Hạ Của Anh

Chương 22



Kỳ thực, tôi nói tôi là thiên tài yêu đương thì chẳng ai tin cả.

Tôi có thể làm sao được đây?

Cậu ấy khen tôi vẽ đẹp.

Thản nhiên chấp nhận lời khen cũng là một phẩm chất tốt.

– Khâu Dương… – Cậu ấy lại cắn miệng chén, khẽ gọi tên tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, nhưng chợt phát hiện dường như cậu ấy chỉ đang lẩm bẩm một mình. Cậu ấy chỉ gọi tên tôi, chứ không phải đang gọi tôi.

Rượu trong chén cậu ấy đã hết rồi, cậu ấy ngồi đong đưa tại chỗ, nhìn về phía xa, miệng lẩm bẩm: Khâu Dương…

Tên của tôi giống như hai quả nho được cậu ấy ngậm trong miệng thưởng thức.

Có mùi vị thế nào nhỉ?

Bản thân tôi không thể thưởng thức được.

Trời tối rồi.

Trời luôn là vậy, cứ đến chạng vạng tối thì tối sầm xuống rất nhanh.

Cậu ấy đứng dậy:

– Tôi đi lấy nến.

Cậu ấy muốn ăn bữa tối dưới ánh nến hả?

Tôi nhìn theo cậu ấy vào nhà, đi ngang qua chú chó to nằm sấp cậu ấy còn thuận tay xoa lông nó.

Trong lúc chờ đợi, tôi rót thêm rượu vào chén cho cậu ấy, sau đó lén ăn vụng một miếng bít tết đã nguội.

Cậu ấy làm mỗi món ăn đều rất ngon, bít tết cũng là kiểu chín bảy phần mà tôi thích.

Cậu ấy ra ngoài, cầm theo hai giá nến, ôm nến trong lòng.

Cậu ấy châm nến, sau đó vươn tay ấn công tắc chiếc đèn treo dưới mái hiên ở phía sau.

– Vẫn còn tối quá.

Ánh nến bên ngoài dường như không được tác dụng gì, chỉ có thể dùng để tô điểm bầu không khí.

Chẳng qua cây nến điểm tô bầu không khí rất đúng chỗ. Dưới ánh nến, tôi nhìn thấy gương mặt cậu ấy hồng hồng.

Cậu ấy ngồi xuống, cầm nĩa ăn bít tết đã cắt sẵn trong đĩa.

Tôi nói:

– Cậu nấu ăn rất ngon, tôi mà có một nửa khả năng nấu nướng của cậu thì mẹ tôi cũng không đến nỗi lo lắng tôi ăn đồ ăn ngoài tới mức hỏng dạ dày.

Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi:

– Dạ dày anh có vấn đề à?

Đường suy nghĩ của cậu ấy bị sao vậy?

Tôi dở khóc dở cười:

– Đùa thôi, mẹ tôi nói đùa ấy mà.

Cậu ấy như thể thở phào một hơi rồi mỉm cười với tôi.

Cậu ấy thực sự hơi ngốc, không phân biệt được rõ nói đùa hay nói thật.

Một người như vậy cũng thực sự rất thú vị.

Sau câu nói đùa, tôi phát hiện bầu không khí giữa hai chúng tôi trở nên quái dị hơn.

Không có chủ đề, tôi không biết phải nói thêm gì với cậu ấy.

Trước đây, chỉ cần có Khâu Dương tôi có mặt, chắc chắn không cần phải lo đến chuyện bầu không khí tĩnh lặng. Tôi luôn có thể tìm được chủ đề thích hợp để khuấy động làm nóng bầu không khí. Nhưng ngay giờ phút này, trừ cắm mặt vào ăn cơm ra thì tôi không biết còn có thể làm gì.

– Anh thích xem phim kinh dị không? – Cậu ấy chợt hỏi.

Tốt lắm, cậu ấy có thể chủ động tìm chủ đề nói chuyện, tôi trả lời đối phó được.

– Tôi thích xem phim kinh dị nhất đấy. – Tôi nói – Mỗi lần không có linh cảm vẽ tranh tôi đều trốn làm xem mấy bộ phim kinh dị, xem xong đi ngủ một giấc, thức dậy là có thể tiếp tục vẽ.

Cậu ấy như thể không dám tin, cắn nĩa, nghiêng đầu nhìn tôi.

– Anh không sợ à?

– Không sợ, đều là giả. – Tôi cười – Kích thích lắm.

Cậu ấy lắc đầu:. Truyện Cung Đấu

– Tôi không xem được, xem một bộ phim kinh dị, tôi sẽ sợ suốt nửa năm.

Câu nói của cậu ấy khiến tôi bật cười, tại sao cậu ấy lại thú vị đến thế nhỉ?

– Cậu có phải kiểu sợ ma nhưng vẫn tò mò muốn xem không?

Cậu ấy gật đầu lia lịa, mỉm cười cong cong đôi mắt:

– Đúng, tôi rất muốn xem, nhưng không có ai xem chung với tôi cả.

– Tìm tôi này! – Vừa dứt lời là tôi hối hận ngay.

Mấy người anh em của tôi khi yêu đều thích dẫn bạn gái đi xem phim kinh dị, có thể nhân cơ hội ôm ôn, hôn hôn, thuận tiện thể hiện bản sắc đàn ông của mình.

Tôi cũng có thể hẹn một cô nào đó mà, tự dưng xung phong nhận việc với cậu ấy làm gì?

Chẳng ngờ cậu ấy tin thật.

– Thật hả?

Đã nói đến mức này rồi, tôi còn có thể chối thế nào đây?

– Uống rượu, uống rượu. – Tôi nâng chén lên nói với cậu ấy – Vị rượu này thực sự rất ngon.