Gợn Sóng Không Tên

Chương 11: "Vùi đầu làm việc"



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 11: ‘Vùi đầu làm việc’

Thi Hảo biết trên rất nhiều chuyện Lương Tây Kinh có sự hiếu thắng nhất định, nhưng cô không ngờ tính hiếu thắng của anh lại mạnh đến như thế.

Nếu phải dùng một thành ngữ để hình dung Lương Tây Kinh mấy tiếng sau, có lẽ chính là bốn chữ ‘vùi đầu làm việc’.

Sau đó, cô bắt đầu hối hận vì lời mình đã nói. <!-- Quảng cáo 1 -->

Khi cuộc yêu kết thúc, đến một ngón tay Thi Hảo cũng không muốn động đậy. <!-- Quảng cáo 1 -->

Lương Tây Kinh đứng dậy mở cửa sổ ra, để gió bên ngoài thổi vào, xua tan đi mùi hương lưu lại trong phòng.

Sau đó anh xoay người nhìn chăm chú vào người đang nằm nghiêng trên giường, đuôi lông mày khóe mắt đều hiện lên ý cười, “Có đi tắm không?”

“…Anh ôm em đi đi.” Toàn thân Thi Hảo dính nhớp, có mồ hôi mà cũng có đồ của Lương Tây Kinh để lại. Cô buồn bực nói, “Hết sức rồi.”

Lương Tây Kinh mỉm cười, nhấc chân đến gần thân mật cọ má cô, “Thi Hảo.”

Giọng anh trầm thấp khàn khàn, nghe qua rất đỗi gợi cảm. <!-- Quảng cáo 1 -->

Màng nhĩ Thi Hảo tê dại, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh vừa nãy anh ngậm vành tai cô, dụ dỗ cô nhìn vào trong gương.

Lông mi cô khẽ run, ép buộc mình xóa bỏ cảnh tượng đó khỏi trí nhớ, “Hửm?”

Lương Tây Kinh: “Anh không thua chứ?”

“?”

Thi Hảo ngẩn người, đột nhiên phản ứng lại.

Ngoài cửa sổ chẳng biết từ lúc nào đã trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gió rít gào.

Tiếng ồn ào của đôi tình nhân trên lầu, thậm chí cả những tiếng vang phát ra từ những nhà hàng xóm khác đã hoàn toàn biến mất.

Nghiêng tai lắng nghe vài giây, Thi Hảo ngượng ngùng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Lương Tây Kinh.

Cô thoáng khựng lại, vành tai nóng lên, hai má phiếm hồng, thẹn thùng nói, “Anh phiền quá đi.”

Sao lại có người đi hỏi biểu hiện của mình trên giường như thế chứ. . Truyện Quan Trường

Lương Tây Kinh kéo người ra khỏi giường, ôm vào phòng tắm, thuận miệng hỏi, “Ai phiền?”

“Em.” Thi Hảo sửa lời.

Lương Tây Kinh: “…”

Anh cụp mắt chăm chú nhìn cô, yết hầu lăn một vòng, trầm giọng nói, “Em không phiền.”

Thi Hảo khẽ giật mình, im lặng đối diện với anh.

Một lát sau, cô dời mắt đi, nhỏ giọng nói, “Thì em nói đại thế thôi, em biết em không gây phiền phức cho người khác mà.”

Lương Tây Kinh cười cười, “Thư ký Thi nói đúng.”

Thi Hảo lườm anh.

Đi vào phòng tắm, Thi Hảo kêu Lương Tây Kinh thả mình xuống.

Lương Tây Kinh không chỉ không thả cô xuống mà thậm chí còn nói với cô rằng, “Làm việc không thể bỏ dở nửa chừng.”

Thi Hảo: “…?”

Lương Tây Kinh bình tĩnh tự nhiên nói, “Anh tắm cho em.”

“…”

Trên chuyện này, Thi Hảo từ trước đến nay không có cách nào hoàn toàn từ chối Lương Tây Kinh.

Có người hầu hạ, cô cũng vui vẻ thoải mái.

Chỉ là chuyện hầu hạ này thật sự rất dễ lau súng cướp cò.

Ở phòng tắm lại làm một lần nữa, Lương Tây Kinh mới xem như hoàn toàn buông tha cho cô.

Trở lại giường, Thi Hảo buồn ngủ đến mí mắt cũng không nhấc lên được.

Lương Tây Kinh vốn định nói chuyện với cô một lát, sau khi nghe cô lầm bầm lầu bầu, anh bất lực rướn môi.

Anh đưa tay ra để Thi Hảo gối lên cánh tay mình, sau đó ôm cô đã ngủ say vào lòng.

Ngoài cửa sổ vẫn có tiếng gió rất rõ, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng chim hót ríu rít.

Nhưng không hiểu sao Lương Tây Kinh lại cảm thấy tĩnh tâm hơn rất nhiều.

Anh cụp mi ngắm nhìn người trong ngực thật lâu, hơi dùng chút lực ôm cô chặt hơn.



Sáng hôm sau, khi Thi Hảo mở mắt ra, Lương Tây Kinh vẫn đang ngủ.

Cô cẩn thận nghiêng người, ánh mắt sáng rực quan sát dáng vẻ ngủ say của anh.

Lúc Lương Tây Kinh ngủ say, cảm giác lạnh lùng nghiêm nghị ‘người lạ chớ đến gần’ trên người đã biến mất, ngược lại làm cho người ta có cảm giác nhã nhặn ôn hòa.

Anh rất điển trai, ngũ quan như được gọt giũa cẩn thận, các đường nét cứng rắn mà sắc bén, lông mày sâu, sống mũi thẳng tắp, cánh môi hơi mỏng, góc cạnh rõ ràng, thanh tú tinh xảo.

Có lẽ đã thật sự mệt mỏi, giấc ngủ của anh khá sâu.

Thi Hảo nhìn anh hồi lâu, anh cũng không có phản ứng.

Không muốn đánh thức anh, Thi Hảo không đứng lên ngay. Cô cầm điện thoại di động trên tủ đầu giường mở ra, muốn nghịch điện thoại giết thời gian, thuận tiện chờ Lương Tây Kinh tỉnh lại.

Điều khiến Thi Hảo bất ngờ chính là, cô vừa mở điện thoại ra thì nhìn thấy Tần Yến gửi cho mình mấy tin nhắn.

Tần Yến rất ít khi bí mật liên lạc với Thi Hảo, mà mấy lần ít ỏi đó đều bởi vì Lương Tây Kinh.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Tối hôm qua sau khi đưa Lương Tây Kinh đến sân bay anh ấy cũng về nhà ngay.

Về đến nhà bận rộn xong anh ấy mới nhớ đến chuyện hỏi thăm tình hình của Lương Tây Kinh. Thế nhưng tin nhắn gửi đi mà mãi vẫn không thấy Lương Tây Kinh trả lời.

Nếu là lúc khác, Tần Yến cũng sẽ không bận tâm đến chuyện Lương Tây Kinh không hồi âm.

Nhưng hôm qua thì khác.

Nghĩ đi nghĩ lại, anh ấy chỉ có thể hỏi thăm Thi Hảo.

Thi Hảo: [Hơn mười một giờ anh ấy mới về đến nhà.]

Tần Yến: [Cậu ấy…vẫn ổn chứ?]

Thi Hảo biết ý của anh ấy, cũng biết Lương Tây Kinh không muốn biểu lộ sự yếu đuối trước mặt những người khác.

Suy nghĩ một lát, Thi Hảo trả lời: [Vẫn ổn.]

Nhận được hồi âm của Thi Hảo, Tần Yến đã yên tâm: [Thế thì được, vậy vất vả cho thư ký Thi phải chăm sóc cậu ấy rồi.]

Thi Hảo: [Chuyện nên làm.]

Hơn nữa giữa cô và Lương Tây Kinh, rõ ràng là Lương Tây Kinh chăm sóc cô nhiều hơn.

Tần Yến không quấy rầy nhiều, sau khi xác định trạng thái Lương Tây Kinh vẫn ổn thì kết thúc cuộc đối thoại.

Thi Hảo buông di động xuống, bất giác lại nhìn sang người bên cạnh.

Sau một lúc lâu, Thi Hảo vừa định quay đầu chuẩn bị rời giường thì Lương Tây Kinh đột nhiên mở mắt.

Tầm mắt hai người giao nhau.

Nhìn thấy đôi mắt trong veo của anh, Thi Hảo ngẩn người, “Anh tỉnh từ lúc nào thế?”

Lương Tây Kinh: “Lúc em tán gẫu với người khác.”

Thi Hảo: “…”

Cô im lặng một hồi rồi nhỏ giọng châm chọc, “Vậy mà anh không lên tiếng.”

Lương Tây Kinh im lặng, vừa đưa tay muốn ôm Thi Hảo vừa nói, “Anh định xem em muốn làm gì.”

Nào ngờ Thi Hảo lại chẳng làm gì cả, anh bất đắc dĩ chỉ có thể mở mắt ra.

Thi Hảo không để anh ôm mình, đẩy anh ra, sốt ruột nói, “Em muốn đi toilet.”

“…”

Lương Tây Kinh nhìn cánh tay mình lơ lửng giữa không trung, nghẹn ngào đến cạn lời.



Thời tiết Giang Thành hôm nay cũng khá tốt.

Rời giường rửa mặt xong, Thi Hảo bước vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

Từ nhỏ cô đã độc lập, tay nghề nấu cơm cũng không tệ lắm.

Nhưng sau khi đi làm, cô cũng rất ít xuống bếp.

Lương Tây Kinh ra khỏi phòng chậm hơn cô một bước, anh đi tới cửa phòng bếp, đang muốn hỏi cô có muốn giúp một tay không thì điện thoại di động đặt trên bàn vang lên.

Nhìn thấy tên người gọi đến, Lương Tây Kinh không chút do dự cúp máy.

Thi Hảo hoài nghi, “Điện thoại của ai vậy?”

Lương Tây Kinh: “Tiền Tĩnh Hà.”

Khi nói lời này, anh nhìn Thi Hảo không chớp mắt.

Thi Hảo ngẩn ra, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, “Sao anh không nhận?”

“…” Lương Tây Kinh cúi đầu, nhìn cô hỏi, “Em hy vọng anh nhận?”

Thi Hảo cảm thấy vấn đề anh hỏi rất kỳ quái, cô lườm anh, vẻ mặt tự nhiên nói, “Anh muốn nhận thì cứ nhận đi.”

Lương Tây Kinh không nói gì.

Anh đứng yên tại chỗ vài giây, rốt cuộc không nhịn được nữa lại bước nhanh vào phòng bếp mà mình không thích nhất, giơ tay nhéo nhéo má Thi Hảo.

Thi Hảo: “?”

Cô đẩy tay anh ra, bất mãn nói, “Anh làm gì vậy?”

Lương Tây Kinh chẳng nói chẳng rằng, tầm mắt dừng lại trên mặt cô.

Phòng bếp của phòng trọ không lớn, một người còn thoải mái, hai người sẽ có vẻ chật chội. Thi Hảo xoay người muốn lấy đồ, lại thấy anh còn đứng nguyên tại chỗ, “Tổng giám đốc Lương, phiền anh nhường đường cho, anh ở chỗ này cản——”

Câu sau còn chưa nói ra khỏi miệng, Lương Tây Kinh đã cúi đầu hôn lên môi cô.

“…”

Sau khi người đi, Thi Hảo giơ tay sờ sờ môi dưới bị Lương Tây Kinh cắn một cái, không rõ cấp trên trực tiếp của cô đang hờn dỗi chuyện gì.

Suy nghĩ một lúc lâu, Thi Hảo vẫn không thể nghĩ ra đáp án.

Cô lắc đầu, nhìn chằm chằm nồi sủi cảo đang nấu, đè nén sự xốc nổi trong lòng xuống, tập trung vào hiện tại.

Ăn xong bữa sáng, chuông điện thoại của Lương Tây Kinh lại vang lên.

Lần này không phải Tiền Tĩnh Hà, mà là Lương Hanh.

Khoảnh khắc Thi Hảo nhìn thấy cuộc gọi đến, cô bỗng đứng bật dậy khỏi ghế.

Sau đó nhìn về phía Lương Tây Kinh rồi chỉ chỉ rác ở cửa, “Em xuống vứt rác, anh nghe điện thoại của chủ tịch đi.”

Lương Tây Kinh chưa kịp ngăn cản, Thi Hảo đã mở cửa đi ra ngoài.

Anh hết cách, chỉ có thể cầm điện thoại lên nghe.

“Alo.” Ngữ khí của Lương Tây Kinh rất lạnh nhạt.

Nghe thấy giọng điệu của anh, Lương Hanh bên kia thoáng khựng lại, hỏi: “Về rồi à?”

Lương Tây Kinh nhấc chân đi ra ban công, căn phòng trọ của Thi Hảo có một ban công rộng rãi thoáng đãng.

Trên ban công có rất nhiều thực vật mà cô nuôi trồng tỉ mỉ. Ngày xuân nảy mầm, xanh um tươi tốt, ngắm nhìn nó có thể khiến tâm tình rất tốt.

Lương Tây Kinh cụp mắt nhìn, thản nhiên đáp, “Cháu về rồi.”

Lương Hanh: “Giải quyết chuyện rất gọn gàng.”

Lương Tây Kinh rướn môi, “Ông có việc gì thì cứ nói thẳng.”

Nghe anh nói vậy, Lương Hanh cũng không quanh co với anh nữa. Ông hỏi thẳng, “Sao không nhận điện thoại của Tĩnh Hà?”

Lương Tây Kinh không bất ngờ với dụng ý cuộc điện thoại này, anh ngước mắt nhìn bầu trời đầy nắng, hờ hững nói, “Cháu không thấy.”

Lương Hanh nghẹn họng, biết rõ là anh cố ý, lại không thể làm gì.

Hai người giằng co một lúc lâu, Lương Hanh thỏa hiệp, “Tĩnh Hà nói con bé định tuần sau quay về Bình Thành.”

Lương Tây Kinh ngước mắt lên.

Lương Hanh tiếp tục, “Vừa vặn tuần sau cháu phải đi Bình Thành tham gia hội nghị thượng đỉnh tài chính, lúc nào đặt vé nhớ bảo Thi Hảo đặt thêm một vé cho Tĩnh Hà.”

Nghe vậy, Lương Tây Kinh nói, “Thi Hảo là thư ký của cháu, cũng chỉ nhận được một phần tiền lương của thư ký.”

Lương Hanh nhíu mày, nghe không hiểu lời này của anh, “Ý cháu là sao?”

Lương Tây Kinh: “Ông bảo cô ấy đặt vé cho cô Tiền, vậy ông phải hỏi thử xem cô ấy có muốn làm công việc bán thời gian này không đã chứ?”

“Cháu…” Lương Hanh bị Lương Tây Kinh chọc giận, “Chỉ là đặt vé máy bay, Thi Hảo sẽ không so đo như thế.”

“Vậy sao?” Lương Tây Kinh mỉm cười. <!-- Quảng cáo 1 -->

Lương Hanh: “Đương nhiên! Ông hiểu Thi Hảo hơn cháu đấy.”

Nghe vậy, Lương Tây Kinh không buồn nhướng mí mắt, vẫn bình tĩnh nói, “Nhưng ông không đủ hiểu cháu.”

Lương Hanh híp mắt, lớn tiếng hỏi, “Cháu nói cái gì?”

Lương Tây Kinh chầm chậm nói với ông ấy, “Cháu sẽ không để thư ký của cháu đi làm công việc không thuộc phạm vi trách nhiệm của cô ấy.”

Nói xong, Lương Tây Kinh không cho Lương Hanh cơ hội răn dạy mình, “Còn việc gì khác không ạ?”

Anh nói, “Không có việc gì thì cháu cúp máy đây, vé máy bay của cô Tiền ông tìm người khác mua đi.”

Mãi một lúc lâu Lương Hanh vẫn không thể thốt ra lời nào, Lương Tây Kinh đợi vài giây, quyết đoán cúp máy.

Nghe ống nghe truyền ra tiếng tút tút, Lương Hanh tức giận đến mức gõ mạnh quải trượng xuống đất, “Nó thực sự cánh cứng rồi!”

Quản gia nghe xong đoạn đối thoại của ông cháu nhà họ, bèn trấn an ông ấy, “Ngài đừng giận cậu chủ, hôm nay tâm trạng cậu ấy không được tốt.”

Lương Hanh hừ lạnh, “Tâm tình nó không tốt thì có thể như thế sao?”

Quản gia bất đắc dĩ, “Ngài quên rồi phải không? Hôm qua cậu ấy đến Tây Viên.”

“…”

Nghĩ đến người ở Tây viên, Lương Hanh im lặng liếc nhìn quản gia, lửa giận trong lòng tiêu tan không ít, “Chú đúng là biết cách hòa giải.”

Quản gia cười cười, vỗ lưng ông ấy, “Ngài biết mà, mỗi lần cậu chủ từ Tây Viên về tâm tình đều không tốt.”

Quản gia nói rất đúng, Lương Hanh cũng biết rõ. Ông hết cách, chỉ có thể thở dài, “Nó giống hệt như đứa con bất hiếu kia.”

Cũng không biết người phụ nữ kia rốt cuộc có điểm nào đáng để bố con nhà họ nhớ thương.

Người kia ông không quản được, ông cũng không muốn quản. Nhưng Lương Tây Kinh thì khác, từ nhỏ anh đã sống bên cạnh ông.

Lương Hanh vốn tưởng rằng đã trải qua những chuyện khi còn bé, trong lòng anh sẽ oán giận người phụ nữ kia, nhưng không ngờ anh không chỉ không oán giận mà ngược lại mỗi lần đi Bắc Kinh còn bỏ qua thể diện để đi thăm bà ấy.

Nghĩ đến đây, Lương Hanh lại càng bực bội.

Ông nhìn về phía quản gia, vẻ mặt nghiêm túc, “Đi sắp xếp, tôi muốn đến Bắc Kinh một chuyến.”

Quản gia chần chờ, “Ngài xác định?”

Lương Hanh: “Đi nhanh đi.”



Cúp điện thoại xong, Lương Tây Kinh đang muốn gửi tin nhắn cho Thi Hảo kêu cô về nhà, bỗng nhiên từ ban công nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi vứt rác xong đang ngồi xổm trên mặt đất trêu chọc mèo hoang.

Lương Tây Kinh đứng từ xa quan sát, khi bắt gặp khóe môi cong cong của Thi Hảo, sự phiền muộn trong lồng ngực cũng bỗng chốc tiêu tán.

Một điều rất thần kỳ.

Mỗi lần nhìn thấy Thi Hảo, tâm tình của Lương Tây Kinh sẽ có chuyển biến tốt đẹp.

Tầm mắt từ xa quá mức nóng rực, làm cho Thi Hảo muốn bỏ qua cũng khó.

Cô nghiêng đầu, nhìn về phía ban công rồi giơ di động lên lắc lắc.

Vài giây sau, Lương Tây Kinh nhận được tin nhắn cô gửi tới: [Điện thoại xong rồi à?]

Lương Tây Kinh: [Ừm, lát nữa em muốn đi đâu?]

Thi Hảo: [Hôm nay anh rảnh?]

Lương Tây Kinh: [Thời gian hôm nay của anh đều là của em.]

Nhìn thấy lời này, Thi Hảo cũng không hề ngượng ngùng.

Cô suy nghĩ vài giây: [Đến vườn bách thảo nhé?]

Cô thích hoa, hoa trong vườn bách thảo vào mùa xuân đều nở rộ, cô muốn đi xem.

Lương Tây Kinh: [Được.]

Về nhà trang điểm đơn giản rồi thay sang bộ quần áo khác, Thi Hảo cùng Lương Tây Kinh ra ngoài.

Cũng hơi tình cờ là hai người mới từ trong phòng đi ra thì đụng phải đôi tình nhân trên lầu vừa bước xuống cầu thang vừa hôn nhau.

Chú ý tới sự tồn tại của cô và Lương Tây Kinh, đôi tình nhân lập tức tách ra.

Bốn người nhìn nhau mấy giây, Thi Hảo đang muốn kéo Lương Tây Kinh thoát khỏi nơi xấu hổ này, cô gái kia đã kịp đánh giá hai người họ từ trên xuống dưới rồi kéo tay bạn trai mình, giọng điệu hờn dỗi: “Ông xã, em đi không nổi, anh cõng em xuống đi.”

Người con trai lập tức ngồi xổm xuống cõng cô gái lên lưng, giọng điệu ôn hòa, “Không thành vấn đề, bảo bối muốn anh cõng bao lâu anh sẽ cõng bấy lâu, anh đủ sức lực.”

Hai người đi xuống trước mặt Thi Hảo và Lương Tây Kinh, cô gái kia vừa đi vừa khen bạn trai mình, “Ông xã, anh vừa tuyệt vời vừa lợi hại.”

“…”

Thi Hảo: “…?”

Cô ngây ra như phỗng một hồi rồi chần chờ nhìn sang bên cạnh, “Anh có cảm thấy… câu nói vừa rồi của cô ta có chút quen tai không?”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, mặt không đổi sắc nói cho cô biết, “Tối hôm qua lúc chúng ta ở bên bệ cửa sổ cũng có nghe cô ta nói như thế.”

_______

Tác giả có lời muốn nói:

Thi Hảo: … Anh không cần phải nhắc cụ thể như thế.

Tổng giám đốc Lương: Anh sợ em không nhớ rõ.

<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->