Giọt Lệ Tình

Chương 43: Nhầm người?



Nghe xong câu nói của cô gái mà Thái Vĩnh đần mặt ra vì sốc.

"Cô nói ai xin lỗi cơ?"

"Tôi nói anh."

"Bà chị mặt cáo, cô bị dở hơi à? Là nhân viên của cô đắc tội với tôi đấy. Bảo tôi xin lỗi là sao hả?"

Kelsey nhoẻn miệng cười:

"Sai rồi, phải là anh đắc tộc với họ trước nên mới tự chuốc họa vào thân."

Thái Vĩnh cau mày, ngày càng mất kiên nhẫn:

"Ý cô là sao? Nói mẹ ra đi, dài dòng làm gì?"

"God of War không phục vụ nhu cầu sinh lý cho cho khách. Càng không tiếp những loại khách háo sắc như anh. Việc anh động chạm vượt giới hạn với nhân viên của tôi chính là cố tình xúc phạm người khác, họ không vả vào mặt anh là may lắm rồi."

Thắc mắc được giải đáp, Thái Vĩnh trưng ra biểu cảm mất mặt, liền quay sang chất vấn người anh em bên cạnh mình.

"Thằng ranh, sao mày bảo với anh là đi vui chơi với mỹ nữ mà lại đưa tới cái quán bar nhạt nhẽo này hả?"

Quách Khiếu Nam nhún vai và trưng ra nét mặt vô tội.

"Thất lễ với họ là lỗi của anh. Người ta bên cạnh rót rượu mời mồi là ổn lắm rồi, ai bảo anh động chạm tới họ làm gì? Lỗi tại anh háo sắc, không thể trách nhân viên của người ta được."

Hắn dội thẳng một gáo nước lạnh vào mặt, khiến Thái Vĩnh ngơ ngác, hoang mang, sau đó là bật cười khinh khỉnh.

"Quách Khiếu Nam, chú mày giỏi lắm. Ông đây đếch thèm chơi nữa. Mất cả hứng."

Bất mãn xong, Thái Vĩnh liền tức tối bỏ đi.

"A Bát, cậu đi theo đưa anh ấy về đi. Lát nữa tôi bắt taxi về sau."

A Bát là vệ sĩ riêng được Quách Khiếu Lâm cử đi theo Quách Khiếu Nam, nên khi nhận được mệnh lệnh, cậu ta liền cúi đầu nghe dặn, rồi nhanh chóng đuổi theo Thái Vĩnh.

Trong phòng chỉ còn lại hai người.

Bấy giờ, Quách Khiếu Nam mới nhìn sang cô gái đối diện, còn chưa kịp mở miệng thì Kelsey đã lên tiếng:

"Chầu rượu tối nay coi như tôi mời. Anh cứ ra về thong thả."

Lạnh nhạt nói xong, Kelsey liền đứng dậy quay người rời đi.

Quách Khiếu Nam cũng lập tức đứng dậy, dứt khoát gọi:

"Diệp An Băng!"

Cái tên Diệp An Băng hắn vừa gọi, khiến Kelsey nhất thời khựng bước.

Hít một hơi sâu, cô quay lại nhìn người đàn ông ấy với ánh mắt thờ ơ cực độ.

"Anh đang gọi ai vậy?"

Quách Khiếu Nam bước tới, trầm tĩnh mà đáp:

"Tôi gọi em!"

Hắn đáp trả thẳng thắn, cô chỉ nhếch mép nhạt nhẽo:

"Nhầm người rồi."

"Vậy sao, nhưng tiếc là tôi không tin."

Lúc này, Kelsey đã bị người đàn ông dồn về phía sofa, do bất ngờ va vào thành ghế nên cô mất đà mà ngã xuống, hắn ta chớp lấy cơ hội định tháo chiếc mặt nạ trên mặt cô ấy xuống, nhưng lại thất bại, thậm chí còn bị đối phương đánh trả.

Họ lại lao vào đánh nhau, nói đúng hơn là Quách Khiếu Nam chỉ phòng thủ chứ không hề tấn công, đến khi hắn bị đánh dồn vào chân tường, và nắm đấm của cô gái có thể giáng thẳng vào mặt đối phương ngay tức khắc, nhưng chính lúc đó cô lại chần chừ, rồi buông hẳn tay xuống.

"God of War không tiếp đón anh. Sau này, vui lòng đừng tới."

Kelsey bỏ đi, Quách Khiếu Nam ở lại với nụ cười thích thú trên môi.

Tính cách này, không phải em thì là ai?

...

Quán bar đóng cửa, Kelsey trở về phòng riêng của mình nằm trên tầng cao nhất.

Đây là nơi cô kiếm tiền, và cũng là nơi ăn chốn ở mỗi ngày của mình.

Trở về phòng, cô tháo giày cao gót đặt vào tủ. Bước vào phòng ngủ, cô tháo luôn chiếc mặt nạ hình cáo, rồi để cơ thể tự do rơi xuống chiếc giường mềm mại.

Đây là lúc có thể nhìn rõ ràng từng đường nét trên khuôn mặt nữ nhi ấy.

Quách Khiếu Nam không hề nhận lầm, cô đích thực chính là Diệp An Băng.

Nghĩ cũng lạ thật, thế giới này rộng lớn như vậy, thế mà đi một vòng họ vẫn gặp lại nhau.

Bốn tháng qua, cô cứ tưởng trong đêm đầy máu tanh đau thương đó, người đàn ông ấy đã không còn tồn tại nữa. Bởi sau khi tỉnh dậy trong bệnh viện, cô đã nghe lão Tam nói rằng, Quách Khiếu Nam đã chết.

Nhớ lại đêm đó, cô cho rằng bản thân sẽ được đi cùng người ấy. Nhưng không ngờ chưa kịp tự sát, thì cô lại bị một kẻ lạ nả đạn vào cánh tay đang cầm súng.

Trước lúc chìm vào hôn mê, cô chỉ mơ hồ nhìn thấy có rất nhiều bóng đen xuất hiện, họ vây quanh cô và Quách Khiếu Nam.

Đến khi tỉnh lại đã là ba ngày sau, lúc đó lão Tam nói rằng chính ông ta là người kịp thời ngăn cản cô tự sát, còn Quách Khiếu Nam đã bị cô giết chết. Tổ chức Black Ice sau đó cũng không còn hoạt động.

Trải qua biến cố lớn, cô chấp nhận buông bỏ quá khứ. Sức khỏe ổn định, cô quay trở về rao bán căn biệt thự của ba mình để lại, rồi sang Đức du lịch cho đầu óc khuây khỏa.

Lần quay trở về, cô quyết định đến đất Giang Thành này mở quán kinh doanh. Từ đó thành lập God of War. Tuy lúc đầu có nhiều khó khăn, nhưng dần dần rồi cũng ổn.

Tuy quán Bar là môi trường phức tạp, đầy rẩy cám dỗ, nhưng Diệp An Băng chưa từng làm ăn bất chính.

Quán của cô chỉ phục vụ khách tới vui chơi uống rượu, thưởng nhạc xã stress chứ không phục vụ vấn đề nhạy cảm và buôn bán chất kích thích hại người.

Nếu có kẻ nào ngông cuồng, cô sẵn sàng ra mặt giải quyết. Đương nhiên, ở bên cạnh cô cũng không ít vệ sĩ có năng lực cao, thân thủ nhanh nhẹn.

Bình yên vài tháng, cứ ngỡ cả đời này sẽ giản dị như vậy mà sống, chứ đâu biết rằng còn có ngày hội ngộ người cũ từng yêu.

Nhưng tại sao trước đó lão Tam nói rằng hắn đã chết, mà bây giờ lại xuất hiện tại Giang Thành này? Phải chăng phía sau còn có khúc mắc gì chưa được rõ?

Càng nghĩ, Diệp An Băng lại cảm thấy đau đầu, nên cô phải thôi suy nghĩ để đi tìm thuốc uống.

Suy cho cùng thì mọi chuyện cũng đã là quá khứ. Nếu hôm đó hắn không chết thì cứ xem như phước lớn mạng lớn, cô không muốn tiếp tục báo thù, vì oan oan tương báo, bao giờ mới dứt?

Người đang làm, trời đang nhìn. Rồi kẻ bất nhân sẽ được trừng trị thích đáng.

Bấy nhiêu đau thương đó đủ rồi, cô cũng mệt, nên dừng lại thôi!