Gợn Sóng Không Tên

Chương 6: Dấu răng



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 6: Dấu răng

Chuyện Lương Tây Kinh ghét ăn món Nhật, chỉ cần người thân thiết một chút đều biết.

Anh ghét món Nhật tới mức dù chỉ đi ngang qua nhà hàng Nhật cũng sẽ nhíu mày nhẹ.

Trong tình huống công việc bất đắc dĩ, anh sẽ cố gắng miễn cưỡng bước vào nhà hàng Nhật. <!-- Quảng cáo 1 -->

Thời gian khác, dù là ai gọi anh cũng sẽ không tới gần nhà hàng Nhật lấy nửa bước. Mà lúc này, anh lại đi ăn đồ Nhật với Thi Hảo. <!-- Quảng cáo 1 -->

Lần trước Lương Tây Kinh đến nhà hàng Nhật cũng là bởi vì Thi Hảo.

Vì thế, từ tận đáy lòng Tần Yến có chút bội phục.

Nếu không phải sợ Lương Tây Kinh hiểu lầm chút gì đó, anh ấy thật sự rất muốn tạo dựng mối quan hệ với Thi Hảo, từ chỗ cô học lỏm “bí kíp gian lận” để có thể khiến cho Lương Tây Kinh thỏa hiệp.

“…”

Nhìn tin nhắn Tần Yến gửi tới, Lương Tây Kinh vừa bị Thi Hảo trêu chọc phân tâm nghĩ —— Thi Hảo quả thật rất lợi hại, ở chỗ này mà cũng dám làm xằng làm bậy.

Đây là cô chắc chắn anh sẽ không làm gì được cô.

Nghĩ đến đây, Lương Tây Kinh trầm giọng gọi, “Thi Hảo.”

Thi Hảo ngừng một chút, nâng đôi mắt vô tội sáng ngời nhìn anh: “Sao vậy?”

Lương Tây Kinh nhìn cô chăm chú, tràn đầy ý cảnh cáo nói, “Chưa ăn xong thì tranh thủ ăn cho xong đi.”

Đối diện với ánh mắt thâm sâu của anh, Thi Hảo tự biết ý tứ của Lương Tây Kinh.

Trên chuyện trêu chọc Lương Tây Kinh cô luôn biết chừng mực, biết nếu tiếp tục nữa thì người cuối cùng chịu thiệt chính là mình.

Thi Hảo là một người co được dãn được.

Nghĩ vậy, cô nhanh chóng thu chân về, sắc mặt bình tĩnh nói, “Lát nữa em muốn đi dạo phố.”

“…” Ấn đường Lương Tây Kinh nhảy dựng, “Không phải tối qua đi dạo rồi sao?”

Thi Hảo liếc anh một cái, ra vẻ ghét bỏ, “Tổng giám đốc Lương, anh có biết đối với phụ nữ không mua được đồ tương đương với việc chưa đi dạo phố không?”

Lương Tây Kinh: “…”

Anh biết lúc ở riêng cái miệng của Thi Hảo rất nhanh nhảu, cũng biết mình không cãi lại cô, dứt khoát không lên tiếng nữa.

Dù sao anh có nói gì thì kết cục cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi gì.

Nhìn dáng vẻ trầm mặc của Lương Tây Kinh, Thi Hảo cố ý nói, “Tổng giám đốc Lương không nói lời nào là đang im lặng kháng nghị?”

Lương Tây Kinh nhướng mí mắt nhìn cô, bình tĩnh nhắc nhở, “Thi Hảo, ngày mai em không cần đi làm.”

Cho nên nếu cô châm lửa thêm chút nữa, đêm nay anh sẽ không dễ dàng buông tha cô.

“…”

Nghe được ý tứ trong lời nói của anh, Thi Hảo có chút khó chịu.

Nhưng cô cũng biết Lương Tây Kinh nói được làm được. Đêm nay anh đã nhịn cô đến cực hạn, cô không thể ngồi lên đầu hổ nhổ lông nữa.

Yên lặng nuốt lời định nói xuống, Thi Hảo chuyên chú ăn cơm, hoàn toàn phớt lờ người ngồi đối diện.

Nhìn cô nhét những món ăn mà mình chán ghét kia vào miệng, dạ dày của Lương Tây Kinh có chút khó chịu.

Anh thoáng khựng lại, kìm nén sự khó chịu của mình, đứng dậy nói, “Anh ra ngoài hút điếu thuốc.”

Lương Tây Kinh biết hút thuốc, nhưng không nghiện thuốc lá.

Đa phần thời gian, chỉ có dưới tình huống công việc căng thẳng hoặc khẩn trương cao độ anh mới hút một hai điếu để giải phiền.

Điểm này Thi Hảo rất rõ.

Nhìn bóng lưng anh vội vàng đi ra ngoài, Thi Hảo chậm rãi chớp mắt.



Gió đêm rất mạnh.

Cách trang trí của nhà hàng Nhật Bản rất cổ kính, dưới mái hiên treo mấy chiếc đèn lồng màu cam đỏ.

Lúc Thi Hảo đi ra khỏi nhà hàng, vừa liếc mắt đã nhìn thấy người đàn ông đứng dưới đèn lồng hút thuốc.

Anh nghịch ánh sáng đứng ở chỗ tối tăm, bóng lưng vẫn cao thẳng như trước. Nhưng không hiểu sao, Thi Hảo cảm thấy Lương Tây Kinh giờ phút này lại rất đỗi cô độc.

Lương Tây Kinh còn chưa hút hết điếu thuốc đã ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người Thi Hảo.

Bỗng dưng, bên hông xuất hiện hai cổ tay tinh tế trắng nõn. Anh dừng lại, lập tức dập tắt điếu thuốc, “Sao đột nhiên lại ra ngoài?”

Thi Hảo ôm anh từ phía sau, hai má cọ nhẹ vào lưng anh, lí nhí nói, “Ăn xong rồi.”

Lương Tây Kinh rũ mắt, nhìn bàn tay cô vắt ngang eo mình, cẩn thận xoay người mặt đối mặt ôm cô.

Bóng đêm kéo dài thân ảnh hai người.

Lương Tây Kinh nhìn chằm chằm người trong ngực thật lâu, “Đi dạo phố không?”

Thi Hảo lắc đầu: “Không đi.”

Lương Tây Kinh: “Hả?”

Thi Hảo cọ cọ vào ngực anh như mèo con, sau đó mở mắt ra nhìn anh, “Em muốn về nhà ngủ.”

Lương Tây Kinh im lặng, giơ tay nhéo má cô, khẽ hỏi, “Trước khi chúng ta ra ngoài không phải em vừa mới tỉnh ngủ sao?”

Nghe nói như thế, Thi Hảo có chút cạn lời. Cô giận dữ trừng Lương Tây Kinh một cái, tỏ ý ám chỉ, “Không phải chứ tổng giám đốc Lương, cho anh cơ hội anh cũng không cần, vậy lát nữa anh đừng đổi ý đấy.”

Lương Tây Kinh nở nụ cười, “Không đâu.”

Anh thuận miệng nói, “Muốn đi dạo ở đâu?”

Thi Hảo: “…”

Cô ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy trung tâm thương mại đối diện, “Bên kia.”

Nơi Thi Hảo thuê nhà có vị trí rất thuận tiện, ở đây giống như khu nhà ở ẩn mình trong trung tâm thành phố. Xung quanh có vô số trung tâm thương mại và cửa hàng mọc lên san sát, nhiều không đếm xuể.

Lương Tây Kinh giương mắt nhìn sang bên kia, không có ý kiến gì.

Thi Hảo muốn đi dạo, anh đương nhiên sẽ đi cùng.

Có điều Thi Hảo không có gì muốn mua, cô chỉ thuần túy là ăn no muốn tiêu thực.

Đi dạo một vòng, Thi Hảo nhớ tới một chuyện, “Hôm trước em nghe Thiến Vi nói bộ phận nghiên cứu và phát triển mới tuyển một nhóm đồng nghiệp đúng không?”

Hôm trước khi Lý Thiến Vi nói chuyện với cô, trong ánh mắt cô ấy như lóe lên những vì sao. Cô ấy cầm lấy tay Thi Hảo, gọi thẳng đồng nghiệp mới là soái ca, trắng trẻo sạch sẽ, đẹp trai tuấn tú, vô cùng bổ mắt.

Thế nhưng Thi Hảo chưa được nhìn thấy, cô ở công ty cũng không thường xuyên đến bộ phận nghiên cứu phát triển bên kia, cũng không biết phải khi nào mới có thể nhìn thấy dáng vẻ các đồng nghiệp mới. <!-- Quảng cáo 1 -->

Lương Tây Kinh liếc cô một cái, “Em muốn hỏi đồng nghiệp mới có đẹp trai không chứ gì?”

“…” Bị anh nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của mình, Thi Hảo cũng không chột dạ, cô đúng lý hợp tình nói, “Đúng vậy, đẹp trai không?”

Lương Tây Kinh nghẹn ngào, vẻ mặt hờ hững, “Không rõ lắm.”

Thi Hảo: “…?”

Cô không dám tin nhìn Lương Tây Kinh, “Không phải anh đã gặp rồi sao?”

Lương Tây Kinh cũng rất đúng lý hợp tình đáp, “Quên rồi.”

Thi Hảo: “…”

Cô nghẹn họng, không nhịn được châm chọc anh, “Tổng giám đốc Lương, ngay cả nhân viên của mình trông thế nào mà anh cũng có thể quên được ư?” Cô nhỏ giọng nói thầm, “Anh không sợ ngày nào đó nhân viên mới chào hỏi báo cáo công việc với anh, anh còn phải hỏi đối phương là ai sao?”

Nghe vậy, Lương Tây Kinh mỉm cười, “Sẽ không xuất hiện loại tình huống này.”

Thi Hảo: “Sao lại không?”

Lương Tây Kinh: “Không phải có em rồi sao?”

Nghe được câu trả lời của anh, Thi Hảo ngơ ngẩn.

Qua một lúc, cô dời ánh mắt khỏi người Lương Tây Kinh, rũ mắt nói, “Em cũng không thể nhớ rõ hết mọi người.”

Lương Tây Kinh nhíu mày, mơ hồ cảm thấy trong lời nói của cô có ý gì đó.

Anh còn chưa kịp hỏi tiếp, Thi Hảo đã chuyển đề tài, “Tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh nhìn cô.

Thi Hảo chỉ vào bảng hướng dẫn cách đó không xa, “Xem phim không?”

Đến cửa rạp chiếu phim tùy tiện chọn một bộ phim mới chiếu gần đây, hai người đi vào.

Xem phim xong về đến nhà đã là đêm khuya.

Phòng trọ cách âm không tốt lắm, bị Lương Tây Kinh giày vò, Thi Hảo để lại không ít dấu răng trên vai anh.

Lương Tây Kinh bị đau, lại không dễ dàng buông tha cô như vậy. Giọng của Thi Hảo mềm mại quyến rũ, lúc Lương Tây Kinh tiến vào, cô không khống chế được kêu lên.

Nghe thấy giọng nói của cô, cơ thể Lương Tây Kinh càng căng ra. Ánh mắt anh u tối như đầm sâu, yết hầu trượt lên trượt xuống, tìm tới đôi môi đang mở hé của cô, nuốt hết toàn bộ tiếng rên rỉ của cô vào bụng.

….



Thứ Hai đến công ty, Thi Hảo vừa mới vào thang máy đã nhìn thấy Lý Thiến Vi từ xa chạy tới, “Thi Hảo, chờ tôi một chút.”

Thi Hảo khẽ cười, đè lại thang máy chờ cô ấy.

Đi vào thang máy xong, Lý Thiến Vi mới giảm tốc độ, “Cảm ơn nhé.”

Thi Hảo liếc nhìn cô ấy, “Còn thời gian mà, cô đừng chạy vội như thế.”

Lý Thiến Vi lắc đầu, chỉ ra ngoài thang máy, “Tổng giám đốc Lương ở phía sau.”

Thi Hảo ngẩn người, “Hôm nay anh ấy vào từ cửa chính?”

Thời gian làm việc, Thi Hảo và Lương Tây Kinh rất ít khi ở cùng nhau.

Hai người đều không có ý định công khai đoạn tình cảm này với bên ngoài, cũng phân chia rất rõ giữa công việc và tình yêu. <!-- Quảng cáo 1 -->

Đương nhiên, quan trọng hơn là cách âm của phòng trọ thật sự rất tệ, Lương Tây Kinh ở chỗ cô không thể ngủ ngon. Mà Thi Hảo lại chẳng hề có suy nghĩ sống chung với Lương Tây Kinh, cũng không có suy nghĩ sống lâu dài với anh.

Xế chiều ngày hôm qua, Lương Tây Kinh nhận điện thoại của Tần Yến rồi rời đi.

Vì để hôm nay có tinh thần đi làm, tối hôm qua Thi Hảo cũng không cho anh qua chỗ cô.

Lý Thiến Vi: “Đúng vậy, lúc tôi gặp anh ấy ở cửa chính còn tưởng gặp quỷ.”

Thi Hảo buồn cười, “Cũng không tới mức khoa trương thế chứ.”

Lý Thiến Vi: “Sao lại không?”

Cô ấy gãi gãi đầu: “Đồng nghiệp của chúng ta, chỉ có cô và trợ lý Dương là không sợ Tổng giám đốc Lương thôi.”

Thi Hảo mỉm cười, “Anh ấy dọa người thế à?”

Lý Thiến Vi ngẫm nghĩ rồi lấy một ví dụ đơn giản cho Thi Hảo hiểu, “Tôi chỉ là cảm thấy, ở trước mặt tổng giám đốc Lương chúng tôi giống đồ ăn hại vậy.”

Lương Tây Kinh quá mức ưu tú, cũng quá mức giỏi giang, thường xuyên khiến nhóm trợ lý của anh sinh ra ảo giác xấu hổ vô cùng.

Thi Hảo nghe mà dở khóc dở cười.

Cô đang muốn nói gì đó để an ủi Lý Thiến Vi, Lý Thiến Vi bỗng nhiên nhìn chằm chằm mặt cô.

Thi Hảo khó hiểu, “Tôi trang điểm bị lem à?”

Lý Thiến Vi ngơ ngác lắc đầu, cảm khái nói, “Thư ký Thi, cuối tuần cô đi đâu dưỡng da sao?”

Thi Hảo: “Hả?”

Lý Thiến Vi chỉ vào sắc mặt hồng hào của cô: “Khí sắc của cô tốt hơn tuần trước rất nhiều.”

“…”

Nghe nói như thế, Thi Hảo nghĩ đến chuyện cuối tuần mình được ‘tưới tắm thoải mái’, thần sắc có chút mất tự nhiên, “Chắc là do cuối tuần ngủ khá nhiều.”

Lý Thiến Vi ồ một tiếng, âm thầm ghi nhớ, “Xem ra ngủ nhiều có thể làm da đẹp, về sau tôi cũng phải ngủ sớm mới được.”

Thi Hảo chột dạ gật đầu.

Đến vị trí làm việc ngồi xuống không bao lâu, bóng dáng Lương Tây Kinh đã xuất hiện ở lối đi nhỏ.

Thi Hảo nhìn anh vào phòng làm việc, tự giác đi vào phòng trà. Lương Tây Kinh buổi sáng quen uống cà phê đen đắng chát, còn phải pha cho thật ngon.

Pha cà phê xong, Thi Hảo đi đến văn phòng tổng giám đốc.

Lúc cô đi vào, điện thoại Lương Tây Kinh vừa vặn vang lên. Anh liếc nhìn Thi Hảo rồi nhận điện thoại.

Thời gian nhận điện thoại không lâu, Thi Hảo nghe thì hình như đang nói về một dự án đầu tư.

Chờ anh nhận máy xong, Thi Hảo lên tiếng: “Tổng giám đốc Lương, cà phê của anh.”

Lương Tây Kinh nhận lấy nhấp một ngụm, đưa văn kiện đã ký trong tay cho cô.

Cuối cùng, anh lại đưa cho cô một tập tài liệu khẩn cấp, “Phần tài liệu này đưa đến bộ phận nghiên cứu và phát triển.”

Nghe thấy mấy chữ bộ phận nghiên cứu và phát triển, hai mắt Thi Hảo sáng lên, cô đang đưa tay ra nhận ——

Lương Tây Kinh lại tỏ ra ngây thơ dời văn kiện sang bên cạnh, hờ hững liếc cô một cái, cường điệu nói, “Bảo trợ lý Dương đi.”

“…”

<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->