Gục Trước Dịu Dàng

Chương 64



Sau buổi họp báo của hoạt động từ thiện, Tư Họa trở về công ty theo đúng thời gian quy định, khôi phục lại công việc trước đây. Bây giờ tất cả đồng nghiệp nhìn thấy cô, thái độ đều có chuyển biến lớn. 

Trước kia giữa đồng nghiệp với nhau chỉ là giao thiệp và tình cảm qua lại trên vẻ ngoài, bây giờ còn có người lén lút xum xoe, nịnh bợ cô. 

Ngay cả Anni cũng nói: “Không lâu nữa đâu, vị trí này cũng sẽ không giữ nổi em nữa.” 

Với năng lực của Tư Họa, không thể nào cứ ở mãi chức vụ một nhà thiết kế bình thường. 

Những lời này, Tư Họa yên lặng lắng nghe, cũng không vì đó mà kiêu căng, cố gắng hoàn thành thật tốt công việc của mình. 

Thế nhưng trong cuộc sống, đôi lúc Tư Họa cũng sẽ tạo ra những câu truyện cười. Ví dụ như cô bỗng nhiên mất trí nhớ tạm thời.

“Ngôn Tuyển!” Cô vội vàng gấp gáp chạy từ trong phòng ra, giơ tay lên trước mặt Ngôn Tuyển “Nhẫn của em, không thấy nhẫn đâu nữa rồi.” 

Chiếc nhẫn kim cương lúc cầu hôn bình thường đeo trên tay thì không tiện làm việc, vậy nên cô và Ngôn Tuyển cùng nhau đi đặt một đôi nhẫn khác đơn giản hơn, hai người luôn đeo ở trên tay. Đôi khi làm việc sẽ tháo xuống, cũng nhất định sẽ cất cẩn thận. Nhưng vừa nãy cô tìm thế nào cũng không thấy nhẫn của mình đâu, sốt ruột muốn chết. 

Đó là mẫu đặt riêng độc nhất vô nhị, rơi mất rồi cô sẽ đau lòng chết mất. 

“Đừng cuống, nghĩ xem vừa nãy em đã đi qua những nơi nào, chúng ta từ từ tìm.” Ngôn Tuyển bỏ đồ vật ở trong tay xuống, ôm lấy lưng cô vỗ nhẹ mấy cái rồi nhẫn nại tìm khắp trong phòng cùng với cô, cuối cùng tìm thấy nhẫn rơi ở dưới bồn rửa tay. 

“Vẫn may là tìm lại được.” Tư Họa đeo lại nhẫn vào ngón tay, lầm bầm nói: “Em sẽ không tháo nó xuống nữa.” 

Anh cười khẽ: “Vậy không được đâu.” 

Không thể cứ đeo nhẫn đính hôn mãi được. 

Chuyên tâm để ý tới chiếc nhẫn vừa tìm lại được, Tư Họa không nghe rõ lời anh vừa nói lúc đứng sau lưng, chỉ nghe thấy câu hỏi phía sau đó: “Tối nay em muốn ăn gì?” 

“Ăn gì cũng được ạ.” Cô tùy tiện trả lời. 

“Vậy được.” Ngôn Tuyển đi vào bếp xem xem những nguyên liệu còn lại có thể làm được món gì, vừa bước vào cửa phòng bếp thì điện thoại kêu lên. 

Nửa phút sau, Ngôn Tuyển bỏ điện thoại xuống, nói với cô: “Bùi Vực rủ anh ra ngoài uống rượu.” 

“Anh đi đi, em cũng có cấm anh đâu.” Ngôn Tuyển không phải người nghiện rượu, Bùi Vực mời anh đi uống, chắc hẳn là có chuyện gì muốn nói. 

Bạn bè được Ngôn Tuyển thừa nhận đều là thật lòng qua lại với nhau, chứ không phải kiểu bạn bè khi vui thì có mặt. Bùi Vực đặc biệt gọi điện tới, anh cũng sẽ không từ chối.

Trước khi đi, Ngôn Tuyển vẫn kiên trì làm xong bữa tối cho cô. Một mình Tư Họa sức ăn không lớn, chỉ nấu một món mặn, một món canh, cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian.

“Anh đi đây.” Chuẩn bị đi còn ghé vào tai cô, đọc ra địa chỉ: “Quán bar ở đường Tinh Linh, báo cáo với cục cưng nhà anh một chút ha.” 

“Đi đi, đi đi, lát nữa em tới đón anh.” Cô biết Ngôn Tuyển đi uống rượu với bạn sẽ không tới mấy chỗ linh tinh nên cũng rất yên tâm. 

– 

Khoảng 9 rưỡi tối, tài xế lái xe tới đường Tinh Linh. Quán bar này rất có quy tắc, sau khi đối chiếu thông tin xong là trực tiếp đưa cô đến phòng riêng mà Bùi Vực đã đặt trước.

Trong phòng, Ngôn Tuyển vẫn ngồi nguyên trên sofa, đôi chân dài vắt chéo lên nhau, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ, ánh mắt hơi mơ màng. 

Còn Bùi Vực thì đã nằm bò dài cạnh bàn, kế bên đều là những chai rượu rỗng. 

Thật là một buổi tiệc rượu hết sức giản dị, không hề khoa trương…

Cô nghe thấy Bùi Vực luôn gọi tên Thư Mịch, Ngôn Tuyển chợt ghé lại gần tai cô, thổi nhẹ một cái: “Bùi Vực, thích Thư Mịch.” 

“Em nhìn ra rồi.” 

Đều là người Bùi Vực đã quen biết nhiều năm, Thư Mịch thích Ngôn Tuyển, còn Bùi Vực lại yêu thầm Thư Mịch. Bởi vì biết đối phương đã có người trong lòng nên không dám mạnh dạn theo đuổi, sợ sau khi bị từ chối, ngay cả làm bạn bè cũng không được nữa. 

Bùi Vực là kiểu người một khi đã nhìn trúng thì sẽ không thay đổi. Giống như anh ta biết rõ cô gái mà mình thầm yêu thích Ngôn Tuyển thì anh ta vẫn sẽ coi Ngôn Tuyển là anh em, thật lòng tin tưởng, thậm chí còn nhờ Ngôn Tuyển chỉ dẫn, phải làm thế nào mới có thể theo đuổi được cô gái mình thích.

Điều khiến cho Bùi Vực phiền não là: “Gần đây gia đình cô ấy xảy ra chút chuyện, hình như tâm trạng cô ấy không được tốt. Em muốn an ủi cô ấy nhưng lại ăn nói vụng về, không biết làm thế nào mới có thể khiến cô ấy vui vẻ.” 

Mỗi người một tính cách khác nhau, cách mà Ngôn Tuyển làm lay động Tư Họa không chắc thích hợp để Bùi Vực theo đuổi Thư Mịch, vấn đề đến đây, không có cách giải.

Thế là Bùi Vực không ngừng uống rượu giải sầu, tự chuốc say chính mình. 

Tư Họa đang thương lượng với Ngôn Tuyển làm thế nào đưa Bùi Vực về nhà thì người kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lầm bầm trong miệng: “Em muốn tìm Thư Mịch.” 

Trong nháy mắt, Bùi Vực đã lôi điện thoại của mình ra, gọi cho Thư Mịch. Đợi khi tiếng nói của đối phương từ trong điện thoại truyền tới, Bùi Vực lại chỉ biết ôm lấy điện thoại cười ngây dại.

Ngôn Tuyển mặt tỉnh bơ ngồi trên sofa, lúc cô nhìn qua mới khẽ nhướng lông mày. 

Hết cách, chỉ có thể là cô nghe điện thoại thay cho Bùi Vực: “Tôi là Tư Họa.” 

“…” 

Nghe thấy giọng nói của cô, đối phương rơi vào im lặng. 

“Bùi Vực và Ngôn Tuyển đang ở quán bar, uống rất nhiều rượu, cậu ấy muốn gọi điện cho cô. Bây giờ ý thức cậu ấy có chút không thanh tỉnh, nên tôi nghe điện giúp.” Bất kể Thư Mịch có tâm tư gì với Bùi Vực thì cô cũng phải giải thích cho rõ ràng, tránh để xảy ra những hiểu lầm không cần thiết. 

“Chúng tôi đang ở quán bar đường Tinh Linh, nếu như cô bằng lòng tới, chúng tôi sẽ đợi cô.” Tư Họa không chắc chắn thái độ của Thư Mịch với chuyện này là gì, hoặc là có thể nói không hiểu thái độ hiện giờ của Thư Mịch với Bùi Vực là như thế nào. 

Hình như đối phương thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn nói: “Tôi qua đó.” 

Tư Họa để điện thoại về lại bên người Bùi Vực. Người kia tóm lấy điện thoại đã tắt máy lầm bà lầm bầm, nói chuyện thì nghe không rõ, duy chỉ có tên Thư Mịch là gọi không dưới mười lần. 

Đợi lúc Thư Mịch tới, nhìn thấy bộ dạng anh ta như vậy, sợ là tâm tư thật sự sẽ không giấu nổi. 

Tư Họa không nhìn anh ta nữa, quay trở về bên cạnh Ngôn Tuyển, ngồi xuống, cẩn thận quan sát sắc mặt anh: “Có phải là anh cũng uống say rồi không?”  

“Đâu có.” Anh miết ngón tay Tư Họa, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.

“Thư Mịch nói sẽ qua đây, đợi cô ấy tới rồi chúng ta sẽ về nhà.” Đến lúc đó Bùi Vực sẽ có người phụ trách.

Ngôn Tuyển bỗng nhiên tiến lại gần, chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, giống như muốn nhìn thấu tâm tư của cô, nhỏ giọng nói: “Tại sao em lại không ghen nhỉ.” 

Biết rõ là Thư Mịch đã từng tỏ tình với anh, vậy mà hôm nay nói chuyện, dường như lại chẳng để ý chút nào. 

Tâm tư của đàn ông đôi khi cũng rất khó hiểu, Ngôn tiên sinh khi uống rượu say cũng vậy. Lúc thanh tỉnh anh có thể suy nghĩ thấu đáo, sẽ không cố ý nhắc tới chủ đề nhạy cảm này, rõ ràng là anh uống rượu rồi mà cứ khăng khăng nói mình không say.

“Anh lại muốn lừa em dỗ anh đúng không hả?” Tư Họa nhéo một cái trên cánh tay anh. 

Ngôn Tuyển nâng cằm cô lên, hai người sắp hôn tới nơi rồi thì Bùi Vực ở bàn đối diện bỗng giơ chai rượu lên, hét lớn: “Uống!” 

Tiếng mời gọi trong phút chốc kéo lại chút lý trí của Tư Họa, cô tách ra khỏi Ngôn Tuyển: “Đừng mà, Bùi Vực vẫn còn ở đây đó.” 

“Ò, thật là một tên đáng ghét.” Ngôn tiên sinh nhíu mày, một ánh mắt cực kì ghét bỏ quét trên người Bùi Vực, dáng vẻ ham muốn mà không được thỏa mãn. 

Tư Họa thật sự không kìm nổi, bật cười thành tiếng. 

Khoảng mười mấy phút sau, cánh cửa căn phòng vip được mở ra lần nữa, đối tượng yêu thầm mà Bùi Vực ngày đêm mong nhớ cuối cùng đã xuất hiện. 

Tầm mắt của Thư Mịch vẫn rơi trên người Ngôn Tuyển trước tiên, lúc nhìn thấy Tư Họa đang ở bên cạnh anh, ánh mắt mới rời khỏi, đi về phía Bùi Vực đang nằm dài trên bàn. 

Bùi Vực đã uống say, Thư Mịch gọi mấy tiếng cũng không trả lời, đắm chìm trong giấc mộng đẹp của riêng mình.

Dựa theo kế hoạch vừa nãy, Thư Mịch tới, cô sẽ đưa Ngôn Tuyển về nhà. 

“Tư Họa.” Trước khi đi, Thư Mịch bỗng gọi cô lại: “Có thể nói chuyện riêng với cô một lát không?” 

Tư Họa có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn Ngôn Tuyển một cái, cuối cùng vẫn đật đồng đầu ý: “Được.”

Hai người tìm một góc nhỏ yên tĩnh, Thư Mịch trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Cô biết Quý Anh chứ?” 

Tư Họa hơi nhíu mày, không vội trả lời ngay. 

Thư Mịch nói lời xin lỗi cô: “Thật ngại quá, không phải là muốn dò hỏi chuyện cá nhân của cô, chỉ là lúc cho người đi điều tra Quý Anh thì phát hiện ra, hai người trước đây có xuất hiện cùng với nhau.”

“Đúng vậy, tôi với cô ta có gặp nhau mấy lần, nhưng không thân thiết.” Lời nói mập mờ, hai người đều từng là bạn gái của Hạ Diên Tiêu, chuyện này dễ điều tra, cũng không cần phải đặc biệt che giấu. 

Thấy cô thừa nhận, Thư Mịch thở phào một tiếng, hai tay nắm chặt để ở trước người, hạ thấp giọng nói: “Tôi muốn biết, lúc đó các cô rốt cuộc đã lật tẩy bộ mặt giả tạo của cô ta thế nào vậy?” 

“Tôi có thể hỏi một chút, Thư tiểu thư bây giờ đang có quan hệ gì với cô ta được không?” 

“Tôi cũng không ngại nói cho cô. Lúc đầu cô ta cứu con gái của anh tôi, cả nhà tôi đều rất cảm ơn cô ta. Ai mà biết được cô tại lại nhân cơ hội trèo lên giường của anh trai rồi, bây giờ còn mang thai nữa.” 

Anh trai cô ấy đã từng có một đời vợ, lúc sinh con gái vì sinh khó mà qua đời, người trong nhà rất cưng chiều con bé. Quý Anh trong lúc vô tình đã cứu con bé, rồi dùng việc đó để tiếp cận…

Người phụ nữ đó rất biết cách giả vờ, sau khi trèo lên giường xong thì tác động khiến anh trai cô ấy có suy nghĩ tái hôn. Cho dù anh trai cô ấy biết cô ta đã từng có thói xấu sao chép thì cũng tin tưởng những lý do thoái thác của Quý Anh, chỉ là nhất thời làm chuyện hồ đồ.

Nếu như đối phương là một cô gái trong sạch, cô ấy tất nhiên sẽ tán thành việc hai người theo đuổi hạnh phúc. Thế nhưng Quý Anh rất giả tạo, trước mặt một đằng sau lưng một nẻo, cô ấy sợ anh trai cô bị che mờ mắt. Thật sự để cho người phụ nữ đó có chỗ đứng vững trong nhà, sợ rằng người nhà sẽ không được sống yên ổn.

Tư Họa hiểu, lại là một bộ phim cẩu huyết về gia đình hào môn.

Thư Mịch hoàn toàn không biết về quá khứ của cô và Quý Anh, chỉ tưởng rằng cô đều đánh bại Quý Anh trong sự nghiệp và tình yêu. 

Nhưng thật ra, sự nghiệp là do lòng tham của Quý Anh quá lớn nên tự mình hoại mất. Còn trong tình yêu, cũng không phải cô thắng Quý Anh, mà là do bản thân Hạ Diên Tiêu không đủ kiên định. 

Thư Mịch ghét Quý Anh, nhưng lại phải bảo vệ cô ta vì đứa trẻ trong bụng Quý Anh, không thể làm ra những chuyện hại người, vì vậy mới không có cách gì với Quý Anh.

“Nếu cô đã điều tra cô ta thì sao không điều tra luôn những người mà cô ta đã tiếp xúc.” Cô chỉ có thể nhắc nhở những điều này thôi. 

Cô không hề biết Quý Anh đã trải qua cụ thể những gì, sẽ không tùy tiện đặt điều, bôi nhọ. Nhưng nếu như bản thân Quý Anh đã làm những chuyện không tốt, để cho Thư Mịch nắm được điểm sơ hở, vậy cũng coi như là tự làm tự chịu. 

Cũng giống như lúc trước, bị rút khỏi cuộc thi, bị Hạ Diên Tiêu từ bỏ hoàn toàn. 

“Cảm ơn.” 

Thư Mịch lần đầu tiên nói lời cảm ơn với cô. 



Tháng 11 tới gần, thời tiết ở Cảnh Thành giảm nhiệt độ rất nhanh, gió lạnh căm căm, đi trên đường đều bị thổi cho phải rụt cổ lại. 

Đi từ tòa nhà văn phòng ra, Tư Họa vừa gọi điện thoại vừa vẫy tay với đồng nghiệp, nói ngày mai gặp lại.

Ngôn Tuyển phải đi công tác mấy ngày, lúc này người đã tới sân bay, chuẩn bị check in. Cô không kịp tới tiễn, hai người chỉ có thể gọi điện thoại. 

Đi tới bên đường, vừa lúc có một chiếc taxi màu xanh đỗ lại, Tư Họa vẫy tay, ngồi lên ghế sau. Cô báo địa điểm rồi dựa vào sau ghế, tiếp tục nói chuyện với Ngôn Tuyển. 

“Em đã lên xe rồi, tối nay sẽ qua chỗ bà nội.” 

“Vậy thì nhớ đặt chuông báo thức, cẩn thận đi làm muộn.” Từ nhà họ Ngôn đi tới công ty cô mất khoảng một tiếng đi đường, qua bên đó cần phải dậy sớm một chút nên Ngôn Tuyển nhắc nhở cô đặt chuông báo thức sớm lên.

“Bà nội còn nói đặc biệt sắp xếp cho em một tài xế đưa em đi, nhưng mà em từ chối rồi, sợ sáng sớm sẽ tắc đường, đi tàu điện ngầm sẽ tiện hơn chút.” Chỉ cần bước vào được tàu điện ngầm thì thời gian di chuyển gần như là cố định, không cần lo lắng đến việc bị tắc đường, càng sẽ bị muộn hơn. 

Tư Họa ngồi trên xe vẫn luôn nói chuyện điện thoại, tốc độ khi nói chuyện của cô không nhanh không chậm, tiếng nói cũng rất khẽ, sẽ không làm ổn đến người khác. Chỉ là trong xe quá yên tĩnh, người lái xe phía trước có thể nghe rõ từng chữ cô phát ra. 

Đại khái là lời của đối phương khiến cho cô cảm thấy vui vẻ, lúc nào cũng lộ ra nụ cười. 

“Anh qua tới bên kia cũng nhớ phải ăn cơm đúng giờ, lúc cần nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi.”  Dặn dò xong mấy chuyện vụn vặt, cô còn ngọt ngào bổ sung thêm một câu: “Nhớ phải nhớ em đó nha ~” 

Không biết đối phương đã nói gì mà lại khiến cô vô thức hờn dỗi: “Không nói với anh nữa, bai bai.” 

Tắt điện thoại rồi, nhưng trên mặt Tư Họa vẫn luôn giữ nụ cười ấm áp. 

Cô quay đầu nhìn ra phía bên ngoài, chiếc xe vừa đúng lúc đi tới chỗ một tấm biển chỉ dẫn lối rẽ. Tư Họa dựa vào ghế ngồi, lại phát hiện, chiếc xe đã rẽ sang một con đường khác.

Cô vội vàng lên tiếng: “Bác tài, đi nhầm đường rồi!” 

Đối phương coi như không nghe thấy. 

Tư Họa nhíu mày: “Bác tài?” 

Trong lòng Tư Họa nảy sinh cảnh giác. Người đó nhìn qua gương chiếu hậu thấy được động tác của cô, lập tức lên tiếng: “Là anh.”

“Hạ Diên Tiêu?” Tư Họa ngẩng đầu, khó mà tin được. 



Hạ Diên Tiêu biết Tư Họa sẽ không đồng ý gặp mình, vì vậy để buổi gặp gỡ với khoảng cách gần này, anh ta đã ngụy trang đứng dưới công ty Tư Họa đã mấy ngày nay. Cuối cùng anh ta đã bắt gặp được lúc Tư Họa cần phải gọi taxi. 

Bởi vì là xe taxi, Tư Họa mới không có phòng bị. Lúc đó cô đang gọi điện thoại với Ngôn Tuyển, cũng không nhìn xem hình dáng tài xế như thế nào. 

“Hạ Diên Tiêu, dừng xe!” 

Đi theo con đường này, chiếc xe đã dần cách xa với địa điểm mà cô muốn tớ. Tư Họa bình tĩnh lại, hỏi: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?” 

“Anh chỉ muốn gặp em, nói chuyện đàng hoàng một lần.” Hạ Diên Tiêu nói thật cách nghĩ trong lòng mình.

“Giữa tôi với anh đã không còn chuyện gì để nói nữa rồi.” Những gì nên nói trước đó đều nói cả rồi, hết lần này đến lần khác đều là cãi nhau, có ý nghĩa gì đâu.

Chiếc xe chạy khoảng mười mấy phút rồi mới dừng lại ở một nơi ít có xe cộ qua lại, Hạ Diên Tiêu khóa cửa xe, Tư Họa không mở được. 

Anh ta đột nhiên ôm một bó hoa từ ghế phó lái đưa cho Tư Họa. Tư Họa liếc mắt một cái, không nhận. 

Hạ Diên Tiêu nhìn bó hoa kiều diễm: “Đây không phải là loại hoa mà trước đây em thích nhất sao?” 

Tư Họa không chút do dự phủ nhận: “Không phải.” 

“Em nói dối.” Hạ Diên Tiêu giống như có chút đắc ý, tưởng rằng đã bắt được tâm ý bé nhỏ của cô: “Anh nhớ em từng nói, em thích hoa tường vi.” 

Tư Họa ngước mắt, phản bác nói: “Tư Họa của lúc đó thích hoa tường vi không phải là vì cô ấy thích hoa tường vi.”

Chỉ là bởi vì Hạ Diên Tiêu của khi ấy thích, nên cô mới thích loài hoa này. 

“Thế nhưng em không nói với anh.” 

“Đúng vậy, tôi cũng sai rồi.” 

Cũng là sau này cô mới biết, trong tình yêu không thể cứ một mực hùa theo sở thích của đối phương, điều đó không thể nào thực sự thể hiện người hai tâm linh tương thông. 

“Anh đã phí công phí sức muốn gặp tôi, hiện giờ tôi cũng bị anh nhốt trên xe rồi, anh có gì muốn nói thì nói đi.” Bây giờ cô nói “Không gặp” thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa, chi bằng nghe những suy nghĩ của Hạ Diên Tiêu coi sao.

“Họa Họa, hai năm nay… anh rất nhớ em.” 

Những lời mà anh ta đã từng cho rằng rất khó để nói ra miệng, đến lúc thật sự nói ra rồi, chợt cảm thấy cũng chẳng khó đến thế. 

Tư Họa cúi xuống, không hề muốn đáp lại sự nhớ nhung trong miệng anh ta. 

“Lúc đó, không phải anh do dự không quyết. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng để chung sống thật tốt cùng em.” Hạ Diên Tiêu tiếp tục bộc bạch. 

“Cái mà anh gọi là chung sống thật tốt là một bên dùng những món quà đắt tiền để dỗ dành tôi, một bên lén lút chăm sóc bạn gái cũ.” Tư Họa không chút do dự vạch trần sự giả tạo của anh ta. 

“Họa Họa, em rất hận anh đúng không?” 

“Khi bắt đầu thì có oán hận, nhưng bây giờ…” Cô khẽ lắc đầu: “Tôi sẽ không hận anh.” 

Cô sẽ từ từ quên đi, để cho đoạn ký ức đó mờ nhạt dần.

“Hạ Diên Tiêu, thật ra anh không phải thật sự thích tôi. Chỉ là bởi vì tôi rời đi trước, lại không quay về như những gì anh nghĩ, vậy nên mới không cam tâm, ngộ nhận rằng bản thân mình thích tôi.” 

“Không phải, anh biết rất rõ người mình thích là em.” Ba năm đó, Tư Họa đã để lại dấu vết ở xung quanh anh, có những thói quen đến bây giờ không những không cách nào xóa bỏ mà ngày càng trở nên sâu sắc hơn. 

“Trước khi Quý Anh quay lại, không phải anh cũng nhớ nhung cô ta suốt năm năm sao?” 

“Nếu như tôi trở về bên cạnh anh, kết quả sẽ chỉ giống như Quý Anh mà thôi.” Cạn sức vì áy náy và thương tiếc, vì chán ghét mà bị vứt bỏ, cuối cùng càng ngày càng cách xa. 

“Không! Em với Quý Anh không giống nhau. Lúc đầu là anh nhầm tưởng rằng mình không buông bỏ được, không thể nhìn rõ trái tim mình sớm hơn. Cho đến khi Quý Anh quay lại, mới phát hiện người anh thực sự không buông tay được là em!” Hạ Diên Tiêu nóng lòng muốn thể hiện tâm ý của mình cho cô biết. 

Nói không hiểu. 

Tư Họa lắc đầu thở dài. 

Có những người bị mắc kẹt trong bàn cờ, khi sự việc chưa lên tiếng thì dù thế nào cũng sẽ không tin. 

Thế nhưng chuyện này, đã vĩnh viễn không cách nào kiểm chứng, cô không muốn có bất cứ liên quan gì đến Hạ Diên Tiêu nữa.

“Hạ Diên Tiêu, anh hãy quên tôi đi, những lời nên nói, tôi đều đã nói xong rồi.” Cô đã có đủ hạnh phúc, vậy nên cũng khoan dung hơn với một số việc. 

Nhưng anh ta nhất định không chịu. 

Hạ Diên Tiêu đạp chân ga một lần nữa, chiếc xe khởi động, tốc độ rất nhanh, lần này trong lòng Tư Họa thật sự thấy căng thẳng. 

“Hạ Diên Tiêu!” 

“Hạ Diên Tiêu, anh bình tĩnh chút đi, anh muốn nói chuyện, chúng ta sẽ tiếp tục nói.” 

Tốc độ này là không cần mạng nữa đúng không?

“Hạ Diên Tiêu, tôi vẫn, vẫn còn lời muốn nói với anh, anh dừng xe trước đã.” Cô thật sự sợ rồi, bắt đầu thuận theo lời của Hạ Diên Tiêu. 

Sau đó Hạ Diên Tiêu vẫn không dừng xe, cho đến khi đi tới trước một trạm kiểm soát thì bị chặn lại. Nhìn qua cửa kính xe, Tư Họa nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, cuối cùng cô cũng thấy yên tâm.

“Hạ Diên Tiêu, mở cửa xe đi, nhân lúc anh còn chưa phạm tội.” Nếu như Hạ Diên Tiêu vẫn cố chấp nhốt cô lại, nói đó là một vụ bắt cóc có chủ ý thì cũng không sai.

“Anh không thể để một phút kích động nhất thời hủy hoại bản thân anh đúng không? Hãy nghĩ tới nhà họ Hạ của anh, anh vẫn còn có người thân.” 

Trên người Hạ Diên Tiêu mang theo trọng trách lớn, đây là vấn đề mà anh ta nhất định phải suy nghĩ. 

Cuối cùng, cửa xe mở ra, Tư Họa không chút do dự mà chạy thẳng về phía người kia, mang theo sự lưu luyến và tin tưởng tràn ngập trong tim. 

“Ngôn Tuyển.” 

Khi tài xế bắt đầu chuyển hướng đi đường khác, phản ứng đầu tiên của cô là cầu cứu Ngôn Tuyển, quả nhiên anh vẫn tìm thấy cô ngay lập tức. 

“Đừng sợ, anh tới rồi.” Ngôn Tuyển ôm lấy cô dỗ dành, ánh mắt nhìn về phía trước, xẹt qua một tia lạnh lùng nghiêm nghị.

Hạ Diên Tiêu từ trên xe bước xuống, trong tay vẫn còn ôm bó hoa tươi xinh đẹp, gương mặt lộ ra vẻ đau khổ: “Họa Họa, bây giờ em đã bắt đầu đề phòng anh đến như vậy rồi sao? Anh chỉ muốn nói chuyện với em mà thôi.” 

Hai mắt Ngôn Tuyển híp lại, giơ tay che  mắt Tư Họa: “Họa Họa, em lên xe trước đi.” 

Cô rất nghe lời, ngoan ngoãn ngồi vào trong xe nhà mình.

Ngôn Tuyển đóng cửa xe lại cho cô, rồi trong chớp mắt, trực tiếp xông lên đấm cho Hạ Diên Tiêu một quyền, ép anh ta vào bên cạnh xe, giọng nói lướt qua tai: “Hạ Diên Tiêu, ngay cả thủ đoạn bỉ ổi như vậy mà cũng dùng tới. Nếu như mày còn dám ham muốn cô ấy, tao nhất định sẽ cho mày hối hận cả đời vì hành động ngày hôm nay!” 

Đường đường là chủ tịch của Hạ thị mà lại cải trang thành tài xế taxi để đưa người yêu cũ đi. Cái loại hành động này quả thật là biến thái.

Trước giờ anh không dễ nổi giận, nhưng nói ra những lời này, đều là nghiêm túc. Anh có thể là một quân tử điềm đạm, biết lễ nghi phép tắc, nhưng cũng có thể vì bảo vệ người phụ nữ trong lòng mà tung ra một nắm đấm tàn nhẫn.

Hạ Diên Tiêu không kịp đề phòng bị ấn lên cửa xe, bắt đầu ho sặc sụa. 

“Ngôn Tuyển.”  

Nghe thấy tiếng gọi của Tư Họa, Ngôn Tuyển mới buông tay ra, quay người rời đi. 

Hạ Diên Tiêu nắm lấy cổ áo khoác của mình, sắc mặt trắng bệch, nhặt lại bó hoa bị rơi dưới đất lên. 

Có những cánh hoa đã tàn úa, anh ta cẩn thận từng chút một, nhặt từng cánh hoa lên. Cùng với đó là tiếng ho không dứt, người đàn ông đã từng lạnh lùng cao ngạo, cuối cùng đôi mắt vẫn đỏ hoe. 

Tư Họa nhìn bên ngoài qua cánh cửa kính: “Lần này có thể không báo cảnh sát không?” 

“Họa Họa.” Ngôn Tuyển nhíu mày. 

Tư Họa đưa tay vuốt đôi lông mày anh, hôn lên cằm anh: “Em chỉ là, không muốn có bất cứ liên quan gì đến anh ta nữa.” 

“Được.” Cuối cùng Ngôn Tuyển vẫn không nỡ từ chối cô. 

Trước khi xe chạy, cửa kính chầm chậm kéo xuống, trong đó truyền tới tiếng của Tư Họa: “Hạ Diên Tiêu, tôi đã buông bỏ được quá khứ rồi, hy vọng anh cũng có thể bắt đầu một cuộc sống mới.” 

Thật ra, giây phút Hạ Diên Tiêu chủ động mở cửa xe, cô đã quyết định tha cho anh ta một lần. 

Hạ Diên Tiêu ngồi trên mặt đất, nhặt cánh hoa cuối cùng lên, quay người để lại vào trong xe. 

Trên xe, ngoài bó hoa Tư Họa đã từng nói với anh ta là cô thích, thì còn có món quà mà hai năm trước không thể tặng đi được. Anh ta để hai món quà cạnh nhau, lái xe rời đi. 

Trên đường, trong đầu vẫn luôn vang vọng lại câu nói cuối cùng mà cô dành cho anh ta. 

“Buông tay…” 

Tư Họa đã bước ra khỏi đoạn tình cảm đó, và còn yêu cầu anh ta cùng buông tay. 

Trên đoạn đường chật hẹp, phía trước chợt xuất hiện một chiếc xe lớn. Vẻ mặt Hạ Diên Tiêu hoảng hốt, vì để tránh chiếc xe phía trước, vội vàng xoay vô lăng.

Một chiếc xe taxi màu xanh đâm vào lan can rào chắn.