Gợi Tình

Chương 1



Cuối cùng cũng giải quyết xong việc ở công ty, hắn có thể thoải mái về nhà nghỉ ngơi.

Hứa Chí Văn mở cửa bước vào, dưới ánh đèn mờ ảo hắn nhìn thấy người con dâu Cổ Việt của mình đang ngồi trên ghế sô pha vạch rộng cổ áo đút sữa cho con trai.

Bởi vì đang ở nhà, nên Cổ Việt cũng không đề phòng.

Nghe được tiếng mở cửa cậu chỉ nghĩ là chồng đi làm về thôi, cậu cũng không để ý lắm.

Hứa Chí Văn liếc nhìn, ngay lập tức đập vào mắt hắn là hai núm vú tuy không to lắm nhưng đang vểnh cao của ai kia.

Thật sự kỳ lạ, hắn đã gặp qua rất nhiều người đẹp nhưng đều chẳng hề động lòng, đối với chuyện kia hắn cũng chưa bao giờ có ham muốn gì, nhưng chỉ là vì nhìn thấy khuôn mặt mềm mịn dưới ánh đèn cùng bộ ngực đẹp đẽ đang bày ra trước mắt của con dâu đã khiến miệng lưỡi của hắn cũng trở nên khô khốc.

Hắn cố ý ho khan một tiếng, Cổ Việt đang đút sữa dỗ con trai ngủ quay đầu lại nhìn, sắc mặt vốn đang bình thường đột nhiên thay đổi, như chú hươu con bị dọa sợ khiến cậu vội vàng kéo cổ áo lại, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng cả lên, ngón tay trắng hồng vô thức chà chà góc áo.

"Ba chồng mới về ạ."

Giọng nói có phần hơi sợ sệt.

Sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh gật đầu rồi treo áo khoác lên móc áo.

Có vẻ như Cổ Việt rất sợ hắn, cậu lí nhí nói muốn bế con về phòng ngủ, được hắn ừ một tiếng mới dám trở về phòng.

Hắn nhìn chằm chằm người kia, dù là cậu đang mặc đồ ngủ thôi cũng không che hết được sức quyến rũ của tấm lưng thon gọn dưới lớp vải, hắn theo bản năng sờ sờ ngón tay.

Hứa Chí Văn thường không ăn tối, hắn cũng lười gọi giúp việc tới nấu, chỉ tự mình xuống bếp làm vài thứ đơn giản. Nghĩ đến con dâu chắc cũng chưa ăn gì, hắn bèn nấu hai tô mì rồi chiên thêm trứng vàng ươm, rắc thêm tí hành lá lên trên, thoạt nhìn cũng đẹp mắt phết.

Hắn bưng để lên bàn, suy nghĩ chốc lát rồi đi gõ cửa phòng.

Trong phòng ngủ phát ra một tiếng động lớn khiến trái tim hắn như thắt lại, hắn nhanh chóng vặn nắm cửa bước vào thì nhìn thấy Cổ Việt từ dưới sàn nhà đứng dậy, hai mắt đỏ hoe ngập nước.

Quá hậu đậu, không giống người đã có con một tí nào.

Hắn vừa buồn cười vừa lo lắng hỏi "Có sao không?"

Bị ba chồng nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ như vậy, Cổ Việt chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào thôi, cậu cũng không dám ngẩng đầu lên mà chỉ lắc đầu nguầy nguậy.

"Không... Con không sao."

Nhưng mà Hứa Chí Văn không tin, hắn bước tới gần vén ống quần cậu lên, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn.

Lập tức đập ngay vào mắt hắn là vết bầm tím trên đầu gối của cậu.

Hứa Chí Văn không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, hắn hơi nhíu mày rồi trực tiếp bế cậu lên.

"Á."

Bởi vì bất ngờ bị bế lên, Cổ Việt sợ hãi kêu một tiếng, nhưng nhớ tới bé con vừa mới dỗ ngủ nên vội vàng đưa tay bụm miệng lại, chỉ để lộ ra đôi mắt hạnh cùng hàng lông mi dài đang khẽ run, tựa như một chiếc cọ nhỏ quét dữ dội vào trong lòng Hứa Chí Văn.

Thật đáng yêu.

Hắn chưa nhận xét ai như thế bao giờ.

"Ra ngoài bôi thuốc nào."

Xem như là một câu giải thích.

Cánh tay mạnh mẽ vững chắc bế Cổ Việt ra phòng khách, đặt người xuống ghế sô pha, thành thạo lấy ra hộp thuốc bên dưới bàn trà.

Cổ Việt muốn từ chối, nhưng nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của ba chồng làm cậu có hơi sợ, cậu đành mặc kệ hắn vén quần mình lên rồi sau đó bôi thuốc lên vết bầm tím cho cậu.

Cậu sợ đau lắm, vết thương bị chà xát một tí thôi đã khiến cậu đau đến rớt nước mắt rồi, nhưng vì sợ đối phương khó chịu, cậu chỉ dám che miệng khe khẽ khóc.

Bôi thuốc cho Cổ Việc xong, Hứa Chí Văn ngẩng đầu lên, đã thấy cậu khóc đến hai mắt đỏ hoe. Thấy hắn nhìn thì thẹn thùng lấy tay che mặt lại, nhưng cơ thể vẫn cứ run rẩy không ngừng.

Con dâu của hắn phải nói là vô cùng yếu ớt.

Nhưng mà hắn cũng không ghét bỏ gì, ngược lại còn khiến hắn cảm thấy đau lòng.

"Đói bụng không? Ba có nấu mì đấy."

Hắn nhỏ giọng hỏi.

Cổ Việt lau nước mắt, rụt rè liếc nhìn hắn rồi gật gật đầu.

Hứa Chí Văn bế cậu tới bàn ăn.

Đồ ăn trên bàn nhìn cũng rất gì và này nọ, Cổ Việt lấy đũa gắp thử một miếng đưa lên thổi thổi rồi bỏ vào trong miệng.

Wow ngon quá nè.

Mắt cậu lập tức sáng rực lên.

"Ăn ngon không?"

Hứa Chí Văn vô thức muốn chạm lên mắt cậu.

Cổ Việt nghe vậy, mi mày cong cong mỉm cười với hắn, trông ngoan ngoãn vô cùng.

"Dạ ba chồng nấu ngon lắm ạ."

Hứa Chí Văn lần này không nhịn được nữa đưa tay xoa xoa đầu cậu, miệng cũng cười theo, xem ra vẻ mặt cũng không còn nghiêm nghị hung dữ như trước nữa.

"Nếu ngon thì ăn nhiều một chút."

Cổ Việt ngoan ngoãn vùi đầu tiếp tục ăn.

Cơm nước xong Cổ Việt muốn phụ rửa chén, nhưng thấy Hứa Chí Văn nghiêm mặt nên cậu cũng không dám nói gì nữa.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, Hứa Chí Văn nhìn thấy Cổ Việt đi cà nhắc vào phòng tắm.

Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào mà hắn buột miệng hỏi: "Có cần ba giúp một tay không?"

Cổ Việt lập tức đóng sầm cửa phòng tắm lại.

Hứa Chí Văn sờ sờ mũi, nói thật thì có hơi thất vọng.

Hắn có thể xác định được rõ ràng là mình yêu thích con dâu.

Nếu hỏi tại sao hắn yêu thì hắn cũng không biết nữa, nhưng mà tình yêu chính là như thế đấy, không thể nói được.