Gió Xuân Cõi Người

Chương 23



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu không chia sẻ nỗi buồn với ai thì được xưng là độc lập, song không có ai để sẻ chia niềm vui thì có phần cô độc đáng thương.

Ôm chưa tới nửa phút mà lỗ tai Ngô Duệ đã đỏ lựng, còn kẻ khởi xướng cởi mở buông lỏng tay chậm vài giây sau khi nhận được đáp lại, dìu cậu lên xe.

Ngô Duệ ngồi trong xe khụt khịt mũi, cậu thấy nước hoa trên xe Quan Ninh thơm hơn xe người khác, không chỉ riêng thế, đối với cậu ấm chưa bao giờ để mắt con xe nào dưới một triệu tệ mà nói yêu chim yêu cả lồng, chiếc SUV tầm thường này trở nên thuận mắt hơn hẳn.

“Chị ơi, chiếc xe này là chị chọn sao?”

Quan Ninh bảo, “Anh Tống của cậu chọn giúp tôi đấy, thẩm mỹ cậu ta không tệ nhỉ?”

Ngô Duệ tắc ngực, sau đó xạo lòng khen vài câu cho có, lại hỏi tiếp, “Chị quen anh Tống mười mấy năm rồi hả?”

“Ừa, bạn học cấp ba.”

“Giờ anh Tống có bạn gái không chị?”

“Theo tôi biết thì không.”

“Em làm mai bạn em cho anh ấy nhé?”

Quan Ninh cười cười, “Cậu ta không thích người nhỏ thế đâu.”

“Sao được?” Ngô Duệ chưa nghĩ đã thốt, “Đàn ông nào mà không thích các em mười tám mười chín?”

“Thế hả? Về lĩnh vực này thì cậu có quyền lên tiếng thật.” Quan Ninh lành lạnh chọt một câu.

Ngô Duệ tự biết lỡ lời, khi không thấy sống lưng ớn lạnh.

Cậu bỗng nhớ tới Quan Trình từng chỉ bảo mình rằng, Quan Ninh có hơi “ấy ấy”, ấy cái chi thì Quan Trình chưa nói cụ thể, bấy giờ Ngô Duệ hơi hiểu ra rồi. Có người bực mình sẽ thét ra lửa, song ấy chỉ là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, còn Quan Ninh không giáng sét đánh chỉ có trời mưa, nhưng đó lại là mưa dao găm.

“Toàn chuyện xưa xửa xừa xưa, giờ em thích người lớn hơn mình đó.” Ngô Duệ lẹ làng chữa cháy.

Quan Ninh im ru lái xe.

Ngô Duệ khều khều bàn tay be bé của chú mèo chiêu tài trên bảng điều khiển, lấy lòng hỏi, “Chị ơi, cái này đáng yêu ghê, chị mua hả chị?”

“Không phải, anh Tống cậu đưa.”

Ngô Duệ thầm nhủ “ ối xời”, ghét bỏ thu hồi ngón tay.

Quan Ninh giữ động tác nhỏ của cậu vào đáy mắt, nhịn cười hỏi, “Phố ẩm thực bình thường đông không?”

“Chen chúc chật ních ạ.”

Quan Ninh nghe xong thấy hơi hoảng, sợ chân Ngô Duệ bị va chạm. Tới nơi cô mới hay lo lắng hoàn toàn dư thừa, chẳng phải do đêm nay vắng người mà là khi cả hai sóng vai xuất hiện, có lẽ ngoại hình tạo ra hào quang khác thường, trong vòng bán kính một mét không ai dám tới gần.

Chẳng qua Quan Ninh nghe thấy nữ sinh đi ngang qua họ rù rì với bạn đi cùng.

“Mày coi gien nhà người ta xịn thật, hồi trẻ ba mẹ họ chắc cũng phải trai đẹp gái xinh, nếu không sao sinh ra được đôi chị em hút mắt ——”

“Ê mau nhìn kìa mày, ảnh ôm chị ảnh kìa, ế ế khoan, đó có phải chị em đâu!”

Quan Ninh ngoảnh đầu liếc cái tay đang lẳng lặng đặt trên vai mình, giọng nói Ngô Duệ từ đỉnh đầu truyền đến, “Ây daa, chân em còn đau đau, chị chịu khó nha.”

“Quần áo cậu hôm nay……” Quan Ninh muốn nói lại thôi, áo sơ mi trên người Ngô Duệ khác màu với chiếc váy cô mặc khiến cô thấy hơi là lạ.

Ngô Duệ như thể hiểu được ý cô chưa nói hết, bèn giải thích, “Em không có áo màu tím, chị thấy đẹp thì em mua mấy cái ha?”

“…… Thiệt ra cũng không cần,” Quan Ninh khẽ đỡ eo cậu, cảm giác đã cực, lẵng lặng rút tay về, cô chỉ vào một quầy hàng bên tay phải, “Biết ăn đậu hủ thúi không?”

“Ăn được ạ.” Ngô Duệ đáp.



Quan Ninh gọi một phần.

Trong khi đợi món này ra nồi, Quan Ninh thấy kế bên có quầy bán sữa chua đông(1), khó kìm được đi qua kêu ông chủ bán một hộp. Ngô Duệ lẳng lặng nhìn, chẳng nói chẳng rằng.

(1) Nguyên văn là 炒酸奶, mình search ảnh thì khá giống món “Frozen yogurt bark”. Không biết bên mình gọi là gì nên mình để tạm thế này nhé. Món này làm dễ lắm, sữa chua mềm trải đều ra khay, rải topping trái cây/hạt khô tuỳ ý, để đông đá rồi lấy ra đập thành mảng ăn như kem ý.



Món đậu hủ thúi ra lò, Quan Ninh chỉ ăn mấy miếng rồi đẩy cho Ngô Duệ.

“Tôi ăn không nổi cay quá.”

Ngô Duệ lấy tăm xỉa răng kẹp một miếng, chà lên mép hộp mấy lượt, sau đó bón tới miệng Quan Ninh, “Thế này sẽ không cay nữa.”

Sự dịu dàng của em trai nhỏ khiến cô khó lòng kháng cự, Quan Ninh thản nhiên ăn miếng đậu Ngô Duệ đút trong ánh mắt sáng màu bà tám xung quanh. Ngô Duệ suy nghĩ chu đáo, lấy khăn giấy đã sớm chuẩn bị lau khóe miệng Quan Ninh, bây giờ cậu đã có thể khéo léo không làm lem phấn.

Sữa chua đông làm xong, Quan Ninh toan múc một muỗng, Ngô Duệ ỷ vào ưu thế chiều cao rút đồ khỏi tay cô. Cậu dán tới tai Quan Ninh thì thầm, “Giờ chị không ăn được đồ quá lạnh, không là đau bụng đó.”

“Tôi chỉ ăn miếng thôi.” Quan Ninh quay đầu nhìn cậu.

Ngô Duệ cười híp mắt nhìn cô, nghĩ đến chuyện gì đó thú vị, cậu bảo, “Thế này đi, nếu chị làm nũng với em, em sẽ cho một miếng.”

Quan Ninh nhìn cậu chốc lát, đột nhiên duỗi tay nhéo eo cậu.

Làm nũng cái gì cơ? Từ nhỏ tới lớn cô chưa từng tỏ ra nhõng nhẽo.

Quan Ninh lôi người cậu đi về trước, Ngô Duệ kêu “Chị ới chị ời” để cô đi chậm hơn, cười toe toét lắc cốc sữa chua trên tay, hết lần này tới lần khác trả giá, “Không chịu làm nũng thì làm cái khác cũng được đó nha?”

Nghe xong vài lần, Quan Ninh bỗng khựng bước chân, bắt lấy cánh tay cậu túm về trước, Ngô Duệ thoáng cúi người, Quan Ninh tiến lên trước nửa bước, hai cơ thể tựa hồ dính nhau giữ nơi phố xá bó hẹp ầm ĩ, Quan Ninh bất ngờ nhón chân, ngửa đầu dán sát.

Ngay lập tức Ngô Duệ suýt nín thở, tầm mắt bất giác đọng trên phiến môi hé mở của Quan Ninh, bàn tay chợt trĩu nặng, cậu chẳng đặng đừng dời tầm mắt, thế mà nhận ra người chị gái ngày thường đoan trang nết na đang thậm thụt cầm muỗng xúc sữa chua.

Nể nỗ lực của chị, Ngô Duệ hào phóng bảo, “Miếng thôi đó, không được ăn thêm.”

Quan Ninh thở phào, tự nhiên múc miếng lớn nhất.

Lần lượt sau đó là Thanh Đoàn(2), Tiểu Long Bao(3), Bánh Quai Chèo  Cơm Cháy, Quan Ninh cảm thấy tin mừng trọng đại nhường này vẫn hợp với một bữa tối đàng hoàng hơn, bèn lái xe đưa cậu đến nơi khác.

(2) Bánh Thanh Đoàn 青团: một loại bánh nếp có màu xanh lá cây, phổ biến trong ẩm thực Trung Quốc. Nó được làm bằng gạo nếp trộn với ngải cứu Trung Quốc hoặc cỏ lúa mạch. Sau đó, món này thường được làm nhồi kèm bột đậu đen hoặc đỏ ngọt.



(3) Tiểu Long Bao 小笼包: hay còn được gọi ở bên mình là bánh bao Thượng Hải hoặc bánh bao soup, một loại bánh bao nhỏ vỏ mỏng, nhân bánh có thịt băm gia vị kèm nước súp hôi hổi. Món này bắt nguồn từ phủ Khai Phong thời Bắc Tống, sau này nổi tiếng ở miền Nam Giang Tô, Thượng Hải và Chiết Giang.



  • Bánh quai chèo

  • Cơm cháy



Ngô Duệ im lặng ăn sữa chua đông bên ghế phụ, tay cầm cái muỗng nhỏ màu tím, Quan Ninh há hốc miệng, “Cái đó hình như tôi xài rồi.”

“Em biết.”

“Ông chủ cho hai cái, cậu dùng cái kia đi.”

“Hồi nãy chị xin ông ấy hai cái muỗng, chị không thấy ánh mắt ông chủ nhìn bọn mình à? Y chang như kiểu ‘nhìn không bần mà sao hai người chỉ ăn một phần’ đó?”

Quan Ninh bảo, “Ý ông ấy là một trai một gái mà mua một phần sữa chua còn cần hai cái muỗng thì hơi thừa.”

Ngô Duệ giả bộ không hiểu, “Sao phải dùng một cái ạ?”

“Bồ bịch người ta dĩ nhiên dùng một cái.”

Ngô Duệ chớp mắt, ngây thơ vô số tội hỏi, “Chị ơi, chúng ta thì sao? Chúng ta là gì?”

Quan Ninh nắm chặt tay lái, ngoài miệng phản xạ nhanh, “Cậu thấy sao thì chính là vậy.”

“Là vậy à,” Ngô Duệ suy tư ngắm cô, “Đúng rồi chị, sắp tới sinh nhật em rồi đó, Quan Trình có báo với chị nó có về hay không không ạ?”

“……”

“Lâu quá không gặp, em nhớ nó ghê, hay em gọi hỏi nó thử?”

Quan Ninh đột nhiên bảo, “Cậu gọi đi.”

Ngô Duệ không ngờ Quan Ninh thật sự để cậu gọi, tức khắc cưỡi lên lưng cọp khó xuống.

Đắn đo một hồi, Ngô Duệ nghĩ về sau sớm hay muộn cũng cần phải đối mặt Quan Trình, Quan Ninh đã yêu cầu cậu mà không gọi thì thực có lỗi với cơ hội này.

Điện thoại nối máy, Quan Trình đè nén giọng, âm thanh nền trống hoác.

Ngô Duệ hiểu rõ, “Ở phòng tự học hả?”

“Tôi ra khu thang máy rồi nè, sao đó Ngô Duệ?”

“Là thế này,” Ngô Duệ cố ý ngập ngừng, nhìn Quan Ninh lái xe bên cạnh mới nói, “Hai tuần nữa là sinh nhật tôi, người nhà sẽ bày tiệc rình rang nhưng tôi muốn mở tiệc riêng ăn bữa cơm cùng các ông, khoảng ngày mười bảy ông rảnh không?”

“Chắc là có.”

“Vậy cứ hẹn theo ngày ông rảnh đi, tới lúc đó ông phải về đó, vé máy bay cứ để tôi trả.”

Quan Trình nở nụ cười, “Nhất định sẽ tới.”

Quan Trình tán dóc vài ba câu với cậu, sau đó hỏi, “Chị tôi gần đây thế nào?”

Lâu rồi Ngô Duệ không nhắn ảnh chụp Quan Ninh cho cậu, mà Quan Ninh vẫn xem Quan Trình là trẻ con, cô sẽ không báo cáo tình hình cuộc sống của mình với cậu.

Ngô Duệ bật loa ngoài, cố ý hỏi, “Ông chỉ phương diện kia hả?”

“Ông có thấy tên nào đưa chị tôi về không?”

Ngô Duệ hết sức thận trọng, “Thế ông muốn có hay không có?”

Quan Trình đáp, “Đương nhiên có là tốt nhất, chị tôi đâu còn nhỏ, tôi mong ngóng chị ấy mau mau kiếm được một người bạn trai đáng tin cậy đây.”

“Ồ, có một người đó.” Ngô Duệ nói.

Quan Ninh ngoắc mắt sang cảnh cáo cậu.

“Ai thế? Ông thấy rõ không?”

“Không quen, lái một chiếc SUV.” Tất nhiên Ngô Duệ sẽ không đề cập đến tên cặn bã Khương Vịnh kia, người cậu nói là Tống Thanh Hoà.

“Biển số xe thì sao?”

“Không để ý lắm, hình như hai số cuối là 95.”

Tức khắc tiếng nói Quan Trình đề cao gấp đôi, “Thiệt á hả? Đó là xe của anh Thanh Hoà đó, chị tôi hẹn hò anh ấy thiệt hả?”

Ngô Duệ nghe giọng điệu mừng rơn  khôn xiết của Quan Trình, không dằn nổi xóc xỉa, “Ngồi chung xe thì cặp nhau hả? Tôi thấy chưa chắc.”

“Nhưng tôi thiệt tình hy vọng chị tôi có thể cưới anh Thanh Hoà, cả hai xứng đôi vừa lứa, anh Thanh Hoà học giỏi lắm mà không biết sao hồi thi đại học chỉ đạt 650 điểm, xêm xêm điểm chị tôi luôn.”

Ngô Duệ thầm nghĩ tôi thiệt không hiểu nổi học sinh giỏi mấy người.

Cậu chưa kịp cắt ngang đã nghe Quan Trình kể tiếp, “Không chỉ có nhiêu đó, sau khi ra trường tìm việc chuyển tới đây, tôi vẫn luôn cảm thấy anh Thanh Hoà có ý với chị Hai mới cố tình đuổi theo chị ấy.”

Quan Ninh nghe tới đó, lắc đầu nguầy nguậy với cậu bạn nhỏ mặt rõ sầm sì, dùng khẩu hình miệng ra ý, “Không phải vậy.”

“Có thể lắm chứ.” Giọng điệu Ngô Duệ kết luận một cách quái gở, “Vậy sao ông không hỏi chị ông xem lý do không quen anh Thanh Hoà?”

“Chắc do rành nhau quá nên khó xuống tay? Nhưng nếu anh Thanh Hoà chủ động, tương lai không chừng hai người ấy có thể ở bên nhau thật, thế thì quá tốt.”

“Nếu không phải thì sao?” Ngô Duệ đột nhiên hỏi.

“Hả?”

“Nếu chị ông quen người khác thì sao?”

“Cũng phải xem coi là ai đã, dầu sao chỉ cần không phải phường lăng nhăng tuổi tác quá nhỏ, tôi không phản đối, chị ấy vui là được.”

Quan Ninh và Ngô Duệ liếc nhìn nhau, vội vàng dời tầm mắt.

Ngô Duệ “À” một tiếng, “Nếu có một ngày phải lựa chọn giữa ‘chị ấy hạnh phúc’ và ‘ông hài lòng’, ông sẽ quyết thế nào?”

Quan Trình đáp như lẽ đương nhiên, “‘Chị ấy hạnh phúc’, ‘tôi hài lòng’ cũng là vì để  ‘chị ấy vui’ mà.”

“Ừm,” Ngô Duệ hí hửng, “Tới lúc đó để tôi đặt vé máy bay cho, ông khỏi phải lo.”

Sau khi cúp máy, ngữ điệu Ngô Duệ bỗng chốc quay ngoắt, “Chị à, anh Tống vì chị mới thi thiếu điểm là thật hả?”

“Cậu chớ có nghe Quan Trình nói bậy, chắc nó coi phim truyền hình nhiều quá đấy.”

“Anh ta đi làm ở thành phố không phải quá khéo sao?”

“Chả khéo xíu nào hết, Thanh Hoà học Đại học ở đây.”

Ngô Duệ cau mày, càng thấy tệ hơn, “Chẳng lẽ chị tới đây làm việc là vì anh Tống?”

“Dĩ nhiên không phải, trước đó đã nói với cậu là vì Quan Trình mà.”

Ngô Duệ nín thinh.

Quan Ninh nhìn cậu mấy lần, nhỏ giọng nhắc nhở, “Sắp tới rồi.”

“Ồ.”

“Cậu còn ăn sữa chua đông không? Không ăn thì để dành cho tôi.”

Ngô Duệ im ỉm tiếp tục xúc sữa chua bằng cái muỗng Quan Ninh đã dùng, vừa vặn ăn xong thì xe dừng tại cửa tiệm ăn, buồn bực trong lòng không ngớt.