Gợn Sóng Không Tên

Chương 33: Chủ tịch đã biết rồi đúng không?



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 33: Chủ tịch đã biết rồi đúng không?

Nghe thấy Lương Tây Kinh nói, bác Tôn không nhịn được phì cười.

Ông ấy đang định nói chưa, Lương Hanh đã liếc xéo ông ấy một cái cảnh cáo.

“…” <!-- Quảng cáo 1 -->

Lầu một im ắng một lát, bác Tôn cố kìm nén ý cười, nói với Lương Tây Kinh: “Đêm nay chó hoang vẫn chưa tới.” <!-- Quảng cáo 1 -->

Lương Tây Kinh hiểu ra: “Vậy phiền bác Tôn hâm nóng cho cháu, cháu đói bụng rồi.”

Bác Tôn trả lời: “Được.”

Chờ bác Tôn đi rồi, Lương Hanh mới châm biếm anh: “Từ lúc nào mà cháu bần cùng tới mức dành ăn với cả chó hoang vậy?”

“…” Lương Tây Kinh nghẹn ngào, thầm nghĩ ông cụ nói chuyện đúng là chẳng chút nể mặt.

Có điều ngoài mặt anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Câu này của ông hình như sai trình tự rồi.”

Lương Hanh trừng anh.

Lương Tây Kinh: “Phòng bếp làm món cháu thích ăn, là chó hoang muốn giành cơm với cháu.”

Lương Hanh nghe anh nói mà chỉ muốn tẩn cho anh một trận.

Ông nhịn không được lại móc mỉa một câu: “Sao, người hẹn cháu không mời cháu ăn cơm à?”

Lương Tây Kinh: “Mời rồi.”

Không đợi Lương Hanh mở miệng, Lương Tây Kinh ngước mắt nhìn ông, con ngươi sáng ngời: “Ông có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Anh biết Lương Hanh tìm mình về không phải để nói những lời không quan trọng này.

Nhắc tới chính sự, sắc mặt Lương Hanh nháy mắt lạnh xuống.

Ông nhìn Lương Tây Kinh, chất vấn: “Cháu nói với Tiền Nhạc là cháu có bạn gái rồi?”

Từ sau khi giao công ty cho Lương Tây Kinh, Lương Hanh ít khi quan tâm những chuyện này, cũng rất ít hỏi đến.

Đa phần đều là những lúc trò chuyện với các thành viên hội đồng quản trị khác, hoặc là lúc gọi điện thoại cho Thi Hảo, ông sẽ hỏi một hai câu. Lương Hanh biết năng lực của cháu trai mình, cũng không phải là người không nỡ buông tay ở phương diện này.

Giao công ty cho Lương Tây Kinh mấy năm nay, Lương Tây Kinh cũng không làm cho mọi người thất vọng.

Ngược lại, anh còn khiến cho tập đoàn Lương thị cũng như giá trị bản thân anh thăng tiến rất nhiều trên bảng xếp hạng.

Nếu không phải buổi chiều nhận được điện thoại của Tiền Nhạc, nhắc tới dự án đấu thầu thất bại, thêm cả việc Lương Tây Kinh đã có bạn gái, Lương Hanh cũng sẽ không gọi điện thoại cho anh, bảo anh về nhà ăn cơm.

Dự án đấu thầu mất thì mất, Lương Tây Kinh sẽ có năng lực lấy lại chỗ khác.

Nhưng chuyện bạn gái, Lương Hanh không thể không truy hỏi.

Khi Lương Tây Kinh ngả bài với Tiền Nhạc, anh đã dự liệu được Lương Hanh sẽ biết.

Sắc mặt anh không chút thay đổi, nhắc nhở ông: “Cháu đã nói với ông rồi.”

Nghe vậy, Lương Hanh đương nhiên nhớ tới lời anh nói, ‘Cháu đã có người mình thích’.

Sắc mặt ông trầm xuống, hỏi anh: “Vậy ông đã từng nói với cháu chưa, cháu ở bên ngoài muốn chơi bời thế nào ông không xen vào. Nhưng hôn nhân đại sự của cháu thì phải do ông sắp xếp.”

Lương Tây Kinh mỉm cười, nhấc mí mắt nhìn ông: “Ông nội, cháu cũng từ chối rồi mà, đúng không?”

Anh nhẹ nhàng nói ra hai câu nhưng lại làm Lương Hanh tức giận muốn đuổi anh ra khỏi nhà.

“Cháu nhất định phải làm như vậy sao?” Lương Hanh hỏi.

Lương Tây Kinh rũ mắt nhìn ông, “Ông biết tính cháu mà.”

Lương Tây Kinh là do một tay Lương Hanh nuôi lớn, từ trước đến nay rất ít khi cãi lại sự an bài của Lương Hanh. Nhưng liên quan đến điểm giới hạn của anh, bất luận thế nào anh cũng sẽ không nhượng bộ.

Nhìn dáng vẻ của anh lúc này, Lương Hanh thầm nghĩ không ổn rồi.

Anh của hiện tại chẳng khác gì Lương Tự Minh năm đó.

Sắc mặt ông tái mét, lạnh lùng nói: “Xem ra cháu nhất định muốn đối nghịch với ông.”

Lương Tây Kinh hơi khựng lại, muốn nói anh chỉ thích bạn gái của anh.

Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, cảm nhận được khói thuốc súng giương cung bạt kiếm giữa hai người, bác Tôn hâm nóng xong món ăn đầu tiên vội vàng bưng ra trước, cắt ngang hai người: “Cậu chủ, có thể ăn cơm rồi.”

“…”

Nhìn đồ ăn bưng lên, Lương Tây Kinh nhàn nhạt nói: “Bác Tôn vất vả rồi.”

Bác Tôn cười cười, “Cậu lại khách sáo.”

Ông ấy ra hiệu cho người bên cạnh, “Những thứ này đều là ông cụ bảo đầu bếp làm.”

Nghe nói như thế, Lương Tây Kinh nhìn về phía người đối diện, “Cháu có thể ăn cơm trước không?”

Lương Hanh nhíu mày, đứng dậy rời đi.

Ông hiện tại chẳng muốn nhìn thấy Lương Tây Kinh dù chỉ một phút, vì ông sợ mình sẽ tức chết. <!-- Quảng cáo 1 -->

Sau khi Lương Hanh đi, Lương Tây Kinh một mình im lặng ăn xong bữa cơm này.

Nhà tổ rất lớn, cũng rất yên tĩnh. Anh không thích lắm.

Đang ăn, Lương Tây Kinh bỗng nhiên nghĩ đến Thi Hảo.

Nhà của Thi Hảo tuy nhỏ nhưng bố trí rất ấm áp. Mỗi lần bước vào nhà, anh đều có cảm giác được sự ấm áp bao bọc.

Nghĩ đến đây, Lương Tây Kinh khẽ cong khóe môi.



Bên kia, sau khi tắm xong, Thi Hảo nhận được tin nhắn từ bạn trai.

Lương Tây Kinh: [Em ngủ chưa?]

Thi Hảo: [Vẫn chưa, anh thì sao?]

Lương Tây Kinh: [Anh vừa ăn xong, đang đi dạo trong sân.]

Thi Hảo nhìn chằm chằm di động, nhịn không được hỏi: [Chủ tịch đâu rồi?]

Lương Tây Kinh ăn ngay nói thật: [Về phòng nghỉ ngơi rồi.]

Anh không nói là bị anh chọc giận.

Lúc Lương Tây Kinh ăn cơm, ông cụ đã rời đi. Chờ anh ăn xong chuẩn bị đi tìm ông tâm sự tiếp, bác Tôn nói cho anh biết ông cụ đã uống thuốc đi ngủ. <!-- Quảng cáo 1 -->

Lương Tây Kinh biết đây là cái cớ ông cụ từ chối trao đổi với anh, nhưng cũng không miễn cưỡng.

Ông có lý do cho sự khăng khăng của mình, anh cũng không thể thuyết phục ông thay đổi quan niệm trong một thời gian ngắn như vậy, chỉ có thể để từ từ.

Trò chuyện với Thi Hảo một hồi, Lương Tây Kinh đi bộ trong sân tiêu thực.

Đi được một lát, anh quả thật đã đụng phải chó hoang trước sân.

Lương Tây Kinh nhướng mày, cách cánh cổng sắt trố mắt nhìn con chó hoang bên ngoài thật lâu, định quay vào nhà hỏi bác Tôn có gì cho chó ăn được không, bỗng nhiên anh để ý thấy thức ăn cho chó đặt ở góc sân.

Sau một lúc lâu, bác Tôn từ trong nhà đi ra, trước tiên là cho con chó hoang đó ăn, sau đó mới nói cho Lương Tây Kinh biết con chó hoang này là do ông cụ tản bộ gặp được.

Ông cụ bị dị ứng lông chó, không có cách nào nuôi nó.

Bởi vậy, ông đã bảo bác Tôn chuẩn bị thức ăn cho chó, ngày nào gặp được thì cho ăn. Cho ăn mãi, con chó này đã dưỡng thành thói quen, ngày nào cũng đến trước cửa nhà báo danh.

……

Nghe bác Tôn nói xong, Lương Tây Kinh cụp mi nhìn chằm chằm con chó hoang đang điên cuồng ăn thức ăn cho chó kia.

“Cháu biết rồi.” Anh lên tiếng, hỏi bác Tôn: “Đây chắc chắn là chó hoang?”

Bác Tôn gật đầu: “Đã hỏi rồi.”

Nhân viên bảo vệ từng đuổi con chó hoang này đi, thế nhưng đuổi đi rồi nó vẫn quay trở lại.

Chung quanh khu nhà tổ của nhà họ Lương đều là người không giàu thì quý, ngày thường cũng chẳng dễ ở chung, nhưng chỉ cần chó không chạy tới trêu chọc bọn họ, bọn họ cũng không đến mức đuổi tận giết tuyệt một con chó hoang.

Huống chi nhìn nó cũng không có tính công kích gì.

Hiểu rõ tình huống của chó hoang xong, Lương Tây Kinh đang chuẩn bị làm quen với nó thì con chó này ăn xong liền bỏ đi, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh.

Lương Tây Kinh thất bại, nhìn con chó lắc lư cái đuôi đi xa mới thu lại ánh mắt, anh dặn dò bác Tôn một số điều cần chú ý, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.



Ở lại nhà tổ đối với Lương Tây Kinh có một điểm không được thân thiện, đó là ngày hôm sau phải dậy sớm đến công ty.

Anh đã quen dậy sớm, nhưng đối với tình trạng tắc nghẽn đường xá ở Giang Thành thì lại hết cách.

Kẹt xe suốt dọc đường, trước chín giờ Lương Tây Kinh mới đến được công ty.

Lúc anh đến nơi, Thi Hảo đã giải quyết xong chuyện khẩn cấp trong tay.

Đi ngang qua vị trí làm việc của Thi Hảo, Thi Hảo cũng phát hiện ra, trao đổi ánh mắt với anh.

Mà sự tương tác của hai người hôm nay cũng chỉ có một cái liếc mắt này.

Việc đấu thầu bên Bình Thành thất bại, Lương Tây Kinh trở nên bận rộn hơn trước.

Thi Hảo cũng như thế.

Hai ngày sau, bọn họ ai nấy cũng bận đến mức quay cuồng.

Lương Tây Kinh bận rộn với các vụ mua bán khác.

Chờ xử lý xong thì lại đến cuối tuần.

Thứ Sáu tan tầm, Thi Hảo nhớ đến chuyện thứ Bảy cùng Lương Hanh đến viện phúc lợi, bèn kéo Ôn Khởi đi dạo trung tâm thương mại, mua cho các em trai em gái ở viện phúc lợi chút đồ ăn vặt và nhu yếu phẩm sinh hoạt.

Viện phúc lợi dưới Quỹ công ích của tập đoàn Lương thị không thiếu thứ gì, nhưng khó khăn lắm Thi Hảo mới có dịp đi thăm họ, muốn chuẩn bị cho các em ấy nhiều thứ.

Ôn Khởi cũng tự bỏ tiền túi ra mua không ít.

Mua xong rồi sắp xếp giao hàng, Thi Hảo mới chia tay Ôn Khởi, ai về nhà nấy.

Vừa về đến nhà, Thi Hảo đã nhận được ảnh chụp chó hoang do Lương Tây Kinh gửi tới.

Buổi tối anh về nhà tổ, vừa vặn lại đụng phải chó hoang.

Thi Hảo mở ra xem, buồn cười nói: [Anh đang bồi dưỡng tình cảm với chó à?]

Lương Tây Kinh: [Xem như vậy đi, ông cụ kêu người làm ổ cho nó ở ngoài sân, ngày nào đó anh bị ông cụ đuổi ra khỏi nhà, mong là nó cho anh một chỗ trú chân.]

Thi Hảo bất ngờ bị lời nói của Lương Tây Kinh chọc cười.

Cười một hồi lâu cô mới trả lời: [Chó không cho anh ở thì em có thể cho anh tá túc.]

Lương Tây Kinh: [Nói lời giữ lời nha?]

Thi Hảo nghẹn ngào: [Bây giờ em rút lời lại được không?]

Lương Tây Kinh: [Anh chụp màn hình rồi.]

Nhìn thấy mấy chữ này, Thi Hảo kinh ngạc không thôi.

Trong trí nhớ của cô, Lương Tây Kinh rất ít khi nói mấy câu kiểu này. Anh vẫn luôn lãnh đạm thờ ơ, mấy câu như chụp màn hình này khiến Thi Hảo cảm thấy anh vô cùng gần gũi.

Nghĩ vậy, cô hỏi: [Tổng giám đốc Lương.]

Lương Tây Kinh: [Hửm?]

Thi Hảo: [Gần đây hình như anh hơi trẻ ra đấy.]

Lương Tây Kinh: […Bộ trước kia anh già lắm à?]

Thi Hảo: [Trước kia đến cả Wechat anh cũng chẳng thèm dùng.]

Lương Tây Kinh bề bộn nhiều việc, anh luôn cảm thấy có chuyện gì cứ gọi điện thoại nói thẳng, còn Wechat rất chậm trễ.

Trong Wechat của anh, bạn tốt không đến mười người.

Lần đầu tiên biết số lượng bạn tốt trên Wechat của anh, Thi Hảo cảm thấy không thể tin nổi.

Một tổng giám đốc lớn như Lương Tây Kinh mà lại không dùng Wechat.

Lương Tây Kinh lạnh lùng nói với cô: “Có chuyện gì cứ trực tiếp gọi điện thoại.”

Anh không rảnh mà ngày nào cũng cầm điện thoại trả lời Wechat.

Thi Hảo lắp bắp gật đầu: “Được.”

Cô không dám có bất cứ ý kiến gì.

Nhìn sắc mặt vi diệu của cô, Lương Tây Kinh hỏi: “Không thích gọi điện thoại à?”

Ngoại trừ giờ làm việc hoặc là có công việc quan trọng, Thi Hảo thật đúng là không thích gọi điện thoại. So sánh mà nói, cô thích trò chuyện bằng tin nhắn hơn.

Lúc ấy Thi Hảo và Lương Tây Kinh vẫn chưa quen thân, cũng chưa phải bạn gái anh.

Cô vội lắc đầu: “Đâu có.”

Lương Tây Kinh nhìn cô một lúc lâu, ừ một tiếng, không hỏi nhiều nữa.

Mãi sau này, Thi Hảo mới nhận ra một chi tiết mà mình đã bỏ lỡ.

Đến cuối tuần, nếu Lương Tây Kinh muốn tìm cô, đa phần anh đều liên lạc với cô qua Wechat. Anh hay gửi cho cô tin nhắn thoại, nhưng có thể chuyển đổi sang văn tự. Đối với một người mới ra đời như Thi Hảo, như vậy không cần phải lúc nào cũng ở trong tình trạng lo lắng.

Đang nghĩ ngợi, di động lại rung lên

Lương Tây Kinh: [Bây giờ cảm thấy Wechat rất tiện lợi.]

Thi Hảo bật cười, khóe môi khẽ cong trêu chọc anh: [Tổng giám đốc Lương xem ra cũng bắt kịp trào lưu rồi.]

Lương Tây Kinh: [.]

Hai người lại tán gẫu thêm mấy câu, Lương Tây Kinh hỏi cô: [Ngày mai mấy giờ đi viện phúc lợi?]

Thi Hảo: [À, ông nội nói tám giờ đi, tài xế sẽ chờ em ở cửa tiểu khu.]

Lương Tây Kinh: [Được, vậy buổi tối tranh thủ nghỉ ngơi sớm đi.]

Thi Hảo: [Vâng.] .

||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||

Đặt điện thoại xuống, Thi Hảo vào phòng tắm tắm rửa.

Tắm rửa xong nằm lên giường, Thi Hảo bỗng dưng mất ngủ.

Thật ra cô rất buồn ngủ, mấy ngày nay công việc bận rộn, đến tan ca cũng phải xử lý chuyện công ty. Tối nay lúc cùng Ôn Khởi đi dạo siêu thị, cơ thể cô đã mệt mỏi rã rời.

Nhưng không hiểu sao cô lại trằn trọc khó ngủ.

Giãy dụa hồi lâu, Thi Hảo lại cầm điện thoại di động lên.

Liếc nhìn thời gian, đã một giờ sáng.

Thi Hảo thở dài, quyết định lướt vòng bạn bè để phân tán sự chú ý.

Vừa mở ra, cô nhìn thấy một tấm ảnh Tần Yến đăng năm phút trước.

Thi Hảo quan sát hồi lâu, nhận ra người trong ảnh là Tần Lâm.

Nhấn like xong, Thi Hảo tiếp tục lướt xuống.

Tin sau đó là một ca khúc do cú đêm Lý Thiến Vi chia sẻ. Thi Hảo cũng cho cô ấy một like.

Vừa nhấn like xong, Thi Hảo nhận được tin nhắn Tần Yến và Lý Thiến Vi gửi tới.

Tần Yến: [Thư ký Thi, sao cô cũng thức đêm?]

Lý Thiến Vi: [Thi Hảo, sao cô còn chưa ngủ? Mất ngủ à?]

Thi Hảo bị hai người chọc cười, trước tiên trả lời Tần Yến: [Sếp Tần, không phải anh cũng đang thức đêm sao?]

Tần Yến: [Đâu có giống nhau].

Thi Hảo bật cười, thản nhiên trả lời: [Tôi không ngủ được.]

Tần Yến: [Thì ra là thế. Thư ký Thi vẫn nên ngủ sớm đi, tránh cho có người lo lắng.]

Anh ấy biết đêm nay Lương Tây Kinh về nhà tổ, không ở cùng Thi Hảo.

Nếu không phải như thế, Tần Yến cũng sẽ không gửi tin nhắn cho Thi Hảo vào giờ này.

Thi Hảo cười: [Được, sếp Tần cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé.]

Tần Yến: [Không thành vấn đề.]

Trả lời Tần Yến xong, Thi Hảo lại tán gẫu với Lý Thiến Vi một hồi.

Cô mất ngủ, còn Lý Thiến Vi lại có thói quen thức khuya vào cuối tuần.

Đang trò chuyện, Thi Hảo bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.

Thi Hảo: [Thiến Vi, hình như cô sống ở hoa viên Tây Loan đúng không?]

Lý Thiến Vi kinh ngạc: [Cô vẫn còn nhớ à?]

Thi Hảo: [Có chút ấn tượng.]

Lý Thiến Vi: [Đúng vậy, sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?]

Mấy ngày trước, Thi Hảo và Ôn Khởi đã cùng người môi giới đến mấy tiểu khu gần công ty mà cô đã sàng lọc để xem thử.

Trong đó hài lòng nhất với hoa viên Tây Loan.

Nhà ở hoa viên Tây Loan tuy đã xây khá lâu, nhưng cũng chính bởi vì lâu nên tiểu khu xanh hóa rất tốt, khoảng cách giữa các tòa nhà cũng tương đối xa. Quan trọng hơn là, ban công ở đó vừa đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy cây cối xanh um tươi tốt, Thi Hảo rất thích.

Nếu như thật sự muốn mua nhà, dưới tình huống không có căn hộ chung cư tốt hơn, cô hẳn là sẽ cân nhắc đến hoa viên Tây Loan.

Chẳng qua mua nhà là chuyện lớn, Thi Hảo còn đang suy nghĩ.

Đối với Lý Thiến Vi, Thi Hảo không giấu diếm: [Gần đây tôi đang đi xem nhà, hoa viên Tây Loan cách công ty khá gần, đang cân nhắc.]

Lý Thiến Vi không hỏi nhiều, nhưng rất thấu hiểu: [Tiểu khu của chúng tôi cũng khá tốt. Cô đã đi xem qua chưa? Cuối tuần có muốn tới nhà tôi ngồi một lát không?]

Thi Hảo cười: [Cuối tuần cô không hẹn với bạn bè à?]

Lý Thiến Vi: [Nếu cô tới, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể hủy kèo.]

Thi Hảo: [Không cần, cuối tuần tôi có chút việc, xem ngày nào tan tầm có thời gian tôi lại tới đó nhé?]

Lý Thiến Vi: [Được.]

Nói xong, Thi Hảo cảm giác đôi mắt có chút mệt mỏi.

Cô nói với Lý Thiến Vi một tiếng rồi buông di động xuống, tiếp tục cố gắng đi vào giấc ngủ.

Cả thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi, không bao lâu sau, Thi Hảo rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi.



Sáng hôm sau, ánh nắng tươi sáng.

Thi Hảo rời giường lúc bảy giờ theo đồng hồ báo thức, trang điểm đơn giản xong, cô ăn một miếng bánh mì.

Vừa sửa soạn xong thì chuông điện thoại di động vang lên.

Khi nhìn thấy tên người gọi đến, cô hơi ngẩn người: “Alo?”

Thi Hảo thử thăm dò: “Tổng giám đốc Lương?”

Nghe thấy giọng nói của cô, Lương Tây Kinh hơi khựng lại: “Là tôi, thư ký Thi chuẩn bị xong chưa?”

Thi Hảo sững người một lát, kịp phản ứng: “Xong rồi.”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, nhìn về phía cửa tiểu khu quen thuộc, khẽ nói: “Đi ra đi, tôi và chủ tịch đã đến rồi.”

Thi Hảo hít sâu một hơi: “Được, tôi lập tức tới ngay.”

Cô không phải kẻ ngốc, Lương Tây Kinh gọi cuộc điện thoại này cô đương nhiên hiểu được anh và Lương Hanh đều muốn đi viện phúc lợi.

Ôm tâm trạng thấp thỏm bất an, Thi Hảo đi tới cửa.

Dừng trước cửa tiểu khu là chiếc xe thương vụ của Lương Hanh.

Cô chạy chậm lại gần, cửa sổ xe phía sau hạ xuống, là Lương Hanh.

“Thi Hảo, mau lên xe.” Lương Hanh cười ha hả nói, “Cháu ngồi phía sau đi.”

Thi Hảo liếc mắt nhìn, hàng đầu là tài xế và bác Tôn, cô khom lưng lên xe.

Lương Hanh ngồi hàng thứ hai, Lương Tây Kinh ngồi phía sau ông.

Ở giữa còn có chỗ trống, Thi Hảo cũng không có nhiều rối rắm, ngồi xuống song song với Lương Hanh.

Thắt dây an toàn xong, Lương Hanh hỏi cô: “Cháu ăn sáng chưa?”

Thi Hảo gật đầu: “Cháu ăn rồi ạ. Chủ tịch, mọi người đã ăn chưa ạ?”

Lương Hanh: “Cũng ăn hết rồi.”

Vừa dứt lời, bác Tôn quay đầu nhìn cô: “Thi Hảo, trong xe có đồ ăn vặt, lúc nào cháu đói bụng thì nói với bác một tiếng.”

Thi Hảo cố gắng làm cho vẻ mặt của mình tự nhiên, đáp lời: “Vâng ạ.”

Thi Hảo trò chuyện với Lương Hanh, toàn bộ quá trình Lương Tây Kinh đều giữ im lặng.

Cho đến khi Lương Hanh hỏi một câu: “Sao cháu không chào hỏi thư ký Thi?”

Lương Tây Kinh lúc này mới ngẩng đầu, liếc nhìn Thi Hảo.

Tầm mắt hai người chạm nhau, Thi Hảo nhanh chóng né tránh: “Tổng giám đốc Lương.”

Nhìn thái độ xa cách của cô, vẻ mặt Lương Tây Kinh hơi nghiêm lại: “Ừm.”

Anh dời ánh mắt đang nhìn Thi Hảo ra ngoài cửa sổ: “Thư ký Thi cứ tự nhiên, hôm nay không phải ngày làm việc.”

Nghe nói như thế, Thi Hảo hít sâu một hơi, gật đầu đáp lời.

Có điều cho dù là như vậy, trên đường đến viện phúc lợi, tinh thần Thi Hảo vẫn luôn căng thẳng không cách nào thả lỏng được.

Viện phúc lợi cách chỗ ở của Thi Hảo và nhà họ Lương cũng khá xa.

Ngồi xe hơn một tiếng, bọn họ cuối cùng cũng tới nơi.

Viện phúc lợi là nơi Thi Hảo quen thuộc, xuống xe nhìn thấy viện trưởng, nhìn thấy các em trai em gái nhỏ hơn mình rất nhiều, cô mới thoáng thả lỏng một chút.

Viện trưởng và Lương Hanh đến văn phòng, Lương Tây Kinh và tài xế phụ trách chuyển đồ đạc trong xe vào sân.

Muốn tới viện phúc lợi, Lương Hanh đương nhiên cũng đã cho người chuẩn bị không ít đồ mang tới.

Chuyển xong, mấy người Lương Hanh còn ở trong văn phòng chưa ra.

Thi Hảo cầm mấy chai nước khoáng lần lượt đưa cho hai người.

Tài xế nhận lấy, cười cười với cô: “Cảm ơn thư ký Thi.”

Thi Hảo: “Không có gì.”

Cô xê dịch sang một bên, đưa nước cho Lương Tây Kinh.

Lương Tây Kinh rũ mắt nhận lấy, tự nhiên vặn nắp chai rồi đưa lại cho cô.

“…”

Thi Hảo kinh ngạc vài giây: “Tổng giám đốc Lương, anh uống trước đi.”

Động tác Lương Tây Kinh khựng lại, phối hợp với cô nói: “Thư ký Thi không vặn được thì nhớ tìm chúng tôi.”

Anh nhấn mạnh bản thân và tài xế.

Thi Hảo: “… Được.”

Để tránh ở một mình với Lương Tây Kinh, Thi Hảo tùy tiện tìm cớ rồi cùng các bạn nhỏ đi chơi.

Nhìn bóng lưng cô rời đi, Lương Tây Kinh khẽ nhíu mày.

Một lúc lâu sau, mấy người Lương Hanh từ phòng làm việc trên lầu đi ra.

Nhìn Lương Tây Kinh đứng một mình dưới tàng cây, Lương Hanh hỏi, “Thi Hảo đâu?”

Lương Tây Kinh chỉ sang bên cạnh, “Ở bên trong.”

Lương Hanh đi vào trong, Thi Hảo đang ôm một cô bé kể chuyện cổ tích.

Giọng nói của Thi Hảo rất dễ nghe, dịu dàng uyển chuyển, nghe rất thoải mái.

Ánh nắng bên ngoài xuyên qua song cửa sổ chiếu vào phòng học, rơi vào trên người Thi Hảo, làm nổi bật lên vẻ mềm mại nhu hòa của cô.

Ánh mắt Lương Tây Kinh không thể khống chế dừng lại trên người cô một hồi lâu.

Nhận ra sự xuất hiện của bọn họ, Thi Hảo ngước mắt lên: “Chủ tịch.”

Lương Hanh ôn hòa cười cười, đến gần cô: “Cháu tiếp tục đi, đừng để ý đến bọn ông.”

Thi Hảo chần chờ gật đầu.

Lương Hanh và Lương Tây Kinh không nán lại phòng học lâu, bọn họ đi quanh bên này một vòng rồi lại đổi sang nơi khác.

Viện phúc lợi có nhiều chỗ cần tu sửa, Lương Hanh xem xét chung quanh một lát, bảo bác Tôn ghi nhớ.

Xem xong cũng gần đến giờ cơm trưa.

Mỗi lần đến viện phúc lợi, Lương Hanh đều ở lại đây ăn một bữa cơm với các bạn nhỏ. Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Thi Hảo theo sau bọn họ.

Gọi xong đồ ăn, Thi Hảo đang nghĩ xem có nên sang ngồi với các bạn nhỏ không, Lương Hanh đã gọi cô, “Thi Hảo.”

Thi Hảo quay đầu lại.

Lương Hanh vẫy vẫy tay với cô, “Nào, ngồi bên này.”

Thi Hảo dừng bước, hô hấp hơi trì trệ vài giây mới bình tĩnh đến gần, đi tới bên cạnh Lương Hanh ngồi xuống.

Đối diện Lương Hanh là Lương Tây Kinh.

Bữa cơm này là bữa cơm giày vò nhất với Thi Hảo gần đây.

Cô không chắc Lương Hanh có ý gì. Ông đã nhận ra chuyện giữa cô và Lương Tây Kinh chưa, hay là…ông căn bản không nghĩ đến phương diện đó.

Thi Hảo miên man suy nghĩ, ăn cơm cũng không yên lòng.

Ăn cơm xong, các bạn nhỏ đã tới giờ ngủ trưa.

Lương Hanh cũng có chút mệt mỏi, đoàn người chuẩn bị lên đường trở về.

Vẫn là chỗ ngồi lúc đến, nhưng Thi Hảo lại cảm thấy sống lưng rét lạnh, như ngồi trên đống lửa. Nhiều lần cô muốn mở miệng nói gì đó, lại sợ mình lộ tẩy.

Trong lúc do dự, màn hình di động của cô sáng lên, là Lương Tây Kinh gửi tin nhắn cho cô.

Lương Tây Kinh: [Bình tĩnh, ông ấy không biết.]

Thi Hảo ngẩn ra, mím môi ấn tắt màn hình, không trả lời.

Ba giờ chiều, xe dừng trước cửa tiểu khu của Thi Hảo.

Cô chào tạm biệt mấy người Lương Hanh rồi xuống xe về nhà.

Nhìn bóng lưng cô đi xa, Lương Hanh nói, “Đi thôi, chúng ta cũng về nhà.”

Thùng xe trước sau vẫn yên tĩnh.

Lương Tây Kinh không lên tiếng, Lương Hanh cũng duy trì sự trầm mặc của mình.

Cho đến khi trở lại nhà tổ, Lương Hanh quay đầu nhìn người cuối cùng xuống xe, “Theo ông đến phòng sách một lát.”

Lương Tây Kinh ngước mắt lên, chậm rãi đáp lời.

Đi theo Lương Hanh đến phòng sách, Lương Tây Kinh ung dung hỏi, “Chuyện gì vậy ạ?”

Lương Hanh liếc nhìn anh, dặn dò: “Tình huống bên viện phúc lợi cháu cũng thấy rồi đấy, chỗ nào cần tu sửa thì kêu người tu sửa, cháu nhớ giám sát chặt chẽ.” Ông nói, “Đừng để cho bọn nhỏ chịu khổ.”

Lương Tây Kinh sáng tỏ, ghi nhớ từng lời Lương Hanh nói.

Chờ anh nhớ xong, Lương Hanh khoát tay với anh, vẫn là cái vẻ ‘khó ở’ như trước, “Cháu đi nhanh đi, ông muốn nghỉ ngơi.”

Lương Tây Kinh: “……

Rời khỏi phòng sách của ông cụ, Lương Tây Kinh trở về phòng.

Trong điện thoại di động của anh nhận được vài tin nhắn Thi Hảo gửi tới.

Xem xong, Lương Tây Kinh gọi lại.

“Alo.” Thi Hảo nhanh chóng nhận máy, “…Chủ tịch đã biết rồi đúng không?”

Lương Tây Kinh an ủi cô, “Không đâu, em đừng lo lắng.”

Thi Hảo làm sao có thể không lo lắng, cô truy hỏi, “Sao hôm nay anh lại đến viện phúc lợi?”

Tuy nói trước đây Lương Tây Kinh cũng từng đi cùng bọn họ, nhưng hôm nay không hiểu sao Thi Hảo lại vô cùng lo lắng.

Vừa nãy về đến nhà cô cẩn thận ngẫm lại, có thể là bởi vì gần đây mình và Lương Tây Kinh tương tác hơi nhiều, lui tới quá thân thiết. Cũng có thể là cảm xúc trong lòng đang rối loạn, làm nhiều “chuyện xấu” nên lương tâm cứ cảm thấy cắn rứt.

Cô sợ lộ tẩy.

Lương Tây Kinh biết cô lo lắng, trả lời: “Buổi sáng sau khi ông cụ tỉnh lại huyết áp hơi cao.”

Anh nói với Thi Hảo, “Anh vốn định không cho ông cụ đi viện phúc lợi hôm nay, nhưng ông ấy bảo viện trưởng đã báo trước với các bạn nhỏ là ông ấy sẽ đến, ông ấy không thể để các bạn nhỏ thất vọng.”

Ông cụ kiên trì muốn đi xa như vậy, Lương Tây Kinh hết cách.

Tương tự, anh cũng không tài nào yên tâm với ông cụ, cho nên mới đi theo.

Việc anh đến viện phúc lợi không phải là sắp xếp của ông cụ.

Nghe vậy, Thi Hảo ngẩn ngơ, “Thật sự không phải chủ tịch gọi anh đi cùng sao?”

Lương Tây Kinh: “Không phải.”

Nháy mắt, Thi Hảo có hơi thả lỏng, “Vậy là tốt rồi.”

Nếu như Lương Hanh cố ý sắp xếp Lương Tây Kinh đi cùng bọn họ, cô thật sự không khỏi suy nghĩ nhiều. Cho dù thái độ của Lương Hanh đối với cô hôm nay và một số việc đã làm ở viện phúc lợi vẫn giống như thường ngày, cô vẫn sẽ lo lắng.

Lương Tây Kinh bất đắc dĩ, “Bây giờ em yên tâm rồi chứ?”

“…Một chút.” Thi Hảo thản nhiên nói, “Lương Tây Kinh.”

Lương Tây Kinh: “Hửm?”

Thi Hảo hít thở sâu, có rất nhiều điều muốn nói.

Nhưng trong nháy mắt này, cô lại không biết nên nói như thế nào.

Im lặng một lúc lâu, Thi Hảo thấp giọng nói: “Sau này chúng ta nên cố gắng chú ý một chút, ít nhất là trong ngày làm việc, không nên lén gặp nhau.”

Cô sợ Lương Hanh phát hiện, muốn duy trì tình huống như năm trước.

Năm nay cô và Lương Tây Kinh thật sự trắng trợn hơn so với bọn họ năm trước.

Nghe Thi Hảo nói như vậy, Lương Tây Kinh cũng không tức giận.

Anh biết mối quan tâm của cô.

Anh khẽ chớp mắt, giọng nói trầm xuống, “Được.”

Cúp điện thoại, Thi Hảo xoa xoa huyệt thái dương đang giật giật.

Trái tim treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng có thể thả về chỗ cũ.

Bỗng dưng, điện thoại di động lại rung lên.

Cơ thể cô bỗng chốc cứng đờ, có chút không dám nhìn xem là tin nhắn của ai.

Chờ Thi Hảo ổn định lại cảm xúc mới phát hiện là Dương Văn Tuấn. Anh ấy hỏi Thi Hảo ngày mai có rảnh không, cùng nhau ăn một bữa cơm.

Đoạn thời gian trước sau khi từ Bình Thành trở về, Dương Văn Tuấn vẫn luôn bận rộn.

Chuyện Thi Hảo muốn mời anh ấy ăn bữa cơm kia đương nhiên cũng phải gác lại.

Nhìn tin nhắn Dương Văn Tuấn gửi tới, Thi Hảo cũng muốn sớm trả nợ cho nhẹ lòng, bèn trả lời anh ấy: [Có, ngày mai gặp.]

<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->