Gợn Sóng Không Tên

Chương 42: Đi ăn với anh một bữa cơm nhé



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 42: Đi ăn với anh bữa cơm nhé?

Lương Tây Kinh không phải kiểu người chia tay với bạn gái xong thì hy vọng cô ấy sống không hạnh phúc.

Ngược lại, anh rất mong Thi Hảo có thể vui vẻ.

Chỉ là khi nhìn thấy mấy bức ảnh này, trái tim anh giống như bị uất nghẹn, lên không được mà xuống cũng không xong. <!-- Quảng cáo 1 -->

Chia tay anh và rời khỏi công ty khiến cho cô hào hứng thế sao? <!-- Quảng cáo 1 -->



“Hắt xì…” Từ bờ biển quay về khách sạn, Thi Hảo đăng ảnh lên vòng bạn bè xong định nằm trên sô pha một lát rồi đi tắm rửa, bỗng dưng hắt xì một cái.

Ôn Khởi đang tẩy trang bớt chút thời gian quay sang nhìn cô: “Bị cảm rồi à?”

Thi Hảo xoa xoa mũi, cau mày nói: “Không phải đâu.”

Cô lười biếng nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Chắc là ai đó đang mắng tớ.”

Ôn Khởi: “…”

Cô ấy lườm cô, nhịn không được nói: “Tớ thấy ai dám mới lạ.”

Thi Hảo nghiêng người cong khóe môi: “Chắc chắn là có người dám đấy.”

Hai người nói nhảm một hồi, Ôn Khởi nhìn vẻ mặt thoải mái của cô, thấp giọng nói: “Tâm trạng đỡ hơn tí nào chưa?”

“…Ừm.” Thi Hảo thoáng khựng lại, ngước mắt nhìn cô ấy: “Mọi người nói quả nhiên không sai.”

Ôn Khởi: “Nói gì?”

Thi Hảo: “Cảnh đẹp món ngon có thể khiến người ta quên đi muộn phiền.”

Ôn Khởi liếc nhìn cô, chua chát nói: “Lẽ nào chị em không thể?”

Thi Hảo rướn môi, dỗ ngọt cô ấy: “Chị em còn quan trọng hơn hai thứ ấy.”

Không hề bất ngờ, Ôn Khởi vô cùng vui vẻ khi nghe cô dỗ ngọt.

Cô ấy tự mình thỏa mãn một lúc: “Vậy cậu chờ đó một lát đi, tớ đi tắm đã.”

Thi Hảo “ừm” một tiếng, khoát tay với cô ấy: “Cậu đi nhanh đi.”

Ôn Khởi vào phòng rồi bước vào phòng tắm, cả căn phòng bỗng yên tĩnh trở lại.

Thi Hảo nhìn di động, mấy bức ảnh vừa đăng lên vòng bạn bè có không ít bạn bè đồng nghiệp nhấn like và bình luận. Trong số đó Thi Hảo còn nhìn thấy like và bình luận của Tần Yến.

Anh ấy hỏi cô đi chơi ở đâu.

Thi Hảo sửng sốt, không biết nên trả lời anh ấy thế nào, cũng không chắc là anh ấy chỉ tùy tiện hỏi hay là… hỏi giùm Lương Tây Kinh.

Khi cái tên Lương Tây Kinh bật ra trong đầu, Thi Hảo lập tức gạt bỏ suy nghĩ này.

Sẽ không đâu.

Lương Tây Kinh sẽ không làm chuyện này, anh không phải kiểu người ‘dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng’, không chịu buông xuống. Càng không có chuyện kêu Tần Yến đến nói gần nói xa.

Nghĩ vậy, Thi Hảo cảm giác bản thân đã thả lỏng đôi chút, lại giống như không phải.

Cô rất khó hình dung được tâm trạng của mình lúc này.

Đột nhiên, di động của Thi Hảo rung lên, là tin nhắn của Lý Thiến Vi gửi tới: [Thi Hảo!! Sao cô sung sướng quá vậy, huhuhu, làm tôi cũng muốn đi chơi theo.]

Thi Hảo cong môi, mời cô ấy: [Kỳ nghỉ phép cô vẫn chưa sử dụng mà đúng không? Hay xin nghỉ qua đây chơi đi?]

Lý Thiến Vi: [Tôi cũng định thế, nhưng cô không biết gần đây công ty bận đến sứt đầu mẻ trán thế nào đâu.]

Thi Hảo sửng sốt: [Thời điểm này thì bận gì?]

Theo sự hiểu biết của Thi Hảo với công ty, thời điểm này dù có bận rộn thì bên phòng trợ lý tổng giám đốc cũng không bận đến thế.

Bên phòng trợ lý tổng giám đốc thường bận vào đầu năm cuối năm, hoặc là mấy lúc chạy dự án lớn sẽ bận hơn một chút.

Lý Thiến Vi: [Tổng giám đốc Lương gần đây phát điên rồi.]

Thi Hảo: [Cái gì?]

Lý Thiến Vi kể hết cho cô nghe: [Tôi cũng không biết anh ấy bị gì. Có thể là anh ấy đang gặp thất bại ở đâu chăng? Cũng có thể là không giành được dự án ở Bình Thành lần trước, anh ấy quyết định phục thù giành lại mấy dự án về cho công ty, làm chúng tôi bận rộn đến mức hy sinh cả thời gian nghỉ trưa, hoàn toàn không dám xin nghỉ phép.]

Nhìn thấy tin nhắn của Lý Thiến Vi, Thi Hảo sửng sốt giây lát mới trả lời: [Thì ra là vậy.]

Lý Thiến Vi: [Đúng đó. Nhưng chúng tôi dù bận cũng không bận bằng anh ấy. Anh ấy bây giờ hơi giống với đoạn thời gian mới chuyển công ty, tiếp nhận tập đoàn. Có ngày nọ hơn bảy giờ tôi đến công ty còn gặp anh ấy.]

Thi Hảo rũ mắt: [Gần đây anh ấy ở lại công ty luôn à?]

Lý Thiến Vi: [Nghe trợ lý Dương nói vậy, còn cụ thể thế nào tôi cũng không rõ.]

Không đợi Thi Hảo trả lời, Lý Thiến Vi tiếp tục kể khổ: [Còn nữa, sau khi cô đi chúng tôi còn thiếu đi một người chia sẻ công việc, hu hu hu.]

Thi Hảo: […Thư ký mới vẫn chưa nhận việc sao?]

Lý Thiến Vi: [? Có tuyển thư ký mới đâu.]

Thi Hảo: [Vẫn chưa tuyển được sao?]

Lý Thiến Vi: [Không phải. Là tổng giám đốc Lương không tuyển.]

Hô hấp của Thi Hảo hơi ngưng trệ, không nhịn được hỏi: [Không tuyển là ý gì?]

Lý Thiến Vi: [Cụ thể tôi cũng không rõ. Chỉ nghe kể là lúc trợ lý Dương hỏi tổng giám đốc Lương vị trí thư ký đang để trống nên tuyển thẳng trong nội bộ công ty hay là tuyển người mới. Tổng giám đốc Lương nói là khoan hãy tuyển.]

Nói đến đây, Lý Thiến Vi cảm khái: [Thi Hảo, sau khi cô đi tôi cứ cảm thấy bên cạnh trống trải, nhớ cô quá.]

Thi Hảo cười khổ, gõ chữ trả lời: [Tôi cũng nhớ mọi người.]

Lý Thiến Vi: [Vậy lúc nào cô rảnh thì đến thăm chúng tôi nha. Đã tìm được việc mới chưa?]

Thi Hảo: [Lúc nào về tôi sẽ mang quà cho mọi người. Còn chuyện tìm việc thì ít hôm nữa lại suy nghĩ.]

Lý Thiến Vi: [Cũng đúng. Vậy cô đi chơi vui vẻ nhé, tuần trước tôi không ngủ đủ giấc, có hơi buồn ngủ rồi.]

Thi Hảo: [Được. Cô ngủ đi. Ngủ ngon.]

Lý Thiến Vi: [Ngủ ngon~]

Kết thúc cuộc trò chuyện với Lý Thiến Vi, Thi Hảo ngây ngốc nhìn điện thoại nửa phút.

Cô nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được tìm đến avatar quen thuộc kia, nhấp vào.

Cuộc đối thoại của hai người dừng lại ở đoạn Lương Tây Kinh vẫn còn ở bên Đức và nói muốn dẫn cô qua đó chơi, cô trả lời là đến lúc đó hẵng nói, sau đó Lương Tây Kinh nói được.

Nhìn thấy hai câu nói kia, Thi Hảo cố nén cảm xúc dâng trào, đi ra ban công ngắm vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, nhìn về phía chân trời đen kịt cách đó không xa.

Khách sạn cô và Ôn Khởi đang ở sát bên bờ biển, vừa mở cửa sổ ra là có thể nghe thấy tiếng sóng biển rì rào. <!-- Quảng cáo 1 -->

Thi Hảo ngóng nhìn về phía xa xa và lắng tai nghe, nghĩ đến việc chiều nay đứng bên bờ biển với Ôn Khởi, chân giẫm lên cát mềm mại, Ôn Khởi hỏi cô có vui vẻ chút nào không.

Thi Hảo nói có.

Nhưng có một câu cô chưa nói, đó là hình như cô nhớ Lương Tây Kinh hơn cô tưởng.

Trong đầu thoáng qua khuôn mặt Lương Tây Kinh, cô lại nghe thấy tiếng trái tim mình đập mạnh.

Ôn Khởi tắm rửa xong đi ra, nhìn bóng lưng lẻ loi của cô: “Hảo Hảo, cậu đang làm gì vậy?”

Thi Hảo xoay người, nhìn cô ấy nói: “Ôn Khởi, không có sau này nữa.”

Ôn Khởi ngẩn ra, mặc dù không hiểu ngữ cảnh đằng sau lời nói của cô, nhưng cũng biết cô ám chỉ điều gì.

Cô ấy đến gần, ôm cô một cái: “Không sao đâu, có tớ ở bên cạnh cậu mà.”

Thi Hảo cúi đầu tựa vào vai cô ấy, rầu rĩ đáp lại một tiếng.



Chơi ở bờ biển bốn ngày, Thi Hảo và Ôn Khởi trở lại Giang Thành.

Sau khi trở về Giang Thành, Thi Hảo tranh thủ lúc chưa đi làm xử lý xong thủ tục mua căn nhà lúc trước cô ưng ý. Mua nhà xong, cô bắt đầu chuyên tâm tìm việc làm.

Chuyện tìm việc làm này, Thi Hảo rất xa lạ.

Cô chỉ mới làm việc ở tập đoàn Lương thị, chưa từng ra ngoài phỏng vấn.

Vừa nghĩ tới việc phải đi phỏng vấn, Thi Hảo cũng có chút khẩn trương.

Cũng may cô đã làm thư ký của Lương Tây Kinh nhiều năm, cho dù có khẩn trương cũng sẽ không để lộ ra ngoài mặt. Chút kỹ năng ‘cố làm ra vẻ’ này, Thi Hảo vẫn biết làm.

Đoạn thời gian sau đó, Thi Hảo đều bận rộn tìm việc làm.

Tìm gần nửa tháng, cô cũng chưa thể tìm được một công việc ưng ý.

Hôm nay, vừa mới phỏng vấn xong, Thi Hảo bất ngờ đụng phải Dương Văn Tuấn.

Nhìn thấy cô, Dương Văn Tuấn vô cùng sửng sốt: “Thi Hảo, sao em lại ở đây?”

Thi Hảo bất đắc dĩ cười cười, chỉ lên lầu: “Tôi tới phỏng vấn.”

Dương Văn Tuấn kinh ngạc: “Phỏng vấn?”

Thi Hảo gật đầu.

Dương Văn Tuấn đã hiểu, anh ấy liếc nhìn đồng hồ: “Sắp tới giờ cơm trưa rồi, có tiện cho đàn anh mời em một bữa cơm không?”

Thi Hảo mỉm cười: “Được.”

Gần đó có một nhà hàng không tệ, hỏi qua khẩu vị của Thi Hảo, Dương Văn Tuấn cùng cô qua đó.

Đến nhà hàng ngồi xuống, Dương Văn Tuấn đưa thực đơn cho cô: “Em gọi đi.”

Thi Hảo cười cười: “Vậy tôi sẽ không khách sáo với anh nữa.”

Dương Văn Tuấn làm tư thế mời.

Gọi đồ ăn xong, Dương Văn Tuấn mới tán gẫu với cô: “Tìm việc không được thuận lợi à?”

Anh ấy không hỏi tại sao Thi Hảo lại từ chức.

Thi Hảo ngước mắt: “Tôi muốn thử sức lĩnh vực mới.”

Dương Văn Tuấn hiểu ra: “Phương hướng mục tiêu là gì?”

Thi Hảo: “Muốn thử mảng kế hoạch quảng cáo.”

Đây là một trong những chuyên ngành của cô, cũng là phương hướng mà cô cảm thấy hứng thú.

Lúc trước cô đã nghĩ tới, nếu ngày nào đó cô từ chức và muốn đổi công việc, cô muốn đi theo hướng lập kế hoạch quảng cáo.

Chỉ là muốn tìm được công việc lập kế hoạch quảng cáo ưng ý lại khó hơn cô tưởng tượng rất nhiều.

Trước kia Thi Hảo là thư ký của Lương Tây Kinh, có phần lý lịch này, rất nhiều công ty đổ xô đến tranh giành cô.

Những công ty cô phỏng vấn qua đều hỏi cô có cân nhắc đến việc làm thư ký hoặc trợ lý không, nếu cô bằng lòng thì có thể đi làm ngay lập tức.

Thi Hảo bất lực từ chối. Thế là, nửa tháng nay cô vẫn ở trong trong trạng thái khó khăn trắc trở.

Dương Văn Tuấn gật đầu: “Tìm việc đúng là hơi phiền phức.”

Thi Hảo bật cười: “Nhưng không vội, công việc tốt không thể gấp.”

Dương Văn Tuấn tán thành: “Cũng đúng.”

Anh ấy nhìn Thi Hảo, ngẫm nghĩ rồi nói: “Có gì cần đàn anh hỗ trợ cứ nói.”

Thi Hảo lắc đầu: “Tạm thời không cần.”

Ăn cơm và trò chuyện với Dương Văn Tuấn thực tế còn thoải mái hơn so với tưởng tượng của Thi Hảo.

Anh ấy sẽ không hỏi những vấn đề Thi Hảo không muốn nhắc tới, cũng rất có chừng mực, rất thông minh, nói đến điểm thì dừng.

Ăn cơm xong, Dương Văn Tuấn phải về công ty làm việc.

Công ty của anh ấy ở gần đây.

Tạm biệt anh ấy xong, Thi Hảo chậm rãi đi về phía cửa tàu điện ngầm.

Mới đi không xa, bên đường có xe bấm còi với cô.

Mới đầu Thi Hảo không quá để ý, cúi thấp đầu tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi tiếng còi liên tục vang lên, cô mới cau mày quay sang nhìn.

“Thư ký Thi.” Là Hứa Duệ Tiến, anh ta ngồi trong xe nở nụ cười không mấy chân thành nhìn cô: “Sao lại đi một mình dưới cái nắng chói chang thế kia?”

Anh ta mời cô: “Cô đi đâu, tôi đưa cô đi một đoạn nhé?”

“…”

Thi Hảo dừng bước, khẽ mỉm cười nói: “Không cần đâu sếp Hứa, tôi chỉ tới gần đây thôi.”

Hứa Duệ Tiến nhướng mày, đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Thư ký Thi, nghe nói cô từ chức rồi à?”

Việc Thi Hảo từ chức đã sớm lan truyền trong giới.

Cũng có khá nhiều người tò mò lý do cô từ chức. Nhưng không ai tìm ra nhân tố thực sự.

Nghe Hứa Duệ Tiến nói, Thi Hảo đáp: “Tin tức của sếp Hứa quả nhiên rất nhanh nhạy.”

Hứa Duệ Tiến nhìn cô: “Lời lúc trước từng nói với cô không phải nói đùa.”

Anh ta nói: “Cô muốn tới Tinh Nhuệ thì bất cứ lúc nào cũng có thể.”

Hứa Duệ Tiến và Lương Tây Kinh có mâu thuẫn, nhưng anh ta biết rõ năng lực của Thi Hảo. Nếu Thi Hảo có thể đến Tinh Nhuệ làm việc, cô nhất định sẽ hoàn thành tốt công việc, đồng thời còn có thể chọc tức Lương Tây Kinh.

Điều này đối với Hứa Duệ Tiến quả thực là nhất cử lưỡng tiện.

Thi Hảo cười cười, nghiêm túc nói: “Cảm ơn sếp Hứa đã để ý đến tôi, nhưng tôi không tìm công việc thư ký.”

Hứa Duệ Tiến kinh ngạc: “Thư ký Thi muốn đổi nghề?”

Thi Hảo gật đầu.

Hứa Duệ Tiến tò mò: “Thư ký Thi muốn đổi công việc gì?”

“Về mảng quảng cáo.” Thi Hảo nói.

Nghe thế, Hứa Duệ Tiến trầm tư vài giây: “Bộ phận quảng cáo của Tinh Nhuệ cũng rất hoan nghênh thư ký Thi.”

Lần này, đến phiên Thi Hảo kinh ngạc. Cô không ngờ Hứa Duệ Tiến lại cố chấp như vậy.

Trầm tư vài giây, Thi Hảo khách sáo nói: “Sếp Hứa, tôi cần thời gian suy nghĩ thật kỹ.”

“Được.” Hứa Duệ Tiến rút một tấm danh thiếp đưa cho cô: “Thư ký Thi suy nghĩ kỹ rồi gọi điện thoại cho tôi nhé.”

Thi Hảo tiếp nhận: “Vâng, sếp Hứa.”

Cô kiên trì không lên xe, Hứa Duệ Tiến cũng không miễn cưỡng nữa.

Chờ Hứa Duệ Tiến lái xe vào làn xe, Thi Hảo mới thu lại ánh mắt. Cô cụp mắt nhìn chằm chằm danh thiếp trước mặt một hồi, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh.

Với Thi Hảo, cho dù cô vẫn không tìm được việc làm cũng sẽ không đến công ty của Hứa Duệ Tiến.



Đối với vị khách không mời mà đến, Lương Tây Kinh từ trước đến nay không hoan nghênh.

Nghe Dương Cao Phi báo cáo chuyện Hứa Duệ Tiến muốn gặp anh, Lương Tây Kinh cũng không thèm ngước mắt đã thẳng thừng từ chối: “Không rảnh.”

Nói xong, Dương Cao Phi đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Lương Tây Kinh nhíu mày: “Còn chuyện gì muốn nói à?”

“…” Dương Cao Phi chống lại ánh mắt anh, sờ sờ chóp mũi: “Anh ta nói anh ta vừa gặp thư ký Thi.”

Vừa nói xong, trong phòng làm việc lập tức yên tĩnh.

Một lát sau, Dương Cao Phi nghe thấy Lương Tây Kinh nói: “Bảo anh ta lên đây.”

Dương Cao Phi: “Vâng.”

……

“Tổng giám đốc Lương, anh đúng là khó hẹn.” Hứa Duệ Tiến vừa bước vào văn phòng Lương Tây Kinh đã chế nhạo.

Lương Tây Kinh nhướng mắt nhìn anh ta, vẻ mặt hờ hững: “Sếp Hứa có việc gì sao?”

Hứa Duệ Tiến ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh anh như đã quen thuộc: “Cũng không có chuyện gì lớn, tôi chỉ có một chuyện muốn hỏi tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh lạnh lùng nói: “Nói đi.”

Hứa Duệ Tiến nhướng mày, đắc ý hỏi: “Tổng giám đốc Lương hẳn sẽ không ngại chuyện thư ký Thi đến làm việc cho Tinh Nhuệ chứ?”

Nghe nói như thế, sắc mặt Lương Tây Kinh không chút thay đổi, bình tĩnh đáp: “Thư ký Thi đã từ chức, tương lai cô ấy lựa chọn đến nơi nào làm việc, tập đoàn sẽ không can thiệp.”

Hứa Duệ Tiến khẽ chậc một tiếng: “Tổng giám đốc Lương rộng lượng thế cơ à?”

Lương Tây Kinh mỉm cười, như cười như không nhìn anh ta: “Sao? Anh cho rằng thư ký Thi không đến Tinh Nhuệ là bởi vì tập đoàn Lương thị không cho phép?”

Vẻ mặt Hứa Duệ Tiến lập tức cứng đờ.

Lương Tây Kinh cười lạnh: “Anh quá coi thường thư ký Thi rồi đấy.”

Không nói đến chuyện Lương Tây Kinh chưa từng hạn chế sự lựa chọn của cô, cho dù là hạn chế, chỉ cần Thi Hảo muốn đi thì cô vẫn sẽ đi.

Sở dĩ cô không đồng ý với Hứa Duệ Tiến chỉ có một nguyên nhân, đó là sự phát triển của Tinh Nhuệ trong tương lai sẽ không tốt lắm.

Nghe Lương Tây Kinh nói xong, sắc mặt Hứa Duệ Tiến trầm xuống: “Tổng giám đốc Lương không coi thường thư ký Thi, vậy tại sao thư ký Thi lại từ chức?”

Nhắc tới đây, sắc mặt Lương Tây Kinh cũng trở nên khó coi: “Chuyện này không liên quan tới anh.”

“Vậy sao?” Hứa Duệ Tiến nhếch môi: “Tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Anh ta dừng một chút lại nói: “Tôi còn tưởng thư ký Thi đã yêu đương, bạn trai không thích cô ấy làm thư ký, cho nên mới nghỉ việc.”

Lương Tây Kinh nheo mắt lại.

Hứa Duệ Tiến đứng dậy tạm biệt: “Trưa nay tôi tình cờ ăn cơm chung một nhà hàng với thư ký Thi.” Anh ta nhìn về phía Lương Tây Kinh, thâm ý nói: “Bạn trai của cô ấy tôi nhìn có chút quen mắt, điều kiện có vẻ cũng không tệ, tổng giám đốc Lương đã gặp qua chưa?”

Lương Tây Kinh cụp mắt, ngữ khí bình tĩnh đáp: “Tôi từng gặp qua chưa chắc đâu cần nói với sếp Hứa nhỉ?”

Hứa Duệ Tiến nghẹn họng.

Lương Tây Kinh lười nói nhảm với anh ta, kêu Dương Cao Phi tiễn khách.

Người đi rồi, Lương Tây Kinh nhìn chằm chằm cánh cửa chính đóng chặt, phiền muộn kéo kéo cà vạt.

Anh không nghĩ Thi Hảo sẽ yêu đương nhanh như vậy, nhưng khi nghe Hứa Duệ Tiến nói, anh vẫn không khỏi tâm phiền ý loạn.

Lương Tây Kinh liếc mắt nhìn mặt trời sáng rực ngoài cửa sổ thật lâu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Dương Cao Phi đang cầm một xấp văn kiện tìm anh ký tên: “Tổng giám đốc Lương, anh đi đâu vậy?”

Lương Tây Kinh: “Tôi ra ngoài một chuyến, có việc gấp thì gọi điện thoại cho tôi.”

Dương Cao Phi chớp mắt, Lương Tây Kinh đã vào thang máy.



Sau khi nghỉ việc, lần đầu tiên Thi Hảo gặp lại Lương Tây Kinh là vào một buổi tối rất bình thường.

Hôm sau là cuối tuần, mấy cuộc phỏng vấn trong tuần này đã kết thúc. Ôn Khởi nói cuối tuần tới ở với cô, cô ngẫm nghĩ rồi đi siêu thị một chuyến, mua thêm chút đồ ăn thức uống.

Thi Hảo đẩy chiếc xe mua sắm đi dạo, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy dáng người cao ngất đứng cách đó không xa.

Cô trố mắt nhìn, bỗng nhiên hoài nghi mình bị hoa mắt.

Sao Lương Tây Kinh lại ở chỗ này? Siêu thị này cách biệt thự của anh không tới mười km thì cũng phải tám km, anh tới đây mua sắm cái gì?

Chẳng lẽ anh đi theo cô tới đây? Suy nghĩ này vừa nảy ra, Thi Hảo lập tức gạt bỏ —— Lương Tây Kinh không biến thái như vậy, đây có lẽ chỉ là trùng hợp.

Thi Hảo đang nghĩ ngợi, Lương Tây Kinh đã chú ý tới sự tồn tại của cô, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía cô.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Im lặng giây lát, Lương Tây Kinh mở miệng trước, đánh đòn phủ đầu: “Thư ký Thi.”

Thi Hảo nhìn vẻ mặt tự nhiên của anh, cảm thấy nếu mình giả vờ không quen biết anh thì cũng quá giấu đầu hở đuôi. Huống hồ nhìn Lương Tây Kinh có vẻ rất thờ ơ, như thể anh đã quên hai người từng là bạn trai bạn gái cũ vậy.

Nghĩ đến đây, Thi Hảo cũng thu dọn lại tâm tình, ép bản thân bình tĩnh đối diện với anh: “Tổng giám đốc Lương, thật trùng hợp.”

Lương Tây Kinh: “Trùng hợp?”

“?”

Thi Hảo không đoán ra ý tứ của anh, cứng ngắc gật đầu: “…Ừm, không ngờ sẽ gặp được tổng giám đốc Lương ở đây.”

Lương Tây Kinh liếc nhìn cô, thuận miệng nói: “Anh cũng không nghĩ tới.”

Thi Hảo nghẹn ngào, muốn hỏi anh nghĩ tới cái gì? Siêu thị này cách tiểu khu cô ở gần nhất, cô là hội viên ở đây, mỗi lần mua đồ đều tới đây, anh còn ‘không nghĩ tới’ cái gì chứ?

Có điều lời này Thi Hảo sẽ không hỏi ra.

Cô mỉm cười, giả ngu nói: “Tổng giám đốc Lương gần đây mới chuyển nhà à?”

Nghe ra ý tứ của cô, Lương Tây Kinh lạnh nhạt đáp: “Không có.”

Biết Thi Hảo sẽ oán thầm điều gì, Lương Tây Kinh thờ ơ nói: “Anh không quen đi siêu thị gần biệt thự.”

Sở dĩ anh quen thuộc nơi này là vì trước kia Thi Hảo thường kéo anh đến làm cu li.

Thi Hảo im lặng một lát, ánh mắt dao động: “Ồ.”

Cô bỗng nhiên không biết nói gì.

Lương Tây Kinh cụp mắt, ánh mắt dừng trên gương mặt mộc của cô. Làn da cô vẫn trắng nõn trong suốt, do thời tiết nóng nên hai gò má hơi ửng đỏ, khí sắc không tệ.

Tầm mắt Lương Tây Kinh dừng lại một chút rồi dời xuống, rơi vào mấy lon bia trong xe mua sắm của cô: “Có tiệc gì à?”

Thi Hảo ngẩn ra, kịp phản ứng: “…Ừm.”

Cô không nói là Ôn Khởi.

Nghe thế, Lương Tây Kinh mím môi dưới: “Thư ký Thi.”

Thi Hảo nhìn anh.

Lương Tây Kinh: “Em ăn cơm tối chưa?”

Thi Hảo nhìn vào mắt anh, khẽ gật đầu: “Em ăn rồi.” Nói xong, cô nhịn không được hỏi: “Tổng giám đốc Lương chưa ăn à?”

Lương Tây Kinh: “Ừ.”

Thi Hảo ồ một tiếng, không nói nữa.

Nhìn cô như vậy, Lương Tây Kinh không tài nào nói ra được câu ‘đi ăn với anh bữa cơm’ đã lên đến bên miệng.

Sự im lặng lan tràn.

Thi Hảo có chút không được tự nhiên, cô nương theo ánh phản quang trên kệ hàng quan sát Lương Tây Kinh ——

Một tháng không gặp, hình như anh đã hơi gầy đi.

Thi Hảo đang nghĩ ngợi, ánh mắt Lương Tây Kinh lại tập trung trên người cô: “Còn muốn mua gì nữa không?”

Thi Hảo thoáng khựng lại, nhìn đồ trong xe, môi mấp máy: “Mua thêm chút thức ăn.”

Lương Tây Kinh gật đầu, không hỏi nhiều nữa.

Thi Hảo hít sâu một hơi, chỉ sang bên cạnh: “Em qua bên kia.”

Lương Tây Kinh trầm giọng: “Đi đi.”

Hai người tách ra.

Nửa đoạn sau, Thi Hảo không nhìn thấy Lương Tây Kinh nữa.

Mãi đến khi cô chọn xong đồ rồi thanh toán xong đi ra, cô mới nhìn thấy người đang đứng lẻ loi một mình ở bên cạnh lối ra.

Trong tay Lương Tây Kinh chỉ xách một chai nước khoáng, ngoài ra không có gì khác.

Thi Hảo lẳng lặng nhìn, tự hỏi có nên đi qua chào hỏi lại hay không thì đã có người đi qua trước cô một bước.

Cô chăm chú nhìn, là một cô gái ăn mặc xinh đẹp.

“…”

Thi Hảo nhìn, nhịn không được cảm thán trong lòng, Lương Tây Kinh thật đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ đứng chốc lát mà cũng có thể hấp dẫn người đến bắt chuyện với anh.

Thi Hảo miên man suy nghĩ, không chú ý tới tầm mắt Lương Tây Kinh đã chuyển qua chuyển lại trên người cô nhiều lần.

Phút chốc, bên tai cô truyền đến giọng nói quen thuộc: “Thư ký Thi.”

Thi Hảo hoàn hồn, nhìn về phía người đột nhiên đi tới trước mặt mình: “Tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh nhìn túi xách trong tay cô: “Có cần anh giúp không?”

Thi Hảo vốn nên nói không cần, lời đến bên miệng ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nói một câu: “Tổng giám đốc Lương không bận gì à?”

Lương Tây Kinh giương mắt, cố ý hỏi: “Tan làm rồi anh còn bận gì nữa?” <!-- Quảng cáo 1 -->

Thi Hảo vô thức nhìn cô gái vẫn chưa đi xa.

Lương Tây Kinh nhìn theo ánh mắt cô, khó hiểu hỏi: “Trong mắt em anh tùy tiện đến vậy sao?”

Thi Hảo nghẹn họng: “…Em không có ý đó.”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, không hỏi ý kiến cô nữa, trực tiếp nhận lấy chiếc túi trong tay cô: “Đi thôi.”

Lồng ngực Thi Hảo thoáng xao động, thấp giọng nói: “Để em xách được rồi.”

Lương Tây Kinh không để ý đến cô: “Tiện thể, anh cũng có chuyện muốn hỏi em.”

Thi Hảo giật mình: “Chuyện gì?”

Nhìn dáng vẻ cảnh giác của cô, Lương Tây Kinh nhàn nhạt nói: “Chuyện công việc.”

“…Được.”



Hai người một trước một sau đi về phía tiểu khu quen thuộc, đến cửa tiểu khu, bảo vệ đều biết Lương Tây Kinh, không cần hỏi gì đã mở cửa cho hai người vào.

Đi tới cửa phòng Thi Hảo, Lương Tây Kinh để đồ xuống, không làm cô khó xử: “Em vào cất đồ trước đi, anh ở dưới lầu chờ em.”

Hô hấp Thi Hảo thoáng trì trệ, mím môi đáp: “Được, em tranh thủ xuống ngay.”

Mở cửa vào phòng, Thi Hảo xách đồ đạc đến phòng bếp, rửa qua tay rồi vội vàng hoảng hốt ra cửa lần nữa.

Lúc cô xuống dưới lầu, Lương Tây Kinh còn chưa hút hết một điếu thuốc.

Nghe được động tĩnh, anh lập tức bóp tắt điếu thuốc trong tay.

“Nhanh thế à?”

Thi Hảo khẽ ừ một tiếng, hỏi: “Tổng giám đốc Lương tìm em hỏi chuyện công việc gì?”

Cô nghi ngờ: “Em bàn giao công việc có bỏ sót vấn đề nào sao?”

Thật ra cô biết mình không có.

Lương Tây Kinh cũng biết cô không có.

Sở dĩ nói như vậy chẳng qua là tùy tiện tìm một cái cớ. Còn vì sao Lương Tây Kinh kiếm cớ, vì sao Thi Hảo không vạch trần, trong lòng hai người đều biết rõ.

Nghe được nghi vấn của Thi Hảo, Lương Tây Kinh vân vê điếu thuốc đã dập tắt nhưng chưa vứt đi trong tay, gượng gạo chuyển đề tài: “Tìm công việc mới thế nào rồi?”

Thi Hảo không ngờ anh sẽ hỏi chuyện này, cô trầm mặc vài giây, ăn ngay nói thật: “Không thuận lợi lắm.”

Lương Tây Kinh nhìn cô: “Sao không tìm công việc thư ký?”

Anh nghe không ít người nhắc tới chuyện Thi Hảo đi phỏng vấn, vị trí cô ứng tuyển là lập kế hoạch quảng cáo.

“Làm mệt rồi.” Thi Hảo không nghĩ sâu xa, thản nhiên nói: “Muốn thử sức ở lĩnh vực mới.”

Lời này vào tai Lương Tây Kinh lại là —— cô cảm thấy làm thư ký cho anh rất mệt mỏi.

Anh im lặng một lát, hỏi cô: “Làm thư ký cho anh mệt mỏi đến vậy à?”

Thi Hảo hơi giật mình, kịp nhận ra anh đã hiểu lầm ý của cô.

Cô nhíu mày nhìn anh, nói thẳng: “…Em không có ý đó.”

Lương Tây Kinh bình tĩnh nhìn cô.

Sau một hồi lâu, lúc Thi Hảo gần như hít thở không thông, anh mới dời tầm mắt đi, nói ra mục đích tìm cô: “Đi ăn với anh bữa cơm nhé?” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->