Gió Qua Miền Nhiệt Đới

Chương 1: Trải nghiệm mới - 1



Đã lâu lắm không có giảng viên trẻ về trường nên khi nhận hai cô bé vừa chân ướt chân ráo ra trường, Hiệu trưởng cũng phấn khởi ra mặt, đồng ý tu sửa ngay khu tập thể cho giảng viên từ mấy phòng kho cũ gần ký túc xá. Trúc là một trong hai cô bé đó. Dáng người nhỏ nhắn, nước da trắng với khuôn mặt tròn tròn. Nhìn mặt Trúc, nói tích cực thì là thật thà, nói thực tế thì là ngô ngố, ngoài học ra chả biết mù tịt gì cả. Mới về, để không mất lòng đồng nghiệp nên cứ gặp người hơn tuổi là nó lại chào anh, chào chị, chào chú, chào cô hết lượt. Chị Hiền thấy chào liên tục nên hỏi:

- Em quen à?

- Không ạ, ủa, vậy cô ý không phải giảng viên ạ?

- Không, haha, sinh viên tại chức đấy.

Ngày hai buổi đến trường, đi sớm về đúng giờ. Hằng ngày, nó đến sớm tầm mười, mười lăm phút, rửa ấm chén, đun nước, pha trà, quét phòng và dọn dẹp bàn làm việc. Làm viên chức, nhân viên mới là phải như vậy mới hợp lẽ thường, nói vậy chứ chưa có gia đình, buổi sáng không có việc gì thì đến sớm giúp đỡ mọi người chút cũng là việc nên làm. Vì thế Trúc cũng không lăn tăn gì, so với đi học thì sướng chán rồi. Các anh chị sáng nào cũng tất bật, người đi chợ, người đưa con đi học, thật là vất vả.

Những ngày đầu cảm giác phiêu phiêu, cứ lẫn lộn, không hiểu mình là giảng viên hay sinh viên. Nhiều đêm giật mình thức giấc. Chết rồi, sáng mai thi mà chưa học gì cả. Mất đến mười phút để định thần. Không đúng, sáng mai đi coi thi thôi, là cô giáo rồi mà, giật cả mình, lại nằm xuống ngủ tiếp. Có đêm lại mơ thi trượt gì đấy, khóc cả trong mơ. Sáng dậy còn thấy mắt ướt, hoang mang mất mấy phút mới tỉnh hẳn, rồi lại cười khùng khục.

Cảm giác cuộc sống thật nhẹ nhàng và dễ chịu, có lẽ Trúc hợp với nghề này. Không bon chen, không tính toán, cứ an phận và yên lặng mà sống. Thật thảnh thơi.

Mặc dù là trường chuyên nghiệp nhưng đa phần giảng viên rất giản dị, một số ăn mặc không giống người thành phố chút nào, cứ như ở quê vậy, thậm chí độ diện dàng thua xa giáo viên cấp một. Vậy tốt, dù sao Trúc cũng không thích diêm dúa, lòe loẹt.

Hôm nay Trúc xin dự giờ chị Duyên, chị mới chuyển từ kinh doanh sang được hơn một năm thì đi học thạc sĩ, giờ đã học xong, lại về lên lớp. Chị hơn Trúc tận mười mấy tuổi nhưng khá trẻ so với tuổi. Không cao nhưng dáng người nhỏ nhắn, lúc nào cũng mặc váy liền thân và đi giày cao gót, trông rất thanh nhã. Trúc rất thích phong cách của chị, nhưng thật khó mà bắt chước được, nhất là khoản mang giày cao gót tới mười phân, đau chân chết mất, xấu cũng chấp nhận vậy. Chị Duyên có bàn tay rất đẹp, ngón tay thon dài búp măng, móng tay để dài và được chăm chút rất cẩn thận. Nghe nói chị ra trường là lập gia đình luôn, anh chị học cùng nhau hồi phổ thông, chị học Dược nhưng lại về làm trợ lý ở công ty của chồng suốt gần chục năm.

Sau khi có chuông báo, Trúc nhẹ nhàng vào cửa sau, xin được ngồi ké hai sinh viên bàn cuối, mỉm cười thỏ thẻ:

- Hai bạn cho mình ngồi cùng nhé?

Hai sinh viên nhìn Trúc, cau mày, một đứa vênh mặt lên, giọng quyền lực:

- Lên bàn trên ngồi đi, bàn này của bọn tớ rồi, chật thế này ngồi sao được, lần sau đi học với lớp khác thì đi sớm đi nhé.

Trúc cười lúng túng, chưa kịp giải thích thì chị Duyên nhẹ nhàng giới thiệu và đi xuống giải nguy. Hai em sinh viên có vẻ không thoải mái lắm, tò tò đi lên bàn trên ngồi.

Mỗi khi đi dự giờ, căng thẳng hơn cả sinh viên vì phải nghe và nhớ hết cách trình bày, cách lấy ví dụ, cách tổ chức lớp học.. Nên chỉ dự giờ một tiết thôi là phải xin phép chuồn ngay, không là tẩu hỏa nhập ma mất.

Môn Trúc dạy có cả thực hành nên khá bận. Mỗi giảng viên sẽ dạy hai tổ trong một buổi. Sinh viên sẽ dồn phòng đầu giờ nghe giảng và hướng dẫn. Hai phòng dồn vào một nên chật ních, ngồi vây quanh bàn thực hành. Đó là một cái bàn dài gần hết phòng, xây ở giữa phòng, rộng tầm một mét hai và được ốp đá hoa trắng tinh. Sinh viên ở một tổ khác phải cầm ghế sang tổ bạn, chậm chân là phải ngồi vòng ngoài, không có bàn để viết. Có đứa đi muộn chút, đến ngồi ngay sau lưng Trúc, gõ vào vai, thì thầm:

- Này, cậu đi thực tập bù à? Cho tớ mượn lưng đặt vở để ghi bài nhé?

Trúc chưa kịp phản hồi, con bé kia đã hồn nhiên thực hiện. Lát sau nó lại đề nghị ngồi im cho nó viết.

Lúc sau, Anh Hoàng giảng xong, lũ sinh viên được rời về tổ, tự do thực hành, chúng nó bảo nhau cười khúc khích, em sinh viên kia cúi đầu ngượng đỏ mặt. Trúc thì uể oải, ê cả lưng, đứng quan sát sinh viên làm thí nghiệm mà thấy phấn chấn lạ. Oài, thật là dễ chịu, không phải lo thi cử học hành nữa, hehe..

Dự giờ anh Hoàng là vất vả nhất, anh ý thích giảng giải, thích hỏi sinh viên, theo qui định chỉ hướng dẫn đầu giờ khoảng ba mươi đến bốn lăm phút nhưng hầu như bài nào anh cũng phải nói đến hơn tiếng, mà anh này có khả năng kỳ lạ, đấy là làm cho mọi thứ như trở thành mê cung, ung cả thủ. Mệt vãi, lần sau không dự giờ đại ca nữa, ngu gì.