Giọng Nói Của Anh

Chương 22: Chú



Edit: windchime

Sắc mặt của cô hơi trắng, cũng không rõ vì sao.

Ánh mắt của Phó Bác Ngôn nhìn chăm chú vào bàn tay đang kéo áo mình, mu bàn tay trơn bóng trắng nõn, dùng hai ngón tay để kéo áo anh, bởi vì dùng lực nên gân xanh nổi lên khá rõ.

Đầu ngón tay cũng hơi trắng ra, trông thật đáng yêu.

Phó Bác Ngôn lại cố gắng đè nén cảm xúc của mình, lắc đầu một cái, khi nhìn vào đôi mắt long lanh của cô, giọng nói trầm xuống: "Không có."

Anh không hề giận cô, anh đang giận chính bản thân mình.

Anh hoàn toàn không biết vì sao Noãn Noãn lại đột nhiên nói không muốn tiếp tục với chương trình.

Thậm chí, Phó Bác Ngôn còn nghĩ đến một ý tưởng hoang đường, có phải là vì Trần Trạch không?

Anh thật sự muốn biết giữa Noãn Noãn với Trần Trạch là mối quan hệ gì?

Có phải từng là bạn bè bình thường, hay là mối quan hệ đặc biệt hơn?

Anh thật sự rất muốn biết, bởi anh cảm nhận được bầu không khí khác thường giữa hai người, nhất là khi nghĩ họ có thể từng có mối quan hệ đặc biệt, Phó Bác Ngôn lại cảm thấy, với chuyện này, anh ghen tỵ đến phát điên lên được.

Cô gái mình luôn nhớ mong từ cấp ba, thì ra cũng từng là người con gái của ai đó.

Tuy nhiên anh cũng biết, với những chuyenj đã qua, không nên truy cứu nhiều, có thể thấy, vào buổi sáng này, sắc mặt của hai người cùng với bầu không khí lúc ấy, anh có thể cảm thấy, đến bây giờ, giữa hai người họ vẫn còn có sự ràng buộc gì đó.

Nếu không, sắc mặt của Noãn Noãn hay Trần Trạch, sẽ không đến nỗi như vậy.

Anh cố gắng hạ thấp giọng nói, tận lực để bản thân không khiến Noãn Noãn hoảng sợ, nhẹ giọng truy hỏi: "Là bỏi vì Trần Trạch hay bởi vì cái gì khác?"

Noãn Noãn kinh ngạc nhìn anh, khi nhìn vào đôi mắt thâm thuý ấy, cô mím môi, sắc mặt có chút khó coi.

Chỉ là chỉ trong nháy mắt, Noãn Noãn đã lắc đầu phù nhận: "Không phải vì Trần Trạch."

Vẻ mặt của cô kiên định, mắt trong suốt, câu văn rõ ràng.

Phó Bác Ngôn nhìn ra được, đột nhiên cảm thấy như khối đá đang đè nặng trong lòng đã biến mất, chỉ cần không phải bởi vì Trần Trạch là tốt rồi, về việc mối quan hệ trước đây của họ như thế nào, anh không muốn hỏi, cũng không muốn biết.

Anh sợ mình sẽ ghen tỵ, tự mình không khống chế được bản thân mình.

"Vậy lý do là gì?"

Noãn Noãn sững sờ, sắc mặt cứng đờ.

Trong chớp mắt, Phó Bác Ngôn hiểu được: "Nếu như không muốn nói thì không cần nói, tự mình suy xét là được rồi."

Nghe vậy, Noãn Noãn im lặng chốc lát, rồi gật đầu: "Vâng, tôi hiểu."

"Vậy họp đi, cô cứ suy nghĩ."

Noãn Noãn mở miệng tính nói gì, nhưng cuối cùng lại gian nan đáp lời: "Được."

Tất cả nhân viên đều đã lần lượt vào phòng họp, cuộc họp buổi chiều chính thức bắt đầu.

Ánh mặt trời buổi chiều so với buổi trưa thì mang theo sự sáng ngời ấm áp nhiều hơn.

Khi ánh nắng chiếu vào phòng họp, tạo những vòng sáng rực rỡ.

Noãn Noãn không hề chú ý đến những chuyện đang được bàn luận trong phòng họp, chỉ cúi đầu nhìn laptop trước mặt, trên đó chằng chịt chữ. Chữ viết của Noãn Noãn không tệ, từ khi học tiểu học, cô đã thường xuyên luyện chữ, thật ra cũng không phải do thích thú, mà chính là muốn khiến cho bố mẹ vui vẻ mà thôi.

Bởi vì nếu luyện chữ tốt, bố mẹ cô mới có thể chú ý cô nhiều thêm chút.

Bố của cô, là người làm nghệ thuật, thích những thứ như thư hoạ này, chữ của Noãn Noãn rất giống bố cô. Khi còn bé, mỗi khi bố cô về nhà, sẽ dạy cô viết chữ, từ bút lông đến bút máy đều dạy.

Cho nên, lúc Noãn Noãn đi học tiểu học, là học sinh viết chữ đẹp nhất trong lớp.

Mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, và ngay khoảng thời gian làm việc sau này, chữ cô vẫn luôn rất đẹp.

Người xưa có câu, nét chữ nết người.

Trên cơ bản, những ai đã nhìn thấy chữ của Noãn Noãn, cũng sẽ đưa ra tán thưởng.

Nhưng kỳ lạ là, đây là điều mà cô không thích nhất.

Cũng không thể nói hoàn toàn không thích, chỉ là cô tương đối mâu thuẫn, vừa muốn được khen, mặt khác lại không hy vọng người khác khen mình.

Thu lại ánh nhìn, nhìn vào cuốn sổ trước mặt, Noãn Noãn nhìn vào những gì được viết trong đó, tất cả đều là những ý tưởng liên quan đến chương trình. Tự tận đáy lòng, Noãn Noãn rất thích kiểu chương trình như thế này.

Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên ký ức khi ngày đầu biết được mình có thể nhận được chương trình này, ngày hôm ấy, cô đã vì quá hưng phấn mà không ngủ được.

Đến khi tìm Trần Kiều nói chuyện, cô vẫn chưa nén được sự hưng phấn của mình.

Có thể được dẫn chương trìn chưng với thần tượng của mình, lại còn nhận thể loại chương trình mình yêu thích nhất, đây thật sự là một vinh hạnh lớn lao.

Nhưng bây giờ, cô lại muốn từ bỏ sao?

Noãn Noãn ngước mắt, nhìn về phía Trần Trạch đang trình bày, đột nhiên cô lâm vào thế giới suy nghĩ vô hạn tuần hoàn của bản thân.

Một lần này, lại mất cả buổi chiều.

*

Cho đến khi cuộc họp kết thúc, Noãn Noãn vẫn chưa lấy lại tinh thần.

"Chị Noãn Noãn." Lâm Lâm ngồi bên cạnh khẽ giật nhẹ tay áo cô, nói khẽ: "Nhà sản xuất hỏi chị có ý kiến gì không?"

Noãn Noãn sững sờ, phục hồi tinh thần, ngước mắt nhìn thẳng về phía Trần Trạch, vẻ mặt có chút không tự nhiên, mím môi nói: "Không có."

Trần Trạch gật đầu, nhìn về phía Phó Bác Ngôn, nói: "Phó chủ trì thì sao?"

Phó Bác Ngôn khẽ khựng, nhìn xuống suy nghĩ, khi ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ còn sự bình tĩnh.

"Có một vài điểm muốn nói," anh bắt đầu trình bày ý kiến của mình, "trong khi diễn ra chương trình, chắc chắn sẽ có nhiều phân đoạn khóc, dù sao thì chương trình đánh vào sự cảm động đã rất nhiều, nhưng cá nhân tôi cho rằng, có thể giảm bớt những chỗ này một chút, thật ra thì tình thân chỉ cần có nhiều hơn, đối với những lời phỏng vấn, có thể ít đi một chút, có điểm dừng khi cần thiết là được."

Đây là cái nhìn của Phó Bác Ngôn đối với chương trình, anh nói nhiều không bằng anh làm nhiều hơn, chỉ cần ở chung với nhau, thể hiện nhiều thì sẽ tốt hơn lời nói.

Có đôi khi, người ta nói mà không có bằng chứng.

Câu nói này, tất cả mọi người hiểu.

Anh hơi dừng lại, nhưng nhanh chóng lại tiếp tục giải thích: "Dù sao thì mục đích chính của chương trình này, chính là hoà giải những khúc mắc giữa những người này với nhau, giống như với người trẻ tuổi thì họ cho rằng có thể kiếm tiền, gửi về cho gia đình, hoặc là chô bố mẹ nhiều tiền một chút là được rồi; nhưng với người lớn tuổi mà nói, thì thứ quan trọng nhất với họ, chính là con cái của mình có thể về thăm nhà nhiều một chút, ăn với họ một bữa cơm..."

"Tất nhiên, trong chương trình chúng ta cũng có tình anh chị em, cũng  có những tình huống như thế, chúng ta có thể giao cho họ những nhiệm vụ khác nhiều, những nhiệm vụ này trong chương trình không thể kéo dài không hết, cũng không nên lặp đi lặp lại."

Phó Bác Ngôn phân tích: "Ví dụ như, cha con có thể sắp xếp cùng nhau nấu cơm, nhưng chị em gái thì có thể là cùng đi leo núi, hoặc cùng đi mua sắm... tiến hành nhiệm vụ, tuy tính chất giống nhau, nhưng cách thực hiện lại không giống nhau..."

Noãn Noãn ngồi ở bên cạnh, vẫn luôn dùng tay phải chống cằm, nghiêm túc nghe.

Không thể không nói, những ý kiến của Phó Bác Ngôn đưa ra, anh luôn kèm theo giải thích hoặc ví dụ.

Đối với rất nhiều người mà nói, dù cho kiếm nhiều tiền hơn nữa, cho ta nhiều tiền bạc đi nữa, cũng không bằng cùng ta ăn một bữa cơm, càng làm cho ta cảm thấy thoải mái hơn.

Giống như đối với Noãn Noãn mà nói, cùng nhau làm việc thật sự rất quan trọng.

Một đời người, cũng chỉ dài vậy thôi, thời gian có thể bầu bạn bên nhau thật sự không nhiều.

Đặc biệt là khi trưởng thành, thời gian ở cùng bố mẹ cũng sẽ dần dần ngắn đi, không còn bao nhiêu nữa, có những khi, sợ chờ đợi của bố mẹ cũng trở thành hy vọng xa vời.

Cùng con cái ăn một bữa cơm chung, cũng chỉ là mong muốn xa xỉ.

Cô suy nghĩ, sau đó nhìn về phía Phó Bác Ngôn, trong mắt mang theo ánh sáng khao khát.

Cô cũng muốn sự bầu bạn.

Mím môi, Noãn Noãn ngồi tại chỗ đưa tay, nói: "Tôi đồng ý với ý kiến của Phó lão sư."

Nghe vậy, Phó Bác Ngôn đưa mắt nhìn cô, không tiếng động khẽ cong môi.

Tầm mắt của hai người giao nhau, trong lòng Noãn Noãn như run lên, trên mặt lại cảm giác hơi nóng, cô dời ánh mắt.

Trần Trạch đứng phía trên nhìn thấy âm thầm cảm thán.

Sau một khoảng thời gian, mọi người lần lượt trình bày những ý kiến của mình về chương trình. Cuối cùng, Trần Trạch tổng kết, cứ như thế, một cuộc họp buổi chiều đã kết thúc.

Sau khi tuyên bố tan họp, tất cả mọi người dọn dẹp đồ đạc của mình, chuẩn bị ra về.

Noãn Noãn cũng vậy, cúi đầu dọn dẹp đồ của mình, cô cố ý thực hiện mọi việc thật chậm, đợi phần lớn đồng nghiệp rời khỏi, cô mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Noãn Noãn." Từ phía sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc, bước chân khẽ ngừng, quay đầu lại nhìn.

Trong cái nhìn chăm chú của Phó Bác Ngôn, Trần Trạch nói: "Chờ ta rồi cùng nhau ăn tối."

Noãn Noãn suy nghĩ một lát mới gật đầu: "Được."

"Ta chờ ở cửa."

"Được thôi."

Sau khi nói xong, Trần Trạch vừa nhấc mắt, đã bắt gặp ánh mắt của Phó Bác Ngôn.

Trần Trạch khẽ cười, không giải thích hay dài dòng thêm: "Đi trước."

Phó Bác Ngôn gật đầu, không lên tiếng.

Nhưng hai bên tay đang khẽ nắm thành quyền, sắc mặt trở nên khó coi không ít.

Trong đầu anh vẫn vang vọng cuộc nói chuyện giữa hai người.

Hai người muốn cùng đi ăn tối.

Phó Bác Ngôn cảm thấy anh đang như một người chồng ghen tuông, mặc dù rõ ràng bây giờ anh không hề có bất kỳ tư cách nào, chỉ là anh không nén được.

*

Ở bên ngoài đài truyền hình Orange có không ít fan hâm mộ đang đứng.

Bây giờ là lúc mặt trời đang ngả về tây, chân trời được bao phủ bởi sắc hồng chiều tà, tạo thành một phong cảnh đẹp đẽ.

Có chút chói mắt.

Sau khi Noãn Noãn báo với Lâm Lâm một tiếng, Lâm Lâm trở về trước, cô đứng lại ở cửa chờ Trần Trạch cùng đi ăn cơm.

Những fan hâm mộ naỳ đang đưa băng-rôn của thần tượng, đứng thành hàng lối chỉnh tề, trang phục cũng khá thống nhất, trên cơ bản đều là trang phục mang tông màu đỏ sậm.

Noãn Noãn nhìn thấy, khẽ cong môi, tâm tình của những fan hâm mộ này, có đôi khi rất giống tâm trạng của cô.

Ra khỏi cửa đài truyền hình còn cần đi xuống mấy bậc tam cấp, những fan hâm mộ không hề đi lên, chỉ chia làm hai đứng ở phía dưới, đưa lên băng-rôn ủng hộ thần tượng.

Cũng như ánh chiều ngày hâm nay vậy, nhìn thấy, cực kỳ chói mắt.

Noãn Noãn khẽ mỉm cười không tiếng động, ngay cả khi có người đứng bên cạnh cũng không hề phát hiện.

"Vui vẻ như vậy?" Cho đến khi có giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh, cô mới đưa mắt nhìn sang.

Biểu hiện trên mặt có chút dừng lại, Noãn Noãn bật cười nhìn về phía Phó Bác Ngôn, nói: "Phó lão sư, anh còn chưa về sao?"

Phó Bác Ngôn khẽ ừ đáp lại, cúi đầu nhìn Noãn Noãn: "Noãn Noãn."

"Hả?"

Noãn Noãn ngước mắt đáp lời, đôi mắt trong suốt, tràn đầy ý cười.

Nhìn thôi cũng có thể thấy là tâm trạng không tệ.

So với cảm xúc lúc đầu giờ chiều, cảm thấy được, cảm xúc của cô, một trời một đất.

"Bây giờ cô đang rất vui vẻ?"

Noãn Noãn sững sờ, á khẩu không trả lời được, sau một hồi lâu mới gật đầu: "Rất vui vẻ." Cô đưa tay chỉ về những fan hâm mộ đang đứng, hỏi anh: "Ở cửa của đài truyền hình các anh, thường xuyên có fan hâm mộ đến như thế này sao?"

Phó Bác Ngôn đưa mắt nhìn theo hướng cô chỉ, nhẹ giọng trả lời: "Đúng vậy."

Ở đài truyền hình của anh đang có hai chương trình giải trí đang chiếu, những chương trình này mời tới những nghệ sĩ khá nổi tiếng, các buổi quay cũng tương đối xuất sắc, nghệ sĩ được mời cũng rất tốt, fan hâm mộ tương đối nhiều.

Cho nên vào thời gian quay các chương trình này, người hâm mộ sẽ xếp thành hai hàng đứng trước đài, đứng thành hai nhóm hô to các khẩu hiệu, để nâng tầm ảnh hưởng của thần tượng mình.

Noãn Noãn cười khẽ, trong mắt có chút hâm mộ, cảm khái: "Thật tốt."

Cô không thể như vậy gióng trống khua chiêng để theo đuổi thần tượng như thế này được, cũng chưa từng được thử qua cảm giác này.

Không khỏi có chút muốn đi thử một lần.

"Noãn Noãn."

"Sao vậy?" Noãn Noãn sững sờ, quay đầu nhìn Phó Bác Ngôn.

Khi nhìn thấy thần sắc của Phó Bác Ngôn, cô sững sờ, sao lại khó coi như vậy?

Suy nghĩ một chút, Noãn Noãn hỏi: "Phó lão sư, anh sao vậy?"

Cô cực kỳ nghi ngờ, Phó Bác Ngôn tìm mình là muốn nói điều gì sao? Sao lại có biều hiện muốn nói lại thôi?

"Bây giờ cô đang rất vui vẻ sao?"

"Đúng vậy, vui vẻ."

"Bởi vì điều gì?"

Noãn Noãn cười một tiếng: "Nhìn thấy những gương mặt tuổi trẻ kia, rất vui vẻ." Cô cong môi khẽ nói: "Tôi vẫn chưa từng được theo đuổi thần tượng như thế, sau này nhất định phải thử một lần."

Phó Bác Ngôn sững sờ, kinh ngạc nhìn cô: "Cô có thần tượng sao?"

"Có." Noãn Noãn trả lời thật sự thuận miệng , thuận tiện đếm ngón tay: "Có thật nhiều nghệ sĩ yêu thích, có..."

Không nhiều không ít, Noãn Noãn đếm chừng năm người, trong đó có ba nam, hai nữ.

Đến lúc đếm xong, sắc mặt của Phó Bác Ngôn đã vô cùng khó coi.

Sau khi nói xong, Noãn Noãn nhìn anh, cười hỏi:"Chẳng lẽ Phó lão sư không có sao?"

Phó Bác Ngôn lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không, chỉ có một."

Noãn Noãn kinh ngạc: "Ai mà may mắn như vậy?"

Phó Bác Ngôn nhìn chằm chằm cô gái không có lương tâm đang đứng trước mặt, trên mặt mang theo nụ cười không rõ lý do.

Noãn Noãn bị nhìn đến mức tim như run lên, khẽ chuyển ánh mắt, ho nhẹ một tiếng, chuyển sang đề tài khác: "Phó lão sư, anh cũng đang chờ ai sao?"

"Không."

"Vậy sao anh lại ở chỗ này?" Cô định hỏi chuyện khác nhưng sợ quá mức đường đột.

Đối với Noãn Noãn giờ đây, có vấn đề, cô không biết phải hỏi thế nào.

Nói thật, phản ứng Noãn Noãn cũng có chút xíu chậm chạp.

Phó Bác Ngôn trầm ngâm một lát, nhìn cô nhìn nàng chằm chằm: "Tôi có thể hỏi một chuyện được không?"

Nếu như không hỏi rõ, Phó Bác Ngôn cảm thấy sau khi anh về nhà sẽ không kiềm chế được mà suy nghĩ linh tinh, anh cũng không biết mình sẽ làm gì vượt ra khỏi tầm kiểm soát hay không nữa.

Noãn Noãn sững sờ, kinh ngạc nhìn anh: "Đương nhiên có thể."

"Vậy vừa rồi cô vui vẻ vì điều gì?"

"A?" Cô vui vẻ không phải vì những người hâm mộ kia sao, tinh thần tràn trề sức sống của họ.

"Bởi vì sẽ cùng Trần Trạch đi ăn cơm sao? Hai người rất thân à?" Phó Bác Ngôn  vừa mở miệng đã như anh chồng ghen tuông, cứ vậy hỏi liên tiếp hai câu hỏi.

Nghe vậy Noãn Noãn sững sờ, ngẩn người, không hiểu ra sao nhìn về Phó Bác Ngôn: "Việc tôi vui vẻ liên quan gì đến Trần Trạch sao?"

Phó Bác Ngôn nghẹn lời, chuyển sang vấn đề khác: "Noãn Noãn."

Noãn Noãn nhìn biểu cảm nghiêm túc của Phó Bác Ngôn, cho là có chuyện gì quan trọng.

Phó Bác Ngôn hít sâu một hơi, dường như là mất hết mặt mũi hỏi cô: "Quan hệ của cô và Trần Trạch là như thế nào?"

Noãn Noãn: "..."

Há hốc mồm, Noãn Noãn nhìn Phó Bác Ngôn một lúc mới phản ứng được.

Noãn Noãn như run lên trong lòng, thần sắc kinh ngạc, cô nhìn về phía Phó Bác Ngôn, đối với câu hỏi của Phó Bác Ngôn, bây giờ cô mới hiểu được nguyên nhân.

Chỉ là, cô không ngờ Phó Bác Ngôn sẽ thẳng thắn như vậy.

Cô vẫn cho rằng, Phó Bác Ngôn là người thật bình tĩnh.

Nhưng bây giờ, nhìn sắc mặt khó coi của Phó Bác Ngôn, cô cúi đầu khẽ đảo mắt, lúc lại lần nữa nhìn lên, đã không thể kiềm chế khoé môi cong lên, Noãn Noãn khẽ cười, trả lời: "Trần Trạch sao? Là chú của tôi."