Gió Qua Miền Nhiệt Đới

Chương 34



Sau 5 ngày, Trúc ra viện, hồi phục khá nhanh. Xin về ngoại luôn mà không được, mẹ chồng bảo phải đầy tháng đã. Vậy là chia tay bà ngoại từ đây.

Về nhà thật thoải mái. Khỏi kiêng khem gì, bẩn chết được, chui luôn vào nhà tắm làm quả sạch từ đầu đến chân luôn. Đã sang tháng 9 dương lịch nhưng trời vẫn oi, điều hòa chẳng ăn thua vì không dám để lạnh quá sợ em bé ốm. Ban ngày mẹ con nhẫn nhịn chỉ để 29-30 độ, nhưng đến tối, anh về không chịu được, hạ luôn xuống 26 độ. Lại cãi nhau chí chóe:

- Anh để lạnh, con ốm đấy.

- Lạnh gì trời này, đắp thêm cái chăn mỏng cho con là được, để 29 độ ai mà ngủ được.

Rút cục, anh vẫn đúng, tài thật. Con bé về nhà bắt đầu thể hiện đẳng cấp. Nó ngủ khìn khịt suốt ngày và đến 23h mới bình minh rồi lục sục cho đến 6h sáng mới lại ngủ được. Khổ thân, bé tí đã mất ngủ, người già nào đọ được với nó. Cả đêm chỉ có ăn, chơi, ị, tè. Thỉnh thoảng nó chắc cũng thấy nhàm nên sẽ khóc oe oe vài tiếng cho náo nhiệt. Sợ cả nhà mất ngủ, Trúc bế nó lên, nó biết luôn mới tài chứ, con bé ngừng khóc ngay. Chắc nó nằm lâu cũng khó chịu. Nó mở đôi mắt bé xíu, e dè nhìn nhìn Trúc, không biết nó có nhìn rõ không, nghe bảo bọn trẻ sơ sinh giống kiểu cận thị do ảnh hưởng tầm nhìn hạn chế trong bầu ối. Tranh thủ nó trật tự, Trúc vừa ôm con vừa ngồi ngủ.

Một lát sau, nó ngọ nguậy ra vẻ khó chịu, chắc nó nhận ra mẹ nó không được tỉnh táo, sao lại thiếu tôn trọng nhau thế, đang chơi với mẹ thì mẹ lại ngủ.

Nó nhăn mặt rồi lại định hét lên. Trúc đành phải vác bạn ý đứng lên đi lại, trong ánh đèn bàn lờ mờ, cũng tài, làm sao mà nó cũng phát hiện ra sự thay đổi của trần nhà khi di chuyển, nó háo hức ngắm và nín bặt luôn. Hai mẹ con nhẹ nhàng như ninja, di chuyển khắp trong phòng rồi ra hành lang, không dám bật đèn sợ làm bà thức giấc. Thế nên hàng xóm cũng chả ai biết nó thức đêm ngủ ngày. Mắt nó mở thao láo nhìn trần nhà không biết chán. Cứ tầm gần 2 tiếng, nó xơi một lần, xong nó ị, nó tè rồi nó lại xơi. Bao giờ thì nó biết tự ăn, tự ị nhỉ. Trúc nhìn nó ngao ngán. Cứ mỗi khi đêm về, Trúc như một con rô bốt, chạy một chương trình duy nhất để phục vụ nó.

Bà nội nó cũng định thể hiện, nằng nặc đòi hỗ trợ trông cháu. Được đúng một đêm thì bà nó khiếp, bỏ chạy thẳng về phòng. Rút cục, chỉ có 2 mẹ con ôm nhau.

- Sữa sẵn trong người rồi, cần pha đâu mà phải hỗ trợ. Chỉ việc vạch áo ra rồi nó no nó tự nhả, mẹ ngủ con ngủ.

Bà nó bảo vậy. Mặc dù được trải nghiệm một đêm với tư cách quan sát viên không thường trực, nhưng bà nó tính hay quên, nghĩ ai cũng được ngủ như mình. Cứ 6h sáng, bà nó dạy sang đập cửa:

- Sáu giờ rồi, dậy thôi Trúc ơi.

Vừa đặt được người xuống, cảm giác não không còn trong đầu nữa. Chả hiểu dậy để làm gì. Thấy không ý kiến gì, bà lại réo. Anh thò đầu ra:

- Giờ cháu nó mới ngủ, bà đừng gọi nữa.

Được cái nhiệt tình với vụ ăn uống, anh đi làm xong, 7h bà đã bê bát canh đầy thịt với bánh đa ụ lên, gọi cửa ời ời. Thấy con bé hơi giật mình vặn vẹo, Trúc bật dậy, mở cửa, hốt hoảng:

- Bà nói nhỏ thôi, cháu nó dậy bây giờ.

- Gớm, cho nó dậy.

Bà ngồi quan sát nó, lấy tay bám vào lưng nó, lay lên lay xuống, cười hinh hích:

- Ngủ gì mà ngủ gớm ngủ ghê.

Thế là nó vặn vẹo nhưng cũng không thèm dậy luôn. Lay không dậy, cứ ngủ lăn lóc, đôi lúc dậy ti, ti xong lại ngủ, chả tốn cái bỉm nào. Nó thật là siêu nhân ngủ. Ban ngày, trông nó thật đáng yêu.

Thỉnh thoảng có người vào chơi, khen nó ngoan, nó vẫn ngủ, đôi lúc nó khẽ mỉm cười hài lòng.

Con nhỏ, mệt mỏi, ngủ là đam mê duy nhất của Trúc nên ngoại hình chẳng còn quan trọng. Nhờ con ti cộng thêm chườm muối rang nên bụng co lại khá nhanh. Nhưng ăn ngủ không giờ giấc, không chịu tập thể dục nên vẫn béo ị. Tóc đã lâu không cắt, người vẫn như cái chum nên cũng không mặc được đồ cũ, đồ mới sắm không đủ, nó tè ra, sữa chảy ra ướt liên tục, thế là mặc tạm đồ của.. bà ngoại. Toàn vải lanh với đũi, thật dễ chịu. Nhưng trông lôi thôi như mẹ sề thật.

Sau 2 tháng, con bé thức dậy sớm hơn nên nó đi ngủ sớm hơn được hai tiếng, 2 tháng tiếp nó lại điều chỉnh sớm tiếp được 2 tiếng. Vậy là lúc Trúc bắt đầu phải đi làm thì nó bắt đầu đi ngủ lúc 2h sáng, con bé thật tâm lý. Có con khiến cho cuộc sống và tâm tư của Trúc chỉ xoay quanh nó, quên luôn sự có mặt của bố nó. Bố nó lúc này chẳng là gì cả. Có thân tự lo. Thế nên được thể, đi luôn đến đêm mới về, khỏi ăn tối ở nhà luôn. Đúng là bản tính khó dời, ăn chơi đã ngấm vào máu.

- Anh làm gì mà giờ mới về?

- Đi uống mấy cốc bia chứ làm gì.

- Không về mà bế con, đi cả ngày đến đêm. Chó không thấy mặt chủ.

- Có biết bế đâu, nó toàn khóc, anh làm gì có sữa mà dỗ được.

- Hay thật đấy.

Bà nội nó thấy ầm ĩ, thò đầu vào xem, nghe ngóng rồi nhả từng lời vàng ngọc:

- Nó đi làm cả ngày vất vả thì cũng phải để nó đi chơi chứ.

- Thế bà nghĩ con đi làm cả ngày thì không vất vả à?

- Nó làm ngân hàng mới vất vả chứ mày làm giáo viên thì có gì mà vất vả.

- Vâng, thế mà ngân hàng chưa nuôi được giáo viên đâu, vẫn tự làm tự ăn đấy mẹ ạ. Còn đẻ con chăm con nữa cơ.

- Thế mày là mẹ, mày đẻ ra không chăm thì ai chăm? Mới có một đứa con mà đã ầm lên kêu ca.

- Vâng, con chắc tự đẻ được không cần chồng. Thôi mẹ về phòng đi. Cháu khóc rồi đây này.

Anh chẳng thèm lên tiếng.

Đêm đến, nhìn con ngủ, tủi thân, hối hận vì chọn nhầm người, về nhầm nhà.