Hạ Của Anh

Chương 26



Uống tới mức buồn tôi, chuyện này khá khiếm nhã, hơn nữa nghĩ tới còn hơi bẩn.

Nhưng tôi không thể không nói, cậu ấy làm chuyện nghe có vẻ bẩn bẩn này lại khiến người ta thấy đáng thương.

Cậu ấy nói cậu ấy buồn nôn, tôi bèn đỡ cậu ấy đi vào nhà vệ sinh.

May sao nhà chúng tôi có bố cục giống nhau, tôi không gặp khó khăn gì nhiều với việc tìm kiếm phòng vệ sinh trong nhà cậu ấy cả.

Nói thế này nhé, cậu ấy là một người rất biết cách hạn chế bản thân, bởi vì cậu ấy phải nhẫn nhịn đến khi vào trong phòng vệ sinh và đẩy tôi ra ngoài thì mới nôn.

Có năng lực tự kiểm soát, hơn nữa khi say rồi vẫn phải giữ thể diện.

Tôi đứng bên cửa đợi cậu ấy, nghe thấy âm thanh vọng ra, tôi quay đầu nhìn rồi bước tới phòng khách, rót cốc nước mang vào cho cậu ấy.

Chờ tới khi tôi quay về, cậu ấy vẫn đang nôn, không chỉ nôn, hình như tôi còn nghe thấy cả tiếng khóc nữa.

Cậu ấy thực sự khóc rất khỏe.

Đợi cậu ấy ra ngoài, bàn tay cầm cốc nước của tôi cũng mỏi nhừ. Cậu ấy đỏ mặt, biểu cảm hoảng hốt, mắt rưng rưng, nước mắt còn vương trên mi.

Tôi đưa nước cho cậu ấy:

– Súc miệng đi.

Cậu ấy cầm lấy, uống một ngụm, súc miệng sau đó lại chạy vào nhà vệ sinh.

Cậu ấy chỉ nôn ra nước thôi mà còn đóng cửa không cho tôi nhìn, quả nhiên rất chú ý đến hình tượng.

Nôn xong, cậu ấy cũng tỉnh rượu hơn nhiều.

Tôi nói:

– Tôi tưởng rằng cậu nói không uống được rượu là đang khiêm tốn.

Cậu ấy ngước mắt nhìn tôi, mặt đỏ ửng như quả táo.

– Ừm, bây giờ cậu đã cảm thấy đỡ hơn tí nào chưa?

Cậu ấy gật đầu.

Xem ra đã thực sự đỡ hơn rồi.

– Vậy tôi về nhà trước nhé. – Tôi nói – Cậu mau vào nhà nghỉ ngơi đi, đêm nay không mưa, mấy thứ ngoài sân…

Tôi còn chưa nói xong, cậu ấy đã dựa lưng vào tường trượt xuống đất.

– Cậu làm sao vậy? – Tôi hốt hoảng, tại sao cậu ấy mỗi lúc một kiểu thế này?

Cậu ấy mềm oặt ngồi dựa dưới đất, nhìn tôi một lát. Sau đó, cậu ấy ngủ luôn.

Tôi cũng chịu rồi đấy.

Chưa từng thấy kiểu này bao giờ.

Tôi cũng đến bó tay. Chuốc say người ta rồi, thì tôi phải chịu trách nhiệm.

Vào phòng ngủ của người ta là một việc rất bất lịch sự, con người tôi rất biết giới hạn, do dự một hồi, tôi bế cậu ấy đặt xuống sofa.

Cậu ấy nhẹ lắm.

Bình thường nhìn cậu ấy cũng biết cậu ấy gầy. Mặc dù thoạt nhìn trên mặt vẫn còn có chút thịt, nhưng thực tế gầy tới mức không gánh nổi quần áo.

Bế cậu ấy lên cảm thấy rất nhẹ, khiến tôi nhớ tới cảm giác khiêng gạo từ cổng khu nhà về.

Đương nhiên, chắc chắn cậu ấy nặng hơn bao gạo, đây chỉ là một biện pháp tu từ.

Tôi đặt cậu ấy xuống sofa, cậu ấy ngủ rất yên ổn.

Bên cạnh sofa có vắt một tấm chăn nhung, tôi cầm qua đắp lên người cậu ấy.

Sắp xếp ổn thỏa cho cậu ấy xong, đáng lý tôi phải đi. Đi được mấy bước, tôi lại quay đầu nhìn cậu ấy, tự dưng tôi cảm thấy vẫn chưa thể yên tâm.

Trước giờ tôi không phải người lương thiện gì, nhưng khi đối diện với cậu ấy, tôi chẳng thể nhẫn tâm.

Ngồi dưới thảm nhìn cậu ấy, tôi nghiêm túc suy ngẫm trong đêm đen.

Phải chăng vì cậu ấy thích tôi?

Chỉ cần là người có một chút lương tâm thôi thì không thể xuống tay tàn nhẫn với người thật lòng thích mình được, có một câu nói rất hay thế này – Nếu bạn đối xử dịu dàng với thế giới, thế giới cũng sẽ dịu dàng đáp lại bạn.

Hạ Thanh Hòa.

Nếu nhất định phải định nghĩa con người này, vậy thì dùng từ “dịu dàng” là chính xác nhất.

Cái tên rất dịu dàng, tướng mạo cũng rất dịu dàng.

Dáng vẻ bật cười dịu dàng, ngữ điệu và giọng nói cũng dịu dàng.

Cậu ấy giống như gió hạ ven biển. Mỗi khi làn gió ấy nhẹ nhàng thoảng qua da tôi, luôn mang tới cảm giác thoải mái tự nhiên không để lại dấu vết.

Tươi mát và nhẹ nhàng.

Cuốn theo cả mùi thơm thoang thoảng.

Nhớ tới “mùi thơm”, tôi cũng nhớ tới những giọt nước mắt của cậu ấy.

Nhớ tới chuyện cậu ấy điều chế nước hoa nhưng lại mất đi khứu giác.

Người dịu dàng, cũng là người đáng thương.

Người giống cậu ấy đáng lẽ ra phải có một người đàn ông tốt ở bên yêu thương.

Tất nhiên với điều kiện tiên quyết người đàn ông kia cũng gay.

Tôi ngồi trên tấm thảm trải sàn mềm mại, nhìn cậu ấy mãi rồi lại suy nghĩ vẩn vơ, thậm chí còn giúp cậu ấy vẽ nên một câu chuyện tình yêu đồng tính lãng mạn đẹp đẽ.

Chân trời dần sáng, màn đêm cứ thế qua đi.

Còn tôi, đã thiếp đi lúc nào không hay.