Giữa Vườn Xanh Có Một Quả Chanh

Chương 4



Sau đó thì sao hả? Haha, làm gì còn sau đó. Tôi ngớ người ra, còn anh đẹp trai lại nở nụ cười tươi rói chào tôi rồi quay lưng rời đi như một cơn gió.

Về đến nhà rồi tôi vẫn không tin nổi những gì vừa diễn ra là thật. Tự nhiên tối muộn có anh đẹp trai ghé tiệm, hai đứa tôi nói chuyện riêng với nhau, xong anh còn khen tôi, à nhầm, khen cách gọi bé cây của tôi dễ thương. Trái tim thiếu nam của tôi thực sự không chịu đựng nổi. Mà anh ta đã thấy hình ảnh xấu xí thâm quầng thiếu ngủ, thấy cả lúc tôi điên tiết chửi đổng đanh đá rồi, còn gì là ấn tượng ban đầu tốt đẹp nữa chứ. Rầu hết biết!

Tiếng thông báo điện thoại vang liên hồi cắt ngang suy nghĩ của tôi. Giờ là nửa đêm, còn ai nhắn tin lia lịa thế này ngoài con Phương đin nữa. Tôi quẹt quẹt mở màn hình, cả một phần chat đang điên cuồng "bốc cháy", tin nhắn mới nhảy lên liên tục, không chỉ từ Phương mà có cả những người quen khác.

mphuong.tnn: KHOA

mphuong.tnn: mày đâu!!!

mphuong.tnn: gấpppp

mphuong.tnn đã gửi một file đính kèm

mphuong.tnn: cưng sắp thành celeb rùi cưng ơi!

Còn mấy chục tin nhắn chưa đọc nữa. Nhưng tôi không kịp quan tâm, đập vào mắt tôi bây giờ là cái video dài gần 10 phút, nhân vật chính không ai khác chính là tôi và chị khách ban sáng. Tôi đờ đẫn nhìn bản thân trong clip, từ một chủ tiệm nhún nhường chuyên nghiệp hóa thành cái núi lửa phun chữ tứ tung trước ánh mắt của bao khách hàng và người qua đường. Kết thúc video là cảnh chị khách kéo tay hai đứa con rời khỏi tiệm, không quên bỏ lại vài câu tức tối, còn tôi cũng mặt mày nhăn nhó trông rõ là đanh đá chua ngoa, lại còn vừa quét mảnh vỡ vừa lầm bầm gì đó.

Trời ơi tôi hận tôi ghê gớm. Chửi trước mặt chưa đủ, khách đi rồi vẫn còn chửi nốt cho bõ ghét cơ. Thế này thì mai người ta hất mắm tôm trước cửa tiệm cũng chả oan. Tôi đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đón nhận những câu chửi bới kinh khủng nhất, nhưng mọi thứ lại không giống tưởng tượng tí nào.

Bài đăng này mới lên được 45 phút mà đã có hơn 200 comments, trong đó nếu không phải tức tối lên án chị khách thì cũng là nhiệt liệt bênh vực phía cửa hàng bọn tôi, lướt mãi không có một bình luận nào chê trách chủ tiệm thái độ hung hãn như tôi lo sợ.

"Trần đời sợ nhất loại khách hàng hãm *** cành cạch như này, tưởng mình là bố thiên hạ mẹ thiên nhiên hay gì."

"Phải t là t thồn cái chậu vô họng bả từ phút thứ 5 rồi."

"Anh trai chủ tiệm tu khóa nào vậy, chỉ em với, người bình thường không ai có thể kiên nhẫn như vậy được:)))"

mphuong.tnn: đây mới insta thôi, trên fb tương tác còn dữ dằn hơn nhiều, m ổn không đấy?.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

mphuong.tnn đã gửi 3 ảnh

mphuong.tnn: tao có bạn làm bên page này, để t nhờ nó gỡ nhá?

dk._.lime: cảm ơn bạng iu, chắc không cần đâu, tao ổn

dk._.lime: mai mày tra giúp tao ai đăng cái này lên đầu tiên nha, sợ hãi quáaaaa >.<

mphuong.tnn đã thích tin nhắn của bạn

mphuong.tnn: mạnh mẽ lên cưng, để chị đây ra tay xử lý 😌💅

Phản ứng dư luận này thực sự khiến tôi bị bất ngờ. Không những không có bão đánh giá 1 sao nào cả, mà trang Facebook của Greenery còn tăng lượt theo dõi muốn chóng mặt ù tai, tài khoản insta không khác gì cái clone của tôi cũng chịu chung số phận, bị oanh tạc yêu cầu theo dõi suốt một đêm. Những điều này không hề làm cho tâm trạng tôi khá khẩm hơn chút nào, tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu bất an, vội vội vàng vàng dặn người quen đừng đưa thông tin gì về mình ra ngoài rồi bật chế độ không làm phiền, đắp chăn đi ngủ.

Gì thì gì, cứ phải ngủ cho ấm cái thân đã.

Sáng sớm hôm sau, chào đón tôi ở cửa hàng là 4 cặp mắt lóng la lóng lánh rọi từ đầu xuống chân. Tôi thì khỏi phải nói, lần đầu đối diện với "khủng hoảng truyền thông" quy mô lớn nên dù đã ngủ đủ giấc, mặt mũi vẫn tối tăm còn hơn cả hôm qua. Trông tôi thế này mà tụi nó còn cười tươi roi rói, nhảy múa vui ca như lấy được chồng đại gia vậy, đến phát ghét. Rồi thì đua nhau bảo nhờ có tôi mà tiệm tăng mấy chục nghìn followers trong đêm, rồi thì bảo tôi sắp phát tài phải tăng lương cho đàn em thơ.

"Đúng là nhi đồng tái thôi chả hiểu gì cả. Người ta bình luận trên mạng cho vui tai vui mắt, ai rảnh khi không đi ra đây làm gì." - Tôi hết chịu nổi lời mấy đứa nó vo ve bên tai, cắm cảu đáp lại, tiện tay cầm bình tưới giả vờ ném sang.

"Tại người ta thấy được sự trào phúng thú vị của sếp đó, em đảm bảo với anh tháng này bùng nổ doanh số!" - Vẫn là Anh Thư hùng hồn đốp lại. Đôi lúc nó làm tôi tự hỏi không biết ai mới là chủ cái tiệm này.

"Ở đây bán cây cảnh chứ có diễn tuồng quái đâu mà thú với vị? Sáng sớm ngày ra chỉ có hâm hấp như mấy đứa mới nghĩ đến chuyện ra hẳn một cửa hàng cây vì mấy cái đờ-ra-ma nhảm nhí trên mạng!" - Tôi điên tiết nhấc cái bình đầy nước lên, gạt con bé ra, vừa tưới vừa làu bàu.

"Anh chắc chưa?" - Linh Đan bụm miệng cười, trỏ về phía sau lưng tôi.

Vừa quay lưng lại thì ôi mẹ ơi! Trước cửa tiệm là một hàng dài mấy chục người đứng ngay ngắn chờ mở cửa. Bọn họ thấy tôi quay ra liền vội vàng giơ máy lên, hào hứng quay chụp đủ kiểu. Giờ thì tôi sợ thật rồi, chỉ là cái clip chút xíu trên mạng thôi mà, có cần làm quá như vậy không?

"Ê ê ê huhu, mấy đứa...giờ đóng cửa nghỉ bán còn kịp không?" - Tôi khóc dở mếu dở nhìn đám trẻ trâu, còn tụi nó lại ôm nhau lăn ra cười.

*Sư bố cái bọn mất nết! Vậy mà lúc tăng lương cho thì ngọt nhạt bọn em sẽ luôn theo phe sếp các kiểu. Bây giờ đụng chuyện thiếu điều nó muốn bán tui đi luôn huhu!!!*

Tôi khó nhọc che giấu nội tâm đang gào thét, giao hết việc lại cho nhân viên, dặn dò tụi nó đừng nói năng gì linh tinh rồi chui tọt vào nhà kho sau tiệm, khóa chặt cửa đọc Chú Đại Bi.

Cứ tiếp tục thế này thực sự không ổn chút xíu nào. Tôi vốn là đứa sợ thị phi, sợ đến mức gần như bị dị ứng. Đặc biệt là mấy trào lưu sớm nở tối tàn thế này càng khiến tôi bài xích hơn. Tôi cần cuộc sống của mình trở về quỹ đạo quen thuộc càng sớm càng tốt.

Nghĩ vậy, tôi vội gửi một tin nhắn cầu cứu đến nữ thần của đời mình - Minh Phương. Nó trả lời trong chưa đầy 3 giây, và lao đến tiệm trong chưa đầy 5 phút sau.