Gọi Cô Là Tri Kỷ Hay Gọi Là Pháp Y

Chương 46: Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?



Hiện trường vụ án là sân chính của Gia Nghê. Khi Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình đến, cảnh sát đã tiến hành phong tỏa và nỗ lực kiểm soát hiện trường trước sự nhốn nháo của đám học sinh. Trong khi cấp lãnh đạo bận rộn chạy khắp nơi, cố gắng hạn chế nguồn thông tin chảy ra bên ngoài đồng thời hỗ trợ cảnh sát trấn an nhóm học sinh. Toàn bộ thông báo kéo dài giờ học lập tức được phát ra để giữ các học sinh ở yên một chỗ trước khi có chỉ thị mới.

Chỉ không ngờ, một số hình ảnh chụp cảnh sát bao quanh hiện trường đã được học sinh truyền tay nhau và đăng tải trên mạng xã hội. Bắt đầu cho một ngọn lửa lan.

"Tình hình thế nào?" Tạ Kỳ Ngôn tiến đến chỗ Phương Tư Nhã.

"Rơi từ sân thượng xuống, không có vật cản, một lần tiếp đất, chết ngay tại chỗ."

Hàn Hân Đình cũng không có thời gian, lập tức cột cao tóc, ngồi xổm xuống gần thi thể và mở thùng dụng cụ được Tiểu Ca mang đến, tiến hành tác nghiệp.

"Có phát hiện gì không?" Tạ Kỳ Ngôn im lặng chờ đợi Hàn Hân Đình hoàn tất các bước khám nghiệm.

"Theo tiến trình của thi thể, chỉ mới mất toàn bộ dấu hiệu sự sống cách đây 15 phút. Trên cơ thể vết trầy ở 2 bên cánh tay, chưa chuyển sang vết bầm tím, chứng tỏ là vết thương mới."

"Từ chỗ hình thành vết thương ở phần mặt và các hướng máu chảy, đây chính là tư thế của nạn nhân khi qua đời. Không có tác động bên ngoài."

"Từ sân thượng rơi xuống, không có vật cản, cơ thể của nạn nhân cũng không có vết trầy xước nào khác. Nguyên nhân cái chết sơ bộ tử vong do gãy xương và xuất huyết nội tạng."

"Có thể kết luận là tự tử không?"

"Tư thế không giống."

"Tại sao?"

"Nếu tử tự, nghĩa là mặt hướng ra ngoài ban công. Trong quá trình từ sân thượng rơi xuống, mất hoàn toàn ý chí, tư thế lao thẳng xuống, xương phải gãy hoàn toàn, mặt úp xuống. Nhưng mọi người nhìn xem, nạn nhân ngửa mặt lên trời, vết thương sau gáy tạo thành mảng lớn."

"Vậy là mưu sát sao?"

"Không thể khẳng định. Chúng tôi cần tiến hành khám nghiệm chi tiết, trước khi chết, họ gặp phải chuyện gì, chúng ta không biết được."

Dứt lời, Hàn Hân Đình kéo theo Tiểu Ca đi lên sân thượng để thực hiện khám nghiệm hiện trường chính của vụ án. Quả thật, Hàn Hân Đình mỗi khi bước vào trạng thái làm việc đều toát lên sự nghiêm túc, băng lãnh khiến người đối diện mê mẩn đến ngây người. Ban đầu, Tạ Kỳ Ngôn không hề để ý đến sức hút này.

Mãi nhìn đến khi Hàn Hân Đình cùng Tiểu Ca khuất khỏi tầm nhìn, Tạ Kỳ Ngôn mới có thể dứt khoát quay lại trạng thái làm việc của mình.

"Chúng ta có gì không?"

"Chúng ta bắt được kẻ tình nghi." Phương Tư Nhã nghiêm nghị.

"Sắc mặt cậu sao thế?"

"Là Mỹ An!"

"Cái gì?" Tạ Kỳ Ngôn cau mày, trong lòng phòng vệ, dứt khoát không tin.

"Cậu không để ý thân phận người chết à?"

Ban nãy tập trung quan sát hiện trường lại cố gắng ghi nhớ những thông tin chuyên môn của Hàn Hân Đình cung cấp, thực sự Tạ Kỳ Ngôn chưa thể nhìn rõ mặt mũi người chết. Đến khi Phương Tư Nhã nhắc nhở, Tạ Kỳ Ngôn mới không thể không chú tâm.

"Lý Giãn Kỳ!"

"Chúng ta thực sự sẽ sớm gặp rắc rối thôi!" Phương Tư Nhã thở dài.

"Cậu đã điều tra được gì sao?"

"Bố của Lý Giãn Kỳ là một rắc rối đấy! Một trong mười người giàu nhất và có đóng góp lớn nhất ở Tô Hàn."

Tính phức tạp trong câu trả lời này của Phương Tư Nhã là điều Tạ Kỳ Ngôn có thể cảm nhận rất rõ ràng. Dẫu vậy, từ trước đến nay, trong mắt Tạ Kỳ Ngôn, những người liên can đến một vụ án, ai cũng như ai. Thứ Tạ Kỳ Ngôn theo đuổi là sự thật, không phải thân phận của bất kỳ một ai. Tính cách này nhiều lần cũng khiến Lâm Chính đau đầu.

"Sắp xếp đi! Chúng ta nói chuyện với Mỹ An một chút!"

Việc Mỹ An trở thành kẻ tình nghi mục tiêu là điều rất dễ hiểu. Mối quan hệ kẻ bắt nạt, người bị bắt nạt giữa Lý Giãn Kỳ và Mỹ An không phải là chuyện lạ đối với các học sinh trong trường. Thậm chí, Lý Giãn Kỳ còn nhiều lần thể hiện sự ức hiếp công khai đối với Mỹ An khi Mỹ An nhận được thành tích học tập xuất sắc. Nhưng hơn tất cả, Mỹ An là người có mặt tại sân thượng lúc Giãn Kỳ ngã xuống.

"Tư Nhã! Đừng làm con bé sợ!"

Tạ Kỳ Ngôn giao trọng trách thẩm án cho Phương Tư Nhã, một phần vì tin tưởng năng lực tra khảo của Tư Nhã cũng phần lớn trông cậy vào khả năng dẫn dắt tâm lý tài tình và điều chế cảm xúc nhạy bén với bị can của Phương Tư Nhã.

"Cháu đã ăn uống gì chưa?"

"Uống một ít sữa nhé!"

Trước khi bước vào phòng thẩm án, Phương Tư Nhã cố tình hỏi thăm một vài người bạn thân thiết của Mỹ An để chọn loại sữa mà em ấy vẫn thường hay mang theo bên cạnh mình trong mỗi lần tăng tiết. Một phần vì mùi vị rất dễ uống, một phần sữa cũng sẽ làm Mỹ An cảm thấy dễ chịu hơn.

Trông thấy món sữa yêu thích xuất hiện, sự căng thẳng đang bao trùm lấy Mỹ An có chút dao động, cô thoáng chốc thả lỏng, ngước nhìn Tư Nhã.

"Còn nhớ cô không?"

Mỹ An gật nhẹ đầu, ánh mắt cúi gằm xuống như thể cảm giác hối lỗi đang kéo trì bản thân mình xuống, Tư Nhã thấy thế cũng không quá vội vàng tiếp cận.

"Không cần quá căng thẳng, chúng ta chỉ nói chuyện một chút thôi!"

"Cháu có sẵn sàng không?"

Từng lời của Phương Tư Nhã rơi xuống khiến những thớ cơ của Mỹ An bất giác siết chặt, ánh mắt của cô bé một lần nữa lảng đi, hai bàn tay cố tìm lấy chỗ bám dựa nhưng chỉ biết siết thật chặt vào nhau đến nổi ửng đỏ.

"Có thể kể cho cô biết, chuyện gì đã xảy ra ở sân thượng không?" Phương Tư Nhã lạc mềm buộc chặt.

Trước thái độ có phần mềm mỏng của Phương Tư Nhã, trái tim Mỹ An lại chọn hướng chặt mũi thương phòng vệ, hóa thân thành người bảo vệ thành trì mẫn cáng như cách cô ấy đã luôn làm mỗi khi Lý Giãn Kỳ bước về phía mình.

"Mỹ An à! Lúc này im lặng không phải là cho qua mọi chuyện, im lặng chính là tự hại chính mình."

"Nếu cháu tiếp tục im lặng, oan ức này của cháu, tủi thân này của cháu sẽ không một ai biết được nữa."

"Đến tận nước này, cháu vẫn muốn im lặng trước Lý Giãn Kỳ hay sao?"

"Cả khi chủ nhiệm cũ của cháu đứng về phía cháu, cháu vẫn muốn im lặng sao?" Phương Tư Nhã tung đòn.

Chủ nhiệm Hân chính là người đã góp ý kiến trong thư tố cáo về nạn bạo lực học đường xảy ra ở Gia Nghê. Cô ấy cũng chính là chủ nhiệm cũ của Mỹ An và chứng kiến những gì học trò nhỏ của mình phải chịu đựng trước sức ép mang tên Lý Giãn Kỳ, mà bản thân lại không thể đủ mạnh mẽ để bảo vệ em ấy.

Câu nói của Phương Tư Nhã từng chút, từng chút lấn vào ranh giới của Mỹ An. Trái ngược với những lần công phá mang tên Lý Giãn Kỳ, sự xâm chiếm này của Phương Tư Nhã rất từ tốn, cũng không đáng sợ, cũng không bức ép cảm xúc của Mỹ An. Cô bé thở hắt một tiếng, buông lỏng vũ khí, ánh mắt trốn tránh lúc nãy lại trở nên đỏ lừ nhìn lấy Phương Tư Nhã.

"Cháu...cháu không biết...Giãn Kỳ, cậu ấy, cậu ấy tự động té ngã."

"Cháu không làm hại cậu ấy!"

"Cháu...cháu chỉ mới bước tới, cháu chỉ đụng vào cậu ấy nhẹ thôi!"

"Cháu không có, cháu không có hại ai cả, cháu không đẩy cậu ấy, cháu không có!"

Nước mắt của Mỹ An hoàn toàn thất thủ, rơi xuống ào ạt đến nỗi làm hơi thở của cô bé cũng trở nên nặng nề. Tạ Kỳ Ngôn bình tĩnh quan sát, Phương Tư Nhã nhanh chóng phản xạ nắm chặt lấy tay của Mỹ An vỗ về và thiết lập sự đồng cảm đến khi nhịp thở của Mỹ An trở lại bình thường.

"Tư Nhã! Tấn công đi!" Tạ Kỳ Ngôn nói từ phòng điều khiển.

"Mỹ An, chúng ta hít thở nào! Bình tĩnh một chút, cô tin cháu không phải là một người xấu nhưng mà cháu phải nói cho cô biết, đã xảy ra chuyện gì ở đó?"

"Có phải nói xong cháu sẽ được thả ra không?"

"Tụi cô không làm khó người thành thật!"

"Hai hôm nữa là sinh nhât của Thiếu Linh, cháu muốn làm một buổi sinh nhật mà cậu ấy muốn để tặng cho cậu ấy."

"Thiếu Linh! Ý cháu là Từ Thiếu Linh sao?" Phương Tư Nhã đã từng nghe Tạ Kỳ Ngôn đề cập đến cái tên này trong quá trình tham khảo tư liệu của Gia Nghê.

"Cậu ấy từng muốn đón sinh nhật tuổi 18 trên sân thượng của trường học với cháu, cả hai sẽ cùng uống một ít bia lạnh, ngồi dưới một dãy đèn sáng, cùng nhau nói chuyện thâu đêm suốt sáng, ngắm trời ngắm đất, ung dung tự tại nói chuyện tương lai. Chính là bầu trời rộng lớn đó, vào sinh nhật 18 tuổi của cậu ấy, vì cậu ấy mà ăn mừng, vì cậu ấy mà bao dung, lắng nghe tâm tư của cậu ấy."

"Đơn giản như vậy thôi sao?" Phương Tư Nhã cau mày. Nhưng chính cách đặt câu hỏi gợi mở nhưng thân tình này của Phương Tư Nhã giống như một đốm diêm, sưởi một chút ấm cho Mỹ An. Vì không ai từng hỏi cô bé như vậy? Không ai hỏi xem giấc mơ đơn giản của hai đứa nhỏ 17 tuổi tại sao lại thực hiện khó khăn đến như vậy?

"Phải! Chính là chỉ đơn giản như vậy thôi. Nhưng mà 17 năm qua lại không có được điều đơn giản đó. 17 năm qua, cậu ấy luôn sợ trước sợ sau. Sợ không ai cho phép cậu ấy vui vẻ, sợ mẹ cậu ấy lo lắng, sợ bản thân chính là không xứng đáng với những điều tốt, sợ mình không làm đúng ý người khác. Năm sinh nhật 18 tuổi, cậu ấy muốn không lo không nghĩ gì hết, không ngại ai cười vào ước mơ của cậu ấy, chửi thề được có thể chửi thề, nói chuyện ngông cuồng được có thể thoải mái nói, dưới bầu trời hét thật lớn rằng cậu ấy muốn hạnh phúc."

"Nên cháu từng hứa với cậu ấy rằng, năm cậu ấy 18 tuổi, cháu sẽ biến giấc mơ sinh nhật thành sự thật. Chỉ là lời cháu vẫn giữ nhưng cậu ấy lại không thể chờ được."

"Vậy cháu lên trên đó là muốn trang trí sân thượng để mừng sinh nhật của Thiếu Linh sao?"

"Phải!"

"Chỉ là cháu không ngờ lúc đó Giãn Kỳ xuất hiện. Khi thấy mấy dây đèn, Giãn Kỳ rất tức giận, cậu ta điên cuồng phá vỡ mọi thứ nên cháu với cậu ấy có xảy ra xung đột. Cháu không cố ý động thủ với cậu ấy. Nhưng Lý Giãn Kỳ, cậu ấy, cứ liên tục phá hỏng mọi thứ."

"Lý Giãn Kỳ! Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy, cậu ta luôn như thế, luôn làm Thiếu Linh đau lòng." Giọng nói của Mỹ An bất giác chua chát.

"Vậy có phải lúc cháu cố ngăn cản Lý Giãn Kỳ phá hỏng buổi sinh nhật cháu chuẩn bị cho Thiếu Linh, lúc xô xát vô tình đẩy cô bé ấy không?"

"Không! Không có chuyện đó!"

"Đúng là cháu và cậu ta có xô xát nhưng cháu chỉ đẩy nhẹ cậu ta, lúc đó cháu thấy cậu ta vẫn còn trụ rất vững, hơn nữa còn cách rất xa ban công, cháu sau đó cũng không tác động gì đến cậu ta nữa."

"Nếu theo cháu nói, sau khi cháu đẩy Giãn Kỳ ra thì cô bé vẫn ở đó, không bị té xuống cũng cách rất xa thành ban công, hoàn toàn còn sống." Phương Tư Nhã nhấn mạnh như tìm kiếm sự đồng thuận từ Mỹ An.

"Phải!" Mỹ An cũng trút được gánh nặng, dần dần hạ phòng vệ xuống, từ từ ngước mắt nhìn thẳng vào Phương Tư Nhã.

"Vậy lúc đó có khoảnh khắc nào đặc biệt không? Vì sao Lý Giãn Kỳ lại té xuống!"

"Cháu không biết, cậu ấy bất chợt lùi lại, rồi ngã xuống, cháu không kịp chạy đến, cháu không rõ, cháu không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy."

"Cháu thực sự không biết mà, cháu không biết!" Khi những thanh âm yếu ớt vang lên, nước mắt như sông như thác đổ ào xuống lấp chìm giới hạn chịu đựng của Mỹ An. Khi càng nhờ đến khoảnh khắc Lý Giãn Kỳ té xuống, đôi mắt găm sâu sự sợ hãi và cầu cứu của cô bé khi Mỹ An nhìn thấy lại khiến bản thân bất lực đến đau lòng.

Trong phòng thẩm án, Phương Tư Nhã nhìn Mỹ An gục xuống bàn với trái tim gần như đã tan nát. Bao nhiêu năm đối mặt với hàng loạt dạng người, Phương Tư Nhã biết mình không nên chỉ tin vào lời khai của đối tượng mà không có sự kiểm chứng. Nhưng thời điểm nhìn vào ánh mắt của Mỹ An, sự thiện lương của cô ấy cả sự ấm áp của cô ấy khi nói về Từ Thiếu Linh, Phương Tư Nhã muốn tất cả lời khai này đều là thật. Phương Tư Nhã thực sự không nhẫn tâm.

Lúc này ở phòng điều khiển, Tạ Kỳ Ngôn thông báo tạm dừng phỏng vấn và tạm giữ Mỹ An. Cảnh sát không có thông tin nào khác, cũng không thể làm được gì khác, phải đành để những luồng tin tức trái chiều đang tràn lan trên mạng xã hội được dịp, mặc sức mà tuôn.

"Sếp Tạ! Chúng ta có chuyện rồi!"

Lão Bân vội vã vào phòng điều khiển thông báo. Tạ Kỳ Ngôn hoàn toàn cảm nhận được rắc rối này đến là vì đâu.