Giường Trên Ngày Nào Cũng Bị Giường Dưới Chọc Tức Hộc Máu

Chương 8



Ba người trong phòng đều đang chơi một game online tên “Thất giới”, Vương Tiểu Thiên tuy không chơi nhưng cũng hiểu được chút ít do ở chung với ba người suốt cả năm nay, đây là game online 3D cỡ bự rất hot hiện nay, vốn trong phòng chỉ có cậu béo và Đoàn Sách chơi, Tiêu Ngọc Hoành hồi trước chỉ chơi mấy game offline nước ngoài, sau này bị hai người kia lôi vào, ba người cùng sang server mới ngao du.

Vương Tiểu Thiên cùng bọn họ ở cùng một phòng đương nhiên cũng nhận được lời mời cùng họ sang server mới khai hoang, nhưng cậu là ai? Tiên nhân không chút nghĩ ngợi lấy lý do không có máy tính từ chối lời mời cùng sa đọa của họ, sau đó liền nghe nói Tiêu Ngọc Hoành bị lôi kéo nếm vị lạc thú rồi, trở thành “chiến sĩ nhân dân tệ” tiếng tăm lừng lẫy, nhìn trúng cái gì là sẽ mua mua mua, không mua được thì trả giá gấp đôi, chỉ một thời gian cực ngắn đã xưng bá cả server.

Nhưng “chiến sĩ nhân dân tệ” hót hòn họt như vậy đương nhiên không chỉ có một mình hắn, vẫn có một số thứ cực hiếm Tiêu Ngọc Hoành không có được, các đại gia khác không hề thèm tiền, cho dù có vứt vào trong túi đồ cũng không thèm đem những thứ đó ra bán.

Cho nên khi cậu béo phát hiện có người treo một thần khí trên web bán, cậu chàng lập tức kích động báo cho Tiêu Ngọc Hoành.

“Ủng phong thần bản giới hạn mở sáu lỗ + 13?!” Tiêu Ngọc Hoành vừa nghe đã không tin: “Trang bị cực phẩm như thế mà treo lên web? Không thể nào.”

“Thật mà! Treo ngay trên đầu luôn!” Cậu béo chỉ vào chiếc máy tính cũ mèm của mình cho Tiêu Ngọc Hoành xem: “Treo giá một trăm mười một nghìn một trăm mười một này.”

Đoàn Sách bên cạnh cũng bị hút sang, nhìn cái giá 111111 kia, cười: “Người này thất tình bỏ game à?”

Trang web này do nhà phát hành lập ra, game này nổi quá, giao dịch tiền trong game và tiền thật vô cùng lớn, nhà phát hành để bảo đảm lợi ích cho người chơi nên tự mở một trang web, tuyệt đối không cần lo lừa gạt, Tiêu Ngọc Hoành xác định tin này là thật, giờ mới kích động lên theo.

“Mẹ nó chứ, treo thẳng lên trên bán luôn!” Tiêu Ngọc Hoành vội vàng mở máy mình lên, mở link cậu béo gửi sang không nói năng gì định mua luôn, kết quả thanh toán thất bại, Tiêu Ngọc Hoành lấy điện thoại ra xem, hóa ra đợt này mình tiêu quá tay, trong thẻ chỉ còn sáu mươi nghìn.

Thế là vội vàng chuyển tiền từ thẻ khác sang, nhưng thẻ chính là cái trong tay hắn, các thẻ khác chỉ có vài đồng vụn vặt, chờ chuyển hết tiền sang rồi mới phát hiện còn thiếu bốn nghìn tệ.

Cậu béo và Đoàn Sách cũng rất nghĩa khí, biết thần khí như vậy có thể gặp chứ không thể cầu, cho mượn hết tiền mình còn, nhưng hai người đều là gia đình trung lưu, một người cho vay 1500, một người cho vay 1000 rồi thì không bới đâu ra tiền nữa, Tiêu Ngọc Hoành nghĩ đến Vương Tiểu Thiên mới lấy 2000 tệ học bổng, thế là nói với Vương Tiểu Thiên đang ngồi giường trên đọc sách:

“Vương Tiểu Thiên, cho tôi mượn 1500 tệ! Cần dùng gấp!”

Vương Tiểu Thiên đeo tai nghe vừa ngồi nghe nhạc vừa đọc sách, không nghe thấy, Tiêu Ngọc Hoành bèn đi sang thò tay lay cậu, cậu mới bỏ tai nghe ra.

“Làm gì vậy?” Vương Tiểu Thiên lạnh mặt nhìn Tiêu Ngọc Hoành.

“Cho tôi vay 1500!” Tiêu Ngọc Hoành hơi sốt ruột, sợ chậm một giây thôi là ủng phong thần kia sẽ bị người khác mua mất.

Đừng thấy giá một trăm nghìn đáng sợ, thực sự bị đại gia khác nhìn thấy có khi sẽ mua ngay, mở sáu lỗ bảo thạch, lại cường hóa 13, quan trọng hơn là trang bị bản giới hạn, là thứ có thể tăng giá theo thời gian.

Vương Tiểu Thiên sững ra, không ngờ phú nhị đại này lại có ngày đi vay tiền cậu, nghĩ thầm chắc là hắn gặp phải chuyện lớn gì, ví dụ như nhà phá sản này kia, đến cậu vốn vắt cổ chày ra nước cũng dịu mặt.

“Xảy ra chuyện gì à?” Cậu vừa nói vừa thò tay lấy ba lô để cuối giường, móc ví ra rồi thì nghe thấy đại gia kia cho một câu:

“Mua trang bị!”

Vương Tiểu Thiên dừng hành động móc thẻ, sau đó tức giận nhét thẻ vào, lạnh lùng phun ra một câu: “Không cho!”

Tiêu Ngọc Hoành vốn đã thấy cậu lấy ví ra rồi, lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, không ngờ tên này lại bất ngờ đổi ý, lập tức cáu quá hóa cười: “Sao lại không cho? Ngày mai sẽ trả anh ngay.”

Vương Tiểu Thiên cau mày ngồi trên giường trên, hạ mắt nhìn hắn: “Trang bị gì mà phải 1500 tệ? Đắt vậy.”

“Là một trăm nghìn tệ.” Tiêu Ngọc Hoành nhẫn nhịn nói với cậu, mắt thỉnh thoảng lại liếc sang màn hình máy tính, sốt ruột vô cùng.

“Một! một… trăm nghìn?!” Vương Tiểu Thiên trợn to mắt, “Trang bị kia làm từ vàng hay là nạm kim cương vậy?!”

“Hàng bản giới hạn, cả server chỉ có ba đôi.” Tiêu Ngọc Hoành càng lúc càng cuống, không nhịn được mà đưa tay đẩy cậu: “Cho tôi mượn đi, ngày mai sẽ trả anh ngay!”

“Không cho!” Vương Tiểu Thiên nghĩ hắn điên rồi, lấy một trăm nghìn đi mua một trang bị ảo, là việc người bình thường có thể làm được sao?

Sự đáng sợ của người nghiện mạng đã vượt quá tưởng tượng của cậu, thảo nào phải có cơ quan chuyên môn đi chữa đám người này, điện thoại bao nhiêu? Báo cáo bạn học thì có thể bắt hắn vào đó không?

Tiêu Ngọc Hoành nhìn cậu, đã hơi cáu: “Tính lãi cho anh!”

Thái độ Vương Tiểu Thiên rất kiên quyết: “Không cho!”

Lãi có thể bao nhiêu chứ? Nhiều nhất một trăm…

“Ngày mai trả anh 3000!”

Vương Tiểu Thiên động lòng rồi, toàn thân lập tức bay lên, như đang tắm trong gió xuân.

Không hổ là đại gia, tính lãi 200% luôn.

Vương Tiểu Thiên không khống chế được hai tay đang đi mò ví tiền, nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt anh Trần hàng xóm, các từ “ăn bám”, “phế nhân”, “cặn bã xã hội” liền xông ra, lại nghĩ đến chú Trần toàn ngồi một mình trước sân im lặng hút thuốc, tuổi đã lớn như thế rồi mà vẫn phải lo cho con, Vương Tiểu Thiên lập tức tỉnh táo lại.

Cậu không thể cứu người ta từ trong cơn sa đọa, nhưng ít nhất thì cậu sẽ không làm đồng lõa.

“Không cho.” Vương Tiểu Thiên lại cất ví đi, cũng cau mày liếc Tiêu Ngọc Hoành: “Có chừng mực đi.”

Tiêu Ngọc Hoành đột nhiên đấm vào thành giường, cả giường rung lên, Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên bị hắn đột ngột nổi cáu dọa hết hồn, người bất giác rụt vào tường, đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Ngọc Hoành nhìn thẳng vào người giường trên, lạnh lẽo đến mức khiến Vương Tiểu Thiên lạnh cả sống lưng.

Một giây sau nếu Tiêu Ngọc Hoành lôi cậu xuống đánh một trận tơi bời, Vương Tiểu Thiên cũng tin, cậu chưa từng bị ai dùng ánh mắt sắc nhọn như vậy nhìn chằm chằm vào cả.

Cũng may Tiêu Ngọc Hoành không làm gì.

“Vương Tiểu Thiên, anh được lắm.” Tiêu Ngọc Hoành lại cười với cậu, đương nhiên đáy mắt không hề có ý cười.

Vương Tiểu Thiên càng chột dạ.

Không làm khó dễ Vương Tiểu Thiên không muốn cho vay nữa, Tiêu Ngọc Hoành lấy điện thoại ra gọi cho mẹ hắn, nhưng người nghe điện thoại là thư ký của mẹ.

“Chủ tịch đang  họp mất rồi.”

“Chuyển 50 nghìn vào thẻ của em.”

“Chủ tịch nói rồi, một tháng chỉ có thể cho em một trăm nghìn tiền sinh hoạt thôi…” Thư ký tỏ ý khó xử, Tiêu thị gia cư không thiếu chút tiền ấy, nhưng cũng không thể cho con cả mấy trăm nghìn tiêu lung tung được, 100 nghìn đối với sinh viên mà nói đã là số tiền sinh hoạt lớn lắm rồi.

“Chị gái tốt.” Tiêu Ngọc Hoành dẻo miệng, “Em cần gấp lắm, thật đấy.”

“Chuyện này…” Thư ký vẫn còn đang do dự thì giọng cậu béo vang lên:

“Lớp trưởng… bị người ta mua mất rồi.”

Tiêu Ngọc Hoành siết chặt cái điện thoại, hắn thở dài một hơi rồi nói với người đầu bên kia: “Không cần nữa đâu.”

Nói xong liền cúp máy.

Vương Tiểu Thiên ngồi khoanh chân trên giường trên nhìn, đôi mày đen thui đầy anh khí lại mang chút ôn hòa cau lại, Tiêu Ngọc Hoành một lần nữa nhìn về phía cậu, Vương Tiểu Thiên tự nhiên thấy hơi sợ, nhưng cũng không thấy mình làm sai.

“Một cái trang bị thôi chứ có gì đâu.”

“Anh có biết trang bị đó đáng giá bao nhiêu không?” Tiêu Ngọc Hoành bám hai tay vào thanh chắn giường trên, hắn cao một mét chín hai dù đứng trên mặt sàn nhưng vẫn tạo cho Vương Tiểu Thiên giường trên không ít áp lực.

Vương Tiểu Thiên bực mình nói: “Đồ ảo thì đáng giá bao nhiêu?”

“Nói như anh thì bitcoin một đồng cũng không đáng nhỉ.” Tiêu Ngọc Hoành nén một đống lửa giận trong lòng, rất muốn trút ra nhưng lại cố gắng kiềm chế lại: “Tôi nói này Vương Tiểu Thiên, tôi bình thường đối xử với anh cũng không tệ, sao đến chút việc như thế mà anh cũng không giúp tôi?”

Vương Tiểu Thiên thấy giọng hắn mang vẻ chất vấn cũng không vui: “Vậy còn phải xem là việc gì, cậu đem đi chơi game, sa đọa!”

“Tôi chơi game thì sa đọa cái gì? Làm lỡ việc học à? Ảnh hưởng giao tiếp xã hội à? Hay là quên ăn quên ngủ?” Tiêu Ngọc Hoành thừa nhận hắn đã tốn không ít tiền vào game, nhưng chút tiền đó đối với kẻ thân là người thừa kế công ty lớn như hắn mà nói thì chỉ thường thôi, hoàn toàn là tiêu khiển trong tầm kiểm soát của hắn, nếu không phải là không ngờ được rằng sẽ đột ngột gặp được trang bị cực phẩm như thế, hắn cũng chẳng đi vay tiền Vương Tiểu Thiên keo kiệt: “Với cả tôi cũng không phải không trả anh, vì sao anh không cho tôi mượn?”

“Tôi cứ không cho mượn thì làm sao?” Vương Tiểu Thiên vốn không phải người biết ăn nói, cũng mặc kệ Tiêu Ngọc Hoành đầu đang bốc khói, ngồi ở giường trên hạ mắt xuống mà nhìn hắn, lạnh lùng cho một câu: “Người như cậu, đừng nói mượn một nghìn rưỡi, một tệ rưỡi tôi cũng không cho mượn!”

Tiêu Ngọc Hoành nheo mắt: “Người như tôi làm sao?”

Vương Tiểu Thiên hơi hếch cằm lên: “Cáo mượn oai hùm, chỉ biết lấy tiền bố mẹ ra khoác mẽ đại gia, cậu có giỏi thì dùng tiền mình kiếm được ấy…”

Cậu còn chưa nói xong, người cao mét chín hai đã thò tay ra túm, trước ánh mắt kinh ngạc của Vương Tiểu Thiên, túm thẳng lấy áo cậu kéo cậu từ giường trên xuống, Vương Tiểu Thiên thấy trời đất quay cuồng, sau đó phần lưng đau nhói, đến khi phản ứng lại thì cậu đã ngã vật ra sàn rồi.

Vương Tiểu Thiên dù gì cũng là con trai, ngã một cú cũng không phải vấn đề lớn, chỉ có ngực là ngâm ngẩm đau, thế là giãy giụa định bò dậy, nổi đóa định lao tới đánh người, nào ngờ Tiêu Ngọc Hoành co chân đạp vào ngực cậu, Vương Tiểu Thiên liền nằm co trên sàn không dậy nổi.

Cậu béo và Đoàn Sách đều không ngờ được là Tiêu Ngọc Hoành bình thường tốt tính, lúc điên lên lại kinh khủng như vậy, cả phòng cũng vì thế mà run lên, lập tức xông lên ngăn hai người lại, tránh để hai người đánh nhau.

Không, nên là Vương Tiểu Thiên mỹ nhân mảnh mai đơn phương đánh lộn, nào phải đối thủ của Tiêu Ngọc Hoành pha huyết thống phương tây, liên tục bị hắn miểu sát.

(Miểu sát: giết chết trong thời gian tính bằng giây)

“Lớp trưởng! Thôi thôi!” Cậu béo can ngăn: “Đã sắp nghỉ hè rồi, còn muốn gọi thầy quản lý đến sao?”

Đoàn Sách cũng khuyên: “Mọi người ở cùng ký túc, đừng đánh nhau thế này.”

Tiêu Ngọc Hoành quăng ngã Vương Tiểu Thiên, lại đạp cậu một cái, lòng đã hả giận hơn rồi, hơn nữa nhìn Vương Tiểu Thiên yếu ớt, eo nhỏ như con gái, có lẽ không trụ nổi một đấm của hắn, giờ mới lạnh mặt rời chân khỏi ngực cậu.

Vương Tiểu Thiên tức đến đỏ cả mắt, cho dù người chỗ nào cũng đau nhưng vẫn bò dậy lao về phía Tiêu Ngọc Hoành muốn đánh lại, nhưng nắm đấm còn chưa chạm đến người kia đã bị cánh tay dài của đối phương đẩy đầu một cái, Vương Tiểu Thiên lại ngã ra đất.

“Làm sao, muốn đánh nhau với tôi thật à?” Tiêu Ngọc Hoành chẳng quan tâm, xắn tay áo lên.

Vương Tiểu Thiên ngồi dưới đất hung dữ nhìn hắn, không hành động nữa, hiểu ra rằng cơ thể này của mình không ăn thua gì với đối phương, người ăn hormone mà lớn dù gì cũng lợi hại hơn, còn Tiêu Ngọc Hoành nhìn vành mắt cậu đỏ hoe, đôi con ngươi đen thẫm đã rưng rưng nước, tự nhiên có cảm giác quái đản như mình đang bắt nạt con gái, thế là lặng lẽ thở dài không tính toán với cậu nữa.

Nào ngờ Vương Tiểu Thiên lại đột ngột ra tay, nhân lúc Tiêu Ngọc Hoành lơ đãng, lập tức nhảy bật lên, khom người dùng đầu nhắm thẳng vào chỗ quan trọng của Tiêu Ngọc Hoành, dùng thế trâu đực nổi điên húc thật mạnh.

“Aaa——” Lực bạt cả núi sức bạt sông, Vương Tiểu Thiên cũng không phải người ăn hormone mà lớn.

Một câu thành ngữ nhẹ nhàng bay đến.

Gà bay trứng vỡ.