Gợn Sóng Không Tên

Chương 35: Người đàn ông bị bạn gái bỏ rơi



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 35: Người đàn ông bị bạn gái bỏ rơi

Tất nhiên là cô sẽ không nghĩ.

Thi Hảo ửng đỏ hai má lườm Lương Tây Kinh một cái rồi xoay người đi ra ngoài, “Không nói với anh nữa.”

Lương Tây Kinh không ngăn cản cô, trong phòng còn có một bóng đèn, đêm nay anh cũng không muốn làm gì Thi Hảo. <!-- Quảng cáo 1 -->

Anh đi theo Thi Hảo đến phòng khách, nhìn cô vào phòng lấy áo ngủ, lại chui vào phòng tắm. <!-- Quảng cáo 1 -->

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào, Lương Tây Kinh ngồi trên sô pha lắng nghe, cơ thể có chút khô nóng.

Anh ít khi hút thuốc, nhưng lúc này anh lại cảm thấy mình cần một điếu thuốc để phân tán lực chú ý. Đáng tiếc là buổi tối đi quán bar vội vàng, Lương Tây Kinh không mang theo thuốc lá.

Thi Hảo tắm rửa xong đi ra, Lương Tây Kinh không còn ở trong phòng khách.

Cô đi ra ban công, thấy người đưa lưng về phía cô đang xem điện thoại di động.

Thi Hảo nhướng mày đến gần, “Anh đứng đây làm gì?”

Lương Tây Kinh quay đầu lại, đôi mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, ngắm nhìn khuôn mặt to bằng bàn tay trắng nõn thanh tú rồi cuối cùng dừng lại ở xương quai xanh tinh xảo của cô. Thi Hảo trời sinh có nước da trắng lạnh, chiếc váy hai dây màu đen cô mặc đêm nay càng tôn lên làn da trắng mịn nõn nà của cô, khiến cho người ta không dời mắt được.

Lương Tây Kinh bình tĩnh nhìn một lát, đưa tay về phía cô, “Em cố ý?”

“…” Thi Hảo đưa tay ra, hơi lúng túng, “Em lấy bừa thôi.”

Cô nhìn Lương Tây Kinh, “Phòng tắm em thu dọn xong rồi, anh đi tắm qua nhé?”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, nhưng không nhúc nhích.

Giằng co một hồi, Thi Hảo đẩy tay anh ra” “Chờ anh tắm rửa rồi lại ôm.”

Không phải cô thích sạch sẽ, nhưng lúc nãy Lương Tây Kinh có đến quán bar. Tuy rằng mùi rượu trên người anh đa phần là do cô cọ xát, thế nhưng Thi Hảo đã tắm rửa xong vẫn có chút ghét bỏ.

Nghe nói như thế, Lương Tây Kinh siết chặt cơ bắp.

Anh nhìn chằm chằm Thi Hảo với ánh mắt sâu thẳm, không khách sáo với cô nữa mà kéo cô về phía mình.

“A..” Thi Hảo bất ngờ va vào lồng ngực anh, bèn la lên, “Lương Tây Kinh!”

Cảm nhận được sự mềm mại trong lòng, Lương Tây Kinh đáp, “Làm sao?”

“Biết rõ còn hỏi.” Thi Hảo nằm trong lòng anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh và mọi thứ thuộc về anh, “Anh vẫn chưa buồn ngủ à?”

Cũng đã muộn rồi.

Lương Tây Kinh cụp mắt, thân mật cọ cọ vành tai cô, “Ôm hai phút rồi anh đi.”

Thi Hảo ồ một tiếng, miễn cưỡng đồng ý, “Được rồi.”

Hai phút sau, Lương Tây Kinh buông Thi Hảo ra, cầm quần áo cô tìm được từ trong phòng bước vào phòng tắm.

Chờ Lương Tây Kinh từ phòng tắm đi ra, Thi Hảo đã trở về phòng ngủ.

Anh nhìn cửa phòng đóng chặt, lông mày khẽ nhếch lên, cầm di động trên bàn trà gửi tin nhắn cho cô: [Ngủ rồi?]

Thi Hảo: [Đang lim dim!]

Lương Tây Kinh mỉm cười: [Ngủ ngon.]

Thi Hảo nằm trong chăn lẳng lặng cong cong khóe môi: [Ngủ ngon.]

Đặt điện thoại xuống, Thi Hảo nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Lương Tây Kinh có chút nghẹn ngào nằm trên sô pha, vị trí ngủ mặc dù không được tốt lắm, nhưng không hiểu sao anh cũng nhanh chóng ngủ say.

Sau đó anh nghĩ, có thể là trong căn nhà này có người anh muốn bảo vệ, anh có thể cảm nhận được khoảng cách giữa bọn họ và sự tồn tại của cô, cho nên mới dễ dàng tĩnh tâm lại.



Sáng hôm sau, khi Thi Hảo và Ôn Khỉ thức dậy, Lương Tây Kinh đã rời đi.

Thi Hảo thấy tin nhắn anh để lại cho mình trên Wechat, dặn cô lúc nào tỉnh thì báo anh biết.

Ôn Khởi ở bên cạnh duỗi lưng, bình luận, “Tổng giám đốc Lương cũng rất có chừng mực.”

Thi Hảo liếc nhìn cô ấy, “Tớ sẽ nói cho anh ấy biết là cậu khen anh ấy.”

Ôn Khởi buồn cười, “Anh ấy chắc cũng không thiếu lời khen của tớ đâu.” <!-- Quảng cáo 1 -->

“Đâu có giống.” Thi Hảo nói.

Hai người nhìn nhau cười.

Lại nằm ườn trên giường thêm một lúc, hai người mới chậm chạp bò dậy.

Không cần đi làm nên Thi Hảo hẹn ăn cơm với Dương Văn Tuấn cũng vào buổi tối, hai cô còn có thể lề mề ở nhà rất lâu.

Ăn cơm trưa sớm, hai người lười ra ngoài, bèn nằm trên sô pha xem chương trình giải trí.

Ôn Khởi xem rất chăm chú, còn Thi Hảo thỉnh thoảng lại tán gẫu với Lương Tây Kinh.

Buổi sáng anh trở về nhà tổ, lúc này đang chơi golf với Hứa Thực.

Thấy ảnh anh gửi tới, Thi Hảo hỏi: [Nóng không?]

Lương Tây Kinh: [Nóng.]

Thi Hảo: [Đừng để rám nắng đấy.]

Lương Tây Kinh: [?]

Thi Hảo: [Anh phải trắng một chút nhìn mới trẻ.]

Lương Tây Kinh: […]

Biết Thi Hảo nhắc khéo chuyện anh lớn tuổi, Lương Tây Kinh khẽ ngước mắt, âm thầm ghi nhớ ‘mối thù’ này.

Trò chuyện bâng quơ một lúc, Hứa Thực từ bên ngoài đi vào, “Mệt chết đi được.”

Anh ấy tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Lương Tây Kinh, bưng đồ uống trên bàn lên uống hơn phân nửa, “Không đánh à?”

Anh ấy hỏi Lương Tây Kinh.

Lương Tây Kinh nhướng mí mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói, “Chút nữa.”

Hứa Thực nhìn chiếc di động anh đang cầm trên tay, nghẹn ngào cả một đêm cuối cùng không nhịn được nữa, “Cậu và thư ký Thi ở bên nhau từ lúc nào?”

Anh ấy quả thật không biết gì cả.

Tối hôm qua nếu không phải bởi vì quán bar quá ồn ào, Lương Tây Kinh lại muốn trông chừng hai người phụ nữ uống say kia, anh ấy đã sớm ép hỏi ngay tại hiện trường.

Lương Tây Kinh liếc nhìn anh ấy, thuận miệng nói, “Quên rồi.”

“Cái gì?” Hứa Thực không thể tin trừng mắt nhìn anh, “Chuyện này cũng có thể quên?”

Không đợi Lương Tây Kinh mở miệng, Hứa Thực phẫn nộ nói, “Không phải cậu chỉ chơi đùa với thư ký Thi đấy chứ?”

“…”

Có đôi khi, Lương Tây Kinh thật sự bội phục tư duy phát tán của Hứa Thực.

Im lặng chốc lát, Lương Tây Kinh hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Hứa Thực nhìn anh vài giây, do dự nói, “Không giống.”

Nếu Lương Tây Kinh thật sự muốn tìm người chơi đùa, anh sẽ không đi tìm người bên cạnh, lại càng không tìm Thi Hảo.

Huống hồ từ bé đến lớn thái độ của anh đối với tình cảm cũng không phải kiểu lỗ mãng, anh trước nay vẫn rất thận trọng và cẩn thận. Nếu không phải thật sự thích Thi Hảo, anh sẽ không làm như vậy.

Nghe Hứa Thực trả lời, Lương Tây Kinh ném cho anh ấy một ánh mắt xem như có đầu óc.

Phản ứng lại ý của anh, Hứa Thực nghiến răng, “Cho nên cậu quên là thật hay giả?”

Lương Tây Kinh: “Năm ngoái.”

Hứa Thực: “…”

Anh ấy kinh ngạc nói, “Lâu vậy rồi sao?”

Lương Tây Kinh tỏ vẻ thờ ơ, “Bất ngờ lắm à?”

Hứa Thực đúng là có hơi bất ngờ, nhưng anh ấy không dám nói ra.

Anh ấy vốn định hỏi Lương Tây Kinh thích điểm gì ở Thi Hảo, nhưng nghĩ lại câu hỏi này hình như không có ý nghĩa gì.

Trầm mặc một lúc lâu, anh ấy bỗng nhiên nhớ tới tin đồn thời gian trước, “Ông cụ biết không?”

Lương Tây Kinh hơi khựng lại, “Không biết là Thi Hảo.”

Hứa Thực gật gật đầu, muốn hỏi ông cụ có chấp nhận Thi Hảo không, nhưng lại cảm thấy hai người họ hẳn là vẫn chưa tới bước kia.

Suy nghĩ một lúc, Hứa Thực không hỏi nhiều nữa.

Hai người đang trò chuyện, cách đó không xa có người quen Lương Tây Kinh bước tới, “Tổng giám đốc Lương, thật trùng hợp.”

Lương Tây Kinh đứng dậy, bắt tay với đối phương, “Sếp Lưu.”

Sếp Lưu cười cười, chỉ sang bên cạnh, “Sếp Ngụy, gặp qua chưa?”

Lương Tây Kinh nhìn Ngụy Nguyệt Đình, khẽ gật đầu: “Từng gặp qua.”

Ngụy Nguyệt Đình khẽ cười, ánh mắt nhìn Lương Tây Kinh tràn đầy khen ngợi: “Tổng giám đốc Lương đánh rất khá.”

Lương Tây Kinh vừa đến sân bóng, Ngụy Nguyệt Đình đã nhìn thấy anh. Có điều bên chỗ bọn họ đang nói chuyện, cô ấy cũng không thể đột ngột lại đây chào hỏi anh.

Cô ấy đứng từ xa nhìn Lương Tây Kinh và Hứa Thực đánh mấy ván bóng, không khỏi bị anh hấp dẫn.

Lúc trước Ngụy Nguyệt Đình từng nghe người ta nói qua, Lương Tây Kinh không chỉ đơn thuần có năng lực làm việc mà thủ đoạn còn cao siêu, với những chuyện khác anh cũng vô cùng toàn năng.

Trước khi gặp Lương Tây Kinh, Ngụy Nguyệt Đình cảm thấy những người đó khoa trương. Lúc chân chính gặp được cô ấy mới biết Lương Tây Kinh tài giỏi là hàng thật giá thật.

Nghĩ đến dáng vẻ vung gậy tiêu sái của anh vừa rồi, trái tim Ngụy Nguyệt Đình bỗng đập rộn ràng.

Nghe Ngụy Nguyệt Đình khen mình, vẻ mặt Lương Tây Kinh không thay đổi nhiều, anh khẽ gật đầu, không lên tiếng.

Hứa Thực nhìn trái nhìn phải, chào hỏi, “Sếp Lưu, sếp Ngụy, ngồi đi.”

Hai người ngồi xuống, đề tài trò chuyện chuyển từ đánh bóng sang làm ăn.

Đang trò chuyện, Ngụy Nguyệt Đình nói với Lương Tây Kinh: “Thứ tư có bữa tiệc, không biết tổng giám đốc Lương có rảnh không?”

Lương Tây Kinh nhìn cô ấy.

Ngụy Nguyệt Đình nói, “Là bên xét duyệt y tế.”

Lương Tây Kinh có chút bất ngờ, nhưng không vội đồng ý với Ngụy Nguyệt Đình: “Để tôi xem lịch trình tuần sau đã.”

Nghe vậy, Ngụy Nguyệt Đình cười cười: “Đương nhiên, tổng giám đốc Lương nói với tôi trước một ngày là được, tôi sẽ sắp xếp.”

Lương Tây Kinh: “Cảm ơn.”

“…”

Mấy người đang trò chuyện, Lương Tây Kinh lơ đãng quay đầu, nhìn bầu trời bên ngoài đã tối.

Vừa hay Hứa Thực đề nghị đánh tiếp, bốn người cứ thế bắt đầu trận đấu.

Hứa Thực so chiêu với Sếp Lưu trước.

Lương Tây Kinh ở bên cạnh nhìn, thuận tiện hỏi thăm tình huống bên phía Thi Hảo. Sắp năm giờ, anh không biết cô đã đến nơi hẹn chưa.

Nhìn dáng vẻ chăm chú cầm điện thoại của anh, Ngụy Nguyệt Đình quan sát Lương Tây Kinh một lát, mím môi hỏi: “Hôm nay tổng giám đốc Lương không dẫn theo bạn gái à?”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, cũng không nói là Thi Hảo không thích đến sân bóng.

Ngụy Nguyệt Đình nhìn thái độ lạnh lùng của anh, trong lòng đã có cân nhắc.

Cô ấy rất có chừng mực, không hỏi thăm việc riêng của Lương Tây Kinh nữa.

Lương Tây Kinh cũng không chủ động nói chuyện với cô ấy.

Anh gửi tin nhắn cho Thi Hảo, đợi một lát mới thấy cô trả lời bằng một tấm ảnh.

Lương Tây Kinh mở ra xem, giương mắt: [Sao còn phải trang điểm?]

Thi Hảo: [Cũng không thể để mặt mộc đi chứ?]

Lương Tây Kinh: [Sao lại không thể?]

Nhìn thấy tin nhắn của Lương Tây Kinh, cách màn hình Thi Hảo cũng có thể cảm nhận được sự hờn dỗi của anh.

Cô buồn cười, nhắc nhở anh: [Tổng giám đốc Lương, cuối tuần mà anh vẫn muốn quản nhân viên có trang điểm hay không hả? Anh hơi quá đáng rồi đấy.]

Lương Tây Kinh: [Hôm nay em không phải nhân viên của anh, anh cũng không phải cấp trên của em.]

Thi Hảo cố ý nói: [Vậy hôm nay thân phận của anh là gì?]

Lương Tây Kinh: [Người đàn ông bị bạn gái vứt bỏ.]

Thi Hảo: […Em nào có vứt bỏ anh, em chỉ đi ăn một bữa cơm thôi mà!]

Lương Tây Kinh: [Định ăn bao lâu?]

Thi Hảo: [Cũng chưa biết.]

Lương Tây Kinh: [?]

Điện thoại di động rung lên liên tục, làm chậm trễ tiến độ trang điểm của Thi Hảo.

Để phòng ngừa Lương Tây Kinh hỏi không ngừng, Thi Hảo trực tiếp trả lời anh bằng tin nhắn thoại: “Đừng hỏi thăm nữa tổng giám đốc Lương, em ăn xong sẽ báo cho anh biết, được chưa?”

Lương Tây Kinh: [Đừng ăn lâu quá.]

Thi Hảo: […Em sẽ cố gắng.]

Trả lời tin nhắn này xong, Thi Hảo không để ý đến Lương Tây Kinh nữa.

Trang điểm xong, cô lại thay quần áo, lúc này mới cùng Ôn Khởi ra ngoài.

Cô đi đến chỗ hẹn, Ôn Khởi về nhà.



Nhà hàng là Dương Văn Tuấn chọn, một nhà hàng Nhật Bản rất nổi tiếng với bình quân đầu người khoảng ba nghìn.

Nói thật, khi nhìn thấy địa chỉ nhà hàng Dương Văn Tuấn gửi tới, Thi Hảo có hơi nhức nhối.

Cũng may tiền lương hiện tại của cô khá tốt, có thể thoải mái một chút.

Lúc Thi Hảo đến, Dương Văn Tuấn đã có mặt.

Thấy Thi Hảo xuất hiện, trong mắt Dương Văn Tuấn thoáng qua chút kinh hỉ.

Thi Hảo không cố ý ăn diện, quần áo trên người chỉ là kiểu bình thường hay mặc đi hẹn hò, lớp trang điểm cũng như hằng ngày.

Nhưng cô có vốn liếng sẵn, chỉ cần trang điểm sơ là đã đủ thanh thuần lại xinh đẹp. Huống hồ Thi Hảo còn có ưu thế về vóc dáng, cho dù ăn mặc bình thường cũng có thể làm cho hai mắt người ta tỏa sáng.

Đối diện với tầm mắt Dương Văn Tuấn, Thi Hảo nở một nụ cười thản nhiên, “Đàn anh Dương, chờ lâu chưa?”

Dương Văn Tuấn ra hiệu bảo cô ngồi xuống, cất giọng ôn hòa: “Tôi cũng chỉ đến sớm hơn em năm phút.”

Thi Hảo gật đầu ngồi xuống.

Dương Văn Tuấn đưa thực đơn cho cô, “Xem thử muốn ăn gì?”

Thi Hảo nói được.

Gọi món xong, Dương Văn Tuấn hỏi thăm tình hình gần đây của cô.

Hai người tự nhiên trò chuyện, bầu không khí cũng khá là thoải mái.

Trò chuyện một lát, đề tài chuyển tới chuyên ngành của Thi Hảo.

Dương Văn Tuấn nhớ Thi Hảo có hai văn bằng đại học, ngoại trừ chuyên ngành văn thư ra cô còn học thêm chuyên ngành quảng cáo.

Nhắc tới chuyên ngành và thành tích đại học của cô, Dương Văn Tuấn thuận miệng hỏi, “Sau khi tốt nghiệp em làm thư ký ở tập đoàn Lương thị luôn sao?”

Thi Hảo lắc đầu, “Không phải, làm trợ lý trước.”

Dương Văn Tuấn gật đầu, “Làm thư ký cảm giác thế nào?”

“Cũng khá ổn.” Thi Hảo nhàn nhạt nói, “Cấp trên của tôi cũng rất tốt.”

Về công về tư, đối với Thi Hảo Lương Tây Kinh không có chỗ nào đáng chê.

Dương Văn Tuấn: “Vậy là tốt rồi.”

Cuối cùng, anh ấy lại hỏi, “Thi Hảo.”

Thi Hảo giương mắt, “Sao?”

Dương Văn Tuấn suy nghĩ một lát, uyển chuyển nói, “Nếu như không làm thư ký nữa, em có muốn làm gì khác không?”

Thi Hảo sửng sốt, không nghĩ tới anh ấy sẽ hỏi vấn đề này.

Cô trầm mặc một lúc lâu, hỏi ngược lại, “Sao anh lại đột nhiên hỏi cái này?”

“Kỳ thật cũng không phải đột nhiên.” Dương Văn Tuấn ăn ngay nói thật, “Tôi cảm thấy mục tiêu của em không chỉ là một thư ký ưu tú.”

Thi Hảo thoáng khựng lại, “Cũng chưa chắc.”

Dương Văn Tuấn nhướng mày, “Vẫn muốn làm thư ký?”

Thi Hảo không lên tiếng.

Nếu như làm thư ký của Lương Tây Kinh, vậy cô có thể làm mãi.

Có điều Dương Văn Tuấn cũng nói rất đúng, Thi Hảo có phương hướng mục tiêu khác.

Sở thích của cô rất rộng, bởi vì cơ hội học tập khó có được nên lúc được đi học cô đã học hết những gì có thể. Lúc học đại học, bởi vì thích chuyên ngành quảng cáo, sang năm hai đại học cô đã đăng ký học song song hai chuyên ngành.

Ban đầu Thi Hảo đến tập đoàn Lương thị thực tập cũng là bộ phận thị trường.

Về sau nữa, Lương Hanh hỏi cô có muốn cạnh tranh vị trí trợ lý của Lương Tây Kinh không, chuyên ngành của cô vừa vặn đúng chỗ, nên đương nhiên Thi Hảo cũng muốn cạnh tranh. Từ trợ lý lên tới thư ký đến nay, cô chưa từng xin đổi cương vị.

Chỉ là không xin đổi không có nghĩa là không nghĩ tới.

Điều khiến Thi Hảo bất ngờ chính là, Dương Văn Tuấn là người đầu tiên hỏi cô kế hoạch nghề nghiệp.

“Thi Hảo?” Nhìn cô rơi vào trầm tư, Dương Văn Tuấn gọi tên cô.

Thi Hảo hoàn hồn, nhìn thẳng vào tầm mắt anh ấy, không giấu diếm: “Bây giờ vẫn chưa xác định.”

Dương Văn Tuấn hiểu.

Anh ấy cười cười, nâng ly với Thi Hảo, “Vậy chờ em xác định rồi nói tiếp.”

Thi Hảo: “…Vâng.”

Ăn được kha khá, Thi Hảo kiếm cớ đi toilet, thuận tiện thanh toán hóa đơn.

Dương Văn Tuấn hết cách, dở khóc dở cười hỏi, “Sao em lại giành thanh toán?” <!-- Quảng cáo 1 -->

Thi Hảo: “Đã nói tôi mời khách rồi mà.”

Dương Văn Tuấn nhìn cô như vậy, thật sự cũng hết cách.

“Vậy lần sau đến lượt tôi.”

Đi ra khỏi nhà hàng, Dương Văn Tuấn nhớ tới chuyện đấu thầu ở Bình Thành.

Lần trước khi nói chuyện phiếm với Thi Hảo, anh ấy đã biết cô và Lương Tây Kinh đi công tác là vì dự án khu nghỉ dưỡng.

Thời gian trước Dương Văn Tuấn quá bận rộn, cũng không biết kết quả thế nào.

Thi Hảo nói với anh ấy, “Công ty chúng tôi đấu thầu thất bại rồi.”

Dương Văn Tuấn kinh ngạc, “Sao có thể?”

Kỳ thật anh ấy biết có bao nhiêu công ty tham gia đấu thầu, mà trong số đó anh ấy coi trọng nhất là tập đoàn Lương thị.

Thi Hảo lắc đầu, “Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lắm, chắc là phương án đấu thầu của chúng tôi chưa đủ tốt.”

Nhắc tới chuyện này, Thi Hảo hỏi, “Dự án khu nghỉ dưỡng là anh phụ trách thiết kế sao?”

Lúc trước cô có nghe Tần Yến và Lương Tây Kinh trò chuyện qua.

Dương Văn Tuấn: “Không phải.”

Anh ấy không giấu Thi Hảo, “Dự án kia có chút khó giải quyết, trong tay tôi lại đang mắc khá nhiều dự án, không bớt thời gian được.”

Thi Hảo hiểu ra.

Hai người đứng ở ven đường hàn huyên mấy câu, thấy thời gian đã khá trễ, Dương Văn Tuấn hỏi, “Đi thôi, tôi đưa em về.”

Thi Hảo sửng sốt, lắc đầu từ chối: “Không cần đâu.”

Dương Văn Tuấn cố gắng thuyết phục cô: “Muộn thế này em ——”

Anh ấy còn chưa nói xong, Thi Hảo đã mở miệng trước, cô chỉ vào chiếc xe màu đen đỗ bên kia đường, có chút ngượng ngùng nói, “Bạn trai tôi đang ở trong xe chờ tôi.”

<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->