Gương

Chương 1: Linh Hồn Nữ Sinh Ở Ký Túc Xá



__Bút Tiên__

Trong ký túc xá nữ phòng 238, đám bạn trẻ đang chơi trò bút tiên, tất cả nhắm mắt, đặt tay lên cây bút, đồng thanh nói: "Bút tiên, bút tiên, ngươi là kiếp trước của ta, ta là kiếp này của ngươi, nếu ngươi có hiện hữu ở đây thì hãy vẽ một vòng tròn."

.........

Bóng người mờ ảo không thấy rõ mặt chỉ có thể thông qua vóc dáng đoán được độ khoảng mười tuổi, người đó vuốt ve khuôn mặt Dương Thanh, giọng nói rè rè ngắt quãng hệt đài phát bị nhiễu: "Tiểu Ngũ... đợi... nhất định..."

Một căn phòng trắng xóa với vô số kim tiêm, hóa chất và một cậu bé bị trói chặt trên bàn mổ lóe ngang, tiếp đó là vô số hình ảnh lần lượt hiện lên trong đầu y.

Vụ nổ khiến một người đàn ông với vẻ ngoài hung ác chết, y nằm trong bệnh viện đang nói chuyện với hai người có trông có vẻ khá lớn tuổi, trường học - chuỗi ngày bị xa lánh và vô số những hình ảnh khác.

Những người xuất hiện đều thấy rõ mặt mũi, duy chỉ có ba người là hình ảnh mờ ảo, không rõ ngũ quan. Một là cậu bé gọi y là tiểu Ngũ, một là người bị đám nhóc đẩy chết ở trường, người còn lại là một người vẻ ngoài u ám hai tay ôm đầu cuối gằm mặt mái tóc che phủ cả khuôn mặt, miệng lặp đi lặp lại một câu nói, nhưng y không nghe rõ đó là gì, chỉ nghe được vài chữ: "Không.... Lạc.... cố lên...... tôi sắp...... đừng..."

Dương Thanh ngồi bật dậy, vầng trán đã ướt đẫm mồ hôi, gương mặt trắng bệnh, suốt mười năm nay giấc nay mơ đấy không giây phút nào là không giày vò y, nội dung chỉ thay đổi rất nhỏ qua thời gian, nhưng nhìn chung sự khác biệt vẫn không quá lớn.

Dương Thanh không hối hận vì đã giết gã khốn kiếp đó, càng không hối hận vì khiến Crazed gặp khó khăn trong khoảng thời gian dài.

Không phải vì hối hận vậy rốt cuộc là vì cái gì mà giấc mơ đó cứ giày vò y suốt mười năm nay?

Do trong y còn khoảng trống kí ức cần được lấp đầy sao?

Ba người kia y đã biết chắc chắn hai người đầu là ai, còn người cuối cùng kia... cảm giác rất quen thuộc, nhưng điều kì lạ là trong kí ức của y không có người đó, một chút thông tin cũng không, tại sao lại vậy? Cứ như thể ai đó đã động tay vào kí ức của y, cảm giác mờ mịt này khiến người ta thật khó chịu, nhưng chuyện này sẽ không tiếp diễn được lâu đâu, y sẽ nhanh chóng tìm cách để giải thoát bản thân khỏi tình huống này.

Thấy Dương Thanh trầm mặc một lúc lâu, một giọng nói, một tia ý nghĩ hoặc thứ gì đó đại loại thế vang lên trong đầu y: "Lại mơ thấy nó?"

Dương Thanh xoa xoa huyệt thái dương chán nản gật đầu, thứ đó nhẹ giọng an ủi: "Mọi chuyện sẽ ổn thôi, đừng lo lắng."

Y đáp: "Sau khi có được anh rồi những thứ khác sẽ không còn quan trọng nữa..." y hơi sững sờ trước câu nói này của bản thân, ánh mắt y hiện lên sự nghi hoặc cùng mờ mịt, nhưng chẳng bao lâu sau lại cảm thấy đấy là chuyện hiển nhiên, Dương Thanh nhàn nhạt cười tiếp tục nói: "tối nay là câu chuyện đầu tiên, nếu điều đó thật sự xảy ra anh phải bảo vệ em đó."

Thứ đó dịu dàng gật đầu, cũng không phát hiện ra một phút ngẩng người kia.

Vấn đề Dương Thanh tự lẩm bẩm một mình cũng không phải chuyện gì kì lạ, thứ vừa rồi là nhân cách thứ hai của y, tên Dương Mạc Phong, vừa rồi hai người đang thảo luận về chuyện xảy ra vào buổi sáng hôm nay.

Sáng nay, lúc y đang ở phòng đọc sách thì tìm thấy được một quyển sách bìa da kì lạ, trên bìa không có tiêu đề, nội dung trong quyển sách dày cộm này cũng chỉ có mấy dòng chữ ở đầu, còn lại chỉ toàn giấy trắng.

Những dòng chữ ấy viết:

[Bạn có nguyện vọng không thể chạm đến, tôi sẽ giúp bạn. Máu làm vật dẫn, vẽ vòng tròn. Vòng tròn pentacle, vòng tròn pentacle. Bạn có câu hỏi, tôi sẽ trả lời. Mạng là thứ đặt cược, đêm nay tôi sẽ đến tìm bạn, bạn sẽ không thể thoát được.

Không có vật dẫn: chết.

Chết trong câu chuyện: chết.

Đi hết năm câu chuyện nguyện vọng sẽ được thực hiện, câu hỏi sẽ được giải đáp. Mỗi lần chỉ được chọn một nguyện vọng.

Tham lam sẽ không có kết cuộc tốt.]

Bên dưới còn có khung điền nguyện vọng, nhìn cứ như một trò đùa, ai mà lại đi dùng máu để làm mấy thứ vô nghĩa theo quyển sách này nói chứ, nhưng Dương Thanh đã mong đợi thứ này được mười năm rồi, cuối cùng nó cũng đã đến.

Ở nơi Dương Thanh đang sống có một truyền thuyết đô thị khá nổi tiếng, truyền thuyết kể rằng nếu bạn khao khát một thứ gì đó nhưng không thể có được, khao khát mãnh liệt ấy sẽ truyền đến quyển sách kinh dị, nó sẽ giúp bạn thực hiện ước nguyện, đổi lại bạn phải hoàn thành nhiệm vụ nó đưa ra, nếu không làm được, bạn sẽ chết.

Quyển sách kinh dị này được mọi người gọi với cái tên Hope, quyển sách của hi vọng.

Tuy chỉ là câu chuyện truyền miệng, không ai biết thực hư thế nào, dẫu vậy Dương Thanh vẫn muốn tin, bởi y có một người bạn trai, dù luôn kề cạnh nhưng y không thể chạm vào người đó, vì bạn trai y là nhân cách phụ của y - Dương Mạc Phong.

Dương Thanh không chút do dự điền xuống khung nguyện vọng: Để Dương Mạc Phong có một thể xác.

Y lấy con dao rọc giấy được cất trong ngăn bàn ra, cắt một đường vào cổ tay, dòng máu đỏ thẩm ứa ra chảy dọc xuống, y dùng vẽ một vòng tròn với ngôi sao năm cánh bên trong.

Xong việc, y đóng quyển sách lại đặt về vị trí cũ, rời phòng vừa xử lý vết thương vừa nói: "Tối nay thật đáng mong đợi nhỉ, bae?"

Dương Mạc Phong đáp một tiếng, nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy, y biết anh đang lo lắng điều gì bèn an ủi: "Em sẽ không sao đâu, không phải em còn có anh bảo vệ sao, anh phải tin tưởng năng lực của bản thân chứ."

Dương Mạc Phong cười khẽ nói: "Được rồi, anh sẽ bảo vệ em."

Đồng hồ điểm mười hai giờ, trong phòng đọc sách, quyển sách rơi xuống đất, vòng tròn pentacle bằng máu bỗng phát sáng, những trang sách phía sau nhiễm một màu đỏ thẫm của máu.

Tối đó khi đang ngủ thì Dương Thanh bị một lực vô hình nào đó cưỡng chế đánh thức, trước mắt y là một khoảng không tối đen, chỉ có chút ánh sáng ở vị trí y đứng, bỗng có dòng chữ chạy dọc theo khoảng không trước mặt xuất hiện:

[Câu chuyện: Linh Hồn Nữ Sinh Ở Kí Túc Xá.

Nội dung: Tối nay trong phòng 238 kí túc xá, trường nữ sinh hàng đầu, đám bạn bảy người rủ nhau chơi bút tiên và những chuyện kỳ quái bắt đầu diễn ra từ đó.

Thể loại: Truyện ma, kinh dị, nhân quả tuần hoàn.

Bạn có hai tuần để giải mã và thoát khỏi câu chuyện này, chúc may mắn.

Năm phút nữa sẽ bắt đầu câu chuyện, xin hãy chuẩn bị tinh thần.]

Lúc này mới có cơ hội nhìn xung quanh, y thấy được trừ mình ra còn ba người khác nữa cũng cùng đứng trong khoảng không với mình. Gồm hai nữ một nam, một cô gái búi tóc, một cô gái trông khá xanh xao ốm yếu cùng một cậu nam tóc vàng.

Cậu nam kia liếc qua những người có mặt ở đây ghét bỏ nói: "Độ khó hai sao mà phải đi cùng đám tân binh, các người đừng làm vướng chân tôi. Tôi không rảnh để kéo các người đi đâu."

Theo lời cậu nam kia có thể suy ra trong bảy người chơi bút tiên có ba người là NPC, bốn người là người tham gia, mỗi câu chuyện đều có độ khó khác nhau được tính bằng số sao, thấp nhất chắc là một sao hoặc không sao, cao nhất chưa biết, nghe cậu trai phàn nàn có lẽ độ khó hai sao cũng khá ngộp thở.

Hai cô gái kia đến gần ngỏ ý muốn hợp tác nhưng bị y khéo léo từ chối, trong một câu chuyện kinh dị chắc chắn sẽ có sự hi sinh, ai biết được người mình đi cùng có tiện tay đẩy mình vào chỗ chết để bảo toàn tính mạng của bản thân hay không, người y tin tưởng một cách tuyệt đối có lẽ chỉ có Dương Mạc Phong. Thêm việc, đám người kia vẫn chưa chịu buông tha cho y, dù muốn dù không y cũng không thể kết bạn, tổ đội trong thời gian này để tránh liên lụy người vô tội.

Dương Thanh cũng không để thời gian trôi qua một cách lãng phí mà cố ghi nhớ gương mặt của những người ở đây, để khi bắt đầu câu chuyện còn biết ai là người tham gia, ai là NPC, bởi y còn có bệnh mù mặt khá nặng.

Sau năm phút, hình ảnh trước mặt mờ dần, bốn người tham gia đồng loạt ngất xỉu.

"Dương Thanh, Dương Thanh."

Lần này khi mở mắt, xung quanh hơi tối nhưng vẫn có chút ánh sáng phát ra từ bên dưới, ít nhất cũng đủ để nhìn. Người vừa gọi y là một cô gái trẻ, gương mặt không giấu được sự hưng phấn, liên tục hối thúc y leo xuống giường để bắt đầu trò chơi.

Nhìn quanh mới phát hiện mình đã ở trong kí túc xá từ bao giờ rồi, ánh sáng kia phát ra từ cây nến ở giữa phòng, đây là dạng phòng kí túc tám người và có vẻ như ba NPC đang chia nhau ra gọi người chơi dậy.

Trong ba NPC có một cô gái tóc nâu ngắn ngang vai, một cô gái tóc uốn xoăn và một người trang điểm rất đậm, tóc màu xanh xám nổi bật.

Tầm mắt Dương Thanh dừng lại ở giường cậu nam tóc vàng lúc nãy, có chút chờ mong người tham gia đó chui ra khỏi chăn. Trong nhóm chỉ có hai người là nam mà đây lại là kí túc xá nữ, y có chút tò mò không biết y và cậu nam kia dùng cách gì để đánh lừa NPC, hay truyện quy định thế nào liền nghe theo thế đó giới tính không quan trọng.

Không nhìn thì còn tốt, nhìn rồi lại khiến y suýt thất thố cười phá lên, cậu nam kia dáng người không quá cường tráng nhưng cũng có cơ bắp rõ ràng, nước da bánh mật khỏe khoắn, vậy mà già đây bị quỷ sách chó má hành ra dạng này. Tóc giả thì không có nhưng chiếc váy màu hồng nhạt lại có một cái, cảnh tượng này thật sự khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.

Dương Thanh nhịn cười nói với bạn trai: "Như thế cũng... quá đẹp rồi."

Dương Mạc Phong ho khan một cái nhắc nhở: "Em đừng quên em cũng là nam."

Nhìn lại thì mới thấy lúc này y cũng mặc một chiếc váy hai dây dài màu trắng, trong cái không khí tóc tăm này nếu y được đầu tư thêm bộ tóc giả chắc có thể đi bắt tay chào hỏi kiểu đồng nghiệp với quỷ trong đây rồi, trông khác gì vong đâu, may mà y không có lông nách, nếu không thì sẽ hơi phá mỹ quan đấy.

Thấy mọi người đã ổn định xong, cô gái tóc ngắn lấy giấy bút đã chuẩn bị sẵn ra nói: "Giờ lành đã điểm, bắt đầu thôi các nàng."

Các cô gái xinh đẹp tụ lại quanh cây nến, chọn vị trí phù hợp rồi ngồi xuống, hai cô nàng người tham gia nắm tay nhau cố gắng tìm cảm giác an toàn, nhưng nếu nhìn kĩ có thể thấy cô gái với khuôn mặt xanh xao kia không giống như đang sợ mà càng giống đang an ủi cô gái búi tóc hơn.

Trước khi bắt đầu cô gái tóc ngắn nói sơ qua về luật chơi:

"Khi bắt đầu trò chơi tất cả phải nhắm mắt, đặt tay lên cây bút và giữ nó trên không trung cách tờ giấy một khoảng ngắn rồi đọc thần chú, nếu thấy bút chuyển động cũng tuyệt đối đừng mở mắt ra, từng người đặt câu hỏi, người đặt câu hỏi mở mắt nhìn thấy câu trả lời của mình rồi phải im lặng, không được la hét vì có thể ngoài câu trả lời ra người đó sẽ còn thấy thứ gì đó khác. Suốt quá trình chơi, nếu chưa đến lượt mình thì không được mở mắt ra nhìn lén, cũng không được nói chuyện, mỗi người chỉ được hỏi một lần duy nhất, khi kết thúc tất cả cùng hô câu kết thúc xong mới được mở mắt. Còn một điều nữa, tuyệt đối không được hỏi về thân phận hay cái chết của bút tiên, nếu vi phạm một trong những điều trên thì sẽ bị quỷ ám."

Mọi người đều gật đầu xem như đồng ý, trò chơi bắt đầu tất cả nhắm mắt đặt tay lên bút, đồng thanh nói: "Bút tiên, bút tiên, ngươi là kiếp trước của ta, ta là kiếp này của ngươi, nếu ngươi có hiện hữu ở đây thì hãy vẽ một vòng tròn."

Cây bút vẫn như cũ không có phản ứng, dù nghi thức chưa thành công nhưng mọi người vẫn không dám mở mắt ra, lúc này cô gái tóc ngắn lại nói: "Chắc là bút tiên chưa xuất hiện, hay chúng ta thử lại lần nữa."

Mọi người lại đồng thanh nói: "Bút tiên, bút tiên, ngươi là kiếp trước của ta, ta là kiếp này của ngươi, nếu ngươi có hiện hữu ở đây thì hãy vẽ một vòng tròn."

Lần này cây bút vẫn không chuyển động nhưng Dương Thanh có cảm giác, có thứ gì đó lạnh lạnh ở sau lưng mình, nhiệt độ căn phòng cũng giảm xuống một cách đột ngột. Cô gái tóc ngắn khi nãy ngồi cạnh Dương Thanh bỗng run rẩy hỏi: "Các cậu có cảm thấy lành lạnh không?"

Có người vì quá sợ hãy định rút tay về nhưng bị thứ gì đó nắm lại, người đó sợ hãi khóc lóc: "Có... có thứ gì đó nắm tay mình không cho mình rút lại....mình không muốn chơi nữa...."

Những người tham gia nghi thức cũng cảm nhận được gì thứ đó đang nắm trọn lấy tay tất cả mọi người ở đây, không cho bất kì ai dừng trò chơi này lại. Cô gái tóc xám xanh lên tiếng: "Mọi người đừng mở mắt, bút tiên đã xuất hiện rồi, nếu mở mắt cô ta sẽ giết tất cả mọi người đấy."

Cô gái tóc ngắn nói: "Giờ hỏi đi, hỏi cho xong rồi kết thúc trò chơi nếu không cô ta sẽ không rời khỏi đây."

Đầu vàng lên tiếng ngăn cản: "Đừng! Theo đúng luật thì chỉ khi bút tiên phải vẽ vòng tròn trên giấy mới có thể hỏi, mọi người cùng đọc lại câu thần chú đi."

Mọi người đọc lại câu thần chú: "Bút tiên, bút tiên, ngươi là kiếp trước của ta, ta là kiếp này của ngươi, nếu ngươi có hiện hữu ở đây thì hãy vẽ một vòng tròn."

Lần này cây bút thật sự chuyển động vẽ một vòng tròn trên giấy, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu hỏi theo thứ tự đã giao. Cô gái búi tóc là người đầu tiên hỏi: "Bút tiên, bút tiên có bao nhiêu con quỷ ở trong trường?"

Cây bút chuyển động nhưng không đoán ra được là viết chữ gì, có thể chỉ có người hỏi mới được biết câu trả lời. Sau khi cô gái đó biết được câu trả lời liền nhắm mắt đến người tiếp theo hỏi: "Bút tiên, bút tiên, nam thần có thích tôi không?"

Đến lượt đầu vàng, bởi vừa tiến vào câu chuyện nên vô cùng thiếu dữ kiện, nhiều câu có lẽ sẽ mang lại thông tin quan trọng nhưng cuối cùng trời xui đất khiến cậu lại chọn hỏi: "Bút tiên, bút tiên, hiện tại ngươi đang ở đâu?"

*************

Lịch đăng là mỗi ngày một chương hoặc hai ngày một chương vì mình cũng khá bận rộn, truyện ở nơi khác đã lết được 57 chương gần ⅓ bộ truyện nhưng vì đang trong quá trình chỉnh sửa nên mọi người chỉ nên xem ở wattpad để đầy đủ và hoàn chỉnh nhất nhé.