Gợn Sóng Không Tên

Chương 45: Tôi chỉ thích cô ấy



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 45: Tôi chỉ thích cô ấy <!-- Quảng cáo 1 -->

Trước khi nhận được câu trả lời, Lương Tây Kinh cũng không chắc cô sẽ đưa ra đáp án phủ nhận tuyệt đối.

Cho đến khi nghe rõ lời cô nói, đôi mắt anh khẽ động đậy, ánh mắt nhìn cô chăm chú.

Trong đêm tối, tầm mắt hai người quấn lấy nhau. <!-- Quảng cáo 1 -->

Một lát sau, Thi Hảo mấp máy khóe môi, giấu đầu hở đuôi bổ sung: “Em rất thích công việc thư ký của em.” <!-- Quảng cáo 1 -->

Lương Tây Kinh: “…”

Anh thoáng khựng lại, rất bình tĩnh hỏi cô: “Chỉ thích công việc thư ký này?”

Thi Hảo giả vờ không nghe ra ý tứ khác trong lời nói của anh, quay mặt đi: “Em hơi khát.”

Lương Tây Kinh rũ mắt, lẳng lặng nhìn cô thật lâu mới đứng dậy đi lấy nước cho cô.

Cuối cùng anh cũng không nỡ ép cô quá mức.

Cũng may, anh đã có được câu trả lời anh muốn nhất, về phần những thứ khác, cứ từ từ rồi sẽ đến.

Nhìn Lương Tây Kinh rời đi, Thi Hảo mới nặng nề thở ra một hơi.

Rõ ràng chỉ là vài câu hỏi rất đơn giản, vậy mà cô lại cảm thấy mấy phút vừa rồi còn dài hơn nửa tiếng hay thậm chí là cả một ngày.

Ổn định lại tinh thần, Thi Hảo nghiêng đầu nhìn người đã đi xa.

Lương Tây Kinh lại bị cô gái mà Hứa Thực mang tới ngăn lại, lôi kéo trò chuyện. Nhìn từ góc độ của cô không thấy rõ vẻ mặt Lương Tây Kinh, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô gái đứng đối diện mình.

Cô gái đó có vẻ ngoài ưa nhìn, vừa cao vừa gầy, có hơi giống nữ minh tinh xinh đẹp từng theo đuổi Lương Tây Kinh trước kia.

Cảm giác được tầm mắt của Thi Hảo, Lương Tây Kinh quay đầu nhìn về phía cô.

Thi Hảo thất thần, không chú ý tới ánh mắt của anh. Nhìn cô đang ngây ngốc, Lương Tây Kinh dời ánh mắt sang người trước mặt còn đang lải nhải truy hỏi mình: “Còn muốn hỏi gì nữa không? Nói một lần cho xong đi.”

Cô gái ngẩn người, lại nhìn Thi Hảo đang ngồi phía xa xa, nhỏ giọng nói: “Cho nên, trước kia anh từ chối chị em là bởi vì thích kiểu thanh thuần ngọt ngào đó sao?”

“Không phải.” Lương Tây Kinh không chút do dự trả lời cô ấy, “Tôi không thích kiểu đó.”

Cô gái há hốc mồm: “Vậy anh…”

Cô ấy còn chưa nói xong, Lương Tây Kinh đã khom lưng cầm hai chai nước trên bàn rồi mới mở miệng, “Tôi chỉ thích cô ấy.”

Kiểu người gì đối với Lương Tây Kinh cũng không quan trọng.

Quan trọng là Thi Hảo.

“…”

Cô gái trợn tròn mắt nhìn anh, dáng vẻ không thể tin nổi: “Anh Tây Kinh, không ngờ anh lại nói những câu kiểu này.”

Lương Tây Kinh liếc cô ấy: “Kỳ lạ lắm à?”

Cô gái gật đầu lia lại: “Hồi trước lúc chị em theo đuổi anh, anh hệt như một người vô dục vô cầu, sao bây giờ lại trở nên thực tế như vậy?”

Lương Tây Kinh giật giật khóe miệng, không hề cảm thấy đây là một lời khen ngợi.

Nhưng cũng không quan trọng.

Anh lạnh nhạt nói: “Không nói với cô nữa, tôi đi trước đây.”

Cô gái bĩu môi, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Lát nữa em có thể đi tìm cô ấy nói chuyện không?”

“Cô muốn đi thì cứ đi.” Lương Tây Kinh nói, “Đừng dọa cô ấy là được.”

Cô gái phồng má lên, miễn cưỡng đáp: “Được rồi.”



Cầm nước khoáng vòng qua bên cạnh Thi Hảo, Lương Tây Kinh vặn nắp chai rồi mới đưa cho cô, “Còn muốn gì nữa không?”

Thi Hảo uống mấy ngụm nước trước, sau đó đáp: “Còn có gì nữa?”

Lương Tây Kinh chỉ sang bên kia, “Đám Hứa Thực đang nướng thịt ở bên kia, em có muốn ăn gì không?”

Thi Hảo nhìn theo hướng anh chỉ, có chút tò mò: “Bọn họ biết làm không? Em muốn đi xem thử.”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, “Đi qua đi.”

Hai người đi về phía nhóm người Hứa Thực, Thi Hảo không hỏi Lương Tây Kinh người vừa mới nói chuyện với anh là ai, Lương Tây Kinh cũng không đề cập tới.

Quan hệ hiện tại của hai người họ không thích hợp hỏi, cũng không thích hợp nói.

Thấy hai người đi tới, Ôn Khởi vội vàng vẫy tay với Thi Hảo, “Mau qua đây, có món bắp cậu thích này.” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
=====================================

Thi Hảo cong môi, nhận lấy bắp Ôn Khởi đưa tới, “Vừa nướng xong à?”

Ôn Khởi gật đầu, “Nếm thử tay nghề của sếp Hứa chúng ta xem.”

Thi Hảo khẽ cười, nhìn về phía Hứa Thực, “Vất vả rồi, tôi thử xem.”

Hứa Thực: “Nhớ cho tôi một lời khen.”

Thi Hảo nói được.

Kỹ thuật nướng của Hứa Thực cũng không tệ lắm, anh ấy thật sự biết làm. <!-- Quảng cáo 1 -->

Thi Hảo nếm thử hai miếng, đưa ra đánh giá cũng không tệ lắm.

Trong nháy mắt, Hứa Thực có thêm động lực, “Còn muốn gì nữa không? Cứ tùy ý chọn.”

Thi Hảo nhìn một vòng, muốn ăn thịt.

Lời vừa đến bên miệng, cô bỗng nhiên nhìn thấy Lương Tây Kinh khom lưng cầm hai xâu thịt thăn.

Thi Hảo còn chưa kịp nói chuyện, Lương Tây Kinh đã nghiêng đầu hỏi cô, “Có muốn ăn cánh gà không?”

“…Muốn.” Thi Hảo chớp mắt.

Lương Tây Kinh: “Thịt bò thì sao?”

Thi Hảo: “Cũng muốn.”

Hỏi cô xong, Lương Tây Kinh cầm thứ cô muốn ăn đi tới bên cạnh Hứa Thực.

Hứa Thực lúc này mới đưa mắt liếc nhìn Ôn Khởi, nhỏ giọng nói: “Tôi giống như bóng đèn ấy nhỉ.”

Ôn Khởi: “Không phải hình như.”

Cả hai người họ đều là bóng đèn cỡ lớn.

Hai người nói chuyện không nhỏ, Thi Hảo và Lương Tây Kinh đều nghe rất rõ ràng. Có điều hai người cũng không giải thích gì, có đôi khi nói nhiều ngược lại làm cho người ta có cảm giác giấu đầu hở đuôi.

Huống hồ Ôn Khởi và Hứa Thực cũng không phải không biết tình trạng quan hệ hiện tại của hai người.

Không để ý tới cuộc thảo luận của hai người bọn họ, Lương Tây Kinh bỏ đồ Thi Hảo muốn ăn lên giá thịt nướng, nướng cho cô.

Nhìn động tác thành thạo của anh, Thi Hảo có vài phần kinh ngạc.

Trong ấn tượng của cô, Lương Tây Kinh không phải là người biết làm loại chuyện này.

Dường như biết cô đang nghĩ gì, Lương Tây Kinh khẽ nói, “Biết một chút.”

Các buổi họp mặt thường xuyên có hoạt động nướng thịt, Lương Tây Kinh thỉnh thoảng cũng tham gia. Nhưng phần lớn thời gian anh không cần tự mình động tay.

Thi Hảo đã hiểu.

Cô rũ mắt, tầm mắt bất giác rơi vào tay anh. Lương Tây Kinh có một đôi tay rất đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Dưới ánh đèn nhập nhèm, làn da trắng lạnh trên mu bàn tay anh chói mắt đến mức khiến người ta không tài nào dời nổi mắt.

Thẫn thờ nhìn một lúc, trước mặt Thi Hảo xuất hiện một xâu thịt bò.

Lương Tây Kinh: “Nếm thử xem.”

Thi Hảo giơ tay nhận lấy, sau đó cắn một miếng dưới ánh mắt chăm chú của anh.

“Mùi vị thế nào?” Lương Tây Kinh hỏi.

Thi Hảo cố gắng nuốt miếng thịt bò vào miệng, thành thật nói, “…Hơi già, rất khó cắn.”

Lương Tây Kinh: “…”

Yên tĩnh một lúc, Thi Hảo nhìn vẻ mặt quẫn bách của anh, không hiểu sao tâm tình lại thoải mái hơn một chút.

Cô nhìn chằm chằm miếng thịt còn nướng trong tay anh, đề nghị: “Để em làm cho.”

Lương Tây Kinh vốn định từ chối, Thi Hảo đã nói một câu ngăn anh lại.

“Tổng giám đốc Lương, không nên lãng phí thức ăn.”

“…”

Cuối cùng, tất cả thịt nướng Lương Tây Kinh ăn vào bụng đều là Thi Hảo nướng.

Ôn Khởi thỉnh thoảng cũng có ăn một hai xâu, nhưng đều nhận được ánh mắt muốn giết người của Lương Tây Kinh.

Tính chiếm hữu của người này còn mạnh hơn mọi người tưởng tượng.

Kết thúc nướng thịt, một đám người ngồi trên ghế gấp nghỉ ngơi, ngắm sao ngắm trăng.

Vùng ngoại ô không khí trong lành, màn đêm cũng đẹp hơn nội thành một chút.

Một bên Thi Hảo là Lương Tây Kinh, một bên là Ôn Khởi.

Cô ngồi ở giữa hai người, tâm tình bỗng nhiên cũng bình tĩnh lại.

Gió có hơi lớn.

Thi Hảo vừa mới cảm thấy lạnh, một tấm thảm mang theo hơi thở mát lạnh đã rơi xuống vai cô. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cô hơi ngước mắt lên, nhìn người chẳng biết đứng dậy rời đi từ lúc nào rồi lại quay trở lại.

“Cám ơn.” Thi Hảo mở miệng.

Lương Tây Kinh nhìn cô, đang định nói gì đó thì chuông điện thoại của anh vang lên trước, “Anh nghe điện thoại đã.”

Nhìn bóng lưng cao ngất của Lương Tây Kinh đi xa, Thi Hảo thất thần.

Tấm thảm trên vai bao phủ cả người cô, khiến cơ thể cô dần dần ấm lại. Khoảnh khắc đó, Thi Hảo bỗng nhiên phát hiện mình nhớ hơi thở ấm áp này hơn tưởng tượng rất nhiều.

Đang nghĩ ngợi, trước mặt có bóng đen phủ xuống.

Thi Hảo ngước mắt, cô gái vừa chào hỏi Lương Tây Kinh đến cười nói với cô, “Xin chào, tôi là Đinh Niệm Chân.”

“…Xin chào.” Thi Hảo đáp.

Đinh Niệm Chân rũ mắt nhìn cô, chỉ chỉ vị trí bên cạnh, “Tôi có thể ngồi không?”

Thi Hảo: “Cô cứ tùy ý.”

Lương Tây Kinh đang nghe điện thoại, Đinh Niệm Chân lại là bạn của Hứa Thực, cô không có lý do từ chối.

Đinh Niệm Chân ừ một tiếng, trực tiếp ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, cô ấy nghiêng đầu nhìn Thi Hảo, trong ánh mắt tràn đầy đánh giá. Chỉ là kiểu đánh giá của cô ấy không làm Thi Hảo cảm thấy khó chịu.

Cho nên, cô cũng không mở miệng.

Đinh Niệm Chân đợi mãi cũng không thấy Thi Hảo hỏi cô ấy tại sao muốn nhìn cô. Cô ấy thật sự không chờ được nữa, nhịn không được lên tiếng, “Sao cô không tò mò vì sao tôi muốn ngồi bên cạnh cô?”

Nghe nói như thế, Thi Hảo khẽ cười: “Không phải bây giờ cô sắp nói rồi sao?”

Đinh Niệm Chân: “…”

Cô ấy nghẹn họng, cáu kỉnh nói: “Cô và Lương Tây Kinh giống nhau thật.”

Thi Hảo còn chưa kịp tiếp lời, cô ấy đã tiếp tục lải nhải, “Khó trách anh ấy lại thích cô như vậy.”

“…”

Thi Hảo ngơ ngẩn, trong ánh mắt lộ vẻ mờ mịt.

Nhìn thấy cảm xúc cô biểu lộ, Đinh Niệm Chân trợn tròn mắt, thốt lên: “Không thể nào, cô không biết sao?”

“Không phải.” Thi Hảo kéo lại suy nghĩ, mím môi, không biết nên hỏi cô ấy như thế nào.

Đinh Niệm Chân giật cả mình, “Cô biết là tốt rồi, tôi còn tưởng tôi đã để lộ suy nghĩ của Lương Tây Kinh, phá hỏng kế hoạch của anh ấy chứ.”

Cô ấy cứ mở miệng là gọi Lương Tây Kinh, rõ ràng là rất thân thiết với anh. Nhưng Thi Hảo xác định là trước đây mình chưa từng gặp cô ấy, cũng chưa từng nghe qua cái tên này từ mấy người bạn của Lương Tây Kinh.

Có điều, cô chưa từng nghe qua cũng bình thường.

Trước kia cô và Lương Tây Kinh yêu ngầm, bạn bè của Lương Tây Kinh cô chỉ mới gặp qua những người có quan hệ hợp tác.

Lại nói tiếp, đây cũng là lần đầu tiên cô tham gia buổi tụ họp riêng tư có nhiều người thế này.

Trước đó, nhiều nhất là cô chỉ đi ăn cơm riêng với Tần Yến.

Nghĩ vậy, Thi Hảo nhịn không được hỏi, “Cô là bạn của Lương Tây Kinh?”

“Cũng không phải.” Đinh Niệm Chân nói, “Tôi và Hứa Thực quen thân hơn.”

Thi Hảo khẽ gật đầu.

Đinh Niệm Chân còn nói, “Chị tôi lại quen thân với Lương Tây Kinh hơn.”

Thi Hảo tiếp tục gật đầu.

Đinh Niệm Chân hơi khó chịu với thái độ này của cô, cô ấy làm như thân thiết chọc chọc cánh tay cô, “Sao cô không hỏi tôi, chị tôi là ai?”

Thi Hảo khẽ chớp mắt, phối hợp với cô ấy hỏi, “Chị cô là ai?”

Đinh Niệm Chân: “Chị tôi là Thẩm Âm.”

“Hả?” Thi Hảo kinh ngạc, “Thẩm Âm?”

Đinh Niệm Chân: “Đúng vậy, cô biết đúng không?”

Thi Hảo: “…Ừ.”

Cô không chỉ biết Thẩm Âm mà còn gặp Thẩm Âm không ít lần.

Thẩm Âm là nữ minh tinh từng theo đuổi Lương Tây Kinh cuồng nhiệt sau khi nhìn thấy anh ở một hoạt động cách đây hai năm. Cô ta có vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người cũng lả lướt, về các phương diện điều kiện đều rất tốt.

Đến nay Thi Hảo vẫn còn rất ấn tượng với những chuyện oanh oanh liệt liệt mà năm đó Thẩm Âm đã làm sau khi theo đuổi Lương Tây Kinh.

Chỉ là, cô chưa từng nghe nói Thẩm Âm có em gái.

“Tôi và chị ấy một người theo họ mẹ một người theo họ bố.” Đinh Niệm Chân nói.

Thi Hảo hiểu ra, “Xin lỗi, lúc trước tôi không biết.”

Đinh Niệm Chân không quá để ý khoát khoát tay, nhìn cô nói: “Lương Tây Kinh vì cô nên mới từ chối chị tôi đúng không?”

Thi Hảo ngượng ngùng cười một tiếng.

Đinh Niệm Chân nhìn cô, không chút ý tứ nói: “Mặc dù tôi cảm thấy cô không xinh hơn chị tôi, nhưng ánh mắt của Lương Tây Kinh chắc chắn sẽ không quá kém.”

Thi Hảo trầm mặc.

Đinh Niệm Chân lại lải nhải một lúc, hỏi: “Tôi có thể chụp ảnh chung với cô không?”

Thi Hảo: “Gì cơ?”

Đinh Niệm Chân: “Chị tôi biết tôi tới tham gia tiệc liên hoan của anh Hứa Thực, cố ý dặn tôi nếu nhìn thấy bạn gái của Lương Tây Kinh thì nhớ chụp ảnh gửi cho chị ấy, chị ấy muốn nhìn xem người phụ nữ khiến chị ấy thua trông như thế nào.”

Thi Hảo nghẹn lời, muốn nói mình và Lương Tây Kinh đã chia tay, không cần phải chụp nữa.

Nhưng sau khi lời này đến bên miệng, Thi Hảo lại nói không nên lời.

Cô im lặng một lát, dứt khoát làm theo ý Đinh Niệm Chân: “Chụp đi, tôi không ngại.”

Mắt Đinh Niệm Chân sáng lên, “Được.”

Hai người nhìn vào điện thoại di động, chụp một tấm ảnh tự sướng.

Chụp xong, Đinh Niệm Chân gửi cho chị cô.

Chờ một lúc, cô ấy vẫn không thấy chị gái mình hồi âm. Vừa vặn Hứa Thực kêu đi uống rượu, Đinh Niệm Chân lại thân thiết hỏi Thi Hảo thêm Wechat, lúc này mới đứng dậy rời đi uống rượu.

Người vừa đi, Lương Tây Kinh đã trở lại.

Anh đi tới bên cạnh Thi Hảo, nhìn dáng vẻ mỉm cười của cô, nhướng mày nói: “Vui thế à?”

Thi Hảo không trả lời câu hỏi này của anh, “Anh gọi điện thoại xong rồi sao?”

Lương Tây Kinh gật đầu.

Thi Hảo cũng gật đầu, ngẫm nghĩ rồi nói, “Em gái cô Thẩm và sếp Hứa khá thân thiết nhỉ?”

Lương Tây Kinh hơi khựng lại, nhìn sang bên kia, “Quen biết khoảng hai năm rồi.”

Thi Hảo: “Ồ.”

Lương Tây Kinh nhìn cô, nghi hoặc: “Muốn nói gì?”

Nghe vậy, Thi Hảo có hơi không được tự nhiên liếc nhìn anh, “Sao anh lại nói với cô ấy…”

Cô còn chưa nói hết lời, Lương Tây Kinh đã nói tiếp: “Anh thích em?” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->