Hạ Như Y

Chương 1



1.

Ta trùng sinh về năm ta cập kê, cha ta về kinh báo cáo công tác, ta phụng chỉ đi cùng.

Trong đại điện, Tề Chiêu đế cùng cha ta hỏi han ân cần, bầu không khí giữa quân thần rất hài hòa.

Nhưng trong lòng ta biết, đây chỉ là ôn hòa ngoài mặt mà thôi.

Thời gian này vào kinh, Tề Chiêu đế hoàn toàn không có ý tốt gì cả.

Cha ta là Hạ Hầu là khai quốc công thần, nhưng vì công cao cán chủ nên bị đế vương kiêng dè.

Sau khi Tề gia yên ổn ngôi vị, Hạ gia quân bị điều đi trấn giữ biên cương, không có chiếu chỉ không được về kinh.

Nhưng tất cả những người thân họ hàng của những tướng sĩ thủ biên thì đều bị giữ lại Kinh Thành.

Tề Chiêu đế mỹ danh gọi là tướng sĩ chịu khổ, nữ quyến và con nối dòng nên ở lại kinh thành để tiện bề chiếu cố.

Nói cách khác thì chính là hoàng ân mênh mông, còn không bằng nói là lưu lại làm con tin, phòng ngừa Hạ gia quân tạo phản.

Đáng thương cho tướng sĩ Hạ gia quân theo chân Tề Chiêu đế chinh phục giang sơn nước Tề, vào sinh ra tử.

Cuối cùng rơi vào tình cảnh vợ con ly tán, có nhà không thể về.

Lần này vào kinh, Tề Chiếu đế để ta đi cùng, thật ra vốn dĩ cũng không định thả ta đi.

Nam đinh Hạ gia toàn bộ đều tử chiến sa trường, Hạ thị chỉ còn duy nhất một nữ nhi là ta.

Có ta có thể kiềm chế cha ta, kiểm soát Hạ gia quân.

Thêm nữa cha ta tuổi đã cao, nếu có gì bất trắc ta chính là binh phù sống để điều động Hạ gia quân.

Quân cờ quan trọng như vậy, tự nhiên Tề Chiêu đế muốn hứa hôn ta với hoàng tử, giữ ta lại kinh thành làm con tin.

Quả nhiên, nói chuyện nửa ngày, Tề Chiêu đế nhìn về phía ta đang cúi đầu chờ bên cạnh.

"Nữ nhi Hạ Hầu đã có hôn phối chưa?"

"Vẫn chưa." Ta đáp.

"Có ý trung nhân?"

Ta ngẩng đầu nhìn về phía Tề Chiêu đế, dừng lại một chút thì kiên định trả lời "Có".

Tề Chiêu đế dùng ánh mắt quan sát, hứng thú "Nói nghe thử xem."

"Thần nữ ngưỡng mộ thái tử điện hạ đã lâu, tình cảm chân thành. Chỉ mong cầu có thể hầu hạ thái tử điện hạ. Cho dù là nô tì cũng cảm thấy vừa lòng thỏa ý."

Trên mặt hoàng đế giống như có hơi do dự "Ngươi quen biết thái tử?"

"Năm ngoái, thần nữa bị giặc cỏ bắt làm con tin may mắn gặp được thái tử đi tuần tra Tây Bắc cứu được. Thần nữ nhớ mãi ơn này, nhất định phải báo đáp."

Ta bẩm báo đúng sự thật. Chỉ là, thái tử Tề Hành cứu ta là sự thật, còn có phải 'đúng dịp' hay không khó mà nói được.

Kiếp trước, Tề Hành giả vờ thành bộ dáng tình sâu nghĩa nặng với ta, lừa dối tình cảm chân thành của ta.

Bây giờ nghĩ lại, bằng tâm tư thâm trầm đó tạo ra cơ hội trình diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân lừa gạt tâm hồn thiếu nữ cũng không xác định được.

Tề Chiêu đế nghe xong liền quay qua nói chuyện với cha ta "Hạ Hầu có việc này?"

Cha ta lễ độ cung kính "Đúng thật là có chuyện này. Nhờ ơn của thái tử cứu mạng, Hạ gia của thần không có gì để báo đáp. Vốn lần này tiến cung, cũng là mang tiểu nữ đến để tạ ân."

Tề Chiêu đế cười dịu dàng "Hạ Hầu vì triều đình trấn giữ biên cương, vất vả công cao. Chuyện nhỏ như vậy, không cần để trong lòng."

Cha ta cúi chào "Tạ bệ hạ."

2.

Cảm tạ thánh ân, ra khỏi cung điện. Ta và cha ta lập tức ngựa không ngừng vó đến thẳng phủ thái tử.

Kinh thành vô cùng náo nhiệt, trên đường người đến người đi tấp nập, đủ loại người hối hả nhộn nhịp.

Thương nhân cầu phú quý, phú quý cầu quyền lợi, tai mắt từ các phe phái, còn có trinh thám của địch quốc.

Tại hoàng thành rộng lớn này nếu như muốn giữ bí mật gì đó thật sự rất khó. Nhưng nếu muốn mọi người biết thì thật dễ dàng.

Ta và cha ta mang mấy xe lễ vật được che bằng lụa đỏ, hoàng tráng như vậy dẫn theo một nhóm người xem sợ người không chú ý.

Giống trống khua chiêng như vậy, chính là muốn nói với thiên hạ, thái tử Tề Hành có ơn với ta, Hạ gia quân bất cứ lúc nào cũng vì thái tử phục vụ.

Ồn ào đến như vậy cả thành đều biết, ba ngày sau Tề Hành đến, nhưng ta bị gả cho ngũ hoàng tử Tề Tấn làm phi.

Người người đều biết nữ nhi Hạ Gia vội vàng đăng bái thiếp đến phủ thái tử, nhưng không được như mong muốn, làm mọi người cảm thấy thật đáng tiếc.

Nhưng không có ai biết, Tề Tấn mới thật sự là người mà ta chọn.

Kiếp trước, ta gả cho thái tử Tề Hành trở thành thanh đao của hắn, đưa toàn bộ Hạ gia quân vào chỗ ch//ết.

Sống lại một lần làm sao ta có thể lại giẫm lên vết xe đỗ nữa chứ.

Tề Chiêu đế quá đa nghi, cho dù là thái tử thì ông cũng sẽ có 3 phần kiêng dè.

Hạ gia quân, cho dù trấn giữ biên giới cũng là binh lực không thể xem thường.

Lực lượng này nếu như ông cho thái tử, Tề Hành đương nhiên có thể nhận.

Nhưng nếu như Hạ gia quân sớm nhận chủ, cống hiến cho thái tử thì đó chính là mối đe dọa đối với quyền lực của Tề Chiêu đế.

Một thanh kiếm sắt bén nếu như uy hiếp đến chủ nhân, thì chỉ có thể bị loại bỏ.

Giữa rất nhiều hoàng tử thì Tề Tấn không quyền không thế, từ nhỏ đã bệnh tật, nhàn vân dã hạc mới chính là sự lựa chọn của ta.

Ta huy động nhân lực bày mưu nhiều ngày như vậy, chính xác là vì vương gia nhàn tản này.

3.

Ngày đại hôn, Tấn vương phủ cũng không có gì khác trước.

Không treo đèn kết hoa, không đánh trống khua chiêng, không mở tiệc đãi khách. Ngay cả ở cửa phủ cũng không treo chữ 'hỉ'.

"Tiểu thư, Tấn vương này cũng quá không coi trọng chúng ta rồi" Nha hoàn Tiểu Điệp tùy giá phàn nàn.

Ta nhìn thấy giường lớn trong phòng, trên cửa sổ dán chữ 'hỉ' còn có trên bàn có hai cây nến đỏ "Đây không phải cũng khá giống với chuyện vui đó sao."

Tiểu Điệp không tức giận "Toàn bộ vương phủ chỉ có trong phòng mới đặt những đồ như thế này. Đây đâu phải thành hôn, thật là giống như tên trộm."

Quả thật sự khiêm tốn của hôn sự này rất thu hút ánh nhìn của người khác.

Chỉ là, hiện tại cả Hoàng Thành này ai cũng biết trong lòng ta có thái tử, phía sau còn mang theo Hạ gia quân làm đồ cưới, nhưng lại gả cho bao cỏ ngũ hoàng tử.

Nếu như Tề Tấn xem đây là chuyện đại sự qua cửa, khó tránh khỏi sẽ bị người khác nói là hắn muốn nắm giữ Hạ gia quân tranh đoạt quyền lực.

Tình hình trước mắt như thế này truyền đi, mọi người sợ cũng chỉ cảm thấy, Tề Tấn tính là hoàn toàn đắc tội với Hạ gia.

Khóe miệng của ta cong lên một nụ cười, Tề Tấn tuyệt đối không phải là bao cỏ như trong lời đồn.

"Hạ cô nương không thắc mắc gì." Tề Tấn đẩy cửa tiến vào phòng "Hôm nay là ngày giỗ của mẫu phi ta, thánh chỉ của phụ hoàng định hôm nay kết thân ta không thể kháng chỉ, cho nên chỉ có thể làm mọi thứ đơn giản."

Ta không để ý những lễ nghi này, nhưng cũng rất tò mò "Mẫu phi của ngươi?"

Tề Tấn ngồi xuống ghế "Mộ gia Dương Châu."

Mộ gia Dương Châu cũng là khai quốc đại công thần của nước Tề. Tuy rằng Mộ lão gia tử là văn thần, nhưng cũng là vị quan có năng lực thứ nhất. Thay đổi thời đại, Mộ lão gia tử giúp đỡ Tề Chiêu đế không ít việc tồi tệ của tiền triều.

Chỉ là bí mật đế vương biết quá nhiều không phải là chuyện tốt. Đừng nói chi vị hiện tại, còn là một kẻ tàn nhẫn.

Nước Tề lập quốc không lâu thì Mộ gia Dương Châu vì một án văn học mà toàn gia đã bị kết tội.

Rốt cuộc Tề Tấn cũng là huyết mạch hoàng gia, nên tai họa năm đó được miễn ch///ết.

Chỉ là sau đó, thân thế của Tề Tấn luôn bị che giấu, mẫu phi của hắn cũng không ai nhắc đến.

Ta hỏi: "Ngươi có biết Mộ gia và Hạ gia của ta là bạn cũ không?"

Tề Tấn gật đầu "Biết. Ngoại tổ phụ của ta ở tiền triều gặp nạn đã được Hạ Hầu cứu."

Hóa ra là như vậy.

Kiếp trước, trước đêm Hạ gia quân bị vây quét, ta đã nhận được một lá thư nhắc nhở cẩn thận, lạc khoảng đề một chữ Mộ.

Chỉ là lúc đó ta đối với Tề Hành một lòng tin tưởng, không tin là hắn sẽ ra tay với Hạ gia quân.

Sau khi sống lại, ta thử tìm kiếm thông tin của người đó, manh mối tới kinh thành thì bị đứt đoạn.