Nhưng lần nào cũng bị tóm về trong dáng vẻ bẩn thỉu, Chu Chi Nam không đánh không mắng cô, chỉ kéo cô vào phòng tắm, cất giọng lạnh lùng bảo cô tự cởi quần áo.

Lúc đầu Nguyễn La không chịu, cô đã 16 tuổi, đủ để hiểu sự khác biệt giữa nam và nữ, vì vậy cô không thể làm ra chuyện thấp hèn là cởi quần áo trước mặt anh. Chu Chi Nam chê trên người cô bẩn mới không muốn đích thân ra tay, bèn khoá chặt cửa phòng tắm, không ai ra được.

Giằng co một hồi lâu, anh chỉ có thể thở dài, ép cô vào góc tường, xé sạch quần áo của cô. Cảm giác ấy rất tệ, Nguyễn La thậm chí sợ bị anh cưỡng bức, cô bắt đầu tự mình cởi.

Sau vài lần chạy trốn, cô sợ bị tóm về cũng có một nguyên nhân khác, đó là cởi quần áo trước mặt Chu Chi Nam.

Cô tự cởi quần áo, hai tay che trước ngực. Chu Chi Nam bệnh hoạn, hô hấp vẫn ổn định, nhìn chằm chằm cơ thể trần truồng của cô. Lúc đó Nguyễn La xấu hổ không thôi, nhưng cô không thể bỏ qua cảm giác sinh lý được sinh ra vì xấu hổ.

Chu Chi Nam tự mình tắm rửa cho cô, bàn tay sờ đến giữa chân cô, còn muốn chạm vào huyệt nhỏ chưa ai thăm dò. Anh rất rõ chất lỏng xung quanh miệng huyệt là cái gì, chỉ cảm thấy lúc đó cô vẫn còn nhỏ, hoàn toàn không làm được chuyện của người trưởng thành.

Nhớ lại, từ khi bắt đầu cho đến bây giờ, Chu Chi Nam đối xử với cô không tệ. Nhưng anh bảo cô làm Chu La, cô không muốn. Không phải cô nhớ vẫn nhớ Nguyễn Phương Hữu, mà nguyên nhân chân chính là gì chính cô cũng không nói rõ được.