Gió Qua Miền Nhiệt Đới

Chương 12: Cảm xúc - 1



Sau khi từ nhà chị Nhàn về, Trúc cứ suy ngẫm mãi. Thực sự có tình yêu đến đầu bạc răng long thật không nhỉ? Tình yêu thanh mai trúc mã kia còn chẳng được bao lâu. Rút cục, ta sống vì cái gì, yêu để làm gì? Đang suy nghĩ thì cái Thảo chạy sang thông báo, làm giật cả mình:

- Chị, chị, lớp anh Tùng xuống mời chị dự lễ tốt nghiệp, thiệp đây chị.

Nhanh thật, tốt nghiệp rồi cơ đấy. Học với hành thế không biết có giúp được ai không, chỉ đu cây là giỏi, Trúc bất giác bật cười. Vừa nghĩ tới đã xuất hiện. Thiêng hơn cả muỗi. Tùng lò dò đi vào, một mình, tay xách túi hoa quả.

Hôm nay vuốt keo cơ, tóc với tai, cứ để bình thường có phải đẹp không, rỗi hơi thật. Lại áo trắng quần âu, sao không tô tí son nữa vào. Chải chuốt quá. Nó tự nhiên đi thẳng vào phòng, không đợi mời. Sao trông mặt nó hôm nay nghiêm túc thế nhỉ, lại có vẻ hơi căng thẳng.

- Em chào cô Trúc.

Kinh, hôm nay lại chào cả tên, lại có trò gì không biết, Trúc thủng thẳng, mỉm cười:

- Vâng, không dám, chào tân dược sĩ.

Thằng Tùng nghe xong cũng bật cười, Trúc hơi khó hiểu:

- Thế anh có việc gì ạ?

- À, em thay mặt lớp xuống mời cô đi dự lễ tốt nghiệp lớp em.

Trúc bảo nhận được thiệp rồi nhưng nó lại bảo muốn gặp, mời phải trịnh trọng, để đảm bảo là cô sẽ đến dự, không cô lại đi chơi với người yêu quên cả tiệc lớp nó. Trúc bật cười:

- À, fan hâm mộ thôi anh ạ, yêu đương gì tầm này.

Mặt nó tự nhiên giãn ra, trông tươi tắn hẳn, nó nở nụ cười tinh quái:

- Vậy giờ mình cùng là dược sĩ rồi nhỉ? Em hơn cô một tuổi, mình xưng hô theo tuổi tác nhé cô?

Ô, lại láo đấy, gớm phết nhỉ, tốt nghiệp rồi giờ không biết sợ ai nữa hử. Nhưng nghĩ cho cùng thì cũng chẳng quan trọng gì, thôi được, dù sao cũng sẽ chẳng gặp lại nó, không ảnh hưởng gì. Nhưng cẩn thận vẫn hơn, thằng này lươn lẹo lắm:

- Anh cho tôi xem chứng minh thư nào, xác nhận lại đã.

- Cô tỉnh thật đấy.

Trúc bình thản: - Tại nhìn anh trẻ quá, khó tin thôi.

Nó mở ví lấy chứng minh thư ra thật, đưa cho Trúc xem, chả lẽ bảo rồi lại không xem.

- Anh cùng tuổi với tôi đấy chứ, hơn đâu mà hơn.

Thằng Tùng vẫn bình thản, đòi hỏi công bằng ngay, nó yêu cầu được xem chứng minh thư của Trúc. Ôi, thằng hâm này, hôm nay nó bị ngáo à, vớ va vớ vẩn.

- Anh không tin tôi à?

- Thì cô cứ cho em xem nào, hay cô ít tuổi hơn em thật nên cứ giấu?

Trúc đành mang ra cho nó xem. Xem xong nó cười như được mùa. Trúc hơi ngơ ngác:

- Anh bị sao thế? Cười cái gì?

Thằng Tùng nghiêm mặt lại, để hai cái chứng minh thư cạnh nhau rồi chỉ vào ngày sinh, bảo nó vẫn sinh trước mấy tháng, mà chỉ hơn vài giây thì đã là anh em rồi. Ôi, cái thằng quỷ này. Hâm thật. Thấy Trúc cau mày khó chịu, nó xuống giọng, mặt nghiêm túc trở lại:

- Trúc đừng giận, vậy mình gọi tên như bạn bè nhé?

Trúc ngước lên nhìn, tròn mắt trước cách thay đổi nhanh như chớp của nó. Thấy Trúc không nói gì, nó lại cảnh giác hỏi lại, có vẻ hơi thất vọng:

- Được không cô? Làm bạn bớt thù mà, em là người đứng đắn, đàng hoàng, cô cứ yên tâm.

Trúc cười gượng gạo: - Tôi không có ý đấy, chỉ là thấy không quen.

Cái Thảo le te đi vào phòng, thấy thằng Tùng, nó mau mắn hỏi:

- Ơ anh Tùng, em đưa thiệp cho chị ấy rồi, anh sợ em quên à?

- À, không em.

- Hôm nay anh Tùng đẹp trai thế, tí em không nhận ra.

Nghe em Thảo khen, mặt nó lại hớn lên, cái vẻ cao ngạo lại xuất hiện. Được gọi anh cái là chớp cơ hội luôn, nó xưng anh ngay với cái Thảo rồi mời hai chị em đi uống nước, nó lấy lý do cảm ơn vì đã kết thúc khóa học.

Không đợi Thảo lên tiếng, Trúc phản ứng luôn, cảm ơn nó nhưng tối hai chị em có chút việc rồi, nó ngồi lại buôn với Thảo vài câu, chắc cũng hơi ngại nên chào rồi lặng lẽ ra về. Thấy lạ, cái Thảo tò mò hỏi xem anh ý xuống có việc gì. Trúc trả lời cho qua:

- Nó bảo xuống mời đi dự lễ tốt nghiệp, không đưa thiệp tận tay sợ không trịnh trọng. Mày có ăn táo không, đi gọt đi.

- Cẩn thận thế, cũng tốt, có táo ăn. Mà em nghi ngờ nhé, sao nãy anh ấy xuống mời em lại không cho em táo nhỉ?

Thảo cười tinh quái rồi xách túi quả đi rửa. Nó vừa gọt vừa khen thằng kia đẹp trai thật, nhìn như diễn viên, xong nó quay sang Trúc, lém lỉnh:

- Sao chị lắm fan hâm mộ thế nhỉ, mà em thấy chị còn chả thèm nói chuyện mấy? Chắc kiếp trước chị làm phúc nhiều, kiếp này họ trả nợ nhỉ?

Trúc thở dài, chưa biết là phúc hay nợ đâu, liền bảo nó:

- Chứ không phải kiếp trước tao đầu gấu đánh nhau nhiều nên kiếp này bị làm phiền không yên à?

Thảo cười suýt sặc:

- Sao chị có thể nghĩ thế được nhỉ. Thôi kệ chị, em cứ có táo ăn là được, haha.

Tối tầm chín giờ, thằng Tùng lại nhắn tin:

- Cô có đi đâu chơi đâu, vậy mà nói dối em.

- Anh theo dõi tôi đấy à.

Nó vờ im lặng một lát rồi nhắn lại, lảng sang chuyện khác:

- Mai em về quê rồi, chẳng được gặp cô nữa, em thấy buồn quá nên xuống thảm cỏ gần phòng cô bắt Cào cào về làm kỷ niệm.

- Thế có bắt được con nào không?

- Không cô ạ, em lấy gì về làm kỷ niệm đây?

Cào cào với chả Châu chấu. Lắm chuyện thế nhỉ. Thôi kệ mày, tao đi oánh răng cái đã, lọ mọ một lúc rồi mới vơ cái điện thoại. Lại nhắn tin nữa:

- Sao cô không trả lời em?

Sao cô phải trả lời mày, việc của mày chứ của cô à, giời ạ, chả lẽ lại chặn số điện thoại. Mệt thế chứ, ăn táo của nó rồi, đúng là há miệng mắc quai.

- Lấy bằng tốt nghiệp làm kỷ niệm, sắp có rồi còn gì. Hỏi ngớ ngẩn.

Thế là im, không thấy hé răng nữa. Mày làm sao mà là đối thủ của cô được, tưởng hơn mấy tháng mà ngon à. Trúc phì cười. Đang tự tin chiến thắng thì nó lại hỏi khó:

- Trúc ơi, Tùng muốn làm bạn với Trúc, có được không?