Gió Qua Miền Nhiệt Đới

Chương 28: Thành phố tình yêu – 2



Hai thằng về phòng, Trúc thay váy, mặc quần áo cho tiện đi lại. Anh thuê xe máy, chở đi lòng vòng, cũng chẳng ăn được gì nhiều. Bát bún bò Huế to vật, đủ các loại thịt, thêm hai cục chân giò to tổ chảng, nhìn cũng thấy no đến sáng hôm sau luôn. Chắc bà bán bún thấy 2 đứa giọng lạ, tự tin làm cho bát đặc biệt, cho ấn tượng đến già luôn.

- Em ăn thêm đi, ăn có tí thế, trưa đã không ăn mấy rồi?

- Em không đói.

- Nôn hết ở sân bay rồi mà không đói á?

- Có làm gì đâu mà đói. Mà ngấy lắm, em không ăn được.

- Ừ, cũng hơi ngấy. Thế đi ăn bánh tráng vậy?

- Thôi, về đi ngủ, em chẳng muốn ăn gì cả.

- Lại ngủ, đã chơi được gì đâu? Tranh thủ chứ, tối mai lại đi Nha Trang rồi?

Trúc hơi hoảng hốt:

- Gì mà cấp tập vậy anh? Thôi, ở đây luôn đi, đâu chẳng thế, đi lại nhiều mệt lắm.

Anh chỉ cười. Đi cả ngày, về ngủ ngon thật. Đà Lạt đêm lạnh lạnh, sáng trời 7-8 giờ vẫn mù sương, dễ ngủ thật.

- Dậy thôi, con sâu ngủ, gần 8h rồi.

Trúc càu nhàu:

- Em không đi đâu, vẫn buồn ngủ lắm. Không tại quân tử nhà anh phá đám thì em đã ngủ đủ giấc rồi. Không giữ lời.

Anh cười nhẹ nhàng rồi ghé tai:

- Anh mất thói quen ngủ một mình rồi. Dậy đi. Đi xem thác Camly, đẹp lắm, dậy đi, trưa lại về ngủ.

Nói rồi anh kéo tay, bế dậy, lôi vào rửa mặt. Trúc vẫn mắt nhắm mắt mở, càu nhàu một lúc rồi mới đi thay đồ. Sát cuối năm chắc ít thằng cưới, hoặc chúng nó không đi Đà Lạt, vắng teo à. Ngoài hai đứa thấy xa xa có một đôi nữa. Thế là phải tự chụp ảnh cho nhau. Trúc như con gấu trong cái áo phao màu xanh to sụ kèm cái khăn quàng cổ. Sáng rét dữ, như mùa đông Hà Nội. Loay hoay mãi mới mò được xuống chân thác. Phải nhìn từ dưới lên mới đẹp mà. Sau một hồi rón rén toát mồ hôi cũng xuống được đến chân thác. Bất ngờ thật:

- Thác gì xấu thế, nước đục, chả đẹp gì, toàn đá lổng chổng, lại còn có mùi lạ nữa. Thôi chụp lẹ rồi đi lên anh ơi.

Bò lên đến cổng vào, ngồi thở và uống nước cạnh một quán nhỏ xinh. Trúc vẫn hơi thất vọng:

- Anh có chắc đúng Cam ly không?

- Chứ thác nào nữa. Taxi sao mà nhầm được.

- Sao xấu vậy, chả giống như miêu tả gì.

Bà chủ quán nước ngồi gấn đấy, giọng nhỏ nhẹ:

- Mùa này khô, ít nước nên nó vậy, các cháu phải đi vào tầm tháng 7 – tháng 10 mới đẹp.

Trúc đành cười trừ nhìn anh rồi kéo anh lượn tiếp. Công viên thành phố nhiều hoa thật nhưng không có hoa hồng, toàn hoa gì ấy. Thung lũng tình yêu cũng vậy. Dân ở đây bảo hết mùa hoa hồng rồi. Chán. Anh đưa vào vườn Lan, nhiều hoa thật, đủ các loại Lan. Ngắm hoa cả mắt.

Rồi Đồi mộng mơ, Hồ than thở, đi mỏi chân. Nhưng không khí trong lành thật. Giá mà được sống ở đây cả đời, mãn nguyện.

- Em cưỡi ngựa thử không, cho đỡ mỏi chân?

- Ngã thì sao? Em đâu biết cưỡi ngựa?

- Người ta dắt mà, không sợ.

Trúc quay ra nhìn con ngựa còm còm, trông đến tội.

- Thôi, đi xe Túc túc đi, hai thằng ngồi lên, nó gẫy chân mất.

Anh phì cười. Vậy là 40 phút đã xong một tua khắp Thung lũng.

- Kể ra gọi Thung lũng tình yêu cũng đúng anh nhỉ.

Anh ngơ ngác chưa hiểu gì. Trúc phì cười:

- Thì nó rộng thế, lại toàn cây với hoa, đồi lên, dốc xuống, không đi với người yêu thì đứa nào hâm mà đi bộ hết được cái thung lũng này chứ. Đến hồ là ngồi than thở rồi còn gì?

Hai thằng cùng nhăn nhở cười. Rồi cũng chụp choẹt, cũng a dua buộc dây đỏ vào Cây tình yêu, chụp ảnh in 2 cái mẹt vào cái đĩa làm kỷ niệm.. cũng hết buổi sáng. Anh lại lấy xe đưa đi xem Dinh thự vua Bảo Đại, nghe nói đây là Dinh I, nằm trên đồi.

- Ông này có tới 3 cái dinh tại Đà Lạt đấy.

- Ăn chơi nhỉ, chắc nhiều tình yêu lắm.

- Cái đó chắc rồi, vua mà. Nhưng ông ý xây Dinh ở Đà Lạt để tránh mùa mưa ở Huế..

Trúc không quan tâm tới ông vua Bảo Đại lắm, chỉ muốn ra vườn dâu. Đúng lúc mưa nặng hạt, thế là đành đứng ngoài cổng rồi nhòm vào vườn tiếc hùi hụi..

Anh đặt ít mứt, gửi xe về làm quà còn hai đứa lại đi tiếp ra Nha Trang. Đường ngoằn ngoèo, đi hết đêm thì tới Nha Trang. Cũng may đi đêm nên ngủ gà ngủ gật không nhìn rõ đường, chứ đi ban ngày chắc tóc không cần vuốt keo cũng dựng hết lên. Xe đi như đánh võng, tốc độ chắc chỉ tầm 30km/h, tầm nhìn xa chắc không nổi 1km. Đường uốn lượn như con rắn đang múa vậy. Gần sáng, nhìn rõ cái trận địa ấy thì may quá, gần đến nơi rồi.

Cuối năm nên Nha Trang cũng hơi se lạnh, cũng không tắm biển được. Anh thuê anh taxi đi cả ngày, nhờ anh ý làm hướng dẫn viên luôn thể. Lượn khắp nơi, thấy Nha Trang chẳng có gì ngoài bờ biển đẹp. Mà Trúc thì cóc có bộ đồ bơi nào, mà cũng chẳng biết bơi. Có mỗi sở thích ăn hải sản. Hehe.

Ăn tẹt luôn. Ăn đến phát ngấy, phát sợ. Mà kỳ lạ, tự nhiên khả năng ăn uống giảm sút ghê gớm, công lực chắc chỉ còn một nửa, chỉ thèm ngủ.

Không thấy còn gì thú vị nữa, đi biển mà toàn mưa, lần này Trúc chủ động hỏi:

- Anh không định đưa em đi đâu nữa à?

- Có, mai ra Vinpearl Land nhé.

Vinpearl đẹp thật, ngắm cá bơi qua bơi lại xong anh rủ chơi mấy trò hấp dẫn. Nhớ đời. Đầu tiên, anh dẫn đi ngó một lượt, thấy cái trò giống vòng quay mặt trời gì đấy có vẻ ổn nhất, anh bảo chỉ ngồi rồi nó đưa lên cao và ngắm nhìn toàn cảnh. Tưởng thật, Trúc leo lên cùng. Thôi xong, nó đưa lên cao xong lắc qua lắc lại như rang lạc. Trúc mắt nhắm tịt hét lên, nước mắt tơi bời:

- Ối giời ơi, cho em xuống ngay, xuống ngay, không chơi nữa đâu.

Tay bấu chặt vào tay anh, người đã bị khung an toàn giữ chặt, không chắc Trúc nhảy ra mất.

- Cố lên em, một lượt nữa thôi là xuống.

Xuống đất tí nôn, thế là chỉ ngồi dưới đất, mặt mũi xanh lét nhìn anh chơi tiếp mấy trò khác. Dám lừa mình, láo thật.

Đi chơi lung tung một lúc xong Trúc cũng dần bình tĩnh lại. Thấy trời nắng to dần, anh rủ chơi lướt sóng, nhìn cũng thú vị đấy, thế là mua đại bộ đồ tắm, hai thằng đeo dù, ca nô kéo vụt đi. Lúc đầu cũng hoảng, ca nô kéo dù lên cao xong lại thả, hai đứa lại đạp nước lại bay lên như phim chưởng, cảm giác thật tuyệt.