Gọi Cô Là Tri Kỷ Hay Gọi Là Pháp Y

Chương 28: Tôi có thể dựa vào cậu không?



Từ khi bước vào, Tạ Kỳ Ngôn rất kiên nhẫn quan sát động thái của Hàn Hân Đình không dám làm phiền đến khi thấy cô ấy cầm dao lên muốn tổn hại bản thân, Tạ Kỳ Ngôn nhanh nhẹn xông tới. Nhưng do Tạ Kỳ Ngôn buộc bản thân phản xạ quá nhanh, nên bị mất đà khiến cô té ngã. May mắn, một tay bắt kịp lấy dao đang chuẩn bị cứa vào phần cổ của Hàn Hân Đình.

Nhưng do Hàn Hân Đình không nghĩ nhiều nữa, cũng không để ý người đang lao tới mình là ai, cô chỉ biết đó là người đang cản trở mình đến gặp Dao Dao. Ánh mắt Hàn Hân Đình đanh lại, cơn tức giận cuộn trào trong người đốt cháy Hàn Hân Đình, cô lập tức phản kháng hành động của Tạ Kỳ Ngôn.

Hàn Hân Đình giận dữ, dùng một tay bóp chặt cổ tay của Tạ Kỳ Ngôn, tung đòn phản vệ Judo sở trường, ra lực chắc chắn, đòn nào cũng muốn đoạt mạng người. So về sức và kỹ năng võ nghệ, Tạ Kỳ Ngôn tinh tường các loại võ thuật không hề thua kém Hàn Hân Đình, thậm chí là vượt trội.

Nhưng do tay của Tạ Kỳ Ngôn bị thương, lại không muốn làm tổn hại Hàn Hân Đình nên không kịp phòng bị mà bị Hàn Hân Đình nắm lấy cổ áo, quật qua vai ngã mạnh xuống sàn. Khi đối phương không có sức bật, Hàn Hân Đình tung đòn chân đập thẳng xuống bụng Tạ Kỳ Ngôn. Dù đau nhưng cô vẫn không phản đòn của Hàn Hân Đình.

Tạ Kỳ Ngôn chỉ cố sức giữ cho Hàn Hân Đình nhanh chóng lấy lại bình tĩnh bằng cách liên tục gọi lớn tên cô. Nhưng Hàn Hân Đình không nghe, thấy đối phương vẫn còn chống cự, Hàn Hân Đình vung mạnh tay thủ thế, chân hạ thấp dồn hết lực vào đầu gối, chuẩn bị tiến thẳng lên ngực của Tạ Kỳ Ngôn.

Là đòn thế Capoeira! Một môn võ trong các khu ổ chuột Brazil, trong ngành cảnh sát chỉ có một số bộ phận mới được huấn luyện loại võ thuật này. Hàn Hân Đình là pháp y nhưng cũng là pháp y ưu tú từng công tác ở Nam Mỹ, cô biết cũng không có gì là lạ. Hơn nữa, cách đánh cũng thuộc dạng thành thạo.

Tạ Kỳ Ngôn nhận thức được mức độ nguy hiểm, cô nhanh chóng co tay lại dùng khủy tay hất đầu gối của Hàn Hân Đình rồi như một cơn gió dùng cổ tay hất mạnh về phần ức của Hàn Hân Đình.

Vốn Tạ Kỳ Ngôn có thể hất văng Hàn Hân Đình, nhưng Tạ Kỳ Ngôn không muốn làm Hàn Hân Đình bị thương, nên mới chọn khu vực giao giữa cổ và ngực thay vì phần cằm của đối phương.

Hàn Hân Đình bị phản kháng, bản thân lại giống như thú dữ không muốn để xổng mất con mồi. Cô với tay cầm dao mổ, ánh mắt sộc lên tia căm phẫn, đầu óc trống rỗng muốn bóp chết đối phương.

Khi con dao cắm xuống, nhìn thấy dòng máu đỏ tấm ướt phần vải áo rồi đổ lan trên sàn, trong tiếng gọi yếu ớt của người nằm bên dưới, Hàn Hân Đình mới thở dốc hơi nóng ra, đầu óc mới dần dần lấy lại ý thức.

"Tạ Kỳ Ngôn!"

Hàn Hân Đình hốt hoảng nhìn khuôn mặt của Tạ Kỳ Ngôn, khuôn mặt đã luôn mang đến cho cô sự trấn an vào mỗi buổi tối, giúp cô xua đi ác mộng. Hàn Hân Đình không dám tin mình lại mất trí mà tổn hại Tạ Kỳ Ngôn.

Cô thả rơi con dao xuống, tiếng "keng" va lên sàn lạnh.

Hàn Hân Đình vẫn nhìn chằm chằm Tạ Kỳ Ngôn, nước mắt từng đợt kéo thành hạt châu tuôn xuống. Vì cả hai đang đối diện nhau, một trên, một dưới, Tạ Kỳ Ngôn hoàn toàn cảm nhận được sức nóng rõ ràng của những giọt nước mắt đang rớt trên gương mặt của mình.

"Được rồi! Cậu về lại là tốt rồi!"

Tạ Kỳ Ngôn yếu ớt đáp trả, một tay đưa lên lau nước mắt cho Hàn Hân Đình, cử chỉ dỗ dành. Không có một câu hờn trách, ngược lại, Tạ Kỳ Ngôn mang lại sự dịu dàng khiến vết thương trên người con mãnh thú Hàn Hân Đình như được chăm sóc, được băng lại.

May mắn, lưỡi dao chỉ cắm vào phần thịt mềm bên ngoài, không ảnh hưởng đến phần mạch máu hay các gân bên trong. Tuy nhiên, vũ khí trên tay Hàn Hân Đình là dao mổ, độ sắc nhọn vô cùng lợi hại, mỗi một đường rạch đều rất sắc và sâu. Tạ Kỳ Ngôn bị cắt trúng ở phần bàn tay và bị cắm vào phần da thịt dẫn đến chảy máu không ngừng.

"Cậu, cậu bị thương rồi!"

"Không sao! Ngoài da thôi, tôi còn chịu nổi." Hàn Hân Đình đỡ Tạ Kỳ Ngôn đứng dậy. Vừa rồi, toàn bộ sức lực của Tạ Kỳ Ngôn đều dùng để giúp Hàn Hân Đình bình tĩnh, bản thân đau đến thế nào cũng quên, bây giờ lại nhớ cảm giác của da thịt rồi.

Nhưng cô là cảnh sát, như Lâm Chính nói cô không được quên mình là cảnh sát. Một cảnh sát được huấn luyện đặc biệt, được kỳ vọng rất lớn.

Lúc Tạ Kỳ Ngôn dùng cánh tay không bị thương của mình để dựa vào tường. Ánh mắt nhìn hai thi thể của Mẫn Nghi, Lưu Tỉnh đang nằm trơ trọi trên giường lạnh, phần ngực hoàn toàn bị mở ra, càu mày.

"Đừng để bị cảm xúc ảnh hưởng nữa. Cậu mau hoàn tất phần việc của mình đi, hung thủ không chờ chúng ta đâu."

Có lẽ Hàn Hân Đình phát tiết khi phát hiện sự thật lúc xem xét nội tạng bên trong, Tạ Kỳ Ngôn nhận định. Tuy nhiên, thay vì truy cứu, cô cần Hàn Hân Đình phải làm đúng với chuyên môn của một pháp ý, hoàn thành công việc và giúp đỡ nạn nhân được nói ra câu chuyện cuối cùng của cuộc đời mình.

"Tôi đưa cậu ra ngoài." Hàn Hân Đình vội chạy đến đỡ Tạ Kỳ Ngôn.

"Tôi đi một mình được. Thiểu Phong ở ngoài, tôi kêu cậu ấy vào giúp cậu."

"Trước tiên, nhanh tay lau dọn đi! Đừng để người khác thấy, tôi sẽ nói Thiểu Phong đợi một chút rồi vào với cậu." Giọng của Tạ Kỳ Ngôn đúng là chỉ đang gồng gánh chút hơi sức.

"Đừng quên cậu là một pháp y. Không phải cậu từng nói, trong phòng của cậu, ai cũng như ai sao? Hãy làm tròn trách nhiệm của mình."

Nói rồi, Tạ Kỳ Ngôn giao lại phòng khám nghiệm cho Hàn Hân Đình, tiến về phía người đang ngồi gục mặt ở băng ghế ngoài.

"10 phút nữa, vào với pháp y Hàn." Tạ Kỳ Ngôn cố gắng truyền đạt rõ ràng khi vết thương đang đỏ tấy sưng đau.

"Sếp Tạ! Sếp..."

Thiểu Phong hoảng hốt khi nhìn cánh tay đẫm máu của Tạ Kỳ Ngôn. Vì di chuyển nên phần bị cắt trúng lúc nãy đã tràn xuống, bao quanh cánh tay của Tạ Kỳ Ngôn, thấy ướt áo.

"Tôi không sao. Lát nữa báo với cô ấy, tôi cần bản báo cáo khám nghiệm càng sớm càng tốt."

Tạ Kỳ Ngôn phớt lờ rồi cố gắng bước đi tìm người giúp đỡ. Cô biết với vết thương này, bản thân không thể chết được. Năm ở chiến trường tại Mỹ, cô bị thương còn nặng hơn thế này cơ mà.

Tại phòng hình sự lúc này, dưới sự phân phó của Phương Tư Nhã và Trương Kiến Quốc, mọi người đang tất bật làm việc thu thập tài liệu, điều tra lịch trình của Mẫn Nghi và tra lại lịch sử di chuyển của Lưu Tỉnh từ đó khoanh vùng các điểm đáng nghi. Sự trùng hợp chính là họ đều là học sinh của Tinh Nghệ.

Phương Tư Nhã còn muốn đến trường điều tra, đào sâu vào vòng tròn bạn bè của cả hai, đồng thời điều động lực lượng đến hiện trường tìm kiếm thêm một lần nữa. Trong khi đó, Trương Kiến Quốc vừa sắp xếp lại các dữ kiện vụ án, vừa thông báo mọi người mở rộng đối tượng điều tra ra bằng cách rà soát lại toàn bộ hộ tịch, các di chuyển mới xem có nhà nào có người nhà ở xa về lại Lam Châu.

Tiểu Cảnh lại vô cùng bận rộn hỗ trợ các cảnh viên giải quyết những tiếng chuông điện thoại đang đổ dồn của dân địa phương. Liên tiếp hai vụ án nhắm vào nữ sinh, lại có sự can thiệp của phóng viên, nên người dân trở nên hoang mang và nghi ngờ năng lực của cảnh sát.

Thế nhưng, tất cả hành động hoàn toàn ngưng lại khi Phương Tư Nhã phát hiện Tạ Kỳ Ngôn.

"Tạ Kỳ Ngôn!" Phương Tư Nhã thất thanh gọi, sắc mặt hoảng hốt nhìn thấy tình trạng của Tạ Kỳ Ngôn, cậu ấy đã di chuyển nên khiến máu chảy ra nhiều hơn.

"Cậu làm sao vậy?" Phương Tư Nhã đỡ lấy Tạ Kỳ Ngôn, ôm chặt vào lòng mình, ánh mắt lo lắng khi thấy Tạ Kỳ Ngôn càng ngày càng trắng bệch, Tạ Kỳ Ngôn mới thả lỏng một chút, dựa vào Phương Tư Nhã.

"Nhanh gọi xe cấp cứu đi!" Phương Tư Nhã quát lớn.

"Đừng! Phóng viên đang bám chặt ở ngoài, đừng vẽ thêm chuyện, gọi bác sĩ tới đi!" Tạ Kỳ Ngôn làm việc thực sự rất tỉnh táo.

Ngập ngừng một lúc, Phương Tư Nhã thực sự rất tức giận tính cách thích chu toàn mọi thứ này của Tạ Kỳ Ngôn nhưng nhìn thấy Tạ Kỳ Ngôn yếu ớt lại không nỡ trách móc.

"Đi gọi bác sĩ ngay đi!" . Truyện Truyện Teen

Phương Tư Nhã hiểu nên không muốn truy vấn, nhanh chóng phân phó cho Trương Kiến Quốc, rồi nhờ một cảnh viên lót chăn và gối cho Tạ Kỳ Ngôn nằm xuống. Tạ Kỳ Ngôn không thể di chuyển nữa, họ buộc phải để Tạ Kỳ Ngôn nằm ở giữa phòng hình sự thế này.

Tiểu Cảnh nhìn cảnh này mà thót tim, vội vàng ngồi bệt xuống bên cạnh Tạ Kỳ Ngôn, lo lắng dâng lên không ngừng.

"Cậu cầm cự nổi không?" Phương Tư Nhã ở bên này cũng không còn giữ được gương mặt hay đùa nữa rồi.

"Tôi không chết đâu! Cùng lắm sẽ ngất xỉu nếu đau quá thôi."

"Thế này mà cậu còn lắm lời thế!" Nói rồi, Phương Tư Nhã cởi hai chiếc cúc áo cho Tạ Kỳ Ngôn để cô ấy không khó thở, ánh mắt nhìn qua vết thương trên tay. Đó là vết thương gây ra do dao mổ.

Trong những năm được đào tạo ở Châu Âu và đội SWAT, Phương Tư Nhã không chỉ giỏi về súng mà các loại vũ khí cô cũng dành nhiều thời gian nghiên cứu. Lực và hình dáng vết thương tạo ra của từng loại, cô nắm rõ như lòng bàn tay. Do đó, khi nhìn thấy bàn tay bị cắt của Tạ Kỳ Ngôn, cô biết là do Hàn Hân Đình tấn công.

Trương Kiến Quốc mất hơn 15 phút mới dẫn được bác sĩ đến chỗ Tạ Kỳ Ngôn bằng cổng sau. Đó là bạn thân của Trương Kiến Quốc ở bệnh viện thành phố, trên tay khệ nệ xách thùng dụng cụ còn vai vác theo một chiếc thùng lạnh nhỏ, có lẽ là máu để truyền.

"Cô là nhóm máu gì, còn nhớ không?" Vừa đến, nhân lúc Tạ Kỳ Ngôn còn tỉnh táo, cô vội vàng hỏi.

"B+" Do thường xuyên tham gia khám định kỳ, cũng như làm các công tác hiến máu do sở cảnh sát trung ương phát động, Tạ Kỳ Ngôn rất rõ nhóm máu của mình.

"Đưa bệnh nhân vào trong đi, tôi sẽ chữa thương cho cô ấy."

Nghe theo bác sĩ, các cảnh viên trong sở cảnh sát mang đến một miếng ván gỗ lớn, đồng sức cùng nhau cán Tạ Kỳ Ngôn vào phòng nghỉ. Mọi người ở bên ngoài căng thẳng chờ đợi. Lúc này, Hàn Hân Đình cũng vừa hoàn tất xong phần khám nghiệm.

Nữ bác sĩ loay hoay một lúc tìm kiếm trong đám dụng cụ của mình, rồi quay sang thông báo với Tạ Kỳ Ngôn rằng mình không mang thuốc gây tê. Vết thương bị cắt sâu có vết hở rất lớn, họ buộc phải may vết thương lại. Nhưng các phần thịt xung quanh đều đang bị tổn hại nghiêm trọng, nếu không gây tê, cơ bản sẽ không thể chịu nổi.

"Không sao! Bác sĩ cứ làm đi."

"May sống, cô ổn chứ?" Đôi mày của nữ bác sĩ nhăn lại, gạn hỏi Tạ Kỳ Ngôn thêm lần nữa.

"Được mà." Tạ Kỳ Ngôn nằm trên giường, sắc mặt có mệt mỏi nhưng giọng điệu vẫn rất cứng rắn.

Nữ bác sĩ gật đầu rồi tiến hành cởi hết áo của Tạ Kỳ Ngôn, sát trùng dụng cụ, tỉ mỉ dùng gạc y tế lau các vết máu để tiến hành xử lý.

"Vết thương cắt sâu quá, tôi sẽ cố gắng nhẹ tay."

Khả năng chịu đau của Tạ Kỳ Ngôn quả nhiên rất lớn. Cô ấy không hề thay đổi sắc mặt cũng không hề kêu đau lấy nửa chữ. Mỗi một động tác đều rất ngoan ngoãn làm theo điều hướng của bác sĩ. Điều này khiến nữ bác sĩ vừa ngạc nhiên vừa tỏ ra ngưỡng mộ.

"Cô mất không ít máu đấy. May cho cô là bệnh viện tôi có sẵn nhóm máu này."

"Bây giờ, truyền thêm một chai glucose nữa là ổn thôi. Ngày mai đến bệnh viện theo dõi, nghỉ ngơi một chút là sẽ ổn thôi."

Nữ bác sĩ cẩn thận dặn dò khi hoàn thành phần băng bó vết thương cho Tạ Kỳ Ngôn.

"Cảm ơn bác sĩ."

Nói xong, nữ bác giúp Tạ Kỳ Ngôn mặc áo rồi đóng lại cục áo giúp cô. Tạ Kỳ Ngôn nhận sự giúp đỡ cố gắng treo lên nụ cười để thay lời cảm ơn nữ bác sĩ. Khi xong việc, Trương Kiến Quốc đưa bạn của mình trở về bệnh viện theo đường cũ, Tiểu Cảnh hỗ trợ các cảnh viên tiếp tục công việc của mình.

Lúc này Hàn Hân Đình xuất hiện, ánh mắt cúi gằm khi đứng trước phòng nghỉ, cạnh Phương Tư Nhã.

"Cậu ấy thế nào?"

Không còn khuôn mặt đùa nghịch như trước, Phương Tư Nhã lần này giống như một cây băng đâm thẳng người Hàn Hân Đình.

"Hàn Hân Đình, dù cô ghét cậu ấy thế nào cũng đừng làm tổn thương cậu ấy. Cô làm Tạ Kỳ Ngôn trầy 1 vết, tôi đến đòi lại 1 vết."

Khi thấy nữ bác sĩ theo Trương Kiến Quốc ra ngoài, Phương Tư Nhã hậm hực, rồi chạy vào phòng nghỉ. Hàn Hân Đình không phản kháng, lẳng lặng đi theo.

"Cậu chết chưa đấy?" Phương Tư Nhã vừa nói vừa ngồi xuống cạnh Tạ Kỳ Ngôn, cau mày nhìn bạn mình.

"Phải chờ cậu đi trước chứ." Tạ Kỳ Ngôn vui vẻ.

"Còn nói năng được thế này nghĩa là không sao rồi." Phương Tư Nhã thở phào, Hàn Hân Đình đứng nép ở sau vẫn chưa dám lên tiếng, cô chỉ dám ôm theo sự hối lỗi quan sát Tạ Kỳ Ngôn đang bị cắm bịch truyền dịch lên người.

"Hôm nay, cậu về nhà nghỉ ngơi một chút, chuyện hiện tại ở cảnh cục, tôi và mọi người sẽ lo."

"Chỉ là vết thương ngoài da thôi, không sao đâu, tôi cũng không bị ảnh hưởng gì." Tạ Kỳ Ngôn sợ bản thân gây phiền phức, vừa nghe nói thế đã cố gắng ngồi dậy nhưng đám dây của bịch truyền dịch lại làm rối tay, rối chân.

Hung thủ vẫn còn ở ngoài, hôm nay họ lại có thêm một thi thể, làm sao cô có thể nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi chứ!

"Cậu nghe lời đi! Cậu thế này thì bắt được ai. Về nhà đi! Ngày mai trả việc lại hết cho cậu." Phương Tư Nhã biết Tạ Kỳ Ngôn là người sắt, nhưng người sắt thì cũng cần nghỉ ngơi.

Dỗ Tạ Kỳ Ngôn, Phương Tư Nhã giọng điệu lạnh lẽo quay xuống nhìn Hàn Hân Đình.

"Hàn Hân Đình! Tôi giao Tạ Kỳ Ngôn cho cô, đưa cậu ấy về giúp tôi. Vết thương của Ngôn Ngôn, cô nên là người chịu trách nhiệm."

"Phương Tư Nhã!" Tạ Kỳ Ngôn gằn giọng.

"Tôi biết rồi. Tôi đưa cậu ấy về! Chờ tôi một lát." Hàn Hân Đình nghe hiểu ý của Phương Tư Nhã nên không có ý định phản kháng.

"Còn báo cáo khám nghiệm thì sao?" Tạ Kỳ Ngôn lại lo lắng, bị thương đến nỗi này rồi vẫn còn đam mê công việc đến vậy à.

"Chỉ còn một vài chỉ số cần phải chờ kết quả hóa nghiệm. Hiện tại, tôi đưa cậu về."

Dứt lời, Hàn Hân Đình nhanh chóng trở lại phòng để lấy lại các đồ dùng và hồ sơ. Cô muốn dùng buổi tối nay để hoàn thành báo cáo, sẵn tiện gọi điện cho thuộc hạ của mình.

[Mau đem toàn bộ các dụng cụ y tế tôi yêu cầu, các loại thuốc mà tôi vừa nhắn đến Lam Châu,

[Tôi cần một cái áo sơ mi trắng, loại hơi rộng, vải tốt một chút. Lấy hiệu tốt nhất đi.]

[Tôi cho anh 40 phút.]

[Vâng! Tôi biết rồi tiểu thư!]

Thuốc mà Hàn Hân Đình nhắn cho thuộc hạ là dạng thuốc giảm đau chuyên dụng được dùng trong quân đội, cùng thêm các loại thuốc bôi chất lượng cao. Các loại này nếu không nằm trong danh sách hạn chế thì cũng thuộc bác sĩ kê toa.

May mắn, gia đình họ Hàn thanh lớn, thế lớn, quen biết rộng rãi, chân rết ở khắp mọi nơi. Thuộc hạ dưới tay Hàn Hân Đình cũng không phải thuộc dạng kém cỏi, yêu cầu đơn giản này tuyệt đối có thể thực hiện.

Theo xe cảnh sát, nhờ sự giải vây của các đồng chí trong sở cảnh sát, xe đưa Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình mới không bị phóng viên quấy rầy. Trong xe lúc này, Tạ Kỳ Ngôn đã thấm mệt, mắt nhằm nghiền lại, đầu dựa vào người của Hàn Hân Đình.

"Xin lỗi! Do tay bị thương, tôi không tiện dựa vào thành cửa, có thể dựa vào cậu một chút không?" Tạ Kỳ Ngôn nhỏ nhẻ.

Hàn Hân Đình không đáp lại. Tất nhiên, im lặng là đồng ý.

"A Nhẫn à! Hắn ở đây!"

Hàn Hân Đình liếc mắt sang đảm bảo Tạ Kỳ Ngôn không để ý, nhanh chóng gửi đi một tin nhắn đến số điện thoại mà cô chỉ lưu một dấu "+", sau đó hít một hơi, nhét điện thoại vào túi xách, chăm chú quan sát một nửa sườn mặt của Tạ Kỳ Ngôn.