Gợn Sóng Không Tên

Chương 50: Mười ngón tay đan vào nhau



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 50: Mười ngón tay đan vào nhau.

Hai người đứng ở ven đường, tiếng xe cộ qua lại trên đường lướt qua vành tai.

Bắt gặp tầm mắt của Lương Tây Kinh, tim Thi Hảo đập như nổi trống.

Cô từng nói với Ôn Khởi rằng, ta có thể biết một người có thích ta hay không. <!-- Quảng cáo 1 -->

Ngược lại cũng thế, ta có thích người đó hay không, nội tâm của mình là rõ ràng nhất. <!-- Quảng cáo 1 -->

Trong chuyện thích Lương Tây Kinh, Thi Hảo không thể lừa mình dối người.

Cô thích anh, hơn nữa còn rất khó từ chối anh.

Trong lòng thản nhiên thừa nhận chuyện này, Thi Hảo thở ra một hơi thật mạnh: “…Nếu như đêm nay em vẫn nói không cho thì sao?”

Cô cố tình nói vậy.

Lương Tây Kinh rũ mắt: “Lời thật lòng?”

“…”

Thi Hảo hơi nghẹn ngào, đang suy tư nên trả lời thế nào thì Lương Tây Kinh bỗng nhiên đưa tay.

Buổi tối gió rất lớn, anh giơ tay, ngón tay thô ráp xoa xoa gò má trắng nõn của cô, mang đến xúc cảm hơi tê dại. Hô hấp của Thi Hảo thoáng đình trệ, trơ mắt nhìn anh vén gọn sợi tóc trên gò má cô, thay cô cài ra sau tai.

Khoảnh khắc đó, tim Thi Hảo đập hẫng một nhịp.

Ngay sau đó, Lương Tây Kinh cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô.

Khi anh cúi thấp mặt, lông mi cong dài để lại một cái bóng hình quạt dưới mí mắt. Dưới ngọn đèn đường chung quanh, Lương Tây Kinh của giờ phút này làm cho người ta có cảm giác anh đang vẫy đuôi cầu xin thương xót.

Thi Hảo lại cảm thấy, anh giống như một chú chó nhỏ bị người ta vứt bỏ.

“Anh…” Thi Hảo có chút không chịu nổi anh như vậy, “Đừng giả bộ đáng thương.”

Cô nhắc nhở anh: “Em không bị dáng vẻ này của anh đánh lừa đâu.”

Lương Tây Kinh nhướng mày, thấp giọng nói: “Vậy dáng vẻ thế nào mới lừa được em?”

Cô chịu dáng vẻ nào, anh sẽ bày ra dáng vẻ đó.

Nghe vậy, Thi Hảo im lặng một lát, tức giận nói: “Tại sao em phải nói cho anh biết?”

Lương Tây Kinh mỉm cười, ôn hòa nói: “Được, vậy anh tự đoán.”

“…”

Thi Hảo bối rối, lúc này mới phát hiện hình như anh đang ngầm thừa nhận lời cô nói vừa rồi không phải thật lòng, cũng tự nhiên cảm thấy cô cho phép anh theo đuổi.

“Em muốn nói gì?” Chú ý tới vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô, Lương Tây Kinh biết rõ còn cố hỏi.

Thi Hảo liếc nhìn anh, lí nhí nói: “Nếu em nói không cho, anh sẽ không theo đuổi nữa?”

Lương Tây Kinh: “Không hề.”

Thi Hảo nghẹn họng: “Vậy anh còn hỏi làm gì.”

“Anh chỉ muốn xác nhận mức độ kháng cự của em đối với chuyện này thôi.” Lương Tây Kinh thản nhiên đáp.

Thi Hảo ngẩn ra, tự biết mình đã nhảy vào cái hố anh đào sẵn.

Tối hôm qua cô cực kỳ kháng cự, thậm chí còn buông lời tàn nhẫn với anh. Mà thái độ của cô hôm nay, rõ ràng là đã mềm lòng.

Tín hiệu cô đưa ra hiển nhiên Lương Tây Kinh đã nhận được.

Im lặng chốc lát, Thi Hảo có chút mất tự nhiên dời mắt đi, mạnh miệng nói: “Chỉ đồng ý cho anh theo đuổi, có chấp nhận hay không phải xem biểu hiện của anh.”

Lương Tây Kinh vẫn cười cười: “Được. Anh sẽ cố gắng.”

Thi Hảo ừ một tiếng, vành tai ửng đỏ.

Lương Tây Kinh đè nén ý cười trong đáy mắt, nhìn sang bên cạnh: “Anh đi mua hoa.”

“…Ừm.”

Không lâu sau, Lương Tây Kinh cầm hoa từ cửa hàng hoa đi ra.

Lần này anh lại mua một bó hoa cát tường.

Mua hoa xong, hai người tiếp tục đi về.

Đến cửa tiểu khu, Thi Hảo quay đầu: “…Anh về đi.”

Lương Tây Kinh nhìn hoa trong ngực cô, tầm mắt dừng trên mặt cô: “Anh đưa em về đến cửa nhà.”

Thi Hảo nhìn anh vài giây, thỏa hiệp.

Thời gian không tính là sớm, nhưng cũng không quá muộn.

Lúc này vẫn còn không ít hộ gia đình trong tiểu khu sáng đèn, hai người đi trong tiểu khu có thể nghe thấy tiếng phim truyền hình truyền ra từ cửa sổ mở hé, cũng có thể nghe thấy tiếng phụ huynh răn dạy trẻ con, kêu trẻ con ngủ sớm.

Bước từng bước một, họ đi rất chậm.

Đi đến cửa nhà, Thi Hảo mở cửa, sau đó quay đầu nhìn về phía Lương Tây Kinh, ý tứ rất rõ ràng – Anh có thể ra về.

Lương Tây Kinh vẫn tỏ ra ung dung, bất ngờ hỏi: “Buổi tối có sợ không?”

“…” Thi Hảo ngẩn người vài giây, nghĩ đến nội dung phim trong buổi lễ công chiếu, “Chắc là không.”

Lương Tây Kinh: “Xác định?”

Thi Hảo mím môi, gật gật đầu: “Xác định, anh trở về đi.”

Lương Tây Kinh nhìn cô với ánh mắt sáng rực, trầm giọng nói: “Ngủ sớm một chút, không ngủ được thì gọi điện thoại cho anh.”

Mi mắt Thi Hảo khẽ run: “Anh lái xe cẩn thận.”

Nhìn cô bước vào nhà, Lương Tây Kinh xoay người rời đi.

Đến cửa tiểu khu, Lương Tây Kinh không vội vã ra về ngay.

Anh tựa vào xe, hồi tưởng lại một loạt phản ứng vừa rồi của Thi Hảo, im lặng cong khóe môi. Anh có thể nhìn ra được, Thi Hảo rất khẩn trương.

Cũng vì biết cô đang lo lắng chuyện gì, Lương Tây Kinh không cưỡng ép ở lại.

Sắp xếp lại suy nghĩ, Lương Tây Kinh lái xe về nhà tổ.

Thi Hảo tạm thời đã thả lỏng, muốn cho Thi Hảo hoàn toàn không có băn khoăn, việc trước tiên anh phải làm là khiến cho một người khác hoàn toàn thay đổi quyết định.



Đối với chuyện Lương Tây Kinh thường xuyên về nhà tổ, Lương Hanh thấy nhưng không thể trách.

Ông vẫn chưa nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng xe, ông liếc nhìn bác Tôn, nhỏ giọng nói thầm: “Hồi trước nó quen Thi Hảo, bao lâu mới trở về thăm tôi một lần?”

Bác Tôn nhịn cười: “Ngài còn so đo với cậu ấy chuyện này.”

Lương Hanh hừ lạnh: “Sao lúc trước tôi không sớm phát hiện hai đứa nó qua lại nhỉ?”

Bác Tôn hắng giọng, liếc nhìn ra ngoài: “Cậu ấy sắp vào rồi.” <!-- Quảng cáo 1 -->

Lương Hanh lập tức ngậm miệng, dời ánh mắt sang bản tin trên TV.

Thấy Lương Hanh ngồi trong phòng khách, Lương Tây Kinh nhìn đồng hồ trên tường: “Sao ông còn chưa ngủ?”

Hơn mười giờ, Lương Hanh hẳn phải đi ngủ rồi.

Lương Hanh nhàn nhạt nói: “Xem xong bản tin này đã.”

Lương Tây Kinh liếc mắt nhìn TV, đi tới bên cạnh ông ngồi xuống: “Cháu xem với ông.”

“…”

Lương Hanh liếc nhìn anh hai lần, biết anh có ý đồ gì.

Ông cũng không vạch trần anh, chỉ kiêu ngạo hừ một tiếng.

Bản tin cũng chỉ hơn mười phút.

Xem xong, Lương Hanh chuẩn bị trở về phòng ngủ.

Lương Tây Kinh lên tiếng: “Cháu đi lên lầu với ông.”

Lương Hanh liếc anh một cái, không chịu nổi thái độ ân cần này của anh: “Cháu có việc cứ nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng.”

Nghe vậy, Lương Tây Kinh nở nụ cười, nghiêm mặt nói: “Ông biết cháu muốn nói chuyện gì với ông mà.”

Lương Hanh giả ngu: “Cháu không nói làm sao ông biết?”

Lương Tây Kinh nhìn ông, ánh mắt thẳng thắn: “Ông nội, cháu thích Thi Hảo, cháu muốn ở bên cô ấy.”

Anh vốn cũng không muốn quanh co lòng vòng với Lương Hanh chuyện này, chỉ là muốn cho ông thời gian chuẩn bị tâm lý rồi mới nhắc đến.

Nhưng nếu ông đã hỏi, Lương Tây Kinh cũng thuận theo tự nhiên ăn ngay nói thật.

Anh không ngại để Lương Hanh biết chuyện anh rất thích rất thích Thi Hảo.

Thực ra Lương Hanh cũng có chút bất ngờ trước thái độ thành thật của Lương Tây Kinh, ông loáng thoáng nhớ, năm đó sau khi Tiêu Bạch Hủy và bố anh tỏ ra ghét bỏ anh, một Lương Tây Kinh vốn thích đuổi theo bọn họ gọi bố gọi mẹ con nhớ hai người lắm lại trở nên không thích bày tỏ nữa.

Sau khi Lương Tây Kinh sống cùng Lương Hanh, đừng nói đến việc bộc lộ cảm xúc thật, ngay cả nói chuyện anh cũng chẳng buồn nói mấy câu.

Thỉnh thoảng Lương Hanh mua đồ cho anh, truy hỏi hơn nửa ngày anh có thích không, anh cũng không lên tiếng.

Suốt ngày anh cứ lạnh mặt, không cho người nào tới gần.

Lương Hanh không nói lời nào, Lương Tây Kinh cũng không thúc giục.

Anh im lặng một hồi, bổ sung: “Cháu biết ông đang lo lắng chuyện gì, nhưng cháu và Thi Hảo không phải hai người họ. Cháu sẽ không trở thành người vô trách nhiệm như vậy, Thi Hảo cũng không phải.” Lương Tây Kinh dừng lại, chậm rãi nói: “Cháu hy vọng ông có thể chấp nhận Thi Hảo. Tương lai sẽ xảy ra chuyện gì không ai trong chúng ta có thể đoán trước được, ông không thể vì chuyện của hai người họ mà có thành kiến đối với tất cả những người không gia đình không có bối cảnh.”

Bố mẹ Lương Tây Kinh năm đó là hai người khác nhau một trời một vực, bọn họ năm đó cũng kiên định muốn ở bên nhau, khiến Lương Hanh phải đồng ý.

Đáng tiếc là, ngày vui ngắn chẳng tày gang.

Sau khi kết hôn không lâu, giữa bọn họ xảy ra mâu thuẫn. Dần dần, mâu thuẫn càng ngày càng sâu.

Cuối cùng, chính Lương Tây Kinh là người phải hứng chịu sự bùng nổ mâu thuẫn giữa bọn họ.

Bọn họ phát tiết hết thảy cảm xúc tiêu cực lên người Lương Tây Kinh.

Nếu không phải như thế, Lương Hanh cũng không tới mức buộc Thi Hảo và Lương Tây Kinh chia tay.

Nghĩ vậy, Lương Tây Kinh nhấn mạnh: “Đối với cháu, cháu cảm thấy Thi Hảo không có điểm nào thua kém những thiên kim tiểu thư mà ông muốn giới thiệu cho cháu.”

Ngược lại, Lương Tây Kinh ‘trong mắt tình nhân hóa Tây Thi’ cảm thấy Thi Hảo còn ưu tú hơn các cô ấy.

Mặc dù có thể không có bối cảnh hùng hậu, nhưng đối với anh, Thi Hảo mãi mãi là tốt nhất.

Nghe Lương Tây Kinh nói lời này, Lương Hanh nhịn không được nghĩ bụng ——Thi Hảo thật sự đã làm cho Lương Tây Kinh thay đổi không ít.

Lương Tây Kinh hiện tại mới là đứa bé trong trí nhớ của ông.

“Ông nội?” Lương Tây Kinh nhìn Lương Hanh trầm tĩnh uy nghiêm.

Lương Hanh hoàn hồn: “Thích Thi Hảo đến vậy sao?”

Lương Tây Kinh ngẩn ra, nặng nề đáp: “Vâng.”

Lương Hanh im lặng giây lát, hỏi anh: “Cháu có từng nghĩ đến chuyện hai đứa sẽ không thể đi đến cuối cùng không? Lỡ như ngày nào đó hai người chia tay, Thi Hảo sẽ thế nào?”

Lương Tây Kinh ngẩn người, trầm ngâm một lát rồi đáp: “Cháu không có cách nào trả lời với ông một cách chắc chắn rằng tương lai chúng cháu sẽ không chia tay.”

Anh không thể dự đoán được tương lai. Anh chỉ có thể nói cho Lương Hanh biết, anh và Thi Hảo sẽ cố gắng hết sức để cùng nhau bước tiếp. Nếu sau khi cố gắng mà kết quả vẫn không được như ý muốn, ít nhất bọn họ cũng sẽ bớt đi một chút tiếc nuối.

Đồng thời, Lương Tây Kinh cảm thấy, nếu như tương lai người kia không phải là Thi Hảo, vậy bên cạnh anh cũng không cần những người khác tồn tại.

Lương Hanh trầm mặc một lúc lâu, nhìn Lương Tây Kinh thật sâu, giả bộ rất miễn cưỡng: “Cháu đừng làm ông thất vọng.”

Bỏ lại lời này, Lương Hanh không nói nhiều với Lương Tây Kinh nữa, trực tiếp lên lầu ngủ.

Lương Tây Kinh sững sờ tại chỗ vài giây, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn về phía quản gia vẫn còn đứng bên cạnh: “Bác Tôn, ông nội vừa nói vậy là sao?”

Bác Tôn nhìn vẻ mặt thỏa mãn của anh, cười ha hả nói: “Ông cụ đã đổi ý rồi đấy, những chuyện khác cậu phải cố gắng hơn nữa.”

Ông ấy vỗ vỗ vai Lương Tây Kinh: “Cô Thi rất ưu tú, ông cụ cũng rất thích cô ấy. Chỉ là chuyện tình cảm có quá nhiều điều không chắc chắn, cậu cũng không thể trách ông cụ lòng dạ độc ác được.”

Lương Tây Kinh trả lời: “Cháu biết.”

Bác Tôn ừ một tiếng: “Tôi lên lầu đây, cậu chủ cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé.”

Lương Tây Kinh: “Cảm ơn bác Tôn.”

“Cậu chủ khách sáo rồi. Đây đều là việc bác Tôn nên làm.”



Ngồi trong phòng khách tiêu hóa hết lời nói của Lương Hanh, Lương Tây Kinh đè nén khóe môi đang vểnh lên, bước lên lầu.

Tắm rửa xong, anh vẫn chưa ngủ được.

Suy nghĩ giây lát, Lương Tây Kinh gửi tin nhắn cho Thi Hảo, hỏi cô đã ngủ chưa.

Thi Hảo: [Bị anh đánh thức.]

Lương Tây Kinh: [Thật sao?]

Nhìn thấy tin nhắn của Lương Tây Kinh, trong lòng Thi Hảo oán thầm, cô gạt anh làm gì chứ?

Cô đang định trả lời anh một icon tức giận, Lương Tây Kinh đã gọi điện thoại cho cô trước.

Thi Hảo nằm ở trên giường, chậm rãi nhận máy: “Alo.”

Lương Tây Kinh: “…Thật sự bị anh đánh thức?”

Thi Hảo không nói lời nào.

Lương Tây Kinh rất hiểu cô: “Ngủ không được?”

“….Sắp ngủ rồi.” Thi Hảo mạnh miệng.

Lương Tây Kinh cúi đầu cười, thanh âm lanh lảnh truyền đến bên tai Thi Hảo, khiến Thi Hảo chột dạ.

“Anh cười cái gì?” Thi Hảo chẳng có chút lực uy hiếp hù dọa anh: “Cười nữa là em cúp điện thoại đấy.”

Lương Tây Kinh ngừng cười, hắng giọng: “Ở công ty mới cảm giác thế nào?”

Anh biết Thi Hảo xem phim kinh dị xong sẽ không ngủ được, nhưng cũng biết cô mạnh miệng, không muốn thừa nhận.

Bởi vậy, Lương Tây Kinh chỉ có thể chuyển đề tài, tán gẫu với cô một số chuyện vặt vãnh, phân tán lực chú ý của cô khỏi nội dung phim.

Thi Hảo hiểu dụng ý của Lương Tây Kinh, phối hợp nói: “Cũng không tệ lắm, đồng nghiệp mới của em ai cũng đáng yêu.”

Câu này, Lương Tây Kinh có chút ý kiến.

Anh nhướng mày, ngây thơ hỏi: “Ý của em là, đồng nghiệp trước kia không đáng yêu?”

Thi Hảo: “Ngoại trừ sếp cũ của em, đồng nghiệp cũ cũng rất đáng yêu.”

Lương Tây Kinh nghẹn ngào.

Anh không nên lắm miệng hỏi.

Nhận ra sự trầm mặc của Lương Tây Kinh, Thi Hảo kìm nén khóe môi đang cong lên: “Tổng giám đốc Lương, sao không nói nữa?”

Lương Tây Kinh chậm lại chốc lát, hỏi: “Ở trong mắt em, sếp cũ của em chẳng có chút ưu điểm nào cả sao?”

Thi Hảo nghiêm túc suy nghĩ: “Có chứ.”

Lương Tây Kinh: “Hả?”

Thi Hảo nhịn cười, cố ý nói: “Công tư phân minh cũng coi là ưu điểm đúng không?”

“…”

Lương Tây Kinh bị đả kích lớn, giơ tay nhéo nhéo ấn đường: “Em không thích anh công tư phân minh à?”

Anh cảm thấy mình đang đào hố.

Cô suy nghĩ một lúc lâu: “Anh nên hỏi nhân viên hiện tại của anh.”

Nghe ra ý của cô, Lương Tây Kinh ừm một tiếng, truy hỏi: “Vậy trước kia thì sao?”

Lương Tây Kinh lại hỏi cô: “Trước kia có thích không?”

Thi Hảo nghẹn lời: “Quan trọng lắm à?”

Lương Tây Kinh: “Ừm.”

Thi Hảo ồ một tiếng, chạm nhẹ vào khóe môi hơi giương lên của mình, mơ hồ nói: “Cũng tạm được.”

Nhận được câu trả lời của Thi Hảo, Lương Tây Kinh nở nụ cười.

Đáp án này, mặc dù anh không hài lòng lắm, nhưng cũng biết đây là câu trả lời tốt nhất mà Thi Hảo có thể cho anh lúc này.

Lương Tây Kinh đáp lời, lại hỏi cô những vấn đề khác trong công việc.

Hai người trò chuyện từ công việc đến cuộc sống, thậm chí còn nhắc tới tiến trình trang hoàng nhà mới.

Thời gian trôi qua kẽ tay, bất tri bất giác, mí mắt Thi Hảo bắt đầu rũ xuống, hoàn toàn chống đỡ không nổi.

Lương Tây Kinh hỏi cô ngày mai có muốn đi đâu chơi không, hỏi được một lúc cũng không thấy bên kia trả lời. Anh nín thở lắng nghe, lại nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Thi Hảo.

Thi Hảo đã ngủ thiếp đi.

Lương Tây Kinh bất đắc dĩ cười cười, ghé sát vào điện thoại chúc cô ngủ ngon, bản thân cũng nhắm mắt lại.

Anh không cúp điện thoại, vì phòng ngừa nửa đêm Thi Hảo nằm mơ tỉnh lại sẽ sợ hãi.



Một đêm ngon giấc.

Ngày hôm sau khi Thi Hảo tỉnh lại, điện thoại di động đã hết pin tắt máy.

Cô kinh ngạc nhìn chiếc điện thoại hết sạch pin vài giây, sực nhớ lúc gọi điện thoại cho Lương Tây Kinh cô đã ngủ thiếp đi, quên cúp máy.

Cô cắm sạc, khởi động lại máy.

Mới vừa khởi động máy vào Wechat, trên màn hình lập tức nhảy ra tin nhắn của Lương Tây Kinh, hỏi cô đã dậy chưa.

Thi Hảo: […Sao tối qua anh không cúp điện thoại?]

Cô cũng đã ngủ rồi.

Lương Tây Kinh không nói là lo lắng cho cô, cụp mắt trả lời: [Anh quên mất.]

Thi Hảo: [.]

Cô biết chắc chắn Lương Tây Kinh không phải quên mất, mà nguyên nhân cụ thể là gì cô cũng mơ hồ đoán ra được.

Không truy hỏi nữa, Thi Hảo chuyển đề tài: [Anh dậy lâu chưa?]

Lương Tây Kinh: [Sắp đến cửa tiểu khu nhà em rồi.]

Thi Hảo: [Hả?]

Cô không hiểu ý Lương Tây Kinh.

Lương Tây Kinh: [Anh đưa em đi làm, được không?]

Thi Hảo nhìn thời gian trên điện thoại, hoảng loạn trả lời: [Không nói với anh nữa, em đi rửa mặt.]

Còn trò chuyện nữa cô sẽ đi làm muộn mất.

Lương Tây Kinh bật cười: [Anh ở cửa chờ em, cứ từ từ.]

Rửa mặt xong, Thi Hảo cũng không kịp ăn bữa sáng đã vội vội vàng vàng chạy về phía cửa tiểu khu.

Vừa đi ra, cô nhìn thấy Lương Tây Kinh bên ven đường.

Nhìn chiếc xe đang đỗ, Thi Hảo do dự vài giây mới đi về phía anh.

“Chào buổi sáng.” Lương Tây Kinh ngước mắt nhìn cô, thuận tay mở cửa xe.

Thi Hảo không lập tức lên xe, cô liếc nhìn Đới Phong, sau đó quay đầu nhìn về phía Lương Tây Kinh: “…Anh xác định muốn đưa em đi làm?”

Lương Tây Kinh: “Em không muốn anh đưa đi à?”

Thi Hảo nhìn chiếc Bentley trước mặt, ăn ngay nói thật: “Giờ nay sẽ hơi tắc đường, em muốn đi tàu điện ngầm.”

Cô mà ngồi chiếc xe này đi làm, không khéo lãnh đạo của cô sẽ khuyên cô nghỉ việc mất.

Tuy nói tối hôm qua Lương Tây Kinh và cô xuất hiện ở buổi công chiếu phim đã bị không ít người nhìn thấy, quan hệ của hai người bọn họ cũng không cần phải giấu diếm ——

Chỉ là, ngồi chiếc xe này đến công ty chung quy cũng quá mức phách lối.

Tạm thời Thi Hảo chưa muốn nổi tiếng.

Nhận ra suy nghĩ của Thi Hảo, Lương Tây Kinh đóng cửa xe lại: “Cậu đến công ty trước đi.”

Đới Phong: “…Được.”

Nói xong với Đới Phong, Lương Tây Kinh đút hai tay vào túi, nhìn Thi Hảo: “Đi thôi.”

“Anh xác định muốn đi tàu điện ngầm với em?” Thi Hảo vẫn chưa quên vẻ mặt Lương Tây Kinh lần trước đi tàu điện ngầm với mình, ấm áp nhắc nhở: “Giờ này trên tàu điện ngầm siêu nhiều người.”

Lương Tây Kinh nhìn cô: “Không muốn anh đi, hay là lo anh không thích ứng được?”

Thi Hảo trầm mặc.

Lương Tây Kinh khẽ nở nụ cười, nói: “Trước kia ít có cơ hội đi cùng em, bây giờ anh cố gắng thử vài lần, có lẽ sẽ thích ứng được.”

Nói đến nước này, Thi Hảo cũng không có lý do từ chối nữa.

Cô gật đầu, đi sang bên kia: “Được.”

Lương Tây Kinh vốn đã chuẩn bị tâm lý cho việc chen chúc trên tàu điện ngầm đông người.

Thế nhưng, khi nhìn thấy hàng ngũ mênh mông, anh vẫn không khỏi kinh ngạc.

Anh hỏi Thi Hảo: “Hàng người dài như vậy, xếp hàng bao lâu mới có thể đi vào?”

Thi Hảo nhìn về phía trước một vòng: “Vậy đâu có dài, nhiêu đây chắc chưa tới mười lăm phút đâu.”

Lương Tây Kinh: “…”

Nhìn Lương Tây Kinh nhíu mày, Thi Hảo nhướng mày, chọc anh: “Hối hận rồi à?”

Lương Tây Kinh nhìn nụ cười đắc ý của cô, giơ tay nhéo má cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Muốn thấy anh hối hận?”

Thi Hảo đẩy tay anh ra: “Em trang điểm rồi.”

“…” Lương Tây Kinh cụp mi, ánh mắt thâm thúy dừng trên gương mặt cô.

Sau khi từ chức khỏi tập đoàn, Thi Hảo rõ ràng đã thay đổi cách trang điểm.

Lúc trước, vì để làm tốt vai trò thư ký của Lương Tây Kinh, cũng vì không để cho người ngoài coi thường mình, cảm thấy cô quá mức non nớt và trẻ tuổi, cách trang điểm của cô đều theo hướng thành thục.

Còn hiện tại, cô trang điểm bình thường, giống như một đóa hoa sen thanh thuần lại xinh đẹp.

Đụng phải đôi đồng tử sâu thẳm của Lương Tây Kinh, hô hấp Thi Hảo cứng lại, tim đập kịch liệt, khẩn trương không thôi.

Cô hơi thẹn thùng mím môi dưới, né tránh ánh mắt anh: “Đừng nhìn nữa.”

Thi Hảo nhỏ giọng nói.

Lương Tây Kinh không trả lời, anh rũ mi, liếc nhìn bàn tay cô buông thỏng bên hông, ngữ khí bình tĩnh hỏi: “Anh có thể nắm tay em không?”

“?”

Thi Hảo há hốc mồm: “Cái gì?”

Anh có biết mình đang nói gì không đấy?

Biết cô đang nghi hoặc điều gì, Lương Tây Kinh đúng lý hợp tình nói: “Quá nhiều người, anh sợ em đi lạc.”

Thi Hảo nghẹn họng, vẻ mặt cạn lời nhìn anh, tựa như đang nói —— anh tưởng em là đứa con nít ba tuổi sao?

Lương Tây Kinh nhếch môi, men theo cổ tay cô đi xuống, chen vào kẽ tay cô, chạm vào lòng bàn tay cô, mười ngón đan vào nhau: “Anh sợ đi lạc.”

“…”

Lòng bàn tay áp vào nhau, Thi Hảo cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay rộng rãi của anh, thậm chí theo đầu ngón tay anh kề sát mu bàn tay mình, cô còn cảm nhận được trái tim anh cũng đang đập rộn ràng giống hệt mình.

Thi Hảo ngẩn ngơ hai giây rồi đi theo anh.

Cô biết rõ, cô thích nắm tay anh.

Hai người nắm tay nhau bước đi, đến trạm tách ra, Lương Tây Kinh lại tự nhiên nắm tay Thi Hảo.

Lần này bọn họ nắm tay nhau đến trạm tàu điện ngầm, Lương Tây Kinh mới không nỡ buông tay Thi Hảo ra.

Công ty mới của Thi Hảo cách cửa tàu điện ngầm khá gần, đi bộ chỉ cần ba phút.

Đi ra cửa tàu điện ngầm, Lương Tây Kinh đưa cô đến dưới lầu công ty.

“Em vào đây.” Thi Hảo nhìn anh,” “Anh mau đến công ty đi.”

Lương Tây Kinh trưng cầu ý kiến cô: “Tan tầm anh tới đón em nhé?”

“…”

Thi Hảo hỏi: “Anh không bận à?”

Lương Tây Kinh mặt không đổi sắc đáp: “Không bận.”

Thi Hảo liếc anh, không nhịn được nói thầm: “Hôm nay là thứ Hai.”

Lương Tây Kinh sao có thể không bận rộn.

Lương Tây Kinh nhìn cô chăm chú, đáy mắt có cảm xúc dâng trào, thấp giọng nói: “Muốn không?”

Bận hay không bận không phải trọng điểm.

Chỉ cần Thi Hảo đồng ý, anh có thể tới.

Thi Hảo nhìn anh hồi lâu, lắc đầu từ chối: “Không muốn.”

Lương Tây Kinh hơi ngước mắt lên, nhìn cô một lát: “Được, em vào làm đi, anh đến công ty.”

Thi Hảo gật đầu: “Tạm biệt.”

Sau khi tách ra, Thi Hảo quẹt thẻ vào làm.

Vừa đến văn phòng, Thi Hảo nhận được vô số ánh mắt chăm chú của đồng nghiệp. Không chút bất ngờ, ngày hôm qua cô và Lương Tây Kinh xuất hiện ở buổi công chiếu phim, những lời Lương Tây Kinh nói chắc hẳn các đồng nghiệp đều đã nghe thấy, cũng đã nhìn thấy.

Thi Hảo hít sâu một hơi, bình tĩnh vào phòng trà nước rót một ly nước trà.

Rót nước xong, cô trở lại vị trí, đồng nghiệp ngồi bên cạnh vị trí làm việc của cô nhìn cô chằm chằm, muốn nói lại thôi.

Các đồng nghiệp không chủ động hỏi, Thi Hảo cũng giả ngu không chủ động mở miệng.

Cho đến khi Bối Diệp Đồng tới.

Cô ấy nhìn lướt qua một vòng, gọi: “Thi Hảo, đến văn phòng của tôi một chuyến.”

Thi Hảo: “…”

Mang theo rất nhiều sự chú ý, Thi Hảo đi vào văn phòng của Bối Diệp Đồng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Chú ý tới hành động này của cô, Bối Diệp Đồng cười cười: “Căng thẳng như thế làm gì?”

Thi Hảo: “…”

Cô lúng túng: “Chị cũng nhìn thấy rồi?”

Bối Diệp Đồng trêu cô: “Muốn không thấy cũng khó, chuyện sau đó hai người lên hot search chắc cô cũng biết rồi chứ.”

Ban đầu Thi Hảo và Lương Tây Kinh chỉ lộ diện trong buổi công chiếu phim, cư dân mạng cũng không quá chú ý hai người. Nhưng sau khi xem xong video, có người đào ra thân phận của Lương Tây Kinh, bắt đầu thảo luận sôi nổi.

Không có gì bất ngờ, hai người bị những cư dân mạng không hề quen biết đưa lên hot search.

Bởi vì đại đa số đánh giá cũng không tệ lắm, Lương Tây Kinh cũng không kêu Dương Cao Phi xóa hot search, chỉ là hơi đè xuống, để nhiệt độ tự giảm.

Thi Hảo: “Tôi biết.”

Bối Diệp Đồng ừ một tiếng, liếc nhìn cô: “Tổng giám đốc Lương đang theo đuổi cô?”

Thi Hảo sửng sốt, có chút bất ngờ vì cô ấy đoán chuẩn như vậy.

Bối Diệp Đồng: “Rất dễ đoán.”

Thi Hảo ồ một tiếng, không biết nên nói gì.

Bối Diệp Đồng cũng không làm khó cô, nói thẳng: “Gọi cô vào không phải nói chuyện này, tôi chỉ thuận tiện nhiều chuyện mấy câu thôi, công ty chúng tôi rất nhân đạo, dù nhân viên yêu đương hay hẹn hò với ai cũng không quản sâu.”

Nói đến đây, cô ấy nháy mắt với Thi Hảo.

Thi Hảo không nhịn được bật cười: “Vậy cảm ơn chị Đồng trước.”

Bối Diệp Đồng: “Chờ tổng giám đốc Lương theo đuổi được cô, nhớ bảo anh ấy mời cơm là được.”

Thi Hảo: “…Nhất định.”

Tán gẫu chút chuyện vặt vãnh, Bối Diệp Đồng sắp xếp công việc mới cho Thi Hảo.

Từ phòng làm việc của Bối Diệp Đồng đi ra ngoài, Thi Hảo bắt gặp ánh mắt của mọi người, cô không nhịn được cười.

Cho đến khi Thi Hảo ngồi xuống, đồng nghiệp bên cạnh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa: “Thi Hảo, vị khán giả đặt câu hỏi trong buổi công chiếu phim của cô Thẩm ngày hôm qua là cô sao?”

Thi Hảo: “Là tôi.”

Ánh mắt đồng nghiệp sáng lên: “Vậy bên cạnh cậu…là tổng giám đốc Lương?”

Thi Hảo: “Là anh ấy.”

Mấy đồng nghiệp nhìn nhau, lần nữa đồng loạt nhìn về phía cô: “Cô và tổng giám đốc Lương?”

Thi Hảo biết mọi người muốn biết chuyện gì, cô thừa nước đục thả câu: “Giống như tổng giám đốc Lương nói, chúng tôi là bạn bè.”

Các đồng nghiệp: “…”

Đó không phải là câu trả lời mà họ muốn nghe.

Mọi người còn muốn hỏi nhiều, Bối Diệp Đồng đã từ phòng làm việc đi ra: “Họp thôi mọi người, mấy chuyện khác để sau hãy nói.”

“…”

Bên kia, Lương Tây Kinh vừa đến văn phòng cũng nhận được không ít ánh nhìn chăm chú như Thi Hảo.

Chẳng qua anh là sếp tổng, cho dù mọi người có tò mò thì cũng không dám lên tiếng hỏi.

Lương Tây Kinh báo với Thi Hảo anh đã đến công ty, sau đó bắt đầu bận rộn công việc trong tay. <!-- Quảng cáo 1 -->

Hơn mười giờ, Thi Hảo nhận được tin nhắn Lương Tây Kinh gửi tới: [Có đang bận không?]

Thi Hảo nhìn đồng hồ, có chút kinh ngạc: [Sáng nay anh không họp à?]

Nếu cô nhớ không lầm, mười giờ sáng thứ Hai hàng tuần Lương Tây Kinh đều có một cuộc họp cố định.

Lương Tây Kinh: [Đang họp.]

Thi Hảo: [?]

Lương Tây Kinh: [Bọn họ dong dài quá.]

Thi Hảo nói móc anh: [Sao trước kia anh không chê bọn họ dong dài?]

Lương Tây Kinh: [Trước kia có em ở đây.]

<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->