Giường Trên Ngày Nào Cũng Bị Giường Dưới Chọc Tức Hộc Máu

Chương 11



Vương Tiểu Thiên cũng chẳng trả lời hắn, chỉ coi như hắn đang khiêu khích mình, quả nhiên tên đại gia kia thấy cậu không phản ứng hắn lại tiến sát lại gần cậu, dùng vai huých mạnh cậu một phát:

“Nói đi chứ, bình thường không phải nói năng thẳng thắn lắm à?”

Vương Tiểu Thiên bị huých một cái đâm luôn sang bên, suýt nữa thì nhào vào tường, Tiêu Ngọc Hoành sửng sốt, thấy cậu gầm ghè nhìn mình, ánh mắt hung dữ, thế là cười lúng túng.

Người này cũng nhẹ cân quá đi, hắn chẳng dùng sức mấy, sao bị huých có cái đã bay cả người luôn rồi?

Vương Tiểu Thiên cau mặt trở về chỗ cũ, tiếp tục giặt chăn, Tiêu Ngọc Hoành thì vẫn hỏi tiếp không tha: “Nói cho tôi biết đi, vì sao lại ghét tôi? Hả?”

Vương Tiểu Thiên bị hắn làm phát phiền, thế là biết nếu mình không cho hắn một câu trả lời thì hắn sẽ không bỏ qua, giờ mới bực mình nói: “Tôi không thích những người tiêu linh tinh tiền của bố mẹ.”

Tiêu Ngọc Hoành hiểu ra: “Ghét giàu à?”

Vương Tiểu Thiên không vui phản bác: “Không, chỉ nhằm vào đám phú nhị đại như cậu thôi, không phải bỏ ra chút gì mà cứ tiêu tiền phung phí, tôi rất ghét!”

Dừng lại một chút, nỗi hận và không cam lòng bốc lên, bèn bổ sung: “Tôi cũng không thù cậu thành tích cao hơn tôi, mà là không cam lòng vì mình cố gắng học hành lại toàn bị cậu chơi bời vượt qua! Còn không thích cậu vừa vào học đã được chọn làm lớp trưởng, ghét cậu chỉ dựa vào xuất thân đã được con gái thích, tất cả tất cả những chuyện này tôi đều ghét hết!”

Vương Tiểu Thiên càng nói càng kích động, không nhịn được mà ngẩng đầu lên áp sát Tiêu Ngọc Hoành, đứng ở khoảng cách gần mà gầm lên với hắn: “Cậu dựa vào cái gì mà có được tất cả những thứ này chứ! Cậu rõ ràng chưa từng cố gắng bao giờ!”

Vương Tiểu Thiên nhìn thấy Tiêu Ngọc Hoành liền cảm thấy mình thật đáng buồn, thành tích của cậu được đổi lấy bằng sự học hành gian khổ, tiền sinh hoạt của cậu là do cậu đi chợ bán rau cho bố kiếm được, cậu không có bạn bè, cậu cũng chưa từng cố gắng vì chuyện này, vì thế cậu chấp nhận, nhưng Tiêu Ngọc Hoành thì dựa vào cái gì? Sự tồn tại của hắn mỗi phút mỗi giây đều nói với cậu rằng:

Mày có cố gắng mấy thì cũng không sánh bằng tao đâu, tao là thiên chi kiêu tử, sau lưng tao là ông trời nâng đỡ, nhân định thắng thiên cái gì đó chỉ là chuyện đùa mà thôi, mày cố gắng cả đời cũng chẳng thể trèo được đến nơi tao đang đứng đâu.

Vương Tiểu Thiên nén giận cúi đầu, siết chặt nắm đấm: “Loại người như cậu… sống trong phim là được rồi, chạy ra ngoài đời làm gì vậy?”

Cậu lại giặt chăn, lầm bầm trong miệng: “Lại chẳng cho người ta ghét nữa? Cả thế giới đều phải thích cậu chắc? Thần kinh.”

Tiêu Ngọc Hoành nghe cậu hầm hừ ca thán một hồi, đờ cả người, một lúc lâu sau mới định thần lại được, sau đó lại nhìn chằm chằm vào mặt Vương Tiểu Thiên bằng ánh mắt vừa quái dị vừa phức tạp, nói:

“Lòng đố kị của anh…. khó mà tin nổi…”

Vương Tiểu Thiên cáu, một đấm vung về phía… cái chăn của Tiêu Ngọc Hoành, cậu muốn cãi lại nhưng nhìn chằm chằm vào cái chăn xa hoa trong xô một hồi lại ủ rũ, chấp nhận số mệnh mà mở vòi nước bắt đầu gột bọt.

Tiêu Ngọc Hoành cũng không nói gì, phòng vệ sinh lại chìm trong tĩnh lặng, Vương Tiểu Thiên giặt chăn ba lần cho Tiêu Ngọc Hoành đúng như lời hứa, sau đó xách xô nước về phòng, Tiêu Ngọc Hoành bám theo sau, dáng vẻ trùng trùng tâm sự.

Lúc này điện thoại trong túi quần hắn vang chuông, Tiêu Ngọc Hoành lấy ra nhìn, sau đó nghe máy:

“Mẹ…. mẹ đến đón con rồi à?”

Tiêu Ngọc Hoành nhìn từ trên ban công xuống, quả nhiên thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng dưới lầu ký túc, thế là cau mày: “Con đã mười tám tuổi rồi, không biết tự về nhà sao chứ? Đến đón làm gì…”

Hắn nói đến đây thì bị Vương Tiểu Thiên đang phơi chăn bên cạnh đạp cho cái, Tiêu Ngọc Hoành ngơ ngác nhìn sang, thấy người đẹp kia đang cầm cái mắc áo nhựa rẻ tiền của cậu đứng đó, đôi con ngươi đen thẫm lạnh lùng nhìn hắn:

“Bố mẹ đến đón thì phải biết ơn chứ!”

“…” Tiêu Ngọc Hoành dịu giọng ngay: “Ừ, biết rồi.”

Câu này cũng chẳng biết là đang trả lời Vương Tiểu Thiên hay là nói với mẹ hắn, chỉ nghe thấy Tiêu Ngọc Hoành nói vào điện thoại: “Con xuống ngay đây.”

Nói xong bèn cúp máy.

Trừ lúc tân sinh viên đến nhập học là người ngoài có thể vào khu ký túc của sinh viên ra, bình thường đều không cho vào, cho dù giờ đã nghỉ hè rồi, thế nên người nhà Tiêu Ngọc Hoành chỉ có thể đứng chờ dưới lầu, Vương Tiểu Thiên vừa phơi vỏ chăn dài thật dài vừa nhìn xuống, cách bảy tầng lầu chỉ có thể nhìn thấy một người phụ nữ trung niên xinh đẹp vóc dáng thướt tha đang đứng dựa vào chiếc xe con màu đen chờ, trên người mặc bộ trang phục công sở màu đen chín chắn, mặt đeo đôi kính râm to che mất nửa mặt, rất có phong độ.

Người nhà này đều từ trong phim ra hết hả? Vương Tiểu Thiên buồn bực, ngoài đời rất hiếm thấy người có phong độ như vậy, cho dù là những cô gái rất chăm chút ăn mặc trang điểm cũng không tạo được cảm giác không thể lại gần mạnh mẽ như thế.

Có điều nếu nói đến “cảm giác không thể lại gần”, cả trường ba chục nghìn con người không ai bì nổi Vương Tiểu Thiên.

Cái danh “hoa trên non cao” không phải tự nhiên mà có được, các cô gái đều vừa yêu vừa hận Vương Tiểu Thiên.

Thấy Vương Tiểu Thiên nhìn mẹ mình, Tiêu Ngọc Hoành không khỏi cười, dùng cùi chỏ huých cậu: “Mẹ tôi đẹp chứ?”

Vương Tiểu Thiên thu tầm mắt lại, bực mình nhìn sang hắn, sau đó cẩn thận mắc hai cái mắc áo đang treo cái vỏ chăn lên dây phơi, làm xong quay đầu nhìn mới phát hiện Tiêu Ngọc Hoành vẫn đứng yên ở đó, dáng vẻ thảnh thơi làm cậu không khỏi nổi đóa:

“Mẹ cậu đang chờ kia kìa? Không nhìn thấy à! Còn không mau đi dọn đồ đi?”

Tiêu Ngọc Hoành bị cậu quát mới tỉnh người lại, sau đó ngoan ngoãn vào phòng dọn đồ, Vương Tiểu Thiên liếc nhìn, dọn cũng nhanh đấy, thế là yên tâm bò lên giường trên.

Học kỳ tới nhất định phải đoạt được hạng nhất.

Nhân định thắng thiên.

Vương Tiểu Thiên rút một cuốn bài tập tiếng Anh cấp sáu từ đống sách đầu giường ra.

Làm được nửa đề thì đùi bị đụng một cái, Vương Tiểu Thiên quay đầu lại, hóa ra là Tiêu Ngọc Hoành đang thò tay qua thanh chắn giường đẩy cậu.

Làm gì vậy? Vương Tiểu Thiên bực mình dùng ánh mắt hỏi hắn, chỉ thấy đôi mắt sâu màu nâu của Tiêu Ngọc Hoành mang cảm xúc không rõ, nhìn chăm chăm vào cậu một hồi mới cất chất giọng trầm êm tai lên nói:

“Tuy anh ghét tôi nhưng tôi vẫn rất thích anh. Học kỳ sau gặp.”

Nói xong bèn mỉm cười với Vương Tiểu Thiên, lại vẫy vẫy tay rồi mới đeo cái cặp hàng hiệu của hắn lên một bên vai, xoay người đi khỏi.

Hả?

Vương Tiểu Thiên nhìn chằm chằm theo bóng lưng hắn, bị lời hắn nói làm nổi hết da gà.

Ai cần cậu thích chứ.

Thần kinh.