Gợn Sóng Không Tên

Chương 1: Đá bay Lương Tây kinh



<!-- Quảng cáo 1 -->

– Ở ĐẦU MỖI CHƯƠNG ĐỀU CÓ NÚT CỘNG TRỪ ĐỂ THAY ĐỔI SIZE CHỮ, CÁC BẠN ĐIỀU CHỈNH CHO PHÙ HỢP VỚI TẦM MẮT CỦA MÌNH NHÉ!

____________


Chương 1: Đá bay Lương Tây Kinh

Ngày xuân dạt dào, hoa mai ở Giang Thành đều đã nở rộ. <!-- Quảng cáo 1 -->

Một cơn gió thoảng qua, có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, thanh mát u nhã. <!-- Quảng cáo 1 -->

Có điều, Thi Hảo lúc này lại không có tâm tình thưởng thức hoa mai nở rực này.

Lúc cô vội vã chạy tới công ty, trợ lý thực tập Minh Đào của Lương Tây Kinh đang chờ cô ở cửa thang máy lầu một.

“Chị Thi Hảo, cuối cùng chị cũng tới rồi.” Minh Đào nhìn thấy cô thì thở ra một hơi như trút được gánh nặng.

Thi Hảo nhìn vành mắt đỏ hoe của cô ta, cùng cô ta đi vào thang máy, “Cuộc họp kết thúc rồi sao?”

Minh Đào lắc đầu, “Vẫn chưa, em nhận được tin nhắn của trợ lý Dương bảo là gọi điện thoại cho chị.” Cô ta nói với Thi Hảo, “Trợ lý Dương nói sau khi tổng giám đốc Lương phát hiện số liệu sai cứ trầm mặt, ở trong phòng họp không nói một lời, khiến người ta sợ hãi.”

Không đợi Thi Hảo mở miệng, Minh Đào vội vàng giải thích, “Chị Thi Hảo, chị nhất định phải cứu em. Em thật sự không biết số lẻ của bản kế hoạch bị sai sót, em hoàn toàn làm theo lời chị dặn, mở máy tính của chị ra rồi cứ thế in.”

Nghe nói như thế, Thi Hảo liếc nhìn cô ta. Bị cô nhìn như vậy, trong lòng Minh Đào không khỏi hoảng loạn, đang muốn tiếp tục giải vây cho mình thì thang máy đã đi tới tầng văn phòng tổng giám đốc.

Thi Hảo không nói gì, đưa tay vỗ vỗ bả vai cô ta, “Đừng lo lắng, chuyện này tôi sẽ xử lý, cô đi làm việc đi.”

Hai người từ trong thang máy đi ra, Thi Hảo còn chưa kịp đến phòng họp đã nghe thấy tiếng bước chân mạnh mẽ.

Cô ngẩng đầu, bắt gặp Lương Tây Kinh mang âu phục giày da.

Xa xa nhìn nhau vài giây, môi cô khẽ mấp máy, “Tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh nhìn cô, vẻ mặt hờ hững, “Thư ký Thi, đến văn phòng tôi một chuyến.”

Nghe nói như thế, mọi người phía sau Lương Tây Kinh nhao nhao ném ánh mắt đồng tình về phía Thi Hảo.

Trong mắt bọn họ đều viết hai chữ ‘bảo trọng’.

“…”

Thi Hảo bất đắc dĩ cười cười, theo Lương Tây Kinh đi vào văn phòng.

Cửa khép hờ lại, Thi Hảo chưa kịp lên tiếng, Lương Tây Kinh đã ném bản kế hoạch tính sai số liệu trong tay lên bàn làm việc, ngữ khí nghiêm khắc, “Thư ký Thi, cô làm thư ký được mấy năm rồi?”

Thi Hảo: “….”

Biết Lương Tây Kinh biết rõ còn cố hỏi, cô không thể không trả lời thật, “Hai năm.”

Nghe vậy, Lương Tây Kinh liếc cô một cái, mặt không đổi sắc sửa lại, “Hai năm rưỡi.”

Thi Hảo nghẹn họng.

Im lặng chốc lát, Lương Tây Kinh nghiêm mặt hỏi, “Thời gian hai năm rưỡi vẫn chưa đủ cho cô biết sai số lẻ sẽ tạo thành bao nhiêu tổn thất cho công ty sao?”

Thi Hảo im lặng, số lẻ trong bản kế hoạch có sai sót, cô biết rõ không phải mình làm sai. Nhưng lúc này cô không thể cãi lại Lương Tây Kinh, vì cô tạm thời không đưa ra được chứng cứ số liệu bị người khác sửa đổi.

Nghĩ đến đây, Thi Hảo chống lại vẻ mặt lạnh lùng của Lương Tây Kinh, “Tổng giám đốc Lương, chuyện này là tôi sơ suất trong công việc, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm.”

Lương Tây Kinh kéo căng môi dưới, “Thư ký Thi.”

Thi Hảo: “Anh nói đi.”

Lương Tây Kinh hỏi cô: “Cô cảm thấy chịu trách nhiệm đơn giản lắm đúng không?”

Thi Hảo há miệng, muốn nói cô không hề cảm thấy như vậy.

Có điều, ở trước mặt Lương Tây Kinh có giải thích cũng vô dụng.

Thật lâu sau, Lương Tây Kinh lạnh lùng bỏ lại một câu, “Tiền thưởng năm nay của cô bị trừ một nửa.”

“…”

Vẻ mặt Thi Hảo cứng đờ.

Chú ý tới sự thay đổi rất nhỏ của cô, giọng Lương Tây Kinh thản nhiên, “Thư ký Thi có ý kiến với hình phạt này sao?”

Thi Hảo thầm mắng Lương Tây Kinh một trăm câu trong lòng, sau đó nhanh chóng tính toán tiền thưởng năm nay còn dư lại bao nhiêu. Cô bị con số lớn kia làm cho chấn động, chỉ có thể gượng cười nhìn về phía người đàn ông đối diện, “Tôi không phải…”

Ý tứ còn chưa nói xong, Lương Tây Kinh lại bổ sung một câu, “Viết thêm bản kiểm điểm 3000 chữ nộp lên.”

Thi Hảo: “….”

Cô cắn chặt răng, bật thốt từng câu từng chữ, “Vâng tổng giám đốc Lương, vậy không có việc gì nữa thì tôi ra ngoài làm việc trước đây.”

Lương Tây Kinh dời ánh mắt khỏi người cô.



Cửa phòng làm việc không đóng kín, lời Lương Tây Kinh nói cứ thế vọng ra ngoài rất rõ ràng.

Sau khi nghe rõ hình phạt anh dành cho Thi Hảo, các trợ lý chờ đợi bên ngoài nhao nhao hít sâu một hơi. Tiền thưởng của Thi Hảo trong công ty có tiếng là cao, hình phạt trừ một nửa này cũng quá nghiêm trọng rồi.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có người lên tiếng, “…Lần này tổng giám đốc Lương phạt quá nặng rồi nhỉ?”

“Tổng giám đốc Lương luôn là như thế.”

“Nhưng đó là thư ký Thi mà.” Minh Đào không nhịn được nói.

Cô ta cho rằng Thi Hảo rất đặc biệt với Lương Tây Kinh.

Lương Tây Kinh có một nhóm trợ lý, nhóm trợ lý này cộng thêm trợ lý thực tập thì cũng có gần mười người.

Nhưng thư ký chỉ có một người. Bởi vậy chỉ cần là nhân viên đến tập đoàn Lương thị làm việc không lâu, đều vô thức cho rằng thư ký của Lương Tây Kinh nhất định không giống người thường.

“Thư ký Thi cũng vậy.” Có người trả lời.

Đối với Lương Tây Kinh, chỉ cần phạm sai lầm trong công việc, bất kể là thư ký hay là trợ lý đều bị xử phạt như nhau.

Đang rôm rả trò chuyện, từ xa xa truyền đến một giọng nữ xinh đẹp, “Mấy người vây quanh đây làm gì vậy?”

Mọi người đồng loạt quay đầu, nhìn thấy Tiền Tĩnh Hà mặc một chiếc váy công chúa hàng đặt riêng, trang điểm lộng lẫy xinh đẹp, hoàn toàn trái ngược với bọn họ.

Tiền Tĩnh Hà là đại tiểu thư nổi danh trong giới hào môn Bình Thành, vừa du học về nước, chưa tới hai mươi ba tuổi. <!-- Quảng cáo 1 -->

Đồng thời, công ty cũng có người đồn rằng cô ta là đối tượng được ông nội Lương Tây Kinh coi trọng, sẽ liên hôn với Lương Tây Kinh. Cô ta đến tập đoàn Lương thị tìm Lương Tây Kinh không cần hẹn trước cũng có thể trực tiếp đi lên.

Mọi người còn chưa nghĩ ra trả lời thế nào, Thi Hảo đã từ văn phòng của Lương Tây Kinh bước ra.

“Thư ký Thi.” Tiền Tĩnh Hà và Thi Hảo đã gặp qua một lần, từng có trao đổi ngắn ngủi, cô ta kinh ngạc nhìn Thi Hảo chằm chằm, “Sắc mặt cô sao lại kém thế, là nghỉ ngơi không tốt hay là bị Lương Tây Kinh mắng?”

Vừa rồi cô ta không nghe thấy.

Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đồng loạt dừng trên mặt Thi Hảo.

Thi Hảo hôm nay không trang điểm, sắc mặt hơi tiều tụy.

Vừa rồi ở văn phòng Lương Tây Kinh còn phải kìm nén cảm xúc, thoạt nhìn thật sự rất thảm.

“Chắc là ngủ không ngon giấc.” Thi Hảo nhẹ nhàng nói.

Cô hơi mất ngủ, hôm nay nghỉ phép cũng đã hẹn bác sĩ đến bệnh viện khám.

Tiền Tĩnh Hà ồ một tiếng, cũng không quan tâm lắm, sai cô, “Vậy cô đi nói với Lương Tây Kinh một tiếng là có tôi tới.”

Tiền Tĩnh Hà đến tập đoàn Lương thị mặc dù không cần hẹn trước gì, nhưng chân chính muốn gặp Lương Tây Kinh lại phải qua cửa ải này.

Không được Thi Hảo báo cáo và Lương Tây Kinh đồng ý, đừng nói là Tiền Tĩnh Hà, cứ cho là bố của Lương Tây Kinh tới cũng chưa chắc đã gặp được anh.

Thi Hảo không đáp lời ngay.

Khoảng thời gian trước Lương Tây Kinh đi công tác bỏ lại không ít công việc, cô không cho rằng lúc này Lương Tây Kinh sẽ rảnh gặp Tiền Tĩnh Hà.

“Thư ký Thi?” Nhìn cô chậm chạp không nhúc nhích, Tiền Tĩnh Hà nhíu mày bất mãn, “Cô có nghe thấy tôi đang nói gì không?”

Thi Hảo hoàn hồn, nhìn vị đại tiểu thư trước mặt, trong lòng thở dài, gật đầu nói, “Cô Tiền chờ một chút, tôi đi nói với tổng giám đốc Lương một tiếng.”

Tiền Tĩnh Hà liếc cô, cao ngạo hất cằm thúc giục cô, “Cô nhanh chân lên.”

“…”

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lương Tây Kinh ngẩng mặt lên, “Chuyện gì?”

Thi Hảo có nề nếp đáp, “Tổng giám đốc Lương, cô Tiền tới.”

Lương Tây Kinh cau mày, đang muốn hỏi cô ta tới làm gì, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó.

Anh xoay cây bút máy trong tay, nhìn thẳng vào Thi Hảo rồi nói, “Để cô ấy vào.”

Vốn Thi Hảo đã nghĩ xong cách uyển chuyển từ chối Tiền Tĩnh Hà, thế nên khi nghe được Lương Tây Kinh nói như vậy, cô kinh ngạc giương mắt.

Lương Tây Kinh cũng không nhìn cô, lại cảm nhận được cảm xúc của cô, “Sao? Có nghi ngờ gì à?”

“Không có.”

Thi Hảo rũ mắt xuống, bình tĩnh lui ra ngoài.

Chờ Tiền Tĩnh Hà đi vào văn phòng Lương Tây Kinh, Thi Hảo liếc mắt đóng cửa lại, ngồi xuống bắt đầu làm việc.

Trước tiên cô nhìn xem bản kế hoạch sai số liệu, không tìm được bất cứ ghi chép sửa chữa nào trên máy tính. Ngẫm nghĩ một lát, Thi Hảo gửi tin nhắn cho người bạn IT, hỏi thăm cách tìm thời gian sửa đổi tài liệu trong điều kiện đã xóa các bản ghi duyệt, thậm chí là xóa các bản ghi sửa đổi.

Một lát sau, Tiền Tĩnh Hà mặt mày hớn hở từ văn phòng Lương Tây Kinh đi ra, đi tới bên cạnh Thi Hảo, “Thư ký Thi, bây giờ cô có rảnh không?”

Không đợi Thi Hảo lên tiếng, cô ta đã dặn dò, “Cô giúp tôi đặt một nhà hàng với tổng giám đốc Lương, tổng giám đốc Lương đã đồng ý tối nay ăn cơm với tôi.”

Thi Hảo ghi nhớ nhiệm vụ công tác, “Cô Tiền thích khẩu vị gì?”

“Tổng giám đốc Lương thích là được.” Tiền Tĩnh Hà cười khanh khách nói, “Cô đặt trước sáu giờ rưỡi nhé.”

Thi Hảo: “Được.”

Đặt xong nhà hàng cho Lương Tây Kinh và Tiền Tĩnh Hà, sau khi thông báo cho hai người, Thi Hảo cũng hoàn thành công việc quan trọng trong tay.

Chờ cô bận rộn làm xong thì đã đến giờ tan tầm.

Vốn đã nghỉ ngơi không tốt, tạm thời lại gặp phải chuyện này, trong đầu Thi Hảo rối bời, vừa giơ tay lên thì đụng phải ly nước.

Nước lạnh đổ đầy mặt đất.

Thi Hảo khom lưng nhặt ly, bỗng nhiên cửa phòng làm việc của tổng giám đốc mở ra.

Cô ngước mắt lên, Lương Tây Kinh mặc âu phục thẳng thớm bước ra. Mắt anh nhìn thẳng phía trước, lướt qua vị trí của Thi Hảo rồi đi vào thang máy.

Một lát sau, đồng nghiệp chuẩn bị tan tầm hỏi, “Thư ký Thi, cô vẫn chưa về sao?”

Thi Hảo ngẩng đầu, “Tôi còn có chút việc chưa hoàn thành, mọi người về trước đi.”

Nghe vậy, có một đồng nghiệp vừa tới chỗ họ thở dài, “Thư ký Thi cũng thảm thật.”

“Thảm chỗ nào?” Một đồng nghiệp cũ có quan hệ tốt với Thi Hảo nói đùa, “Chờ sau khi cậu biết tiền lương của thư ký Thi, cậu sẽ không cảm thấy cô ấy thảm nữa.”

Thi Hảo dò xét vị đồng nghiệp kia, “Vậy chúng ta đổi chỗ thử xem?”

“Đừng.” Đồng nghiệp cũ cười nói, “Tuy rằng tôi hâm mộ tiền lương cao của cô, nhưng tôi cũng không chịu nổi sự tra tấn của tổng giám đốc Lương.”

Công việc của Thi Hảo không chỉ có cường độ cao mà áp lực cũng rất lớn, người bình thường thật sự không làm được.

Đồng nghiệp lục tục rời đi, Thi Hảo ngẩn người nhìn ba chữ bản kiểm điểm hiện ra trên màn hình máy tính.

Cô không muốn viết.

Nói thật, nếu như không phải Lương Tây Kinh trả tiền lương cao, Thi Hảo rất muốn vung tay mặc kệ.

Cô còn đang buồn rầu, giọng nói của Minh Đào bỗng truyền đến, “Chị Thi Hảo, bản kiểm điểm chị viết tới đâu rồi?”

Thi Hảo nghiêng đầu, hơi kinh ngạc nói, “Cô vẫn chưa tan ca à?”

Minh Đào có chút hưng phấn, “Vâng, tổng giám đốc Lương dặn dò em một số việc, em vừa mới làm xong.”

Thi Hảo hiểu ý cười một tiếng.

Minh Đào nhìn cô, mím môi hỏi, “Chị Thi Hảo, chị còn bận lâu nữa không?”

Thi Hảo: “Có chuyện muốn nói với tôi?”

Minh Đào nhìn màn hình máy tính của cô, vừa thấp thỏm lại áy náy. Cô ta suy nghĩ rồi thử thăm dò, “Em muốn mời chị ăn một bữa cơm.”

“Không cần đâu.” Thi Hảo hiểu ý cô ta, “Muộn rồi, cô tan ca trước đi, có chuyện gì ngày mai hãy nói.”

Minh Đào sửng sốt, nhất thời chưa hiểu được ý của Thi Hảo, “Ngày mai hãy nói?”

Thi Hảo nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô ta, bật cười nói, “Ý tôi là ngày mai chúng ta phải đi làm, có chuyện gì về công việc thì để mai đi làm rồi hẵng nói.” <!-- Quảng cáo 1 -->

Minh Đào thở phào nhẹ nhõm, đoán Thi Hảo không có ý gì khác, cô ta do dự gật đầu, “Vậy em đi trước, chị Thi Hảo, tạm biệt.”

Thi Hảo: “Tạm biệt.”



Chín giờ tối, Thi Hảo rời khỏi công ty.

Có hơi đói bụng, cô tìm một quán thịt nướng gần đó ăn đại chút gì đó.

Vừa mới gọi xong món, màn hình điện thoại bỗng nhảy ra một tin nhắn, là thông báo tiền chuyển vào tài khoản.

Thi Hảo mở ra xem —— là tiền lương tháng trước của cô.

Nhìn chằm chằm những con số hồi lâu, Thi Hảo mới thở ra một hơi buồn bực tích tụ cả ngày dài.

Ngắm phần tiền lương sáu con số kia, cô cảm thấy mình cũng không phải không thể nhẫn nhịn Lương Tây Kinh một chút.

Huống hồ, đi đâu làm việc mà không bị khinh bỉ. Chờ cô để dành đủ tiền đi, cô sẽ đá bay Lương Tây Kinh.

Thi Hảo vừa ăn vừa PUA* mình, tự tẩy não bản thân.

(PUA là viết tắt của từ Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là ‘nghệ sĩ bắt chuyện’, sau lệch hướng thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân.)

Cùng lúc đó, ở phòng riêng của một nhà hàng Nhật Bản Athens yên tĩnh.

Tiền Tĩnh Hà nhiều lần mở miệng nói chuyện với người đối diện, thế nhưng phản ứng của Lương Tây Kinh đều rất đỗi lạnh lùng.

Cho đến khi đã dùng bữa được kha khá, nhìn Lương Tây Kinh chẳng động mấy vào đồ ăn trước mặt, Tiền Tĩnh Hà hoài nghi nói, “Nhà hàng này không hợp khẩu vị của anh sao?”

Lương Tây Kinh không tiếp lời.

Từ trước tới nay anh không thích đồ ăn Nhật, hai năm nay càng ghét tới mức chẳng buồn nuốt xuống.

Tiền Tĩnh Hà nhíu mày, “Không phải chứ, nhà hàng là em bảo thư ký Thi đặt, cô ấy hẳn là hiểu rõ khẩu vị của anh nhất.”

Nghe vậy, Lương Tây Kinh nhướng mắt nhìn cô ta, lại nhếch môi nở nụ cười, thâm ý nói, “Đúng là cô ấy hiểu rất rõ.”

Tiền Tĩnh Hà sửng sốt.

Lương Tây Kinh: “Mùi vị rất ngon.”

Tiền Tĩnh Hà ngẩn người, mơ hồ cảm thấy có chút kỳ lạ. Nhưng giờ khắc này, cô ta lại chưa nghĩ ra điểm kỳ lạ đó.

Cô ta chần chừ gật đầu, chỉ vào thức ăn trước mặt anh, “Nhưng anh chưa ăn được mấy miếng.”

“Ừ.” Lương Tây Kinh qua loa đáp, “Tôi không đói bụng.”

Dứt lời, anh nhìn về phía Tiền Tĩnh Hà, “Cô Tiền ăn xong chưa?”

Tiền Tĩnh Hà gật đầu.

Trong nháy mắt đó, Lương Tây Kinh đứng dậy, thái độ lãnh đạm nói, “Đi thôi.”

Tiền Tĩnh Hà nhìn bóng lưng anh vén rèm đi xa, đành phải nuốt xuống câu “Em muốn ngồi thêm một lát”.

Ra khỏi nhà hàng, Lương Tây Kinh nhìn về phía tài xế của mình, “Đưa cô Tiền về.”

Tiền Tĩnh Hà ngẩn người, môi mấp máy, “Tổng giám đốc Lương còn có sắp xếp khác sao?”

Lương Tây Kinh cười cười nhìn về phía cô ta, hỏi, “Cô Tiền tò mò à?”

Vẻ mặt của Tiền Tĩnh Hà khá vi diệu, cô ta liếm môi dưới, ánh mắt mơ hồ, “Em chỉ tùy tiện hỏi thôi.”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, không hé răng nữa.

Tiền Tĩnh Hà khá khó chịu với thái độ này của anh, nhưng cũng biết Lương Tây Kinh không phải là người dễ bắt thóp.

Hôm nay Lương Tây Kinh đồng ý ra ngoài ăn cơm đã xem như nể mặt cô ta lắm rồi.

Phải biết rằng hai lần trước cô ta và Lương Tây Kinh gặp mặt, ngay cả một ánh mắt anh cũng lười nhìn cô ta.

Tiền Tĩnh Hà tự biết việc này không gấp được, cô ta kiềm chế cảm xúc, nặn ra khuôn mặt tươi cười, “Được, vậy anh cũng đừng làm việc đến muộn quá.”



Lấp đầy bao tử và dọn dẹp lại tâm tình xong, Thi Hảo chậm rãi về nhà.

Trên đường về nhà, màn hình điện thoại nhảy ra mấy tin nhắn Wechat, hỏi cô đang ở đâu, sao còn chưa về nhà.

Thi Hảo quét mắt nhìn rồi cất điện thoại đi không trả lời.

Cô nhìn khoảng cách giữa tiệm thịt nướng và nhà mình, thậm chí quyết định đi bộ về nhà.

Chờ Thi Hảo về tới nhà là đã hơn nửa tiếng sau.

Đèn trong nhà bật sáng, Thi Hảo ngước mắt lên, mở cửa vào nhà. Cô cụp mắt nhìn đôi giày da nam được sắp xếp chỉnh tề trên mặt đất, bỗng sút một cước đá bay.

Trong phòng tắm có tiếng nước ào ào truyền ra.

Thi Hảo liếc mắt về phía phòng ngủ, không quá để ý bước vào phòng bếp.

Chờ cô uống nước xong quay về phòng, cửa phòng tắm bị mở ra.

Thi Hảo ngước mắt, nhìn người đàn ông quấn khăn tắm bên hông từ phòng tắm bước ra. Anh để trần nửa thân trên, đường nét cơ bắp lưu loát lộ ra trong tầm nhìn của cô.

Ánh mắt Thi Hảo dừng lại mấy giây trên cơ bụng hình khối rõ ràng của anh, chậm rãi di chuyển lên trên rồi rơi vào khuôn mặt quá mức anh tuấn của Lương Tây Kinh. <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->