Gió Qua Miền Nhiệt Đới

Chương 16: Có một kiểu người như thế - 2



Sau cưới, Quyên nhìn thật hạnh phúc. Bạn làm khoảng một tháng thì chuyển về Hưng Yên làm ở khoa Dược. Bộ môn tiếc bạn lắm, thấy Thảo về kể bảo chia tay mà các cô các chị khóc như mưa. Thương nhớ cháu Quyên, lưu luyến không nỡ. Đến Thảo cũng phải tấm tắc khen:

- Em không tiếp xúc nhiều nhưng chị ấy khéo thật, đến mức chia tay đồng nghiệp mà khóc được. Các cô cũng rơm rớm nước mắt.

- Ừ, nó khéo lắm.

Trúc nghĩ bụng, khéo đâu không biết, con gái con đứa, vô duyên, chẳng tôn trọng người khác gì cả, hay nó nghĩ nó có người yêu mà oai nhỉ, nhưng dù sao nó lấy được chồng, Trúc là người mừng nhất trường, haha.

- Chị này, em bảo, không biết chị Quyên kể với các cô về chị thế nào mà em thấy cô Hoài rất hay hỏi em về chị.

- Ai biết được, hỏi cái gì?

- Cô ý hỏi cháu sống với cái Trúc thế nào? Có gặp khó khăn hay khó chịu gì không?

Trúc giật mình, thế là thế nào nhỉ, ai làm gì nó đâu. Rồi Thảo kể rằng các cô hay hỏi lắm, chắc nghĩ Trúc khó tính, hay bắt nạt cái Quyên. Thảo bảo nó thấy chị Trúc bình thường mà, chỉ không hay nói thôi, có gì đâu nhưng các cô có vẻ không tin lắm.

Hơ, Trúc nghĩ lại mới thấy lạ. Thảo nào cứ mỗi lần gặp cô Hoài cùng bộ môn Quyên, Trúc chào hỏi tươi cười lắm nhưng cô cứ khinh khỉnh không nói gì. Trúc còn tưởng tính cô ý thế nên cũng không để ý, cứ chào hỏi cho phải phép thôi.

Người ta không thích mình cũng là chuyện bình thường. Sao mà làm hài lòng hết thiên hạ được. Với lại, quý hay không, cũng chả ảnh hưởng gì, ghét mình thì mình cũng chả xấu đi được.

Hóa ra là vậy. Ôi, cô bạn quý báu của tôi, nước sông không phạm nước giếng, sao phải khổ thế nhỉ. Bây giờ thì Trúc cũng thấy tội nghiệp cho cái Quyên. Sao cứ phải tỏ ra tội nghiệp, khốn khổ làm gì. Đặt điều về người khác chả hay ho gì. Làm thế sao có thể lâu bền được, rồi mọi người sống lâu với nhau cũng nhận thấy cả thôi.

Trúc lại nghĩ, kể ra nó tốn nhiều tâm tư dựng chuyện nọ kia thế, chẳng phải mình quá ổn sao, haha, vậy cũng tốt, ghen tị với mình cơ mà. Vậy ta càng tự tin mà sống. Trúc bất giác mỉm cười.

- Này, nghĩ gì đấy? Chị nhớ anh nào à, muốn cưới chưa?

Cái Thảo đập vai rồi tủm tỉm hỏi.

- Hâm à, tao sao phải nhớ ai, đứa nào nhớ khắc gọi.

Thảo tủm tỉm cười:

- Vâng, chị nhiều fan hâm mộ. Này, em bảo, hôm nay em gặp chị Hoa đấy, chị ấy mới nghỉ sinh xong à? Trông ăn chơi nhỉ, thấy iphone xịn luôn. Chồng chắc ngon hử?

- Ừ, chồng chị ấy làm quản lý ở doanh nghiệp của Nhật, chiều vợ lắm.

- Thấy bảo cưới nhanh lắm à?

- Ừ, mày hóng kinh nhỉ, từ lúc gặp đến lúc cưới chưa đến bốn tháng.

Cái Thảo nhăn mặt: - Khiếp thật.

Trúc nạt lại nó:

- Khiếp cái gì, trai tài gái sắc gặp nhau, gia đình gia giáo, người quen giới thiệu, còn phải lo gì nữa. Mà mày không nghe tình yêu sét đánh à?

Cái Thảo bật cười, lại quay ra trêu Trúc:

- Chị chắc chả bao giờ bị tình yêu sét đánh đâu nhỉ, trai tài cũng không, trai sắc cũng không.

- Ừ, tao thuộc loại hơi cách điện tí, bao giờ có từ trường đủ mạnh thì sẽ xuất hiện dòng điện. Lúc ý khỏi cần sét đánh cũng cảm ứng luôn. Mày không phải lo.

Thảo lại cười nhăn nhở:

- Chị rắn thật đấy, hay không thích đàn ông? Trai đẹp thế cũng không thấy cảm động, lạ thật.

- Vớ vẩn, chứ chẳng lẽ thích mày. Thôi đi nấu cơm đi, hôm nay đến lượt mày đấy.

- Em biết rồi, đi nhặt rau hộ em.

- Lại sai.

Cái Thảo cười nịnh nọt: - Thì làm cùng cho vui, chị bận gì đâu.

Lần nào cái Thảo nấu cơm, nó cũng ra cái vẻ tất bật lắm, cứ lượn ra lượn vào, chóng cả mặt, mà không ngồi yên được với nó đâu, kiểu gì nó cũng sai làm cùng nó. Thôi thì làm cùng nó cho vui, chứ nhìn nó nhanh nhẹn thế thôi, nấu được bữa cơm lâu lắm. Đợi nó thì có mà chết đói. Có vẻ nàng này có tố chất lãnh đạo đây, tài sai lắm.

Thảo là đứa khá thông minh, nó học chuyên toán nhưng nghe bố mẹ xui nên thi vào Dược. Con bé rất khôn lanh nhưng sống tương đối thật, có tâm. Trắng trẻo xinh gái nhưng người bé tí, lại hơi yếu, cứ rét tí là áo trong áo ngoài, đùm như cái nem chua. Mùa đông, trông nó lật đật như gấu, ngã có khi không đứng dậy được. Thế nhưng nó rất nhanh, suy nghĩ nhanh, phản xạ nhanh.

Nó cũng như Trúc, cả cấp ba lẫn đại học chả có mối tình vắt vai nào. Như một tờ giấy trắng, chả biết gì ngoài học. Nên nói cho cùng, không phải là khôn mà là nhát, cứ cảm giác mình còn trẻ con, sợ bị lừa, sợ thất vọng, sợ tổn thương nên cứ theo chủ nghĩa chạy trước đã, bảo toàn trái tim cho lành.

Đang rửa rau thì nghe Thảo réo:

- Chị ơi, anh Tùng nhắn tin này.

Nó cầm điện thoại đưa Trúc, toe toét cười:

- Em vừa đọc trên màn hình rồi nhé, em không cố ý.

Trúc thản nhiên: - Mày mở hẳn ra mà đọc, có gì đâu.

- Hihi. Thôi chị nhắn động viên đi, kêu ốm hay sao ý.

- Ốm gì, chắc rỗi việc không có đứa nào rủ đi chơi lại đi làm phiền người khác chứ gì.

Trúc mở điện thoại, thấy nhắn tin kêu như vạc, đau chỗ nọ, khó chịu chỗ kia xong hỏi câu ngớ ngẩn:

- Uống thuốc gì được Trúc nhỉ?

Ô, tốt nghiệp rồi, lại làm ở viện, mà không biết uống thuốc gì là sao. Chắc dốt nhưng lại sĩ diện không dám hỏi ai.