Gió Xuân Rực Lửa

Chương 82: Cầu hôn anh như gió xuân rực lửa



Hôm sau, trời âm u đầy tuyết.

Trong nhóm đồng đội của Quý Bắc Chu, có không ít người lần đầu tiên tới Kinh Lăng, nói muốn đi nội thành dạo một vòng.

Tối hôm qua Lâm Sơ Thịnh không ngủ ngon, nên cô ở lại phòng nghỉ ngơi, Lư Tư Nam và Vu Bôn đều ở khách sạn, cũng có người chăm sóc, có chuyện gì cũng giúp đỡ được.

Tiệc đính hôn diễn ra vào buổi tối, ăn cơm trưa xong, đã có chuyên viên trang điểm đến, Lâm Sơ Thịnh đi đến phòng Lư Tư Nam một lát, nhìn nơi này được trang trí long trọng hơn cả tiệc đính hôn thường, bèn cười nói:

“Đính hôn cũng đã thế này rồi, đến lúc kết hôn chắc còn long trọng hơn nữa.



“Bọn tôi không tổ chức hôn lễ.

” Lư Tư Nam cười, “Bọn tôi đã thảo luận với nhau rồi, tháng mười kết hôn hai gia đình sẽ ăn chung bữa cơm, sau đó đi du lịch ở Châu Phi.



Lâm Sơ Thịnh hiểu rõ, nếu không tổ chức hôn lễ, thì tổ chức lễ đính hôn long trọng cũng là điều dễ hiểu, “Đi thảo nguyên Châu Phi hả?”

“Đúng vậy, tôi dự định sẽ đi chụp nhiều ảnh, cộng thêm những ảnh chụp trước đây ở khu bảo hộ nữa, Tết năm sau sẽ làm một cuộc triển lãm ảnh chụp động vật hoang dã, chị có thời gian thì nhất định phải tới đấy.



“Đương nhiên rồi.





Lâm Sơ Thịnh nhìn cô ấy bộ đồ màu đỏ, đợi đến khi tiến vào tiệc đính hôn, mấy người Quý Bắc Chu đã quay về rồi, thấy Lư Tư Nam hôm nay trang điểm xinh đẹp như vậy, mấy người lại trêu chọc Vu Bôn cưới được vợ đẹp.

Đêm nay, mọi người nâng chén cạn ly, náo nhiệt khác thường.

Có nhiều người thân bề trên của cô dâu chú rể rời đi trước, chỉ còn lại những đồng đội đã từng kề vai sát cánh ở khu bảo hộ.

Có người hát lên bài “Bạn bè đi cùng nhau cả đời…” lại khiến cho một đám đàn ông đỏ mắt.

Một đám người kề vai sát cánh, còn nói sang năm nhất định phải lại gặp nhau, rồi cả một đám vừa khóc vừa cười, Quý Bắc Chu có vẻ như không thích bầu không khí này, anh vẫn luôn không nói gì, khuôn mặt còn có vẻ hơi cô đơn.

Phát hiện vẻ khác thường của anh, Lâm Sơ Thịnh nghiêng đầu nhìn, “Trong phòng hơi ngột ngạt, anh ra ngoài với em một lát đi.



Ra khỏi tiệc đính hôn, trong khách sạn còn có con đường đá uốn khúc gập ghềnh.

Hai người sánh vai bên nhau, trên bầu trời có bông tuyết rơi chậm, khẽ khiêu vũ theo gió, rơi trên mặt đất, hóa thành từng mảnh nước đá vụn, rơi vào trên mặt thì lạnh thấu xương.

Quý Bắc Chu dắt cô đi đến một chỗ hành lang để tránh tuyết.

“Không ngờ hết năm rồi mà vẫn có tuyết rơi.

” Lâm Sơ Thịnh cười rồi giơ tay vỗ vào quần áo, tóc, từng mảnh tuyết như hạt muối rơi ào xuống.

“Thích tuyết rơi à?” Quý Bắc Chu cười nhìn cô.

“Thích, đẹp mà.



“Trước kia ở Khả Khả Tây Lý, tháng sáu còn có tuyết rơi, việc ra ngoài tuần tra trở nên rất khó khăn, nếu như đối mặt chính diện với nhóm trộm săn, có người có khả năng vĩnh viễn nằm lại ở đó, không còn cách nào đi cùng nhau nữa.



Lâm Sơ Thịnh dừng động tác vỗ tuyết lại trong hai giây, sau đó giơ tay ra vuốt lớp tuyết mỏng đọng lại trên quần áo anh.

“Em sẽ luôn ở cạnh anh, dù xảy ra chuyện gì cũng vẫn sẽ đi cùng anh.



Quý Bắc Chu thấy ấm áp, nâng cánh tay lên cầm lấy tay cô, “Muốn đi cùng anh thật hả?”

Lâm Sơ Thịnh gật đầu với vẻ nghiêm túc.

Nhưng cô không ngờ rằng, Quý Bắc Chu bỗng nhiên lấy một chiếc hộp nhung thô từ trong túi ra, ánh mắt cô hơi bất ngờ, đầu óc thì mơ màng, anh muốn…

Muốn cầu hôn?

Nhanh như vậy? Nếu Quý Bắc Chu bỗng nhiên quỳ gối xuống đưa nhẫn cho cô, cô nên làm gì bây giờ? Đầu óc cô bắt đầu loạn hết lên.

Mà Quý Bắc Chu đã mở hộp nhung kia ra, bên trong có hai chiếc nhẫn bạc, kiểu dáng đơn giản, bên trong còn khắc chữ cái.

“Lúc theo bọn họ đi nội thành thì nhìn thấy.

” Quý Bắc Chu nắm tay cô, ngón tay của cô gái nhỏ thon dài, trắng nõn, móng tay thì phấn hồng mượt mà, anh đeo chiếc nhẫn nữ lên tay cô.

Sau đó khẽ nắm chặt, đánh giá tỉ mỉ, rồi mười ngón tay đan vào nhau, “Nếu như em theo anh thật, sau này e rằng sẽ luôn lo lắng sợ hãi, trong vòng mấy năm nữa anh sợ không thể cho em một cuộc sống yên ổn được, anh vẫn luôn cảm thấy người như anh yêu đương thì thật sự rất ích kỷ…”

Lâm Sơ Thịnh mím môi, cười với anh, “Không sao cả, nếu như anh đi ra ngoài, em sẽ ở nhà chờ anh.



Quý Bắc Chu nâng tay giữ lấy mặt cô.

Đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ, dịu dàng thắm thiết.

**

Hai người cũng không trở lại phòng đính hôn nữa, mà đi thẳng về phòng mình luôn.

Lâm Sơ Thịnh không ngừng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, dù nó không phải thứ gì đắt đỏ, nhưng lại mang lại cho cô cảm giác cực kỳ kỳ diệu.

“Em có muốn đi ngâm suối nước nóng hay không?” Quý Bắc Chu hỏi cô.

“Em không đi đâu, buổi sáng lúc anh ra ngoài em đã đi ngâm một lần rồi, tối không đi nữa.

” Lâm Sơ Thịnh còn đang xem kỹ chiếc nhẫn, rồi cô nghiêng đầu nhìn anh, “Anh muốn đi ngâm hả?”

“Tuy vết thương trên tay anh khép lại rồi, nhưng cũng chưa hoàn toàn khỏi hẳn, không tiện đi ngâm suối nước nóng.

” Cho nên Quý Bắc Chu tới đây mà vẫn chưa hề đi đến suối nước nóng, “Em đi tắm trước anh là anh đi?”

“Anh tắm trước đi.



Trong phòng tắm có tiếng nước truyền đến, Lâm Sơ Thịnh mới cảm thấy mặt lại đỏ lên.

Tối hôm qua cả đám người ăn chơi thâu đêm, còn hôm nay làm sao bây giờ?

Lâm Sơ Thịnh đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng hai vòng, đứng ngồi không yên, thậm chí cô bỗng nhiên cảm thấy lò sưởi ở trong phòng nóng quá.

Muốn mở cửa sổ để thông gió, nhưng gió lại cuốn theo cả tuyết, thổi vào phòng thì nước lại dính đầy mặt đất, cô chỉ đành chịu đựng hơi nóng mãi không tan đi trên mặt mình.

Cô luôn cảm thấy đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, lại thấy căng thẳng thấp thỏm như sắp ngất xỉu.

“Răng rắc –” Quý Bắc Chu đi từ trong phòng tắm ra, anh mặc áo tắm dài mà khách sạn cung cấp, trên eo thắt dây lưng, cô còn thấp thoáng thấy được cơ bắp trước ngực anh.

Lâm Sơ Thịnh cúi đầu, không biết nên để mắt đi đâu, cô đi tìm quần áo tắm rửa một cách qua loa, rồi chui ngay vào phòng tắm.



Đợi đến khi cô ra ngoài, Quý Bắc Chu đã cầm lấy máy sấy, bảo cô qua đây ngồi, “Lại đây sấy tóc nào.



Lâm Sơ Thịnh ngồi vào phía trước anh, máy sấy vang lên tiếng vù vù, lấn áp sự yên tĩnh, gió nóng thổi từ phía sau đến, cô vừa mới tắm xong nên trên người hơi ửng đỏ, lúc này lại bị gió nóng hun cho càng đỏ hơn.

Ngón tay anh cứ lúc có lúc không cọ vào sau gáy cô, vừa tê vừa ngứa.

Lâm Sơ Thịnh hơi cắn môi, không biết vì sao, cô căng thẳng đến nỗi cả người run lên, tim đập thình thịch.

“Hình như khô rồi đấy.

” Quý Bắc Chu vén tóc của cô ra sau, cuốn vào sau tai, động tác không được trôi chảy.

Ngón tay cọ qua lỗ tai đang đỏ của cô, cứ tê tê như bị điện giật.

Tiếng máy sấy ngừng lại, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của cô.

Lâm Sơ Thịnh giơ tay chuẩn bị vuốt tóc lại, Quý Bắc Chu bỗng nhiên khom lưng, cằm anh để trên gáy cô, giọng nói kèm theo hơi nóng truyền đến.

“Thịnh Thịnh, có muốn nghiên cứu thứ hôm qua em xem nữa không?”

Lâm Sơ Thịnh đỏ bừng cả mặt, đứng dậy đẩy anh ra chui vào trong chăn.

Quý Bắc Chu cười không nói gì, anh đi tắt mấy bóng đèn ở trong phòng, chỉ để lại một chiếc đèn vàng có ánh sáng nhạt.

Phòng khách sạn này vốn đã không có giường, thiết kế theo kiểu tatami, Quý Bắc Chu chỉ cần đẩy tấm nệm ở trên mặt đất lại gần chỗ cô, hai tấm nệm liền gắn lại thành một chiếc giường.

Lâm Sơ Thịnh căng thẳng đến nỗi trái tim như sắp nhảy ra, cô bọc kín chăn che cả người kín mít.

“Em làm thế có ngủ được không?” Quý Bắc Chu cười, “Yên tâm đi, anh không làm gì với em đâu, em thả lỏng chút, chúng ta nói chuyện một lát.



“Nói chuyện gì?”

“Em muốn nói chuyện gì?”

Lâm Sơ Thịnh muốn nghe anh kể những chuyện đã trải qua, bao gồm cả bầu trời tuyết ở Khả Khả Tây Lý.

Hai người đang nói chuyện, Lâm Sơ Thịnh cũng dần dần thả lỏng, cho đến khi người nào đó nói mãi nói mãi, rồi bỗng nhiên vén chăn của cô lên, rồi chui vào đắp chung chăn với cô, trên người anh thật sự rất nóng, dựa gần mà cảm thấy như bị bỏng.

Cô thấy thấp thỏm, tim đập nhanh, rồi lại có vẻ chờ mong không thể hiểu được.

Quý Bắc Chu duỗi tay ra ôm cô, cô liền đỏ mặt dựa vào ngực anh.

“Buổi tối mà anh vẫn mặc áo choàng tắm à?” Quý Bắc Chu vẫn mặc chiếc áo choàng tắm kia.

“Em mong anh cởi ra hả?”

Trong hoàn cảnh tối tăm, giọng nói anh còn khàn hơn cả bình thường.

“Em, em chỉ sợ anh không thoải mái…”

“Nếu như anh cởi rồi, đêm nay đừng mong ngủ nữa.

” Quý Bắc Chu cười nói.

Lâm Sơ Thịnh cũng không biết bị mất cọng dây thần kinh nào, cô bỗng nhiên nói thầm theo anh, “Vậy đừng ngủ nữa.



Trong nháy mắt, căn phòng yên tĩnh.

Lâm Sơ Thịnh nhận ra cô nói nhầm, giọng nói hơi run lên, cơ thể hơi rời khỏi cái ôm của anh, chuẩn bị xoay người đi.

Giây tiếp theo

Quý Bắc Chu bỗng nhiên xoay người, đè cô ở dưới, chăn cùng lúc đó cũng trượt xuống, dưới ánh đèn mờ nhạt, hai người nhìn nhau, Lâm Sơ Thịnh cười với anh, “Lúc nãy em chỉ nói giỡn thôi.



“Anh cho là thật rồi.



“…”

Hơi thở cô chậm lại, đến lúc định nói gì đó, miệng đã bị che kín.

“Quý Bắc Chu, anh nói vết thương trên tay anh vẫn chưa khỏi hẳn mà?” Lâm Sơ Thịnh nói chuyện, âm cuối còn hơi run run.

“Không ảnh hưởng gì.



“Cơ thể anh được không?”

“Em nói gì đấy?”

Từ khi Quý Bắc Chu bị chảy máu mũi, Lâm Sơ Thịnh luôn cảm thấy anh không được.

Còn Quý Bắc Chu thì ở chung cùng phòng với người anh yêu, cũng phải cố chịu đựng kìm chế, ai mà ngờ cô gái nhỏ cứ thích nói những lời khiêu khích anh.

Anh là một người đàn ông bình thường, hơn nữa Lâm Sơ Thịnh còn xem những thứ kia sau lưng anh, chứng tỏ rằng cô cũng có hơi chờ mong.

Dù Quý Bắc Chu có gian trá thật, nhưng cũng muốn thử tâm ý của cô, không muốn cưỡng cầu.

Khi tình nồng đến, Lâm Sơ Thịnh như đã nghiện còn ngại.

Bên ngoài kia tuyết bay tán loạn, rét mướt, trong phòng thì dịu dàng nồng cháy.

Hơi nóng chìm nổi theo hơi thở của hai người, lên lên rồi xuống xuống.



Sự thật chứng minh, người không được không phải Quý Bắc Chu.

Mà là cô!

Hơn nữa lời đàn ông nói, chẳng có câu nào đáng tin cả, đặc biệt là lúc ở trên giường, lại còn là loại người tính chó như Quý Bắc Chu.

Ngày hôm qua lừa cô, gạt cô thì tạm thời không nhắc đến, ngoài miệng thì nói không làm gì cả, nhưng lại ngấm ngầm chuẩn bị cả bao rồi.

“Khách sạn này không cung cấp, ban ngày đi nội thành đúng lúc nhìn thấy nên tiện thể mua luôn.

” Anh nói nghe thẳng thắn lắm, lại khiến Lâm Sơ Thịnh tức đỏ cả mặt.

Như thế nào mà lại đúng lúc, tiện thể?

Rõ ràng là đã mưu tính trước rồi.

**

Đêm hôm nay, tuyết rất lớn.

Bữa tiệc đính hôn tưng bừng đến nửa đêm, mọi người uống rượu nói chuyện thỏa thích, không khí vui mừng náo nhiệt.

Mà đêm nay, Quý Bắc Chu kể cô nghe tuyết ở Khả Khả Tây Lý lớn bao nhiêu, kể về sông băng ở Côn Lôn, bầu trời đầy hải âu, rồi cả về cánh đồng đầy linh dương Tây Tạng…

Anh như gió xuân, đốt lên từng đợt gió nóng trong lòng cô.

Hết chương 82.

Lời của tác giả:

Có hơi thấp thỏm, hi vọng không bị lật xe [Che mặt]

Quý Thành Úc: Chết tôi rồi, cảm giác như bị vượt mặt.

Anh Bắc: Em cố lên chứ.

Quý Thành Úc:….