Hạ Cánh Xuống Tim Anh

Chương 11: Tôi còn có thể đưa người ta xuống mồ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Lạc Lạc

Phó Minh Dư trước giờ không có thói quen lướt vòng bạn bè, đối với anh điện thoại chỉ là một công cụ giao tiếp chứ không phải là công cụ xã giao.

Nhưng tối nay, anh nằm trên giường, vốn đã chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên lại có hứng thú, nhấp vào vòng bạn bè.

Tin đầu tiên là của Nguyễn Tư Nhàn.

Không có nội dung gì dinh dưỡng, Phó Minh Dư thuận tay lướt qua.

Hai giây sau, ngón tay anh dừng lại, kéo trang xuống một lần nữa.

Chó hoang?

Chung cư bất động sản này đã là tốt nhất cả nước, hoàn toàn không có chuyện xuất hiện chó hoang đi vào đây.

Nhìn kiểu gì, cũng có cảm giác là Nguyễn Tư Nhàn đang đâm chọt và mắng nhiếc sau lưng anh.

Đôi khi người ta tự đặt ám chỉ cho mình, sẽ đặc biệt dễ rơi vào. Trong lòng Phó Minh Dư bỗng khô nóng một trận, một cơn giận trên không ra trên dưới không ra dưới treo lơ lửng giữa lồng ngực.

Bước đến cửa sổ kéo tấm rèm ra, bên ngoài đang đổ mưa nhẹ.

Phó Minh Dư xoay người cầm lấy điện thoại, gọi cho trợ lý.

“Sáng mai đem đến cho tôi toàn bộ hồ sơ hành trình trong một năm nay.”

Dừng lại một lúc, anh lại nói: “Hai năm đi.”

-

Đăng một bài viết lên vòng bạn bè, có rất nhiều lượt thích và bình luận, còn có vài người đến quan tâm Nguyễn Tư Nhàn có phải cô đang sống trong một môi trường tồi tệ lắm hay không.

Lúc này Nguyễn Tư Nhàn bỗng thấy hơi xấu hổ, ban đầu cô chỉ muốn đăng lên cho một mình Phó Minh Dư xem là đủ rồi, nhưng bây giờ cô còn phải đáp lại những lời quan tâm của bạn bè.

Còn Phó Minh Dư thì sao, dường như tâm trạng rất tốt, còn cho cô một bình luận: Vậy à? Hôm nào cô chỉ cho tôi xem xem.”

Tư Tiểu Trân tắm xong đi ra, đến lượt Nguyễn Tư Nhàn đi tắm, trước khi bỏ điện thoại xuống, Nguyễn Tư Nhàn trả lời lại: Được thôi 【 ngại ngùng 】

Chỉ cho mình anh xem thôi.

Tôi sẽ chỉ anh nhìn vào gương, anh đi xem không?

Sau khi tắm xong, lại thấy Phó Minh Dư đã gửi cho cô một bình luận khác: Vậy sáng mai nhé?

Mẹ kiếp.

Cẩu nam nhân này đang hẹn mình đấy à?

Nguyễn Tư Nhàn không trả lời nữa, cô ném điện thoại đi như ném một củ khoai nóng, nhảy thẳng lên giường và chui vào trong chăn.

Tư Tiểu Trân ỷ vào ngày mai không làm ca sáng, kiên quyết không chịu ngủ.

“Nguyễn Nguyễn, trong lòng mình bây giờ vẫn còn thấy sợ, mình thật là vô dụng quá, gặp phải chuyện thì liền hoảng loạn, không giống như cậu vẫn luôn thật bình tĩnh, giá như tụi mình đều như vậy thì tốt rồi.”

Nói xong không ai đáp lại, chống đầu nhìn qua, hô hấp của Nguyễn Tư Nhàn đã đều đều, ngủ mất rồi.

Tư Tiểu Trân chỉnh lại chăn cho Nguyễn Tư Nhàn, tựa lên vai cô và chìm vào giấc ngủ.

Đêm nay Nguyễn Tư Nhàn ngủ thật sự không yên.

Có những giấc mơ rải rác, sau đó không hiểu sao lại mơ thấy một con chó, nhưng không phải chó dữ, một con Teddy với bộ lông được cắt tỉa gọn gàng, nhưng khi nó sủa về phía cô, cô đã sợ đến mức chân nhũn ra.

Dọa người ta thì thôi đi, chủ nhân của con chó này còn là Phó Minh Dư.

Nguyễn Tư Nhàn thật sự rất sợ chó.

Lúc nhỏ đến nông thôn chơi, những con chó trong vùng quê đều được nuôi thả, mặc dù đa số đều rất ngoan, nhưng luôn luôn sẽ có một con loạn óc, đuổi theo cô chạy hết nửa con đường, cuối cùng đã khiến cô sợ tới mức ngã lăn ra đất, con chó đó lập tức cắn lên quần cô, nước mắt nước mũi làm nhòe đi gương mặt của Nguyễn Tư Nhàn, cô vung một chân khác qua, con chó đó dường như đã bị chọc giận, không chút khách khí mà cho cô một táp.

May là có vài người đã kịp thời đuổi đến bắt con chó đi, Nguyễn Tư Nhàn được ba mẹ đưa đến bệnh viện tiêm một mũi, vốn đã sợ chó và kể từ đó cô đã có bóng ma.

Bất cứ khi nào có chó đến gần, da đầu cô sẽ ngay lập tức tê liệt, ngay cả nhịp thở cũng trở nên loạn xạ.

Lúc cô bị đánh thức bởi con chó này, trời cũng vừa sáng.

Nguyễn Tư Nhàn tựa vào đầu giường một lúc, Tư Tiểu Trân bên cạnh vẫn đang ngáy nhè nhẹ, cô từ từ bước xuống giường, nhẹ nhàng đi ra ngoài, xuống lầu chạy bộ một tiếng, trở về tắm rửa, thay quần áo, ăn đại chút gì đó, sau đó xách túi đi ra ngoài.

Mấy hôm nay cô không bận, vẫn đang tham gia khóa huấn luyện nhập chức trực tuyến tại nhà, hôm nay là cuối tuần, nhưng vẫn phải đến Thế Hàng một chuyến để gặp phi hành đoàn trước chuyến bay ACJ31 đầu tiên vào ngày mai.

Lúc đi đến thang máy, cô cố tình nhìn lướt qua thời gian.

8 giờ đúng, khu dân cư này không phải là một nơi giá cả phải chăng cho nhân viên văn phòng bình thường, vì vậy chắc là lúc này cũng không có ai.

Nhưng khi thang máy được mở ra, cô đã lập tức phủ nhận suy nghĩ vừa rồi của mình.

Cô thấy mình đã dậy đủ sớm, không ngờ Phó Minh Dư lại còn sớm hơn, lúc này đã nhân mô cẩu dạng* đứng trong thang máy.

*Nhân mô cẩu dạng: chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó

Mặc dù tối qua khi cô đã biết Phó Minh Dư đang sống trong cùng chung cư với mình, cô đã lường trước được sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau ở thang máy, nhưng không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.

Phó Minh Dư đang cúi đầu chỉnh sửa lại cổ tay áo, lúc nhìn thấy Nguyễn Tư Nhàn, có vẻ cũng không ngạc nhiên mấy, anh đưa tay chặn lại cửa thang máy, lúc lắc đầu, ra hiệu cho cô đi vào.

Bây giờ Nguyễn Tư Nhàn vừa nhìn thấy anh đã ngay lập tức nhớ đến con Teddy trong giấc mơ, đánh trống ngực vẫn chưa hết, sau khi đi vào còn tự động đứng sang một bên, như là cách xa vạn dặm.

“Chào buổi sáng, Phó tổng.”

Phó Minh Dư chuẩn bị đáp lời, lại nghe cô nói: “Đi xem chó sớm vậy?”

Vừa dứt lời, Nguyễn Tư Nhàn bỗng thấy rằng Phó Minh Dư đang nhìn mình, đôi mắt sâu thẳm đó đang mỉm cười một cách đầy khó hiểu.

“……”

Nguyễn Tư Nhàn hận không thể tự cho mình một bạt tai, ngẫm nghĩ nhất định là do tác dụng chậm của giấc mơ đêm qua quá lớn nên mới khiến cô tự nói và tự làm mình bị vướng vào.

Cô khịt mũi một tiếng, đeo tai nghe lên, không nhìn Phó Minh Dư nữa.

Ngay khi tiếng nhạc vừa vang lên, một bên tai nghe đã bị tháo xuống.

Nguyễn Tư Nhàn quay đầu lại, “Anh làm gì đấy?”

“Chúng ta nói chuyện đi.” Tai nghe đang được treo trên đầu ngón tay của Phó Minh Dư, đầu kia của sợi dây trắng mỏng đang được nối ở chỗ Nguyễn Tư Nhàn, tùy tiện đong đưa, Phó Minh Dư ngước mắt, tiến về phía trước một bước, chỉ còn cách Nguyễn Tư Nhàn một gang tay, “Tôi cứ cảm thấy cô luôn có thù hằn với tôi, là do tôi bị ảo giác sao?”

Anh nhìn Nguyễn Tư Nhàn, dõi theo mọi chuyển biến trong biểu cảm của cô.

Người trước mặt anh vẫn để mặt mộc, chỉ có một chùm đuôi ngựa ngắn ngủn được buộc ra sau gáy, đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt nhếch lên ngay khi có một nụ cười nhẹ xuất hiện trên gương mặt.

“A, tôi ghét cái giàu.”

“……”

Nguyên nhân là vì nụ cười trên gương mặt cô, khiến người khác không thể phân biệt được cô đang nói thật hay nói đùa.

Có lẽ là ý nói đùa sẽ nhiều hơn một chút.

Nhưng dù thế nào, Phó Minh Dư cũng không có ham muốn tiếp tục trao đổi nữa.

Tai nghe được thả xuống, lủng lẳng trước ngực cô.

Nhìn thấy vẻ mặt ngoạn mục của Phó Minh Dư, Nguyễn Tư Nhàn cúi đầu xuống nhấp môi mỉm cười.

Nhưng nụ cười này còn chưa kéo dài được hai giây, đã bị gián đoạn bởi cảnh tượng trước mắt.

Thang máy dừng lại ở tầng 10, một bà cụ dắt theo một con Labrador đi vào.

Một con Labrador màu trắng…… thè lưỡi…… thở dốc……

Không được rồi, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy mình không thở được nữa, mặt cô tái nhợt, chui rúc vào góc thang máy, túm chặt vạt áo của mình.

Mặc dù chủ đã kéo dây, nhưng con chó đó có vẻ tích cực quá mức, vẫn luôn cố gắng hướng về phía Nguyễn Tư Nhàn, lúc nó gần như sắp bổ nhào vào cô thì đã bị chủ giữ chặt lại.

Nhưng dù như vậy, cả người Nguyễn Tư Nhàn vẫn cứng ngắc không thể di chuyển được, rất nhanh trên trán đã toát mồ hôi.

……

Mỗi một giây trong thang máy đều bị kéo dài đến vô tận.

Nguyễn Tư Nhàn cắn chặt răng, ngay lúc cảm thấy lưng mình đã bắt đầu lạnh đi, Phó Minh Dư đột nhiên bước một bước đến trước mặt cô.

Anh đút hai tay vào túi quần, nhìn lên tấm gương phản chiếu trên cửa thang máy, trông rất bình tĩnh, như thể anh chỉ di chuyển qua một nơi mà không mang theo mục đích gì.

Mọi thứ trước mắt đột nhiên bị che kín mít, chóp mũi còn ngửi thấy một mùi linh sam nhè nhẹ.

Nguyễn Tư Nhàn từ từ thả lỏng người, chậm rãi ngước mắt lên.

Cô phát hiện ra Phó Minh Dư thật sự rất cao, ước chừng còn cao hơn một cái đầu so với 1m7 của cô, vai cũng rất rộng, ních đầy bộ com lê một cách thật hoàn hảo.

Có Phó Minh Dư ở phía trước, con chó kia liền bổ nhào vào chân anh dễ như trở bàn tay.

Để lại hai dấu chân trên ống quần màu đen.

Phó Minh Dư thuộc kiểu người trông từ trên xuống dưới đều lộ ra vẻ quý hóa, hai dấu chân này vô cùng đột ngột, chủ của con chó cũng đã bắt đầu đánh trống ngực, kéo con chó đến trước mặt mình, siết chặt sợi dây.

Nửa phút sau, thang máy xuống đến tầng trệt, chủ của con chó vội vàng nói một câu “Xin lỗi” rồi dắt con chó đi ra ngoài.

Phó Minh Dư không có phản ứng gì cả, quay đầu lại nhìn Nguyễn Tư Nhàn.

“Đến Thế Hàng à?”

Cuối cùng trong không khí cũng không còn mùi của chó, Nguyễn Tư Nhàn thở phào một hơi, gật đầu.

Phó Minh Dư bước hai bước ra ngoài, Nguyễn Tư Nhàn đi theo sau anh.

"Cô thật sự rất sợ chó à?”

“Ừm.” Nguyễn Tư Nhàn khẽ nói, “Lúc nhỏ đã từng bị cắn.”

Phó Minh Dư thả chậm bước chân, cong môi.

Nguyễn Tư Nhàn không nhìn thấy anh cười, tất cả sự chú ý của cô đều đổ dồn vào quần của anh.

Cô dừng lại, lấy từ trong túi ra một miếng khăn giấy, đưa cho Phó Minh Dư.

Phó Minh Dư cầm lấy khăn giấy, cúi xuống lau quần, lúc đứng dậy anh hỏi: “Tiện đường đưa cô đi luôn nhé?”

Một ngọn gió nhẹ thổi qua đại sảnh và lùa qua giữa hai người, cơn mưa rào đã bắt đầu nghỉ ngơi, không khí vẫn còn ẩm ướt, trong ngọn gió này còn có trộn lẫn với mùi cỏ tươi.

Nguyễn Tư Nhàn gật đầu, “Vậy cảm ơn anh.”

-

Bách Dương cúi đầu dẫm tới dẫm lui dọc theo bãi cỏ xanh, như đang tìm thứ gì đó.

Khu chung cư rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có người già ra ngoài đi dạo, không hề thấy những người trẻ tuổi đi lại vào thời điểm này, nhưng thật ra lại có khá nhiều người ra ngoài chạy bộ buổi sáng.

Bách Dương quay lại, thấy Phó Minh Dư và Nguyễn Tư Nhàn đang đến gần, mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng cũng lập tức bước ra và đứng nghiêm chỉnh.

“Anh đang làm gì vậy?”

Phó Minh Dư hỏi.

“Ồ, tìm chó ạ.”

Sau đó ngây thơ đơn thuần mà nói, “Không phải tối qua cô Nguyễn nói chỗ này có chó hoang sao? Lúc nãy tôi đã thấy có một bóng đen nhảy vào bụi cỏ, muốn xem xem có phải thật sự có chó hoang không, nếu có thật, vậy thì phải đề qua với cục quản lý thôi.”

Sắc mặt của Phó Minh Dư bỗng chìm xuống đầy kỳ lạ, trong khi Nguyễn Tư Nhàn đang ngẩng đầu ngắm nhìn phong cảnh.

Bách Dương lại quay sang Nguyễn Tư Nhàn: “Cô Nguyễn, tối qua cô nhìn thấy chó hoang ở đâu thế? Nó có bẩn không?”

Nguyễn Tư Nhàn mặt không biến sắc tim không đập, chỉ về phía trước, “Bên đó, có thể đã bị bắt đi rồi.”

Phó Minh Dư liếc nhìn cô, trầm giọng: “Lên xe.”

Tài xế đã sớm đỗ xe đợi sẵn một bên.

Bầu không khí bên trong xe vẫn rất lạ lùng.

Phó Minh Dư và Nguyễn Tư Nhàn ngồi ở hai bên của hàng ghế sau, không ai nói lời nào, tất nhiên Bách Dương cũng cảm nhận được bầu không khí quái lạ này, cũng không dám hỏi gì.

Mãi đến khi anh lướt xem ipad, nhớ ra một chuyện.

“Đúng rồi Phó tổng, chiều hôm qua Tần tiên sinh cử người gửi thiệp mời đến văn phòng, hôn lễ vào ngày 7 tháng tới, ngài có đến tham dự không?”

“Tần tiên sinh?”

“Là con trai của chủ tịch tập đoàn sắt thép Chính Tây, Tần Gia Mộ.”

Phó Minh Dư nhắm mắt lại suy nghĩ, “Là cái người bị tiếp viên hàng không của chúng ta làm đổ cà phê vào năm đó đấy à?”

“Vâng.” Bách Dương gật đầu nói, “Bọn họ sắp kết hôn.”

Người đó à, Nguyễn Tư Nhàn cũng nhớ ra, lúc trước cô đã tham gia vài lớp học cùng cô tiếp viên hàng không đó, là một cô gái dịu dàng và đáng yêu, lúc cười trên má còn có hai cái lúm đồng tiền, rất có ấn tượng.

Vậy mà sắp phải kết hôn rồi…… Có lẽ năm nay cô ấy mới chỉ 26 tuổi thôi.

Khi Nguyễn Tư Nhàn đang nhớ lại, Phó Minh Dư bên cạnh đột nhiên nói: “Khéo thủ đoạn.”

Nguyễn Tư Nhàn nghiêng đầu nhìn sang, anh vẫn đang nhắm mắt, trên khóe miệng hiện lên một ý chế giễu như có như không.

Lại nữa!

Những ký ức vào ba năm trước bỗng chốc ùa về, cũng là kiểu cười này, cũng là giọng điệu này.

Lồng ngực của Nguyễn Tư Nhàn lập tức trướng lên.

Tên này đúng là có một không hai.

Hay cho câu “Khéo thủ đoạn”, dáng vẻ giống hệt như lúc anh ta nói câu đó, “Cô tốt hơn hết là nằm mơ đi!”

Sáng nay không có chuyện gì để nói, Bách Dương cũng có một chút hứng thú, “Bởi vì Tần đổng dường như không mấy hài lòng, vì vậy mà hôn lễ cũng không thông qua sự đồng ý của ông ấy, vậy ngài……”

“Không đi.” Phó Minh Dư nói, “Không cần nể mặt anh ta, anh thay tôi từ chối đi.”

Bách Dương nói vâng, sau đó quay lại, thấy có một chai nước khoáng trong tay, tiện tay đưa qua cho Nguyễn Tư Nhàn.

“Cô Nguyễn, cô uống nước không?”

Nước khoáng Lauquen Artes*, chai thủy tinh, nắp sắt.

*Một trong những loại nước khoáng đắt nhất thế giới

Nguyễn Tư Nhàn không muốn nhận, Bách Dương lại nói: “Ồ, cái này rất khó mở, cô đợi một chút, tôi……”

“Để tôi.”

Phó Minh Dư cầm lấy chai nước từ tay anh, đang định vặn nắp, Nguyễn Tư Nhàn lại lấy qua.

“Tôi tự làm.”

Phó Minh Dư thấy hai mắt của cô đang nhìn mình chằm chằm, trong vắt và sáng ngời, còn có một nguồn năng lượng không thể diễn tả.

Khi đang định suy xét về ánh mắt này, anh bỗng nghe thấy một tiếng “Xì” nhẹ bên tai —— Nguyễn Tư Nhàn cầm chai nước bằng một tay, nhìn thẳng vào Phó Minh Dư, đẩy ngón tay cái và mở nắp chai.

“Ặc……” Bách Dương không thể không thốt nhẹ một tiếng cảm thán đầy kinh ngạc, “Sức mạnh này……”

Phó Minh Dư thấy thế lại cười, “Không hổ là một cô gái có thể đưa người ta lên trời.”

Nguyễn Tư Nhàn cong môi, “Tôi còn có thể đưa người ta xuống mồ nữa.”

……

Bầu không khí bên trong xe thoáng chốc ngưng đọng.

- ------------

*Nước khoáng Lauquen Artes