Giọt Lệ Tình

Chương 48: Ôm lấy xương rồng



Chạm vào gò má vừa bị tát, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía chiếc trâm nhọn có dính chút máu trên tay người phụ nữ.

"Đồ tồi. Anh xem tôi là hạng người gì mà tùy ý phóng túng như thế hả?"

Quách Khiếu Nam nhoẻn miệng cười chua chát, rồi nơi đôi mắt dần trở nên lạnh lùng:

"Xem em là gì hả? Đương nhiên xem là vật chiếm hữu, tôi muốn em phải trả giá."

Nói xong, người đàn ông lại sấn tới, trực tiếp vác cô gái trở vào trong phòng. Sau khi ném cô lên giường ngủ, hắn dứt khoát cởi áo, rồi như một con thiêu thân cuồng trí mà lao về phía Diệp An Băng.

Lần này, hắn không còn nhường nhịn nữa. Phải, hắn đã phát tiết và nổi lên thú tính muốn chiếm hữu người phụ nữ này.

Diệp An Băng bị chế ngự phía bên dưới, liên tục vùng vẫy nhưng bất thành, bởi một khi Quách Khiếu Nam đã muốn, thì đừng ai chống được.

Kể cả khi cô có biết võ, và đánh được vài đòn, nhưng đến phút chót vẫn bị người đàn ông ấy còng tay vào thành đầu giường.

"Đồ khốn, anh muốn làm gì hả?"

"Em mắng tôi tồi, vậy thì tôi chứng minh cho em thấy thằng này tồi tới mức độ nào."

Cáu thật rồi, hắn đã không còn nhịn được nữa. Dẫu cho vết thương phía sau lưng đang rướm máu, mà vẫn không muốn tha cho cô gái kiêu ngạo ấy lần này.

Bước lên giường, hắn cưỡng chế giam giữ thân thể ngọc ngà của đối phương giữa cặp đùi rắn chắc của mình, ngang nhiên đặt mông ngồi lên đùi cô ấy để chế ngự.

*Xoạt.

"Đồ khốn, anh mà dám làm càn, tôi cắn lưỡi ngay bây giờ cho anh xem."

Quách Khiếu Nam vừa động tay xé rách áo, chỉ kịp nhìn thấy đôi gò bồng đào nhô đầy trong lớp áo bra, thì đã nghe thấy lời cảnh cáo từ miệng cô gái thốt ra, khiến hắn bình tĩnh trở lại, không dám tiếp tục ngông cuồng.

Mọi thứ được trì hoãn tạm thời.

Họ không nhìn nhau nữa, và trên môi người đàn ông vẫn không thể giấu đi nụ cười nhạt nhẽo.

||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||

Bỗng lúc này, nơi ngực trái truyền tới cơn nhói đau. Đưa tay đặt vào nơi có vết thương chưa lành, hắn mang sắc mặt mệt mỏi rời xa cô gái.

"Xin lỗi."

Bỏ lại hai từ xin lỗi, hắn bước xuống nhặt chiếc áo sơ mi nằm trên sàn nhà mặc vào người. Trước lúc rời khỏi phòng ngủ, còn để lại một câu:

"Chìa khóa trong hộc tủ."

Sau khi rời đi, Quách Khiếu Nam tìm sang phòng Thái Vĩnh, nhưng anh ta lại chẳng có ở trong phòng, nên đành lủi thủi quay trở về phòng ngủ của mình thêm lần nữa.

Lúc đó, Diệp An Băng đã thành công mở khóa còng tay. Chiếc áo sơ mi bị rách, cô thẳng thừng vứt vào thùng rác, rồi mở tủ tự chọn một cái khác mặt vào người. Đến khi hắn vào tới, cô đã đang cầm chiếc trâm dính máu trên tay và nhìn nó với một ánh mắt phức tạp.

Cả hai chạm mặt nhau lần nữa. Sau sự việc vừa xảy ra, ai cũng ngại, cũng không biết nên nói gì. Diệp An Băng đã định ra ngoài nhưng phát hiện cửa đã bị khóa.

"Tôi muốn ra ngoài."

"Muộn rồi, ngoan ngoãn ở trong phòng đi."

Hắn chỉ nói có thế, rồi mang đồ ngủ đi vào phòng tắm, kèm lọ thuốc sát trùng vết thương.

Không có chìa khóa để mở cửa, Diệp An Băng chỉ còn cách ngồi yên trong phòng với gương mặt đầy vạch đen.

Cô không thể hiểu nổi rốt cuộc người đàn ông này muốn chơi trò gì? Cấm cản cô làm những gì mình muốn, giở trò cầm thú, hắn muốn giam cầm cô cả đời trong chiếc lồng sắt ngột ngạt này sao?

Ngay lúc này, cô thật sự cảm thấy hối hận khi đã ký vào giấy nợ. Nhưng nếu không ký tên vào tờ giấy chết tiệt đó, thì cô cũng phải đối mặt với sự giam cầm của nhà tù.

Hắn đã lên kế hoạch muốn ép chết cô thì con đường này có chạy thế nào cũng không thoát, vì cô đã biết quyền thế của Quách Khiếu Nam ở mảnh đất Giang Thành này to lớn đến nhường nào.

Mang tâm trạng tuyệt vọng lại còn ấm ức như chó giẫm phải đuôi ngồi trên sofa. Đến khi người đàn ông ấy quay trở ra, cô vẫn chẳng hề hỏi thăm xem vết thương cô gây ra cho hắn thế nào.

Đối mặt với sự tuyệt tình của người yêu cũ, Quách Khiếu Nam cũng không lấy làm lạ.

Hắn bước tới chiếc tủ đựng chăn ga gối đệm, ôm ra một combo trọn bộ bốn món, đi qua đặt trước mặt cô gái.

"Dọn chỗ ngủ cạnh giường tôi."

"Không cần, tôi nằm ở sofa."

"Sofa chật hẹp, chỉ cần sơ ý là ngã xuống đất ngay. Mau làm theo lời tôi nói."

"Quách Khiếu Nam, sao lúc nào anh cũng bắt ép tôi hết cái này tới cái kia vậy hả? Lúc trước tôi từng bắt anh vì tôi mà thay đổi sao? Cũng không ngang ngược như anh bây giờ."

"Là do em không chịu hiểu nên mới cho rằng tôi cố tình ép buộc em. Cũng đừng nhắc lại chuyện quá khứ, tôi không muốn nghe."

Lạnh nhạt đáp vài câu, Quách Khiếu Nam đã bước đến góc làm việc của mình để xử lý một số tài liệu còn dở.

"Dọn chỗ đi, tôi buồn ngủ rồi."

Câu nói từ hắn vang lên, Diệp An Băng cũng không muốn đôi co qua lại làm gì, nên im lặng ôm chăn gối đi sang sắp xếp chỗ ngủ bên cạnh giường lớn.

Thấy cô đã êm ấm trong chỗ ngủ riêng của mình, Quách Khiếu Nam mới tắt hết đèn, rồi lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Vì vết thương phía sau bả vai trái vẫn đau nên hắn phải nằm nghiêng, và đưa lưng về phía cô gái.

Giữa không gian tĩnh lặng, chút ánh sáng vàng nhạt từ đèn ngủ lung linh, nhẹ nhàng họa về hai cá thể đang nằm mỗi người một góc.

Diệp An Băng đã nhắm mắt từ lâu, chỉ có Quách Khiếu Nam vẫn mãi trằn trọc.

"Sau này uống rượu ít thôi, cũng phải cai luôn thuốc lá. Vì tôi không thích."

Hắn biết cô vẫn chưa ngủ nên mới nói ra những lời đó. Nhưng Diệp An Băng thì dù có nghe cũng chỉ lặng im.

Thời gian lại trôi qua vài phút, người đàn ông ấy cuối cùng vẫn không thể kiên nhẫn hơn mà xoay người lại. Hắn nằm đó, lẳng lặng ngắm nhìn người con gái ấy.

Cô vẫn như thế, gương mặt khi ngủ thật an nhiên, không vương chút bụi trần, cũng không lạnh lùng như những lúc đối mặt với hắn.

Không biết những ngày tháng qua, cô đã sống thế nào? Những mảnh ký ức đau thương trước đó, có từng khiến cô gục ngã?

Và cô ấy thật sự hận hắn tới mức chưa một lần hỏi thăm tin tức về người đàn ông mình đã từng rất yêu thương?

Tự hỏi rất nhiều, kết quả vẫn không tìm được đáp án. Rồi hắn đã đưa tay chỉnh lại chăn để cơ thể cô ấy không bị lạnh. Sau đó, hắn cứ nhìn cô như vậy đến khi tự chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Có một loại người, vì một chữ yêu, mà bất chấp xương rồng đầy gai nhọn cũng muốn khư khư ôm lấy.

Có một loại tình yêu, chỉ cần nhìn thấy người ấy là trong tim đã hạnh phúc.