Growing In The Darkness (Sinh trưởng trong đêm tối)

Chương 2: Ngoại Truyện



Edit: Trầm Lăng

Sinh trưởng trong đêm tối —— nhật ký

Ngày 5 tháng 1 năm 2020

Tôi đưa em đi du lịch, lái một con xe cà tàng khắp trời nam biển bắc, tiêu hết tài sản đã tích góp bao năm qua.

Khi giới thiệu tôi với người khác, em nói: “Anh ấy là bạn mình.”

Sau đó, khi tôi và em đắm say trong cơn tình, lúc chúng tôi trao đổi dịch vể và nước bọt, tôi đã dâng hiến tất cả tình yêu đời mình.

Khi em giới thiệu tôi với người khác, em vẫn nói: “Anh ấy là bạn mình.” Gió xuân se lạnh, một giây đó tôi nhìn em, tôi chỉ muốn xé toạc lồng ngực em ra, chiêm ngưỡng trái tim em. Nhưng tôi không thể.

Bởi vì tình yêu tôi dành cho em siêu việt trên tất cả.

Ngày 26 tháng 1 năm 2020

Tôi chưa bao giờ ngỏ lời với em, cũng không định giãi bày tình yêu của mình cho em hay; có đôi khi lời nói trực thốt bên mép, tôi sẽ im lìm ngậm miệng lại.

Xung quanh em có quá nhiều người đến đến đi đi như nước chảy. Có người tự thiêu cháy bản thân, thề phải dùng tình yêu của mình đốt em thành tro tàn; lúc rời đi lại cô đơn lẻ loi như tảng băng rơi xuống từ trời cao vạn dặm, tan xương nát thịt.

Tôi đã nhìn thấy quá nhiều nên cũng chẳng cầu mong chi, chỉ xin mỗi khi em mệt mỏi, hãy quay về vòng tay tôi, để tôi khẽ khàng dỗ dành em.

Ngày 9 tháng 2 năm 2020

Tôi cho rằng vậy là đủ rồi.

Ngay 13 tháng 2 năm 2020

Em nói với tôi em đang yêu một người.

Tôi vẫn chưa coi lời em nói là thật. Em yêu rất nhiều thứ, từ bó hồng được đặt vội trên cửa sổ phòng em mỗi sớm tinh mơ đến trời đêm vắng bóng sao sáng. Em còn từng bảo em yêu tôi. Tôi lại tưởng thật.

Chỉ là… nói trên giường người khác.

Ngày 21 tháng 2 năm 2020

Em uống say, cả người đẫm hương rượu. Dấu hôn trải dài từ vành tai đến ngực, từ eo sườn đến mông háng, nối thành một đường kiều diễm. Trong cơ thể còn sót lại tinh dịch của kẻ khác, nhiều như sắp tràn ra ngoài.

Tôi tắm rửa cho em mà không dám phát ra tiếng than khóc, tôi sợ em biết tôi yêu em.

Ngày 22 tháng 2 năm 2020

Trong ngăn tủ giấu xiềng xích và còng tay tôi đã chuẩn bị từ lâu.

Cửa sổ phòng lắp kín lưới trống trộm.

Chỉ có vân tay của tôi mới mở được cửa ra vào.

Vốn là một lồng giam hoàn mỹ có thể nhốt em lại, tôi lại mở cửa cho em hết lần này đến lần khác.

Ngày 28 tháng 2 năm 2020

Có lẽ tôi mới người bị giam cầm.

Ngày 5 tháng 3 năm 2020

Mưa xuân phe phất, vạn vật sinh trưởng.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, tôi rất thích.

Giống như tình yêu của tôi mỗi lần bị tàn phá đến tan xương nát thịt, chỉ cần một chút mưa xuân là có thể sống lại.

Tôi giãy giụa trong địa ngục, lại luân hồi trong địa ngục.

Ngày 10 tháng 3 năm 2020

Hôm nay tôi gặp một người quen cũ, Vương Hạo. Sau khi cậu ta từ chức, đã rất lâu rồi chúng tôi không gặp lại nhau; nếu cậu ta không gọi tôi lại, chắc tôi cũng chẳng nhận ra đâu.

Tôi đã từng nói gia đình Vương Hạo rất giàu có. Tôi thấy chiếc đồng hồ trên tay cậu ta, thấy đôi giày dưới chân cậu ta, và thấy cả dấu hôn mới cứng trên cổ cậu ta nữa.

End.

Lăng: quả kết OE đến không thể OE hơn:3

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!