Hà Bất Ngộ Như Ca

Chương 42



"Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?" Pháp y Lưu quỳ trên sàn nhà.

Còn Hà Ngộ Ngộ thì đang nghĩ cách.

Trước khi bọn họ chạm vào thì không có chất lỏng màu đen chảy từ mắt ra, chẳng lẽ là do bọn họ chạm vào sao?

"Trước tiên, hãy dùng Luminol để kiểm tra các vết máu khác ở trong phòng." Hà Ngộ Ngộ nghĩ nghĩ, chỉ có cách này bọn họ mới có thể nhìn thấy được các vết máu khác nếu như hung thủ gây án ở trong phòng, cũng coi như xác định được địa điểm gây án.

Trong nhiều trường hợp, cảnh sát sẽ sử dụng Luminol để phát hiện vết máu mà mắt thường không thể nhìn thấy được khi xử lý vụ án, rắc Luminol lên những chỗ cần kiểm tra, Luminol sẽ có phản ứng với máu. Nó vẫn có thể có phản ứng với các vết máu đã lau đi lau lại nhiều lần, cho dù hiện trường vụ án đã nhiều năm vẫn có thể phát hiện ra.

Miễn là dung dịch Luminol và chất hoạt hoá được phun ra, sắt trong máu sẽ phản ứng với dung dịch Luminol và tạo thành ánh sáng màu xanh lam, Luminol còn phản ứng với chất tẩy rửa, Cho nên nếu trên sàn nhà có chất tẩy rửa, bọn họ còn phải dùng phương pháp khác để nghiệm chứng đó có phải là máu không.

Thời gian của ánh sáng này rất ngắn, khoảng 30 giây, trong khoảng thời gian ngắn này cần phải chụp hình để lưu giữ lại các manh mối cần thiết, và nó cần phải được thử nghiệm trong điều kiện không có ánh sáng.

A Xương và A Bổn lập tức kéo rèm trong phòng lại, Lưu Dương đi chuẩn bị thuốc thử Luminol.

"Cảnh sát Hà, tại sao chúng ta phải làm như thế?" Pháp y Lưu đứng dậy hỏi.

Hà Ngộ Ngộ nhìn bộ xương ở trên giường, "Chúng ta cần phải tìm được hiện trường đầu tiên của vụ án, xác nhận có phải cùng chung một vụ án mạng không."

"Cô không muốn động vào cái giường, vì sợ phá hư hiện trường vụ án sao?" Pháp y Lưu tiếp tục hỏi.

Hà Ngộ Ngộ gật đầu, đi đến mép giường cầm lấy một cái khớp xương ngón tay bị rơi ra.

"Pháp y Lưu, anh đến đây xem đi." Hà Ngộ Ngộ chỉ vào xương cổ tay phải của bộ xương.

"Có phát hiện gì sao?"

Pháp y Lưu nhìn cổ tay phải của bộ xương, sau đó lại nhìn sang cổ tay trái.

"Hai chiếc xương này có kích thước khác nhau." Pháp y Lưu nói.

"Đúng vậy, tôi e rằng những khúc xương này là dùng xương của ba cái đầu ở dưới giường ghép lại với nhau." Hà Ngộ Ngộ nói ra suy đoán của cô.

Tại sao hung thủ làm vậy chứ? Hung thủ có quan hệ gì với nạn nhân? Ngoại trừ chồng của Lý Cầm, vậy hai người còn lại là ai?

Lưu Dương đã chuẩn bị xong thuốc thử Luminol.

"Bây giờ bắt đầu được chưa?" Anh ta cầm dụng cụ phun đi đến.

Hà Ngộ Ngộ gật đầu, đèn ở trong phòng cũng bị tắt hết, duỗi tay năm ngón cũng không thấy ngón nào, bọn họ tiến hành phun thuốc khắp hiện trường.

Rất nhanh, xung quanh giường, xuất hiện những vết máu kéo dài, kéo dài đến cửa.

Lưu Dương nhanh chóng dùng camera chụp hình lại.

Bên cạnh còn có dấu chân di chuyển.

"Tại sao ở đây là có vết máu chứ?" A Bổn nghĩ, một đống xương ở trên giường, nhìn những dấu vết này, có lẽ phòng ngủ không phải hiện trường thứ nhất của vụ án.

Hà Ngộ Ngộ ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát những phát hiện lúc sau, vết máu kéo dài từ phòng ngủ ra tới bên ngoài.

Bọn họ phun thuốc Luminol khắp nơi, phía bên trái giường có thể nhìn thấy rất nhiều vết máu nhỏ giọt, khoảng 2-3 cm. Ở trên vách tường cũng có máu hình cột, có lẽ do máu bắn lên tường sau đó chảy xuống.

"Hung thủ đã dùng dao sắc bén chặt bỏ đầu nạn nhân, sau đó mới bắt đầu phân xác tách thịt và xương." Đây là phán đoán của Hà Ngộ Ngộ, bởi vì xét theo tình trạng máu bắn ra, nếu không dùng một con dao cực kỳ bén, thì cơ bản sẽ không chặt đứt được cái đầu.

Ở trên đường còn có vết máu, chắc có lẽ khi chặt đầu máu đã bắn ra, ban đầu tạo thành hình tròn sau đó mới từ từ biến thành hình bầu dục.

Trong nhà Lý Cầm sử dụng giấy dán tường không thấm nước, cũng bởi vì thế mà hung thủ có thể lau sạch vết máu.

"Có thể đoán ra hung khí là gì không?" A Bổn hỏi.

Hà Ngộ Ngộ lắc đầu trong bóng tối, nhận ra đối phương không nhìn thấy, cô nói, "Tạm thời còn chưa xác định được, phải xem được dấu cắt trên vết thương mới phán đoán ra được."

Ngoài chỗ này ra, trên sàn nhà còn có một số chỗ trống xung quanh vết máu, xem ra chỗ này từng đặt cái bàn hoặc cái ghế cho nên khi lau dọn hiện trường vụ án vẫn còn bỏ sót lại.

"Đây chính là hiện trường đầu tiên của vụ án." Phán đoán vừa rồi của Hà Ngộ Ngộ có lẽ đã sai, hung thủ giết người ở trong phòng ngủ sau đó mới kéo xác nạn nhân ra ngoài, nhưng mà giết người ở trong phòng ngủ rất khó xử lý, tại sao hung thủ lại giết người ở đây chứ?

Pháp y Lưu nói, "Cảnh sát Hà nói không sai, từ hướng máu còn thể nhìn ra được, chỗ này chính là hiện trường giết người, hơn nữa phần đầu của nạn nhân cũng bị chặt ra ở đây."

Bọn họ lại tiếp tục phun thuốc Luminol ở những chỗ khác, trên giường, trên cửa sổ, đèn, những chỗ này không có vết máu.

Hà Ngộ Ngộ bật đèn lên, trong nháy mắt cả căn phòng sáng lên.

"Chuyển giường sang một bên." Hà Ngộ Ngộ nói.

Những cảnh sát khác nghe theo bắt đầu chuyển giường, phía dưới đó có ba cái đầu.

"Đừng chạm vào cái đầu còn lại." Hà Ngộ Ngộ ngăn A Bổn lại.

Cô và Pháp y Lưu đã chạm vào hai cái đầu, thì mắt đã bị axit ăn mòn chảy ra chất lỏng màu đen, trực tiếp đốt mắt họ.

Pháp y Lưu đi qua, cẩn thận quan sát đầu người.

Không biết Lý Cầm từ khi nào đã đi vào đây, thấy trên mặt đất có ba cái đầu người, bà ta chỉ vào một cái đầu bị hói, môi trắng bệch ú a ú ớ nói, "Đây là chồng tôi."

Bà ta không dám đi qua, cái đầu còn lại chưa bị axit ăn mòn chính là đầu của chồng Lý Cầm, đôi mắt của ông ta nhìn chằm chằm mọi người, cảm giác các góc độ đều bị chồng Lý Cầm nhìn chăm chú.

A Xương thấy vậy, đỡ bà ta đi ra ngoài.

"Bây giờ chúng ta không biết đầu người được trang bị cái gì, nếu như bất cẩn chạm vào sẽ phá hư manh mối." Pháp y Lưu nói xong rồi lùi lại.

Khi vừa mới quan sát mấy cái đầu, anh ta phát hiện ra trên đỉnh mỗi cái đầu có một chiếc đinh dài đóng thẳng từ đỉnh đầu xuyên qua hộp sọ và đóng xuống sàn.

Hà Ngộ Ngộ ngồi xổm xuống nhìn cái đầu trước mặt, hai cái đầu bị động vào, chất lỏng máu đen chảy ra khá ít, phỏng đoán ban đầu có lẽ hàm lượng axit trong não không quá nhiều.

Tóc trên đầu cũng thưa thớt, xét theo khuôn mặt, có lẽ độ tuổi từ 30 đến 40 tuổi.

"Trên mặt người chết có những vết máu khô." Pháp y Lưu đi đến, dùng dụng cụ mở mí mắt của người chết. Chất lỏng màu đen tràn ra đầy hốc mắt, nhìn không rõ được mắt, "Hai cái đầu tràn chất lỏng đen này, có lẽ bị sát hại sớm hơn cái đầu còn lại."

Hà Ngộ Ngộ gật đầu, cô cũng thấy như vậy."

"Các anh đi kiểm tra dấu vân tay trong phòng, kiểm tra kỹ xem có để lại dấu vân tay gì không." Hà Ngộ Ngộ nói với A Bổn.

Chờ sau khi nhóm người A Bổn kiểm tra xong, thì xác định ở trong phòng ngủ không có một cái dấu vân tay nào, ngay cả dấu vân tay của Lý Cầm và chồng bà ta cũng không có."

"Trước tiên, chúng ta xử lý ba cái đầu này trước." Hà Ngộ Ngộ nói với pháp y Lưu.

Pháp y Lưu cũng đang có ý định này, chỉ có thể tìm manh mối ở trên ba cái đầu này.

"Vậy kiểm tra cái nào trước." Pháp y Lưu cầm dao phẫu thuật và nhíp.

Hà Ngộ Ngộ cầm dao phẫu thuật gõ vào cái đầu còn lại, từ môi của nạn nhân chảy ra chất lỏng màu đen.

"Tại sao lúc chúng ta động vào, thì chất lỏng màu đen mới chảy ra?" Pháp y Lưu thắc mắc, bây giờ anh ta rất muốn mổ xẻ cái đầu này ra xem bên trong có thứ gì.

"Pháp y Lưu, cho tôi hỏi có cái gì không bị axit ăn mòn?" Hà Ngộ Ngộ cau mày hỏi.

Pháp y Lưu nghĩ nghĩ, "Axit có thể ăn mòn rất nhiều thứ nhưng thuỷ tinh, nhựa, gốm sứ và một số kim loại thì axit sẽ không ăn mòn."

"Tôi còn nhớ rõ vụ án "Anh em họ Thẩm" giết người, có đến mười hai nạn nhân, là dùng axit phân huỷ thi thể." Hà Ngộ Ngộ nhớ đến vụ án làm cả nước chấn động.

"Đúng vậy, nhưng mà có một số nội tạng không bị axit ăn mòn được." Pháp y Lưu nói, anh ta dùng cái nhíp kẹp chặt cái đinh trên đầu nạn nhân, nhưng kẹp không được.

Hà Ngộ Ngộ suy nghĩ, nếu như hung thủ cũng dùng axit để phân huỷ thi thể, nếu vậy thì hung thủ có thể dùng axit để bào mòn thịt trên người nạn nhân Điền Lực không?

"Theo phán đoán của tôi, trong đó không còn lại gì cả." Pháp y Lưu đang quan sát đỉnh đầu của nạn nhân, dùng nhíp mở mắt nạn nhân ra.

"Chúng ta nhấc nó lên." Hà Ngộ Ngộ nói đến, bây giờ đây là cách duy nhất, bởi vì không có dụng cụ mở hộp sọ, nên chỉ có thể dùng tay nhấc nó lên.

Pháp y Lưu gật đầu, cả hai mặc đồ bảo hộ vào và bắt đầu nhấc cái đầu lên.

A Bổn vừa gửi cho Nguỵ Mai hình ảnh dung mạo của hai nạn nhân còn lại, bên kia rất nhanh đã xác nhận danh tính của các nạn nhân.

Tại sao nạn nhân đã mất tích lâu như vậy rồi mà không có ai báo án?

"Cẩn thận!" Hà Ngộ Ngộ hô to một tiếng, pháp y Lưu vừa nhấc cái đầu lên khỏi mặt đất, xém chút nữa axit đã dính lên tay.

Cho dù anh ta có mang găng tay, thì axit sẽ ăn mòn găng tay và làm cho tay bị thương.

Pháp y Lưu xua tay ý bảo không sao.

Phần cổ của nạn nhân, rất bằng phẳng, nhát dao rất dứt khoát, không có dấu vết bị chém đi chém lại.

"Không biết lưỡi dao này sắc bén đến cỡ nào mới tạo ra vết cắt thế này." Pháp y Lưu nhìn cái đầu trên tay, bên trong cổ có đinh đâm ra, đó là lý do tại sao vừa rồi cái đầu được đóng chặt xuống sàn nhà.

Hà Ngộ Ngộ nhìn cái đầu trong tay anh ta, cảm thấy vết cắt này rất quen thuộc.

Cho dù là dao phay mổ heo hay là dao dùng trong nhà thường ngày, cũng không thể có vết cắt hoàn hảo như vậy được.

"Có lẽ là dao của quân đội." Hà Ngộ Ngộ trầm ngâm, loại dao này chỉ từng nhìn thấy trên hình ảnh chứ chưa từng được thấy thực tế, lúc trước cô từng được xem tư liệu giới thiệu về nó, cũng từng nhìn thấy vết cắt được tạo thành từ dao quân đội, chẳng qua còn chưa xác định được."

Pháp y Lưu nhìn bên trong cổ, bên trong đó dường như đã trống không, chỉ còn lại một chất dịch nhầy màu đen bốc mùi hôi thối.

"Bên trong có một bình thuỷ tinh." Pháp y Lưu dùng kẹp kéo nó ra đặt lên bàn.

Hà Ngộ Ngộ giống như đã hiểu gì đó.

"Hèn gì lúc chúng ta chạm vào cái đầu kia thì chất dịch màu đen chảy ra bên ngoài." Hà Ngộ Ngộ nhấc một cái đầu khác lên, "Hoá ra bên trong đặt một cái bình thuỷ tinh nhỏ, nếu có tác động lên, thì axit bên trong lập tức phân huỷ tất cả cơ quan bên trong não."

"Quả thực tâm tư độc ác!" Pháp y Lưu nghiến răng nghiến lợi, vẫn là lần đầu tiên thấy loại gây án này."

Bọn họ nhấc đầu Điền Lực lên, vẫn giống như hai cái đầu kia vừa chạm vào thì axit tràn ra ăn mòn cơ quan bên trong.

Có lẽ ban đầu hung thủ chế tạo chất dịch màu đen để đánh lừa, làm cho người phát hiện ra nó sẽ sợ hãi.

Nhưng mà tên hung thủ không ngờ, kẻ dám động vào đầu nạn nhân bị chặt, lẻ nào lại là một kẻ hèn nhát sợ hãi axit sao?

"Bây giờ, chúng ta còn chưa biết được hai cái đầu kia là ai, cũng không biết thi thể bọn họ ở đâu." Hà Ngộ Ngộ nói.

"Chúng ta đến những phòng khác kiểm tra, xem có phát hiện ra manh mối nào khác không." Pháp y Lưu cởi bao tay ra sau đó thay một đôi khác.

Sau khi nhóm người A Xương và A Bổn đến phòng khác thử Luminol, phát hiện trong bếp và nhà vệ sinh có rất nhiều vết máu, chắc chắn hung thủ đã tiến hành phanh thây ở trong bếp và nhà vệ sinh.

"Vẫn chưa tìm được thịt của Điền Lực." A Bổn nói, bọn họ đã tìm khắp nơi, nhưng mà không tìm được thịt của Điền Lực.

Chẳng lẽ thật sự bị axit phân huỷ rồi sao?

Hà Ngộ Ngộ gật đầu, "Đã kiểm tra cống thoát nước chưa?"

"Đã kiểm tra, không phát hiện gì hết."

Lý Cầm đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, trong mắt thể hiện sự mệt mỏi, bây giờ bà ta khóc cũng không ra nước mắt.

Hà Ngộ Ngộ gỡ găng tay xuống đi qua an ủi bà ta.

"Dì à, dì cũng đừng đau buồn, chúng tôi nhất định sẽ cho chồng của dì một công đạo." Hà Ngộ Ngộ ngồi xuống cái sô pha bên cạnh Lý Cầm, cảm giác thật thoải mái làm cho Hà Ngộ Ngộ muốn ngủ.

Lý Cầm nhìn Hà Ngộ Ngộ, muốn nói gì rồi lại thôi.

"Tôi hỏi dì mấy vấn đề được không?" Hà Ngộ Ngộ hỏi.

Lý Cầm gật đầu, đôi mắt không có hồn nhìn xuống sàn nhà.

"Chồng của dì có đắc tội với ai không?" Hà Ngộ Ngộ hỏi tiếp.

Lý Cầm lắc đầu, dùng tay sờ mũi, "Không có, ông ấy là người rất chân thành, chưa từng gây chuyện thị phi."

"Vậy dì có biết gần đây ông ấy có tiếp xúc với ai không?" Hà Ngộ Ngộ tiếp tục hỏi.

"Ông ấy là bác sĩ tâm thần, những người có tiếp xúc với ông ấy đa số là người nhà của bệnh nhân, làm việc xong thì ông ấy lập tức về nhà." Lý Cầm nói.

Hà Ngộ Ngộ ghi những lời này vào trong cuốn sổ nhỏ của cô, "Vậy lần cuối dì gặp ông ấy là khi nào?"

Lý Cầm đếm đếm trên ngón tay.

"Là ba ngày trước, lúc đó tôi đang chuẩn bị về thăm cha mẹ."

"Vậy chồng của dì là người thế nào?" Hà Ngộ Ngộ khép cuốn sổ lại, cô nhìn Lý Cầm, cứ cảm thấy con người này đang cố tình che giấu cái gì đó.

"Là một người khá tốt, chứ nếu không tôi cũng không kết hôn với ông ấy."

Hà Ngộ Ngộ gật đầu nói, "Vậy trước khi dì đi khỏi đây, ông ấy có hành động gì kỳ quái không?"

"Không có, mọi thứ đều bình thường."

"Được rồi, vậy chúng tôi đi trước. Nếu có tình huống gì mới, chúng tôi sẽ thông báo đến dì."

Hà Ngộ Ngộ đứng dậy chuẩn bị đi, bỗng nhiên cô nhìn thấy dưới tấm thảm lót dưới bàn trà có vài giọt máu.

"Khoan đã." Hà Ngộ Ngộ giơ tay bảo vài người đi đến đây.

"Phía dưới bàn, sao lại chưa kiểm tra?" Hà Ngộ Ngộ hỏi.

A Bổn lắc đầu, "Đã kiểm tra rồi."

"Ở chỗ này có vết máu, sao lại không phát hiện ra?"

Có lẽ là từ chỗ của Hà Ngộ Ngộ ngồi mới có thể phát hiện ra mấy giọt máu.

A Bổn và A Xương đi qua chuyển cái bàn sang chỗ khác, nếu không nhìn kỹ, đúng là không nhìn thấy chỗ đó có vết máu.

"Dưới bàn trà, tại sao lại có vết máu?" A Bổn nghi hoặc nói ra, theo lý thuyết thì vết máu hẳn phải có bên cạnh bàn trà, sao lại tích ở dưới bàn trà được?

Hà Ngộ Ngộ lập tức mang găng tay vào, dùng tay sờ sờ vào vết máu.

Đã khô.

Quan sát vết máu cho thấy nhỏ giọt theo góc vuông, nếu như vậy thì chắc có lẽ lúc hung thủ cầm đồ vật có dính máu, đi ngang qua không cẩn thận bị nhỏ xuống, trùng hợp là cái bàn trà kia bị dời qua đó.

A Bổn chuẩn bị dời sô pha để nhìn xem bên dưới có gì không, vừa rồi Lý Cầm ngồi ở trên đó cho nên ngại làm phiền bà ấy, bây giờ Lý Cầm đã đi rót nước.

Anh ta vừa đặt mông lên lên, "Phụt" một tiếng, từ vết chỉ khâu bị bung ra của sô pha phun ra một ít thịt sống.

A Bổn lập tức đứng dậy, anh ta quay đầu lại nhìn.

Tất cả mọi người trong phòng khách kinh ngạc.

Bởi vì từ vết khâu của sô pha, từng khối thịt đang trào lên.

Có cả da lẫn thịt, còn lớp mỡ màu vàng. Trong thấp thoáng có thể nhìn ra được, là da của ngón tay.

"Lập tức mở sô pha ra!" Hà Ngộ Ngộ nói lớn.

Mọi người cầm lấy dụng cụ, cắt lớp da của sô pha ra, bên trong có ít thịt đã bắt đầu phân huỷ, thậm chí có chỗ còn có đầy giòi, không nói nhiều, có hơn một ngàn con giòi đang bò lúc nhúc ở trong đó.

Sau khi đem từng khối thịt ra, khối lớn khối nhỏ đều có, không cần đoán cũng biết những khối thịt này không chỉ của một người.

Nhưng mà, bên trong không có nội tạng.

Hà Ngộ Ngộ nhìn cái ghế cô mới vừa ngồi qua, không khỏi rùng mình.

"Đem tất cả khối thịt mang về sở kiểm tra." Hà Ngộ Ngộ nói, những người còn lại dùng túi bọc từng khối thịt rồi mang xuống lầu.

Lớp da trên sô pha sau khi kiểm tra vẫn không có dấu vân tay.

Hà Ngộ Ngộ cảm giác, chắc chắn hung thủ là người quen của gia đình này.

Bởi vì hung thủ rất quen thuộc nhà của Lý Cầm, chẳng lẽ là bạn bè hay người thân sao?

Lúc sau, Hà Ngộ Ngộ đến phòng an ninh khu dân cư xem CCTV, ngoài Lý Cầm đi chợ mua đồ ăn và Điền Lực về nhà, thì không ai đến nhà bọn họ chơi cả.

Chẳng lẽ là đi vào từ chỗ khác?

Hung thủ rất cao tay, không để lại bất cứ chứng cứ nào, xử lý thi thể sạch sẽ dứt khoát, giống như là kẻ tái phạm.

Lúc nhóm cảnh sát Hà Ngộ Ngộ trở về sở, Nguỵ Mai cũng đã đem hồ sơ thông tin của nạn nhân khác đến.

Một người tên là Tiểu Biện, người còn lại tên là Ngưu Tử.

Trên hồ sơ thông tin còn ghi chú, hai người này là bệnh nhân của Điền Lực.

Vậy tại sao người bệnh của Điền Lực lại xuất hiện trong nhà ông ta?

Hà Ngộ Ngộ lập tức triệu tập đội đến họp.

"Bây giờ, chúng ta đã tìm được thịt của nạn nhân, nhưng mà hai bộ xương vẫn chưa tìm ra." Hà Ngộ Ngộ đem ảnh của ba nạn nhân dán lên trên chiếc bảng huyền thoại.

"Nhìn từ cách gây án của hung thủ, không loại trừ khả năng tái phạm, hoặc là đối với kết cấu cơ thể con người rất quen thuộc, A Bổn anh phụ trách điều tra về các thông tin này, tìm ra những người thuộc dạng tình nghi khớp với điều kiện này." Hà Ngộ Ngộ giao nhiệm vụ cho A Bổn.

"Đã rõ."

Hà Ngộ Ngộ nhìn qua A Xương, "A Xương, cậu tiến hành điều tra cuộc sống hằng ngày của Điền Lực, bởi vì cả tối nay chúng ta chủ yếu tìm hiểu hiện trường vụ án, vẫn chưa điều tra về cuộc sống sinh hoạt của nạn nhân."

"Vâng!"

"Nguỵ Mai điều tra xem tình trạng xuất ngoại gần đây của Điền Lực và hai người kia, xem thử gần đây đã đi đâu và gặp những ai."

"Đã rõ." Nguỵ Mai cầm lon coca trả lời.

Hà Ngộ Ngộ nhìn qua thành viên còn lại – Lưu Dương, "Còn một việc nữa, về người nhà của nạn nhân, Lưu Dương phụ trách, tâm sự khuyên nhủ Lý Cầm, suy cho cùng việc này xảy ra trong nhà bà ấy, người thường đều không chịu được."

"Vâng."

Nói xong, từng người lập tức đi làm nhiệm vụ.

"Có thể phân biệt được không?" Hà Ngộ Ngộ nhìn pháp y Lưu đang xếp hình.

Pháp y Lưu lắc đầu, "Không thể ráp hoàn chỉnh được."

"Bởi vì thời gian lâu rồi sao?" Hà Ngộ Ngộ hỏi.

"Đúng vậy, hơn nữa tôi phát hiện, những khối thi thể này đều thiếu hai miếng thịt." Pháp y Lưu quay đầu nhìn về phía Hà Ngộ Ngộ.

Hà Ngộ Ngộ đi qua mang găng tay vào, chuẩn bị giúp anh ta, "Ở chỗ nào?"

"Bộ ngực, tôi tìm mãi vẫn không thấy ngực đâu." Pháp y Lưu nói xong nhìn sang ly mì đang đặt trên bàn, hẳn là đã nấu xong.

Anh ta cởi bao tay ra, đi đến đó bưng ly mì lên, "Ăn không?"

Hà Ngộ Ngộ cười lắc đầu, "Không cần, anh ăn đi."

Pháp y Lưu cũng không khách sáo với Hà Ngộ Ngộ, lập tức húp xì xụp, sau đó nói chuyện với Hà Ngộ Ngộ.

"Ba nạn nhân đều là đàn ông, cũng đều không có ngực." Hà Ngộ Ngộ đem những khối thịt còn lại, dựa theo vết cắt mà ráp vào, sau đó lại khâu nó lại.

Pháp y Lưu hút miếng mì, "Bây giờ đừng có khâu lại, chúng ta còn phải xét nghiệm ADN nữa, mới xác định được khối thịt nào của ai."

"Hả?" Hà Ngộ Ngộ cười nghịch ngợm, "Pháp y Lưu không tin tôi có thể xác định bằng vết cắt sao?"

"Ha ha ha, đương nhiên tin rồi." Pháp y Lưu nói, sau đó húp sạch nước mì, tiếp tục nói, "Chẳng qua vẫn nên xét nghiệm, rốt cuộc chúng ta vẫn phải làm theo quy tắc."

Cuối cùng, Hà Ngộ Ngộ đặt từng cái đầu vào từng thi thể, "Đương nhiên rồi."

Cuối cùng, pháp y Lưu bắt đầu xét nghiệm ADN từng khối thịt, và nó đều khớp với cách mà Hà Ngộ Ngộ đặt, không sai một cái nào.

"Xem ra cảnh sát Hà đã từng nghiên cứu qua các vết cắt." Pháp y Lưu nhìn báo cáo, sau đó không ngừng khen ngợi.

"Có lẽ hay xem sách nhiều, chứ chưa bao giờ được thực hành thế này, đây vẫn là lần đầu nhận được vụ án thế này." Hà Ngộ Ngộ khiêm tốn.

Pháp y Lưu gật đầu, rất thưởng thức cô gái này.

"Anh nói xem, nội tạng của người chết, rốt cuộc là ở đâu?" Hà Ngộ Ngộ ngồi vào ghế.

Pháp y Lưu nhìn qua những chỗ không hoàn chỉnh trên thi thể, cùng với khối thi thể chỉ còn lại cái vỏ rỗng.

"Hy vọng không như tôi nghĩ." Anh ta khẽ nói.

Hà Ngộ Ngộ bỗng nhiên nhớ, hung thủ dùng axit ăn mòn các bộ phận trong đầu, như vậy....

Có khi nào tên hung thủ này cũng học "Anh em nhà họ Thẩm", ăn luôn nội tạng của nạn nhân không?

Năm đó, vụ ánh "Anh em nhà họ Thẩm" giết chết 12 người, và ăn 11 bộ nội tạng.

Chẳng lẽ hung thủ là người ngưỡng mộ kẻ sát nhân kia sao?

Loại vụ án này ở trong nước rất ít thấy, nhưng mà ở nước ngoài thì như cơm bữa, những kẻ sát nhân điên cuồng thường hay có fans, sau đó fans sẽ hành động theo.

Hơn nữa, dựa vào phán đoán của Hà Ngộ Ngộ, thì công cụ có lẽ là quân đao của Nhật Bản.

Kẻ nào lại sử dụng đồ vật như thế chứ?

Lúc Hà Ngộ Ngộ từ trong phòng nghiệm thi đi ra, vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này.

Cô vừa về đến văn phòng, đã thấy Tống Như Ca đứng ở bên trong.

"Sao cô lại đến đây?' Hà Ngộ Ngộ cười đi vào, giống như nhờ Tống Như Ca mà ánh đèn trong phòng càng sáng hơn.

Tống Như Ca đang xem ảnh chụp của Hà Ngộ Ngộ ở trên bàn, lúc quay đầu, còn mang theo phần đồ ăn.

"Hôm nay gặp cô, chúng ta vẫn chưa ăn gì, nên mang đồ ăn khuya đến cho cô." Tay cô nâng túi tiện lợi lên, xém chút nữa đã câu tấm hồn nhỏ bé của Hà Ngộ Ngộ.

Nguỵ Mai bỗng nhiên xông tới, "Tiểu Ngư, có phát hiện mới."