Hạ Của Anh

Chương 28



Tám giờ hơn tôi mới về đến nhà mình, thuận tiện mở hòm thư lấy báo luôn.

Cầm báo ra, tôi tìm phong thư theo thói quen, bỗng chợt nhớ tới hôm nay không nhận được thư của cậu ấy nữa rồi, cậu ấy vẫn còn đang say kia kìa.

Tôi đứng trước hòm thư, tay còn cầm tờ báo chứ không phải trống trơn, nhưng tôi bỗng cảm thấy, ở một phương diện nào đó hôm nay tôi thực sự mất mát.

Thói quen quả nhiên là một thứ đáng sợ, người ta nói hai mươi mốt ngày mới hình thành một thói quen, cậu ấy mới viết cho tôi được mấy lá thư? Vậy mà tôi đã quen với việc mỗi ngày đọc thư của cậu ấy. Sáng nay không có câu “Hôm nay cũng thực sự rất thích anh”, không biết hôm nay cậu ấy có còn thích tôi nữa không.

Không thích thì bỏ đi.

Chẳng phải không thích sẽ tốt hơn nhiều sao!

Tôi cầm báo, huýt sáo đi vào sân nhà mình, sau đó nhìn thấy bóng dáng cậu ấy lảo đảo ra khỏi nhà.

Rất dễ để nhận ra một người say rượu, linh hồn và thể xác tựa hồ tách làm đôi, đặc biệt bấy giờ nhìn cậu ấy rất thảm, mắt sưng húp buồn cười cực.

Tôi đi vào trong, phát hiện hình như cậu ấy đang nhìn lén tôi. Tôi không chắc chắn, bởi vì bây giờ thật khó để nhận rõ ánh mắt cậu ấy.

Cậu ấy chỉ nhìn lướt qua bên đây, sau đó lại ngơ ngác ngồi nhìn bàn cơm canh lạnh ngắt.

Tự dưng tôi nhận ra mình làm vậy không được.

Tôi vội chạy đến bên hàng rào, hét với cậu ấy:

– Cậu vào phòng nghỉ ngơi đi, để đó tôi dọn cho.

Cậu ấy quay sang nhìn tôi, vẫn ngơ ngác như cũ. Không biết cậu ấy có nghe lọt tai hay không.

Tôi chờ cậu ấy phản ứng, kết quả cậu ấy chẳng hề đáp lời tôi mà quay sang thu dọn bát đĩa.

Không được, con người tôi rất nguyên tắc, không thể xắn tay áo đứng nhìn thế này được.

Nghĩ mà xem, tôi, Khâu Dương, chuốc say người ta, không những không chăm sóc người ta mà còn bắt người ta dọn dẹp. Nhìn thế nào cũng giống như mấy thằng cặn bã trong tiểu thuyết.

Nhưng tôi không phải thằng đàn ông cặn bã.

Tôi là chàng trai ấm áp!

Tôi “chậc” một tiếng, nhảy hàng rào sang bên kia.

Tôi vừa nhét báo trong tay vào người cậu ấy, vừa nói:

– Tại sao cậu không nghe ai khuyên hết vậy?

Cậu ấy ôm tờ báo, đờ đẫn nhìn tôi.

– Ngồi yên một bên đi.

Lần này cậu ấy nghe thấy rồi, ngoan ngoãn ngồi qua một bên.

Khâu Dương tôi là ai kia chứ?

Dùng ngôn ngữ của mẹ tôi để nói chính là – Ma lười xưa nay chưa từng thấy.

Một con ma lười như tôi mà hôm nay lại giúp người ta dọn dẹp bàn ăn, quả là tiền đồ rộng mở.

Tôi bận túi bụi, lau bàn xong, tôi đi vứt rác, sau đó bê những chiếc đĩa bẩn vào trong nhà rồi hỏi:

– Nhà cậu có máy rửa bát đấy chứ?

Đừng có bảo tôi rửa luôn bát đấy nhé, tôi chạy thật đấy.

Cũng may nhà cậu ấy có, chưa đợi được câu trả lời tôi đã nhìn thấy nó rồi.

Tôi không chỉ là thiên tài yêu đương, bậc thầy xã giao mà còn là một tuyển thủ có tài năng làm việc nhà trời sinh. Không ngờ tôi dọn dẹp vừa nhanh vừa sạch sẽ, vì thế tôi không nhịn được lấy điện thoại ra chụp một tấm, đăng lên Weibo khoe khoang thành tích của mình.

Khi ấy tôi không chú ý chụp luôn cả cậu hàng xóm nhà mình vào trong ảnh, khi tôi về nhà đọc bình luận trên Weibo mới biết được điều này.

Vốn dĩ tôi chỉ định chụp cái bàn trong sân nhà Hạ Thanh Hòa nhưng trong ảnh lại xuất hiện nửa gương mặt của cậu ấy.

Cậu ấy ngồi trên ghế, phủ tờ báo trên đùi, gục đầu nằm ngủ.

Khu vực bình luận đều khen cậu ấy, tôi thầm nghĩ chỉ có nửa gương mặt thì có thể nhìn ra được gì?

Bình thường tôi đăng ảnh tự sướng bọn họ chỉ “Ha ha ha”, chê ống kính chĩa vào lỗ mũi rồi, còn khuyên tôi đi tìm mấy người bạn gay học hỏi tự sướng cho đẹp.

Nói thật lòng, tôi cảm thấy mình rất đẹp trai.

Rốt cuộc bọn họ có đôi mắt phát hiện trai đẹp không vậy trời?

Đọc xong bình luận, tôi không trả lời một cái nào.

Tôi mở tấm ảnh mình đăng ra, phóng to, chợt phát hiện dáng vẻ khi ngủ của Hạ Thanh Hòa thực sự thú vị, gục đầu cong môi, người không biết còn tưởng rằng cậu ấy đang giận dỗi ai đó.

Được rồi.

Rất đẹp trai.

Cũng rất đáng yêu.