Gió Qua Miền Nhiệt Đới

Chương 10: Thanh mai trúc mã - 1



Bộ môn có một chị kỹ thuật viên hơn Trúc một tuổi, chị Nhàn hiền lắm. Chị gầy gầy, cao cao, tầm mét sáu, chị tăng cân chút thì hẳn xinh nhất trường. Chị có đôi mắt to và đẹp, trong veo như nước mùa thu. Trước chị cũng là học sinh của trường, tốt nghiệp rồi xin vào làm luôn. Vì thế nên chị vẫn gọi các cô chú, anh chị đồng nghiệp là thầy cô hết. Chị bảo chị là học sinh của trường, gọi thế mới đúng.

Một lần chị Nhàn rủ về ăn trưa cùng, Trúc cũng tò mò xem ông xã chị thế nào nên nhận lời ngay. Lúc đến nhà chị, Trúc thích quá:

- Nhà chị như nhà của Hàn Mặc Tử ý, có ngõ, có sân, có ao có cả vườn, đẹp thế.

Nhà ngói ba gian ở ngoại ô thành phố. Nhìn bình yên đến lạ.

- Chị làm gì có tiền mà mua được nhà thế này, chị thuê đấy, sắp có em bé nên thuê chỗ này rộng để còn giặt giũ phơi phong, nhưng hơi xa trường chút.

Trúc về trường thì chị vừa lập gia đình xong, anh Hữu là bạn thanh mai trúc mã của chị. Anh cũng người thanh tú như chị, đẹp trai, hóm hỉnh, nhìn rất đẹp đôi. Nhìn cả hai đều giản dị, cứ có nét giống nhau, chắc tướng phu thê. Trúc thấy ngưỡng mộ lắm. Có thể đến được với nhau đâu có đơn giản, phải chung thủy son sắt lắm ý chứ, không như thằng bạn kia, nó quên mình luôn rồi. Mà nghe bà Hiền nói, anh chị còn bị gia đình phản đối, mẹ chị nhất định không đồng ý cho đến tận lúc cưới, thế nên trong đôi mắt hân hoan kia đôi lúc vẫn phảng phất nét buồn kìm nén. Trúc cũng không muốn hỏi chuyện riêng tư quá. Biết vậy thôi.

Chị Nhàn chẳng bao giờ tò mò hay bàn tán về chuyện của người khác, cũng không nói xấu ai bao giờ. Sao lại có cô gái vừa đẹp người vừa đẹp nết thế nhỉ, Trúc quý chị lắm. Rồi chị cũng nghỉ sinh đứa đầu, tăng cân toàn vào con. Bộ môn đến thăm sau giờ làm việc, nhà cửa vắng tanh.

- Chị vẫn gầy nhom à.

- Ừ, cháu quấy nên chị không ngủ được mấy.

- Bà đâu Nhàn? Có hai mẹ con ở nhà thôi à? Chú Chương hỏi thăm, giọng hơi ái ngại.

- Bà về quê cuối tuần với ông rồi ạ, về dọn dẹp nhà cửa chú ạ.

- Thế thằng Hữu đâu rồi? Chị Hiền nhăn mặt vừa hỏi vừa đi ngó nghiêng khắp nhà.

Chị Nhàn cười xuề xòa:

- Vừa đi có việc chị ạ.

Nghe cứ gượng gạo, không biết anh Hữu đi có việc gì. Trông chị thật mệt mỏi, nhìn như cây khô, không tươi tắn như lúc trước nữa. Có con vất vả đến vậy sao. Trúc nhìn sang con bé, lườm cho phát:

- Phải ngoan nghe chưa, ăn rồi ngủ nhé, làm sao mà phải khóc, vớ va vớ vẩn.

Chị Nhàn nghe vậy tủm tỉm cười, nhìn con giọng cưng nựng:

- Cháu chưa quen thôi cô ạ, ở ngoài này không thích như trong bụng mẹ, con nhỉ. ngôn tình hay

Cũng hết bốn tháng, chị phải đi làm, hồi đó chỉ được nghỉ vậy. Chị Nhàn cứ long tong, đi làm cũng không yên, cứ sốt ruột, nhất là khi bà có việc phải về đột xuất. Anh Hữu làm trình dược, thời gian cũng khá cơ động mà sao chị cứ vất thế nhỉ. Sau khi chị có em bé, chẳng có thời gian mà nói chuyện với ai nữa. Có lần thấy chị đỏ hoe mắt, Trúc cũng hỏi nhưng chị bảo bụi hóa chất thôi. Tính đớ đang như Trúc nên cũng không để ý lắm. Sau thấy bà Hiền kể mới biết, bà này giỏi thật. Bà ý chuyện gì cũng lân la hỏi được hết, chuyên gia khai thác thông tin, lẽ ra phải vào cục cảnh sát điều tra làm mới phải, nhân tài đất Việt chứ đùa. Bà Hiền giọng gay gắt:

- Thằng Hữu toàn đi chơi đêm mới về, con bé tí mà cứ ở lỳ quán nét, kệ cho bà trông nom giặt giũ mọi việc. Vợ thì đi làm suốt, nó chẳng hộ được cái gì.

Chú Chương giọng trầm lặng:

- Đàn ông con trai, lại ít tuổi, ham chơi chút cũng là chuyện bình thường, nhà có bà rồi còn gì.

- Bà thì bà chứ, làm sao xuể, chả được cái tang dạng gì.

Anh Lam cũng cố bênh:

- Ai chả thế, tao cũng có giúp được mẹ con nhà nó gì đâu, con còn không biết bế. Bé tí bé tẹo, đánh rơi thì mẹ nó lột da.

Trúc nhớ hôm đến ăn trực cơm nhà anh chị, hai người còn nhìn nhau đắm đuối, lấy được chị nên anh tự hào lắm, tìm đâu được người như thế. Nhìn hiện rõ trên mặt thế mà.

Chị kể, anh ở gần nhà chị, học hơn chị một lớp, anh em chơi với nhau từ bé. Lên cấp ba, anh bắt đầu quan tâm đến chị hơn, cứ cuối giờ tan học là hay đợi ở cổng để cùng về. Hai anh chị lại cùng học dược, chị vào học dược cũng vì muốn gần anh hơn. Anh ra trường trước một năm, đi làm luôn ở tỉnh để có cơ hội gần chị.

Chị Nhàn vừa kể vừa cười mãn nguyện:

- Tài lắm, hôm nào tan học cũng đã thấy hắn ta đứng đợi ở cổng hoặc ngồi trong quán nước gần đấy. Ngày nắng, ngày mưa, bão cũng có mặt.

Chị có vẻ vẫn còn xao xuyến:

- Lúc ý chị đã nhận lời đâu, tại thấy mình cứ còn trẻ con thế nào ý. Mà hắn ta kiên trì lắm, cả năm trời cứ như thế, đi làm mà hôm nào cũng đúng giờ là có mặt.

- Chắc sợ mất chị nên phải canh.

Chị Nhàn cười sung sướng, mặt rạng rỡ hơi ửng hồng như kiểu xấu hổ:

- Cũng không đến mức đấy, chị cũng có gì đặc biệt đâu mà.

- Còn không à, không canh mất ngay chứ chả đùa, chị cứ tự ti thế nhỉ.

Chị Hiền đi qua, đập vào vai làm Trúc giật mình.

- Tiếc anh Cường hử. Bà Hiền cười nhăn nhở.

- Đâu ạ, em đang nghĩ tới chị Nhàn, chiều ra nhà chị ý chơi đi, xem em bé ốm thế nào?

- Ừ, chiều em cho sinh viên nghỉ sớm tí nhé.