Hạ Cánh Xuống Tim Anh

Chương 51: Bị bỏng



Edit: Lạc Lạc

Ăn xong bữa ăn này chỉ tốn mười phút, trong thời gian đó Nguyễn Tư Nhàn không nói chuyện với Phó Minh Dư nữa.

Cô tin tưởng một cách hợp lý rằng Phó Minh Dư vừa giở trò lưu manh trong bí mật.

Cố tình khiến cô không thể phản bác, càng nói sẽ càng lệch lạc đi.

Mặc dù không có nhiều người trong quán, nhưng vẫn có một cặp đôi đang ngồi phía sau, khoảng cách đủ gần để nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.

Tốt xấu gì cũng là người thừa kế tương lai của một công ty niêm yết, làm loạn ở nơi công cộng, có còn là con người không?

May là những người khác không ở Thượng Hải, nếu không người ta cũng không biết phải ném anh vào cái thùng rác nào*.

*Ở đây chắc là một câu nói ẩn ý gì đó, cao nhân nào đi ngang qua chỉ giúp mình ý nghĩa của câu này với:<

Cũng may là trên đường về, Phó Minh Dư vô cùng an phận, không có bất kỳ lời nói hay hành động lưu manh nào trên tứ chi.

Nguyễn Tư Nhàn nghĩ rằng điều này chủ yếu là vì anh đã nhận được tận ba cuộc gọi trong năm phút lái xe, nên không có thời gian để nói hay làm bất cứ điều gì khác.

Mãi đến khi xe lái vào chung cư, anh mới có thì giờ, quay sang nhìn Nguyễn Tư Nhàn.

“Ngày mai bay đi đâu?”

Nguyễn Tư Nhàn không đáp.

Phó Minh Dư: “Có chuyện gì vậy?”

“Em nói anh có thể kiềm chế bản thân mình một chút được không.” Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy biểu cảm và giọng điệu của mình vô cùng nghiêm túc, đó có thể là một lời cảnh tỉnh cho người bên cạnh, xét cho cùng cũng là bạn trai bạn gái, phải có một vài cuộc giao tiếp từ trái tim đến trái tim, “Lúc nói chuyện gì đó hãy chú ý đến ảnh hưởng.”

“Hở?” Phó Minh Dư đỗ xe ở dưới lầu, quay sang nhìn cô, “Anh nói gì?”

Nhắc lại chủ đề đó lần nữa, lỗ tai Nguyễn Tư Nhàn hơi đỏ lên.

May là lúc xuống máy bay cô đã thả tóc xuống, chắc là lúc này Phó Minh Dư sẽ không nhìn thấy.

“Lúc ăn đấy, anh nói cái gì thế?”

“Nói lúc ăn?” Phó Minh Dư đánh tay lái bằng một tay, có chút ý cười trong giọng nói, “Chẳng phải là em nói trước à?”

Nguyễn Tư Nhàn: “……?”

Nói vậy vẫn là lỗi của mình?

Thôi được.

Anh là người tốt, tôi không xứng, hãy quên tôi đi thì hơn.

Nguyễn Tư Nhàn đơn phương chia tay với Phó Minh Dư ở trong lòng, hơn nữa còn giả vờ bình tĩnh tháo dây an toàn để chuẩn bị xuống xe.

Tay vừa chạm đến cửa xe, người phía sau bỗng kéo cô lại, giữ chặt cô.

“Anh còn có việc, phải về công ty, em ngủ sớm đi.”

Nguyễn Tư Nhàn gật đầu với bạn trai cũ của mình, “Ô.”

Một lúc sau, Nguyễn Tư Nhàn nhận ra bạn trai cũ vẫn đang giữ chặt mình.

Biết rồi!

Còn chưa buông tay ra à?!

Cô nhíu mày quay đầu sang, bỗng bắt gặp ánh mắt nặng trĩu của Phó Minh Dư, cơn giận mỏng manh đó lập tức biến mất hút.

Đây có thể là cách giải thích tốt nhất cho việc có thể nguôi giận khi nhìn vào gương mặt đó.

Không có đèn trong xe, chỉ có ánh đèn đường lờ mờ chiếu vào, những hạt bụi nhỏ li ti từ từ bay theo chùm tia sáng, dường như hô hấp cũng trở nên vô cùng chậm.

Lúc anh cúi người đến đây, Nguyễn Tư Nhàn vô thức nhắm mắt lại.

Nhưng nụ hôn mong đợi lại không rơi xuống, ngược lại nghe thấy một tiếng cười khẽ.

Nguyễn Tư Nhàn mở mắt ra, Phó Minh Dư đang rất gần với cô, cười nói: “Em nghĩ anh muốn hôn em à?”

“……”

Đồ cặn bã.

Trong lòng Nguyễn Tư Nhàn rất hoảng, có chút thẹn quá hóa giận, định tát vào mặt anh.

Nhưng tay cô lại bị Phó Minh Dư áp lên má anh, sau đó nhích lại gần, khẽ nói: “Phải, muốn hôn em đấy.”

Vừa dứt lời, anh liền hôn lên môi cô.

Rất dịu dàng, rất thân mật, nhưng không kéo dài, nửa phút sau, anh mở mắt ra, áp tay cô lên má mình xoa xoa một lúc, trầm giọng: “Ngủ ngon.”

Nguyễn Tư Nhàn đi vào thang máy, nhấn nút đi lên, đồng thời liếm môi.

Cô nhận ra, dù hôn ở trình độ nào, Phó Minh Dư luôn có thể khiến cô bị nghiện một cách vô thức.

Chỉ với một nụ hôn trong nửa phút, cô đã quyết định tha thứ cho Phó Minh Dư, đơn phương quay lại với anh, gửi cho anh một tin nhắn, nhắc anh nhớ ăn tối.

Sau khi lên lầu, Nguyễn Tư Nhàn đi tắm, đắp mặt nạ rồi ngồi lên ghế sofa lướt điện thoại.

Cô cảm thấy nên nói chuyện mình có bạn trai với nhóm bạn tốt, vì thế mở nhóm WeChat lên, gửi một tin nhắn vào.

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Hôm nay mình vừa có được một anh bạn trai.

Nửa phút sau.

[ Tư Tiểu Trân ]:?

[ Biện Toàn ]:?

[ Nguyễn Tư Nhàn ]:?

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Sao thế? Sốc quá à?

[ Tư Tiểu Trân ]: Không tồi, là Phó tổng à?

[ Biện Toàn ]: Cậu hỏi cái câu hỏi gì thế, có thể là ai khác được sao? Nguyễn Nguyễn của chúng ta là loại người hai lòng sao chứ?

Không phải chứ, hai người có ý gì thế?

Bản thân cô cũng cảm thấy phải mất cả đêm mới có thể tiêu hóa được sự thật rằng bây giờ Phó Minh Dư là bạn trai của cô.

[ Tư Tiểu Trân ]: Vậy thì sao, rốt cuộc có phải là anh ta không?

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Phải.

[ Biện Toàn ]: Nhìn đi, mình biết ngay mà.

Nguyễn Tư Nhàn: “……”

[ Tư Tiểu Trân ]: A! Quả nhiên là Phó tổng! Cậu mau kể chi tiết chuyện gì đã xảy ra đi?

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Có gì hay ho mà kể? Chẳng phải chuyện là như thế sao.

[ Tư Tiểu Trân ]: Ý mình là, muốn biết kiểu nhân vật tổng giám tốc sẽ tỏ tình như thế nào, cuồng bạo lắm đúng không?

Tỏ tình?

Nguyễn Tư Nhàn suy nghĩ, ngoại trừ câu nói “Em không biết anh thích mẫu người nào à” vào tối nay, dường như Phó Minh Dư đều không có một lời tỏ tình nghiêm túc nào.

Thảo nào cô cứ luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Câu nói tối nay không được tính.

Không có một lời tỏ tình chính thức, cô cũng không chắc chắn Phó Minh Dư có ý gì với cô.

Dường như anh chưa bao giờ nói một câu “Thích”, mà chỉ hành động trực tiếp.

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Không.

[ Tư Tiểu Trân ]:?

[ Biện Toàn ]: Quả nhiên tổng giám đốc đều theo đuổi hiệu quả cả, sự tự tin được nhào nặn hết mức.

Chính xác là rất tự tin, theo đuổi người ta mà không tỏ tình.

Sáng hôm sau, Nguyễn Tư Nhàn vẫn còn suy nghĩ về chuyện này.

Cảm thấy bản thân thật sự hơi nông cạn, một lời tỏ tình nghiêm túc cũng không có mà đã đi theo người ta rồi.

Không tỏ tình thì thôi, lại còn khen nữ minh tinh trên tivi trước mặt cô ngay ngày đầu tiên xác định mối quan hệ.

Ồ, không chỉ vậy, anh ta còn có thể một miệng gọi tên người ta ra.

Ngay cả một người thường xuyên lướt Weibo như cô mà còn không gọi tên ra được.

Nguyễn Tư Nhàn chợt nhận ra, có phải cô đã hiểu biết quá ít về Phó Minh Dư rồi không?

Người ta kết bạn trai gần như muốn điều tra cả sổ hộ khẩu, còn cô lại hầu như hoàn toàn không biết gì ngoại trừ họ tên, tuổi tác và công việc của bạn trai?

Nhưng hôm nay có một chuyến bay đường dài, những chuyện này đã bị Nguyễn Tư Nhàn buộc phải vứt ra sau đầu ngay khi cô bước vào tòa cao ốc Thế Hàng.

Lần này là chuyến bay đến Tích Thị, cơ trưởng được chỉ định là một người đàn ông trung niên, không biết là do gien hay là thế nào, năm mươi tuổi, tóc đã gần như bạc trắng.

Hơn nữa ông ấy là một người cực kỳ nghiêm túc, ít khi nói cười, từ cuộc họp hợp tác trước chuyến bay cho đến khi lên máy bay, ông ấy hoàn toàn không nói gì nhiều.

Cho đến khi bước vào buồng lái, ông ấy cũng chỉ nói một câu “Hy vọng hôm nay đừng xảy ra sai sót gì”, kèm theo một chút không tin tưởng vào Nguyễn Tư Nhàn.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Nguyễn Tư Nhàn gặp phải tình huống này, nên không để bụng.

Nhưng có lẽ là miệng quạ đen, chuyến bay hôm nay thật sự đã gặp phải vấn đề.

Bảy phút sau khi cất cánh, Nguyễn Tư Nhàn ngồi trên ghế điều khiển phụ bỗng nghe thấy một tiếng động lớn.

Cô lập tức quay sang nhìn cơ trưởng.

Cơ trưởng cũng nhìn cô, ấn tai nghe vào, muốn lắng nghe cẩn thận chút động tĩnh khác.

Lúc này, Nguyễn Tư Nhàn đã ngửi thấy một mùi khét.

“Cơ trưởng, có thể là hút chim.”

Có nghĩa là, máy bay đã bị chim đâm phải.

Đừng chỉ thấy máy bay to như thế, lúc trên không trung, thật sự là rất sợ chim.

Mặc dù kích thước của chim rất nhỏ, nhưng tốc độ máy bay cũng đủ nhanh, đặc biệt là khi bay lên cao, động năng tạo ra do va chạm với chim cũng đủ để làm cháy động cơ.

Hơn nữa cô còn ngửi thấy mùi khét, tình hình không mấy khả quan.

Vị cơ trưởng kiệm lời cũng không nói gì vào lúc này, chỉ nhìn vào bảng điều khiển, đưa ra quyết định sau khi đã suy nghĩ.

“Liên hệ đài quan sát, quay về địa điểm xuất phát đi.”

Một con chim nặng 0.45 kg va chạm với một chiếc máy bay ở tốc độ 800 km/h, cũng có thể tạo ra lực tác động 153 kg, huống chi bây giờ bọn họ còn không đoán được kích thước của con chim này, tốc độ của máy bay cũng hơn 800 km.

Bây giờ quay về địa điểm xuất phát, là để đảm bảo an toàn.

Mặc dù tình huống này rất hiếm khi gặp, nhưng nó cũng nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được, ít nhất máy bay vẫn còn một động cơ khác đủ để đảm bảo chuyến bay, vì thế Nguyễn Tư Nhàn cũng không hoảng loạn, chỉ là hơi xúc động, mình chỉ mới ngồi lên ghế phụ được hơn nửa năm, mà đã gặp phải hai lần tình huống bất thường.

Một lần là hạ cánh thay thế, một lần là quay về địa điểm xuất phát.

Đúng là lịch trình phong phú.

Nhưng cô không ngờ rằng rắc rối thật sự lại là sau khi quay về địa điểm xuất phát thành công.

Chuyến đi lần này ban đầu được lên kế hoạch để đến Tích Thị trong ba tiếng, trong đó còn có rất nhiều hành khách đã chuyển máy bay.

Mặc dù cơ trưởng đã thông báo cho khoang máy bay nửa tiếng sau khi quyết định quay về địa điểm xuất phát, nhưng khi máy bay thật sự dừng lại ở sân bay quốc tế Giang Thành vào hai tiếng rưỡi sau đó, vẫn hơi khó kiểm soát cảm xúc của hành khách.

Một tiếp viên hàng không đi vào buồng lái, nói rằng có một hành khách chặn cửa cabin muốn khiếu nại.

Cơ trưởng thở dài, bóp vai đứng dậy, nói: “Đi thôi, ra ngoài xem xem.”

Khi cần thiết, hai người bọn họ phải đứng ở bên ngoài cùng tổ tiếp viên để xin lỗi hành khách.

Chỉ là Nguyễn Tư Nhàn và cơ trưởng còn chưa ra đến cửa cabin, đã nghe thấy tiếng la hét của một người đàn ông trung niên.

Anh ta rất to giọng, kèm theo chút nức nở, hoàn toàn che lấp đi những lời giải thích của người khác.

Lúc đi ra ngoài, thấy rằng đó là một người đàn ông trung niên với thân hình cực kỳ cường tráng.

Với tư cách là tiếp viên trưởng của chuyến bay lần này, Nghê Đồng kiên nhẫn cúi đầu giải thích với anh ta hết lần này đến lần khác: “Thưa ngài, xin ngài hãy bình tĩnh, chuyến bay lần này bị một con chim đâm phải, quay về địa điểm xuất phát cũng là vì để đảm bảo an toàn……”

“Tôi không tin một con chim có thể đâm vào máy bay, một chiếc máy bay to thế này, mấy người lừa ai đấy!” Người đàn ông lớn tiếng ngắt lời Nghê Đồng, “Cô bảo tôi phải bình tĩnh thế nào đây, bây giờ ba tôi đang nằm thoi thóp trên giường bệnh ở quê, chỉ chờ tôi đến nhìn mặt lần cuối, mấy người muốn tôi không được nhìn mặt ba tôi lần cuối sao……”

Nói đến đây, người đàn ông đó không kiểm soát cảm xúc của mình được nữa, lập tức gào khóc.

Nghê Đồng lại nói lần nữa: “Chúng tôi sẽ mau chóng sắp xếp một chuyến bay bù.”

“Bù bù bù! Ba tôi đợi lâu như vậy được sao!” Người đàn ông không đứng vững nữa, ngã xuống dựa vào cửa cabin, thấy hai người mặc đồng phục phi công bước đến từ phía sau, lập tức chỉ vào bọn họ nói, “Tôi biết ngay một ông già và một người phụ nữ sẽ không đáng tin cậy mà, chim chóc gì chứ, hoàn toàn là vấn đề của chính mấy người! Mấy người muốn tôi tiếc nuối cả đời sao! Mấy người không có ba à?! Mấy người muốn tôi không được nhìn mặt ba tôi lần cuối sao!”

Nguyễn Tư Nhàn nghe thấy lời này, hơi khựng lại.

Nhìn sang cơ trưởng, biểu hiện của ông cũng không mấy khả quan.

Người phụ nữ bên cạnh đi cùng với người đàn ông đó là vợ của anh ta, cảm xúc không kích động như thế, hơi không chịu được bộ dạng thống khổ của người đàn ông, vì thế vặn mở bình giữ nhiệt và đưa cho anh ta, “Anh uống ít nước trước đi, gào thét ở đây có ích lợi gì?”

Bình nước là nước nóng, đưa lên miệng người đàn ông, anh ta bình tĩnh lại một chút, thổi thổi vào miệng bình.

Vợ anh ta quay sang hỏi Nghê Đồng: “Vậy khi nào có thể sắp xếp máy bay mới cho chúng tôi?”

Nghê Đồng và cơ trưởng liếc nhìn nhau, nhíu mày nói: “Điều này trước mắt vẫn chưa chắc, dựa theo kinh nghiệm lúc trước, nếu nhanh thì có thể cất cánh vào chiều nay, hoặc là……”

Cô còn chưa nói xong, người đàn ông đó nghe thấy bảy từ “Có thể cất cánh vào chiều nay”, hai mắt trừng lên đỏ ngầu, cầm bình nước hất về phía Nghê Đồng.

Nghê Đồng hét lên một tiếng, lảo đảo lùi về sau, Nguyễn Tư Nhàn tay mắt lanh lẹ, thuận thế kéo Nghê Đồng qua một bên, kết quả là để tránh nước nóng bắn vào mặt Nghê Đồng, tuy nhiên ngực của Nghê Đồng và cổ của Nguyễn Tư Nhàn lại không may mắn thoát nạn.

Nhân viên an ninh phản ứng rất nhanh, lập tức bước đến giữ người đàn ông lại, nhưng không hề biết những hành khách phía sau đang muốn ra ngoài giữa cơn hoảng loạn, đẩy nhóm người, cùng ngã xuống với người đàn ông cầm bình nước, nước văng tung tóe.

Được một lúc, cửa cabin bật tung ra.

Nước nóng quét lên một vùng da lớn, nóng rát và đau dữ dội, bên tai lại là những tiếng kêu la hỗn loạn, Nguyễn Tư Nhàn nhắm chặt mắt, đầu óc ù đi.

“Đánh người! Đánh người! Công ty hàng không đánh người! Tôi muốn khiếu nại các người!”

Chuyện có nặng nhẹ nhanh chậm, vẫn phải giải quyết xung đột giữa toàn bộ phi hành đoàn và hành khách gây rối trước.

Người phụ trách sân bay và giám đốc bộ phận kinh doanh Thế Hàng đều đã đến, mất gần một tiếng để điều phối vấn đề này.

Lúc Nguyễn Tư Nhàn và Nghê Đồng đi ra ngoài, nước nóng trên áo đã lạnh.

Nghê Đồng chỉ bị nước nóng bắn vào ngực, có áo che chắn, tình hình ổn hơn một chút.

Nhưng nơi mà Nguyễn Tư Nhàn phải chịu là chiếc cổ trần, đến giờ vẫn còn đỏ bừng một mảng.

Bọn họ đến bác sĩ hàng không kiểm tra tình hình, uống thuốc, lúc ra ngoài áp khí của cả hai đều rất thấp.

Nghê Đồng lập tức khóc lóc đầy uất ức.

“Người này là ai vậy chứ, máy bay xảy ra trục trặc, anh ta nghĩ anh ta sẽ bị chôn cùng với cả máy bay luôn sao? Sao lại có một người vô lý đến thế, mỗi tháng đều có, mỗi năm đều có, rốt cuộc là tôi đang cố làm điều gì vậy chứ.”

Cô giơ tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói, “Gì mà đều lấy hành khách làm tiêu chuẩn, một trăm hành khách nói tốt đều không bằng một hành khách nói không tốt rồi ghi điểm kém, còn phải bị mắng bị coi thường, được một thân bệnh nghề nghiệp, vừa nghỉ ngơi đã chạy đến bệnh viện để điều trị, có ai tuổi còn trẻ mà đã có một hồ sơ bệnh án dày đặc như chúng ta không, tất cả số tiền kiếm được nhiều hơn người khác đều đưa cho bệnh viện cả.”

Lúc ở văn phòng điều tiết Nguyễn Tư Nhàn vốn đã bị người đàn ông đó chỉ vào mũi mắng một hồi lâu, bây giờ bên tai lại đầy ngập những lời oán thán của Nghê Đồng, cảm xúc của cô ngày càng đi xuống.

Mỗi lần ngồi vào buồng lái, phía trước là bầu trời mênh mông bát ngát, phía sau là sự an toàn tính mạng của hàng trăm người, trách nhiệm và áp lực đều có thể được thay thế bằng tình yêu thương nồng nhiệt.

Nhưng khi phải đối mặt với những điều như thế, định kiến, không tin tưởng, gây rối vô cớ nối gót nhau mà đến, bất cứ ai cũng sẽ có những cảm xúc tiêu cực xuất hiện.

Chỉ là Nguyễn Tư Nhàn đã quen với việc tự điều chỉnh cảm xúc, lúc này còn phải an ủi Nghê Đồng.

“Thôi, khiếu nại thì khiếu nại, sau khi xác minh sẽ không sao nữa, cô đã làm rất tốt rồi.”

Vào đến thang máy, cuối cùng cảm xúc của Nghê Đồng cũng lắng xuống, nhưng điện thoại của cô lại reo lên, thấy là mẹ mình, lập tức trả lời cuộc gọi bằng một giọng nghẹn ngào.

“Mẹ, hôm nay con suýt tức chết rồi……”

Mãi đến khi thang máy lên đến tầng mười bốn, Nguyễn Tư Nhàn vẫn nghe Nghê Đồng khóc lóc kể lể với mẹ mình.

Nguyễn Tư Nhàn xoa mũi, lấy điện thoại ra xem, không có động tĩnh gì.

Không có cuộc gọi của người nhà đã đành.

Bạn trai đâu? Bạn trai bây giờ của cô đâu?! Người bạn trai bí ẩn mà cô hoàn toàn không biết gì đâu?

Cửa thang máy từ từ mở ra, Nguyễn Tư Nhàn vừa ngước mắt lên, đã thấy người bạn trai bí ẩn mà cô hoàn toàn không biết gì đang sải bước về phía cô.

Ồ, vẫn còn sống.

Ngay lúc nhìn thấy cô, Phó Minh Dư sững người một lúc, sau đó bước nhanh hơn.

Nguyễn Tư Nhàn bước một bước, đi ra khỏi thang máy.

Phó Minh Dư dừng lại trước mặt cô, nhìn cổ cô, không nói gì, kéo cô quay đầu bỏ đi, hoàn toàn phớt lờ Nghê Đồng ở bên cạnh, hoàn toàn coi cô như là không khí.

Nguyễn Tư Nhàn bị anh lôi một mạch đến văn phòng của anh, có vài trợ lý đang ngồi bên ngoài, tất cả đều cúi gầm mặt, vờ như không nhìn thấy cảnh này.

Cánh cửa tự động từ từ đóng lại sau khi Nguyễn Tư Nhàn bước vào.

Phó Minh Dư đưa cô ngồi xuống ghế sofa, nín thở xem xét cổ cô một lúc, sau đó đưa tay mở cúc áo trên ngực cô ra.

“?”

Nguyễn Tư Nhàn che lại cổ mình.

“Anh làm gì đó?”

“Anh xem xem.” Phó Minh Dư kéo tay cô ra, cởi bỏ hai cúc áo, kéo cổ áo ra, lướt nhẹ đầu ngón tay lên da thịt của Nguyễn Tư Nhàn, “Còn đau không?”

Chẳng phải đây là hỏi như không hỏi sao?

Nguyễn Tư Nhàn không trả lời.

Hai tay đang đặt ở hai bên chân vô thức cuộn tròn lại.

So với cơn đau trên cổ, bây giờ cô lại thấy ngượng nhiều hơn.

Cổ áo bị kéo ra, dây áo lót màu đen của cô lập tức lộ ra ngoài.

“Bác sĩ hàng không nói thế nào?” Phó Minh Dư nhìn một lúc, sau đó thản nhiên cài nút lại cho cô.

“Vẫn ổn, không nghiêm trọng.”

Nguyễn Tư Nhàn ngước mắt nhìn anh, “Cái đó…… Em sẽ bị khiếu nại.”

“Ừm.” Phó Minh Dư nói, “Anh biết, không phải lỗi của em, khiếu nại sẽ không có hiệu lực.”

“Ô.” Nguyễn Tư Nhàn hỏi, “Vậy nếu anh ta là hành khách quan trọng thì sao?”

Hành khách quan trọng khiếu nại sẽ lập tức có hiệu lực.

“Nếu là hành khách quan trọng, anh vẫn có thể công và tư không rõ ràng.” Phó Minh Dư ngồi xuống bên cạnh cô, “Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.”

Có lẽ là vì câu nói “Thiên vị” rõ ràng này, Nguyễn Tư Nhàn vốn đã tự điều chỉnh cảm xúc thật tốt, thay vào đó lại bị khơi ra.

Chút nỗi oan ức vì bị chỉ trích dù biết rõ không phải là lỗi của mình bỗng dưng được phóng đại, dần dần, có cảm giác như mình cực kỳ cực kỳ oan ức.

Cô gục đầu xuống vặn vẹo cổ, khẽ khàng “Ừm” một tiếng.

“Xem ra làm bạn gái của sếp vẫn có chỗ lợi.”

“Bây giờ em mới nhận ra à?”

Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, cơn lốc đen nhánh, phản chiếu hình ảnh của cô.

Trong lòng cô từ từ xoay quanh chuyện mà cô đã nghĩ tối qua, Phó Minh Dư còn nợ cô một lời tỏ tình.

Có điều nếu hỏi lại vào lúc này, dường như thật sự hơi thừa thãi.

“Phó Minh Dư, em nói anh nghe điều này.”

“Hở?”

“Nếu một ngày nào đó anh không thích em nữa, anh hãy bảo với em một tiếng, nói thẳng mặt, gọi điện hay nhắn tin cũng được.”

“……”

“Em sẽ không đeo bám anh, cũng sẽ không yêu cầu phí chia tay với anh.”

“……”

“Nhưng anh đã hứa gấp đôi lương một năm thì không được đổi ý, đã ký rõ ràng trong hợp đồng rồi.”

“……”

Nguyễn Tư Nhàn kéo cà vạt của anh, “Anh nói xem, được không?”

Phó Minh Dư hơi đau đầu.

Bình thường trông Nguyễn Tư Nhàn không phải là một cô gái hay quấn lấy hỏi “Rốt cuộc anh có yêu em không”, nhưng một khi đặt câu hỏi, thì đó chính là câu hỏi toi mạng.

Phải trả lời câu hỏi này thế nào đây?

Trả lời “Được” —— chết.

Trả lời “Không được” —— chết không toàn thây.

“Sao em lại muốn rủa chúng ta chia tay?”

Nguyễn Tư Nhàn nắm cà vạt của anh huơ qua huơ lại, “Chỉ nói đại thôi mà.”

Phó Minh Dư không quan tâm những gì cô nói, tinh thần tập trung vào bàn tay đang kéo cà vạt của cô.

Cô thật sự không biết hay là giả vờ không biết, việc kéo cà vạt của một người đàn ông, là một việc có sức hấp dẫn hơn cả.

Anh tiến lại gần, giữ tay đang kéo cà vạt của Nguyễn Tư Nhàn lại, không cho cô di chuyển nữa.

“Nếu anh không nói với em một tiếng mà đã đi tìm người mới, em sẽ……”

Nguyễn Tư Nhàn dừng lại, nhìn Phó Minh Dư đang dựa vào gần mình.

Không phải chứ, em đang nói chuyện với anh, anh dựa gần như thế làm gì?

“Em sẽ thế nào?”

Phó Minh Dư hỏi.

“Em sẽ ——”

Tặng vòng hoa dài mười dặm đường cho anh, linh cữu của anh sẽ được đặt ở giữa.

“Sẽ quên đi.”

Nói xong cô còn mỉm cười chớp chớp mắt.