Giữa Cơn Bão Tuyết

Chương 40: Anh trong câu chuyện xưa (3)



Trên chiếc giường đơn, hai người đều mặc áo cộc tay, cánh tay kề sát bên nhau. Cô mặc quần đùi, anh mặc quần bò, chất liệu thô ráp gai gai của vải bò cọ vào chân và mắt cá chân cô, vừa mềm mại lại vừa sần sùi. Cách một lớp vải cotton, Lâm Diệc Dương hôn lên mọi chỗ anh muốn hôn và có thể hôn được trên cơ thể cô.

Ân Quả cảm thấy mình sắp phát điên thật rồi. Người đàn ông này chỉ dùng những động tác đơn giản nhất, bình thường nhất nhưng cũng đủ khiến cô hoàn toàn chìm đắm trong niềm khao khát, cực kỳ khao khát anh.

Đã vô số lần cô nghe bạn bè xung quanh miêu tả rằng, tất cả các mối tình đầu đều điên cuồng, vì hết thảy đều là lần đầu tiên, không có kỹ năng, không có kinh nghiệm, những khao khát tình cảm, khao khát với người khác giới và hiểu biết về cơ thể đối phương cũng là con số không tròn trĩnh...

Đứng trước người mình thương, sự tò mò của phụ nữ về cơ thể và tình dục không hề thua kém đàn ông.

Chẳng hạn như lúc này.

Lâm Diệc Dương mơn trớn cánh môi cô từng chút một, Ân Quả ngửa đầu nằm trên giường. Hai người đều đã mệt ra rời, mặc nguyên quần áo quấn quýt trên giường hôn nhau hơn ba tiếng đồng hồ, các mạch máu và dây thần kinh đều đang kêu gào "mệt quá, buồn ngủ quá" nhưng không ai nỡ kết thúc, có lẽ cứ thế này cho đến khi ngủ thiếp đi.

Cô mơ mơ màng màng nghĩ gì đó, bèn ôm eo anh, bỗng muốn vuốt ve cơ thể anh, vuốt ve nửa thân trên để trần của anh, vuốt ve tấm lưng săn chắc của anh.

Người đàn ông nằm phía trên khựng lại nhìn khuôn mặt cô, anh muốn cởi áo của cô ra, muốn ngắm nhìn, cũng muốn ôm cô ngủ.

Giữa chừng anh đã thử mấy lần song đều bị cô bật cười tránh né. Đương nhiên Ân Quả hiểu ánh mắt ấy của anh nghĩa là gì, cô cũng dừng lại, muốn lên tiếng nhưng cổ họng ngứa râm ran, không kìm được hắng giọng mấy tiếng.

Cả căn phòng im phăng phắc.

Ngay sau đó...

"... Em không muốn." Cô nói lí nhí như muỗi kêu.

Cô vẫn chưa sẵn sàng.

"Không làm." Anh thủ thỉ bên cổ cô: "Anh chỉ ngắm thôi."

Da thịt gần gũi, những nụ hôn kéo dài hàng giờ liền khiến anh càng thêm kích động, mỗi một động tác, mỗi một câu nói của anh đều không còn gò bó câu nệ nữa. Anh đã trở về trạng thái thật sự của đàn ông, hoàn toàn không che giấu bất cứ điều gì, chỉ là một người đàn ông muốn ngắm thật kỹ bạn gái mình mà thôi.

Cổ họng Ân Quả khô rát, đầu óc váng vất nóng bừng,, "Con gái đều như nhau, có gì khác biệt đâu."

Cần cổ cô đỏ ửng, vành tai cũng vậy.

"Khác hay không anh không biết." Anh nói: "Anh chưa thấy bao giờ."

Ân Quả bối rối hồi lâu, khẽ phản bác lại: "Em cũng chưa thấy bao giờ."

Ý là muốn gạt bỏ suy nghĩ không trong sáng của anh.

Nào ngờ người đàn ông này chính là lưu manh giả danh trí thức. Lâm Diệc Dương chống tay ngồi dậy, không nói một câu dư thừa nào liền cởi áo phông ra rồi ném thẳng lên gối.

Anh thì thầm bên má cô: "Nào, nhìn cho kỹ nhé."

Vì khuỷu tay đang chống bên người cô, nên cơ bắp trên cánh tay anh đều lộ rõ. Nửa người trên của anh không có một chút mỡ thừa nào, đường cong hai bên eo hoàn hảo, có thể nhìn thấy cả đường nhân ngư*...

*chỉ phần cơ bụng ở hai bên xương chậu tạo thành hình chữ V.

Ân Quả trượt mắt từ đường nhân ngư trên eo anh xuống phía dưới, dừng lại ở mép quần bò được kéo khóa kín kẽ. Hóa phía trên đường nhân ngư cũng có một hình xăm rất trừu tượng.

Là hình xăm một chiếc la bàn không có kim.

Cô chỉ nhìn thấy được một nửa, nửa còn lại khuất sau quần bò.

Ân Quả không kìm được quan sát hình xăm ấy, "Không có kim ư?" Cô chỉ vào hình xăm của anh.

Chỉ có hình nền và ký hiệu phương hướng, còn kim ở đâu?

"Ở đây." Anh nói.

Lâm Diệc Dương chỉ xuống eo mình, ra dấu một vị trí rất mơ hồ bên dưới đường nhân ngư. Thái độ của anh rất rõ ràng: Em muốn xem, anh sẽ cho em xem.

Tầm mắt cô dừng trên cạp quần của anh, không dám nhìn xuống nữa.

Cô giả đò chuyển sang câu hỏi khác: "Chỗ dưới đó... sao mà xăm được? Hình to như thế chắc phải xăm đến mấy lần nhỉ?"

"Cởi đến chừng này là xăm được rồi." Ngón tay anh chỉ vào một vị trí, khóe mỗi không hề che giấu nụ cười, "Hình trên eo chỉ cần xăm một lần là xong, còn hình trên cánh tay cần đến hai lần vì hình xăm khá to."

Cô gật đầu.

Anh có phản ứng rồi, Ân Quả để ý thấy. Nghĩ đến điều đó, cô lại đỏ mặt đến tận mang tai, nóng như thiêu như đốt.

Tiếng điện thoại rung lên không ngừng.

Điện thoại của Ân Quả để chuông, nên đương nhiên cô biết tiếng rung vừa rồi là từ điện thoại của anh.

Vậy nhưng người đàn ông đang nằm nghiêng bên cạnh cô rõ ràng không có ý định bắt máy. Cô buồn rầu vì không tìm được cách thoát thân, đành cất lời:

"Điện thoại của anh kêu phải không?"

Không chờ Lâm Diệc Dương trả lời, cô đã bò khắp giường tìm điện thoại, nó ở sau lưng anh, rơi khỏi túi quần lúc thân mật với cô ban nãy. Ân Quả nhấn nút nghe rồi đưa nó cho anh.

Lâm Diệc Dương bắt lấy tay của Ân Quả khiến cô ngã nhào vào lòng mình. Anh để điện thoại bên tai, khẽ nói "Alo".

Ân Quả nghe thấy người ở đầu bên kia bắt đầu nói chuyện bằng tiếng Trung, cô không định nghe lén nhưng tay không rút lại được, còn đang nằm sấp trên người anh, bị anh ôm bằng một tay.

Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng, Lâm Diệc Dương chỉ lắng nghe bạn học ở đầu bên kia hỏi về chuyện học tiến sĩ ở Đại học Duke, từ đầu đến cuối không nói câu nào.

Anh định học tiến sĩ ư? Ân Quả ngước mắt lên nhìn anh.

Anh cũng nhìn cô.

Cuối cùng anh lên tiếng nói với người ở đầu bên kia: "Tôi không muốn học nữa."

Người ở đầu bên kia không thể tin nổi, gặng hỏi liên tục, rằng có phải nhà anh xảy ra chuyện gì rồi không, cơ hội tốt như thế mà bỏ phí thì quá đáng tiếc.

"Vốn dĩ tôi không có ý định đó." Anh nói tiếp:

"Không nói nữa, bạn gái tôi đang ở đây."

Anh chỉ nói vậy rồi cúp máy.

Lâm Diệc Dương ném điện thoại về phía sô pha cạnh giường.

Ân Quả chắc chắn không biết Lâm Diệc Dương đã tốn bao nhiêu công sức để xin một suất học bổng tiến sĩ. Thực ra anh đã nhận được thư mời nhập học rồi, định để Ngô Ngụy về nước trước, không cần chờ anh, bao giờ học xong anh sẽ về.

Song khi Ân Quả xuất hiện ở nhà ga Union, tự tay Lâm Diệc Dương đã lật đổ toàn bộ dự định của mình.

Từ nhỏ, chuyện của bố mẹ đã tạo cho anh một lối suy nghĩ, đó là lúc nào cũng sống như thể ngày mai là ngày cuối cùng, dốc hết sức mình để sống trọn vẹn ngày hôm nay. Anh đã từng sống kkhông có mục tiêu, thích gì làm đó, nhưng bây giờ đã khác.

Anh yêu một cô gái, không muốn lãng phí thêm ngày nào ở đây nữa, cũng không muốn học tiếp nữa.

Trong khi đó, Ân Quả vẫn chìm trong dòng suy nghĩ, Lâm Diệc Dương ôm cô, chẳng những không buông tay, mà còn siết chặt hơn.

Cô váng đầu hoa mắt, thầm nghĩ cứ tiếp tục nói chuyện như thế này thể nào cũng xảy ra chuyện. Thế nhưng cô vẫn hỏi như bị ma xui quỷ khiến: "Anh chưa thấy bao giờ thật à?"

Lâm Diệc Dương đã định dừng rồi, anh đặt cô nằm xuống giường, kéo chăn lên cho cô. Nhưng nghe cô hỏi vậy, anh chợt khựng lại, "Em hỏi người thật, hay cái khác?"

Anh đang ám chỉ "phim con heo" ư?

Đừng nói là anh, đến cả cô cũng từng xem rồi. Sinh ra trong xã hội hiện đại, Internet phát triển như vũ bão, dù nhà trường không dạy giáo dục giới tính thì hội chị em trong phòng ký túc xá cũng phổ cập ba trăm sáu mươi độ cho cô rồi.

Lần đầu tiên Ân Quả nhìn thấy là trong giờ cơm trưa, khi cô cầm hộp đồ ăn khoan thai bước vào phòng ký túc xá thì nghe thấy tiếng nam nữ rên rỉ, thở dốc nặng nề, thực sự vô cùng tò mò. Ba chị em trong phòng đang chen chúc nghiền ngẫm một đoạn phim "đen" trong máy tính, cô cũng liếc mắt sang nhìn, tóm lại... ừm, đúng là chẳng đẹp gì cả.

"Anh được chứng kiến phiên bản thực tế mấy lần."

Lâm Diệc Dương nói tiếp: "Sớm nhất là vào năm cấp hai, ở sân trượt băng, lúc đó vẫn chưa tới giờ mở cửa."

Ân Quả mở to mắt, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, "... Lừa em à?"

Bị cô nhìn như thế, Lâm Diệc Dương bật cười. Lừa em thì được gì nào?

Anh kể lại cho cô nghe: "Đều là người quen cả, mới đầu không ngờ anh chàng đó và cô bạn gái lại cuồng nhiệt và buông thả đến vậy, cứ thế làm ngay tại chỗ luôn. Sau đó anh chỉ nhìn thoáng qua rồi bỏ đi luôn, chẳng có gì thú vị, chỉ là một động tác lặp đi lặp lại."

Ân Quả: "..."

Cách miêu tả thật sự trần trụi và thẳng thắn.

Ân Quả chớp mắt, á khẩu không nói được gì, đành ho khan mấy tiếng. Đối với cô, trải nghiệm này đúng là quá sức tưởng tượng, còn đối với chàng trai đã bươn chải trong xã hội như Lâm Diệc Dương thì chẳng có gì xa lạ.

Những người "biểu diễn" ngay tại chỗ ấy thực chất là đang thể hiện sự nổi loạn của "chủ nghĩa anh hùng cá nhân" ở tuổi dậy thì đầy phức tạp. Họ muốn nhận được sự chú ý bằng bất cứ hình thức nào: Bằng tình dục, bằng ẩu đả, thậm chí bằng những thứ nguy hiểm.

Lâm Diệc Dương không quen đéo thắt lưng khi ngủ, nên anh tựa vào đầu giường tháo chốt rút dây lưng ra, ném thẳng lên chiếc sô pha bên cạnh giường.

"Cạch" một tiếng, mặt thắt lưng chạm vào di động.

Động tác này rất khiêu khích.

Ân Quả trở người quay lưng về phía anh, ý nói em muốn ngủ tiếp.

"Không nói chuyện nữa à?" Ở phía sau, anh cất tiếng hỏi, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, rơi xuống từng chút một theo tiết tấu.

Cô "Ừm" một tiếng, không hiểu sao có cảm giác như đang nũng nịu.

Tiếng "Ừm" này như một ngọn đuốc, hoàn toàn thổi bùng ngọn lửa vừa mới dập tắt trong tim anh. Nó giống như than trong chậu sắp tàn được thêm củi vào, bỗng nhiên nhen nhóm lên một đốm lửa mới.

Lâm Diệc Dương im lặng mấy giây, sau đó xoay người xuống giường đi vào nhà vệ sinh. Anh mở vòi nước dưới ánh đèn vàng ấm áp. Rửa mặt xong, anh rửa tay bằng xà phòng, kỳ cọ sạch sẽ từng chỗ một.

Quay về giường, Lâm Diệc Dương không nói thêm câu nào, chỉ ôm Ân Quả từ phía sau.

"Lát nữa hãy ngủ." Anh nói.

Người cô lại càng nóng bừng hơn.

Đôi tay của người phía sau định cởi áo cô ra bị Ân Quả đè lại. Lâm Diệc Dương bật cười, xoay khuôn mặt cô về phía mình. Ân Quả chưa kịp nhìn rõ gương mặt anh thì anh đã lẳng lặng đặt một nụ hôn lên môi cô. Đầu lưỡi anh không ngừng xâm chiếm, quấn quýt lưỡi cô, trong thoáng chốc cả người cô đều run rẩy.

Lâm Diệc Dương mặc quần bò, đè chân lên chân cô, đầu gối cô cũng bủn rủn bởi nụ hôn của anh.

Điều hòa giữa phòng khách sạn đang thổi gió vù vù. Nhiệt độ vẫn để ở mức 25°C, nhưng hiện giờ chẳng phân biệt nổi là gió nóng hay gió lạnh nữa. Dù sao cô cũng bắt đầu đổ mồ hôi rồi.