Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 247: Trước Giờ Khai Mạc



Sau buổi học bổ túc đàu tiên với Harry, mọi chuyện lại tiếp tục trở lại với quỹ đạo thường ngày của nó. Sự yên bình này khiến cho mọi người dường như quên luôn mối đe dọa của Sirius Black.

Một ngày đẹp trời, Thomas cùng với đám bạn đi tới lớp học môn Biến hình. Cậu ta cũng Harry đi ở giữa, chia cách 2 cái thùng thuốc nổ đang có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Hermione và Ron đang cãi nhau do con mèo Crookshanks suýt chút nữa thì xơi tái con chuột của Ron

Thomas có phần phiền muộn, giờ là lúc quái nào rồi mà cậu ta vẫn còn phải chịu đựng mấy cái vụ cãi nhau vớ vẩn này.

Đám đông ồn ào phía trước thành công thu hút sự chú ý của nhóm Thomas. Dường như Lavender Brown đang khóc. Parvati vòng cánh tay ôm qua vai Lavender, đang giải thích gì đó với Seamus Finnigan và Dean Thomas. Trông mặt Seamus và Dean có vẻ nghiêm trọng.

Nhập vô nhóm, Hermione lo lắng hỏi:

"Có chuyện gì vậy Lavender?"

Parvati nói nhỏ:

"Bạn ấy vừa nhận được thư nhà hồi sáng này. Con thỏ của bạn ấy, con Binky, đã bị một con cáo giết mất rồi."

Hermione kêu:

"Ôi, Lavender ơi, mình chia buồn với bạn lắm lắm."

Lavender nói giọng bi thương:

"Lẽ ra mình biết trước rồi. Mấy bồ biết hôm nay là ngày gì không?"

"Ơ..."

"Ngày mười sáu tháng mười! Nhớ không? Giáo sư Trelawney đã nói: cái điều trò đang sợ hãi sẽ xảy ra vào ngày mười sáu tháng mười" Cổ nói đúng! Cổ nói đúng quá!"

Bây giờ cả lớp đã tụ tập quanh Lavender. Seamus lắc đầu một cách nghiêm trọng hết sức.

Hermione định nói gì đó nhưng Thomas đã ngăn cô lại.

“Cậu làm gì vậy?” – Hermione gắt.

Lôi kéo đám bạn rời khỏi đám đông, Thomas nói:

“Lôi cậu ra để cậu khỏi đổ dầu vào lửa. Cậu thừa biết Lavender mê muội mấy vụ bói toán thế nào. Và cậu tính làm gì, cãi nhau với cô ta về việc trò bói toán của Gs Trelawney chả liên quan gì tới việc con thỏ yêu quý của cô ta mới chết?”

“Nhưng…”

Hermione tính cãi lại thì Ron đã cắt ngang:

“Thomas, cậu đừng để ý tới Hermione làm gì. Đối với cậu ấy thì cảm xúc của người khác đâu có nghĩa lý gì?”

Thomas bất đắc dĩ nhìn 2 Ron và Hermione hầm hè nhau. Cả hai không thể chung sống một cách hòa bình được hay sao?

Cánh cửa bật mở, sự xuất hiện của Gs McGonagall đã chấm dứt nguy cơ xung đột giữa Ron và Hermione. Cả hai chuyển sang tình trạng chiến tranh lạnh.

Khi đã ổn định chỗ ngồi, Harry hỏi bằng giọng mà chỉ có 2 người nghe được:

“Cậu nghĩ sao về việc con thỏ bị chết? Liệu nó có phải là 1 lần tiên đoán chính xác của Gs Trelawney không?”

Thomas lắc đầu:

“Có trời mới biết. Nếu xét ở 1 góc độ nào đó cũng là một lời tiên tri, nhưng có lẽ là lời tiên tri về tai họa ngớ ngẩn nhất mà mình biết. Cái duy nhất mình nghĩ khi đó là họ có làm thịt con thỏ cho đỡ phí không?”

Harry lắc đầu ngán ngẩm:

“Thật may cho Lavender là cổ không nghe tới những lời vừa rồi. Không thì cái lớp học này lụt trong nước mắt mất.”

Thomas cười khẩy:

“Liên quan quái gì tới mình. Mà nói tới mới nhớ. Cậu với Ginny đợt này sao rồi? Có tiến triển gì không?”

Harry đỏ mặt, trả lời 1 cách lúng túng:

“Ờ… thì cũng tốt… tụi mình… ổn…”

Chủ đề tình yêu của Harry thành công lôi kéo sự quan tâm của những người khác, nhất là khi cậu ta và Thomas quên mất vị trí hiện tại của mình mà đề cao lời nói thêm vài âm độ.

Những người xung quang vội vàng hướng sự chú ý tới câu chuyện giữa Thomas và Harry. Đối với học sinh mà nói, chuyện tình cảm học đường của đứa bạn bàn bên chắc chắn hấp dẫn hơn hẳn bài giảng của giáo viên.

Ngay cả Ron và Hermione, hai con người đang chiến tranh lạnh cũng tạm thời giảng hòa và hướng lỗ tai về hướng của câu chuyện.

Thomas cười đểu:

“Ây da… ổn… tốt! Chậc chậc… xem ra mình cũng mát tay nhở. Có muốn biết tin mật không?”

Harry giật mình quay sang:

“Tin gì?”

Thomas chỉ vào đầu mình, cười một cách ranh mãnh:

“Cậu biết khả năng của mình mà. Có một vài thứ vô cùng có giá trị à…”

Harry gian nan nuốt 1 ngụm nước bọt, hỏi:

“Liệu có được không? Không ảnh hưởng gì chứ?”

“Dĩ nhiên là…”

“Chát! Chát!” – Hai tiếng vang chát chúa. Thomas và Harry ôm trán gục xuống bàn.

“Nói chuyện riêng trong giờ, ảnh hưởng đến người khác!” – Giọng nói giận dữ của Gs McGonagall vang vọng khắp lớp học. – “Trừ 40 điểm nhà Gryffindor! Và nếu tôi còn thấy 2 trò tiếp tục thì sẽ là lệnh cấm túc đến hết tháng 10! Nghe rõ chưa?”

Cơn phẫn nộ của Gs McGonagall đã đưa lớp học trở về trạng thái yên tĩnh tuyệt đối. Thomas chợt nghĩ tới tên một bộ phim cực kỳ hợp với cái tình trạng này: “Sự im lặng của bầy cừu.”

Buổi học kết thúc trong một không khí nặng nề. Tuy nhiên không ai chế nhạo việc này bởi Thomas là một trong hai kẻ gây họa trực tiếp. Không kẻ nào trong Hogwarts đủ ngu ngốc để đi chế nhạo một phù thủy hùng mạnh như cậu ta.

Những lúc như thế này, Thomas luôn cảm thấy học sinh Hogwarts thực hiện rất tốt khẩu hiệu của trường.

Gần cuối tháng 10, Gs Dumbledore trở lại. Thomas ngay lập tức tới gặp thầy.

Trong phòng hiệu trưởng, Gs Dumbledore có vẻ mệt mỏi với chuyến hành trình dài đằng đẵng vừa rồi. Thầy đã phải di chuyển liên tục để chuẩn bị những gì cần thiết nhất để thực thi kế hoạch.

Thomas hỏi:

“Mọi việc thuận lợi cả chứ thưa thầy?”

Gs Dumbledore hài lòng gật đầu:

“Tuy mất chút thời gian, nhưng mọi việc đã tiến triển theo chiều hướng có lợi với chúng ta. Việc tiếp theo là phải bố trí sân khấu sao cho kín kẽ.”

Thomas gật đầu:

“Xin thầy hãy giao mọi việc chuẩn bị cho con. Con đảm bảo sẽ cho tất cả những người tham gia đều được chứng kiến một màn kịch với ấn tượng khó phai.”

Hai thầy trò trao đổi thêm một chút chi tiết của kế hoạch rồi Thomas rời đi. Cậu ta coi trọng kế hoạch lần này hơn bất kỳ ai. Nó là lần đầu tiên Thomas bước lên sân khấu với tư cách người đánh cờ, ván cờ ảnh hưởng tới hướng đi của cả thế giới phù thủy.

Thomas hiểu rằng, sau lần hành động này, cậu ta sẽ chính thức nhận được sự quan tâm sâu sắc của tất cả những người cầm quyền. Không còn là một thiên tài, không còn là học trò của Albus Dumbledore mà là Thomas Walker – một phù thủy hùng mạnh. Và Thomas sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào cản trở kế hoạch của cậu ta.

Những ngày kế tiếp, Thomas bắt đầu hoàn thiện cái mà cậu ta gọi là sân khấu. Vừa chuẩn bị, Thomas vừa để ý tới những người mà cậu ta nhắm tới làm diễn viên cho vở kịch sắp tới.

Ngày Halloween cuối cùng cũng tới. Trong khi đám bạn háo hức rời trường, Thomas lại bận rộn chuẩn bị cho màn diễn đầu tiên của vở kịch lớn.

Khi đang băng qua hành lang, Thomas đụng độ với lão Filch, một trong số ít những kẻ mà cậu ta chẳng có tí thiện cảm nào.

Lão Filch hiển nhiên là cũng chẳng ưa gì Thomas. Lão hỏi với giọng hầm hè:

“Trò đang làm gì ở đây? Sao không đi Hogsmeade như đám bạn của trò ấy. Đi mà mua mấy trò quậy phá quái đản về đây để mà phá hoại ngôi trường này thêm một lần nữa.”

Mấy lời xỉa xói của Filch đã chạm đúng chỗ đau của Thomas, ánh mắt của cậu ta bắt đầu trở lên lạnh lẽo. Thomas đáp lại một cách thô lỗ:

“Tôi thích ở lại trường, có vấn đề gì không? Ông hãy ngậm cái miệng lại, nếu không lần sau biết đâu trường lại sập ngay trên đầu. Và tôi không cho rằng ông có khả năng giữ bản thân an toàn nếu điều đó xảy ra đâu.”

Không tiếp tục để ý tới khuôn mặt tái nhợt đi của lão Filch, Thomas xoay người rời đi. Cậu ta không muốn để gã gàn dở này làm ảnh hưởng tới mình.

Tiếng làu bàu phía sau của lão Filch khiến Thomas chú ý, cậu ta dừng chân và quay lại nhìn về phía lão Flich.

Lão Filch ngay lập tức phát hiện ra Thomas đã hướng sự chú ý tới mình. Lão rên lên một tiếng rồi quay lưng bỏ đi. Filch không tin Thomas sẽ dám làm gì mình ngay giữa trường học, nhưng lão vẫn có phần e ngại cậu ta, trước đó là ánh mắt, hiện tại thì cộng thêm sức mạnh.

Thomas cau mày nhìn theo hướng lão Filch biến mất. Từ những lời nói và chút ít hình ảnh hiển hiện trong đầu lão, Thomas đã nhận được một vài thông tin.

Lão Filch mới đụng độ Harry, đe nẹt cậu ta vài câu, rồi tiếp tục đụng độ với Thomas. Điều này cũng có nghĩa, Harry hiện tại vô cùng có khả năng đang ở chỗ của Gs Lupin. Xem ra vận mệnh vẫn quyết định đưa Harry tới chỗ người bạn thân của cha cậu.

Thomas khẽ lắc đầu, đôi cánh của cậu chỉ mới bắt đầu giương ra, hiện ứng cánh bướm cũng chưa hề mãnh liệt, việc Harry đến gặp Gs Lupin cũng vẫn là bình thường. Nhưng theo thời gian, khi mà Thomas rung động đôi cánh của mình, tương lai cũng sẽ theo đó mà rung động mạnh.

“Cũng tốt, để Gs Lupin dạy Thần chú Thần hộ mệnh, tiết kiệm được thời gian của mình…” – Thomas khẽ lầm bầm rồi bỏ đi.

* * *

Cuối giờ chiều, Harry, Ron và Hermione ngồi nhìn dáo dác khắp Đại Sảnh đường nhưng không tìm thấy thân ảnh mà họ mong muốn.

Hôm nay là lễ hội Halloween, cả Đại Sảnh đường hiện tại đã được trang trí bằng hàng trăm trái bí ngô thắp đầy nến, một đám mây dơi sống vỗ cánh chấp chới, và rất nhiều cờ đuôi nheo màu cam rực rỡ cứ lờ lững bơi ngang qua vòm trần Sảnh đường đầy bão tố y hệt những con rắn nước chói lòa.

Ron quay sang hỏi:

“Các cậu nghĩ Thomas liệu có quên mất buổi lễ hôm nay không? Các cậu biết rồi đấy, thỉnh thoảng cậu ấy cũng khá lơ đễnh.”

Hermione lắc đầu:

“Không có khả năng! Thomas tuyệt đối sẽ không quên một sự kiện lớn như thế này. Có lẽ cậu ấy có việc gì đó quan trọng…”

“Nhìn kìa!” – Harry cắt ngang – “Thomas tới rồi.”

Hermione và Ron nhìn theo hướng chỉ của Harry, ở đó, Ron bắt gặp một trong những hình ảnh mà cậu chẳng bao giờ muốn gặp: Thomas và Draco Malfoy đang trao đổi gì đó. Qua điệu bộ của cả hai, họ có vẻ như đã đạt được nhận thức chung.

Ron làu bàu một cách bực tức:

“Tại sao Thomas lại đi cùng Malfoy chứ? Nếu là mình, mình chỉ muốn cách nó càng xa càng tốt. Thằng khốn đó thực ghê tởm.”

Cả Hermione và Harry đều không có đáp lời Ron. Cả hai tuy khó hiểu việc Thomas gần đây hay qua lại với Malfoy những cũng sẽ không phản ứng thái quá giống Ron. Họ biết rằng, không giống như họ, vòng tròn xã giao của Thomas rất rộng, Slytherin chỉ là chậm hơn 2 nhà còn lại mà thôi.

Thomas tiến tới ngồi xuống bên cạnh Hermione, vươn tay với lấy 1 ly nước, hỏi:

“Thế nào? Buổi du lịch của 2 người thú vị chứ?”

Hermione đáp:

“Tuyệt vời! Sao cậu không tham gia?”

Thomas phe phẩy bàn tay:

“Ôi dào! Mình đến cái làng đó chán rồi. Nói thật thì trong mắt mình, nếu như không phải tìm hiểu một vài thứ liên quan tới pháp thuật thì nơi đó còn chả thú vị bằng mấy khu phố ở Luân Đôn.”

Ron đột ngột chen ngang:

“Cậu vừa nói chuyện gì với Malfoy vậy?”

“Công việc làm ăn. Mình hiện tại là người đứng đầu gia tộc tại Anh, có nhiều thứ phải xử lý lắm.”

Harry lên tiếng:

“Nhắc đến mới nhớ, đợt này Malfoy không tiếp tục đến tìm bọn mình gây sự. Cậu làm thế nào vậy?”

“Cũng chả có gì to tát.” – Thomas đáp với giọng dửng dưng – “Mình hiện tại là đối tác làm ăn của gia tộc Malfoy. Draco Malfoy dù cực kỳ không ưa các cậu thì cũng sẽ không tiếp tục đi chủ động kiếm chuyện, nó không muốn khiến đối tác làm ăn của mình khó chịu. Giữa lợi ích thực tế của gia tộc và một chút căm ghét trẻ con, Malfy vẫn phân biệt rất rõ bên nào nặng, bên nào nhẹ.”

“Nói như vậy có nghĩa là nó sẽ không bao giờ gây sự với tụi mình nữa hả?” – Ron chỉ quan tâm có vậy.

Thomas cân nhắc một chút, nói:

“Cãi cọ, mỉa mai thì không thể nào mà hết ngay được. Nhưng chắc chắn là nó sẽ không tiếp tục gây hấn nặng nề như trước đây nữa.”