Gương Vỡ Không Lành

Chương 10



18.

Tôi thắng được Tần Tiêu một ván rất sảng khoái như cái giá phải trả là khi gặp lại Phương Cẩn Dục có chút sượng. Cậu ấy nhớ rõ câu “Chỉ là công việc” rồi lạnh lùng châm biếm tôi.

Lúc ngồi cùng học kịch bản thỉnh thoảng tôi diễn sẽ ôm vai bá cổ thân thiết với cậu ấy nhưng diễn xong lại thấy có chút ngại, cậu ấy liền nói: “Em hiểu mà, chỉ liên quan đến công việc thôi.”

Tôi pha cho cậu ấy một ly capuchino cậu ấy thích nhất, cậu ấy nhận lấy uống một ngụm. Rõ ràng là rất vui vẻ nhưng lại trề môi thì thầm: “Em hiểu mà, chỉ liên quan đến công việc thôi.”

…Phương Cẩn Dục, cậu là ma quỷ à?

Phim mới chính thức quay, cảnh đầu tiên là cảnh mẹ kế nghịch nước ở hồ Nguyệt Nha. Đạo diễn nói, đợi thêm vài ngày nữa trời còn lạnh hơn nên cảnh này cũng khó quay hơn. Nước trong hồ rất lạnh, trên người tôi có dán rất nhiều miếng dán giữ ấm dày.

Lần đầu tiên xuống nước thất bại, lúc tôi được vớt lên lạnh đến run rẩy toàn thân. Phương Cẩn Dục mang một tấm thảm qua, trên đó dán đầy miếng dán giữ ấm, trợ lý của cậu ấy nói thêm: “Hèn gì, hôm nay trời còn chưa đến mức sao anh Dục đi mua nhiều miếng dán giữ ấm như vậy làm gì chứ.”

Phương Cẩn Dục trừng cậu ta một cái.

Tôi thấy hơi ngại, vừa muốn ngắt lời thì Phương Cẩn Dục đã lại sát bên tai, cười nhẹ nói: “Chị ơi, không phải chị lại muốn nói chỉ là công việc chứ?”

“Nhưng mà biết làm sao đây, em không muốn chỉ là công việc thôi đâu.”

Tôi ngây ra, đúng lúc đạo diễn đến hỏi tôi có ổn không để chuẩn bị xuống nước lần thứ hai. Cảm tạ trời đất đã cứu cái mạng chó này của tôi.

19.

Theo lý mà nói thì lần thứ hai xuống nước đáng lẽ tôi phải thích nghi hơn so với lần đầu nhưng chỉ sau 5 phút, đột nhiên bụng dưới tôi đau dữ dội, tay chân cũng bủn rủn. Tôi cho rằng dì cả đến rồi, tháng này chắc phải chịu tội thôi.

Những người trên bờ nhìn thấy tôi không ổn vội hỏi: “Chị Mãn Mãn, ổn không vậy chị?”

Tôi vừa định phẩy tay tỏ ý không sao nhưng bụng đột nhiên đau đến mức tôi phải cuộn người lại rồi chìm thẳng xuống nước. Có người níu lấy tay tôi rồi mang tôi lên bờ.

“Chị Mãn Mãn, chị Mãn Mãn, chị sao rồi?”

Cả nhóm người vây quanh tôi rối tay rối chân.

“Chảy máu rồi…phía dưới của chị Mãn Mãn chảy máu rồi!”

“Mãn Mãn, chị có thai rồi sao?”

Có thai? Có thai? Sao có thể chứ, tôi và Tần tiêu đã sớm…

Tôi đau đến nói không ra lời, ý thức đột nhiên quay lại trước ngày đi khám cục u không lâu. Có một buổi tối tôi không ngủ được nên uống thuốc an thần, nửa đêm thì cảm giác có người đang hôn mình, mở mắt ra thì thấy mơ mơ hồ hồ hình như là Tần Tiêu.

Nhưng tôi thật sự đã quá buồn ngủ rồi, nghiêng đầu sang lại ngủ tiếp. Ngày hôm sau tỉnh lại trên giường cũng chỉ có mình tôi. Chẳng lẽ là tối hôm đó…

Người quản lý đưa tôi đến bệnh viện gần đó nhất. Cô ấy cầm điện thoại tôi gọi điện thoại vô số lần cho Tần Tiêu nhưng đều bị từ chối, vừa hay bên cạnh có người đang xem live stream buổi trao giải Thanh Đỉnh.

Tôi nghe thấy giọng của Tô Dược: “Cảm ơn người đã nhìn nhận tôi, thầy của tôi, mối tình đầu của tôi, tình yêu của tôi.”

“Cảm ơn anh đã trao huy chương này cho em. Tần Tiêu, em rất vinh hạnh được chia ngọt sẻ bùi với anh, em yêu anh, ý trên mặt chữ.”

Có vài bạn trẻ kích động đến mức ôm chầm lấy nhau, bàn tán rôm rả: “Nghe thấy chưa nghe thấy chưa nghe thấy chưa? Cổ nói cổ yêu ảnh kìa, cổ yêu ảnh, yêu ảnh đó!!!”

“Tôi biết bọn họ nhất định là thật mà!”

“Kết hôn! Tôi mang một thùng dầu đi!”



Người quản lý tức đến đỏ cả mắt. Tôi cuộn thành một đoàn, trong tiếng hoan hô của mọi người âm thầm tiễn sinh mệnh nhỏ trong bụng tôi đi.