Hà Tần Hợp Lý

Chương 60



Cuối cùng, Tần Lý không dể Hà Đường giúp mình rời bồn tấm, anh để Hà Đường thay quần áo chỉnh tề rồi ra ngoài tìm Quách Kiến vân.

********

Buổi tối, Hà Đường trằn trọc mãi không ngủ được, cô vẫn không tin được chuyện vừa xảy ra ở phòng tắm. Cô cảm thấy Tần Lý khi đó vừa quen thuộc vừa xa lạ, mà chính cô cũng như biến thành một người khác. Hà Đường không ngờ mình lại có những biểu hiện hoang dâm như vậy, nhớ lại những lời nói đó, hành động đó khiến cô cảm thấy xấu hổ cực kỳ, không biết ngày mai làm sao mà đối mặt với Tần Lý đây.

Cô nghiêng đầu nhìn Tần Lý đang ngủ say bên cạnh, anh nằm ngửa mặt lên trần nhà, Hà Đường có thể thấy rõ đường cong xương gò má của anh. Trong lòng cô bắt đầu hiểu ra——–kỳ thật Tần Lý cái gì cũng điều biết rõ.

Vào đêm giáng sinh, mọi người cùng nhau chơi trò “lời thật lòng”, anh đã từng hỏi cô: Hà Đường, em đang thích ai sao?

Ngay lúc đó Hà Đường trả lời một chữ: có

Hôm nay xem ra, Tần Lý đã sớm xác định được người đó là ai.

Chẳng qua là trong lòng anh vẫn còn thắc mắc, bây giờ Hà Đường đối với Vương Vũ Lâm là “thích” hay “rất thích”, đây là hai định nghĩa hoàn toàn khác nhau, sẽ dẫn đến những hậu quả khác nhau.

Lúc Hà Đường đang suy nghĩ lung tung, cơ thể Tần Lý đột nhiên động đậy. Anh vươn tay trái nắm lấy vòng treo, cả người từ từ quay về phía Hà Đường. Anh dùng một tay áp xuống mặt giường, qua một lát thì vịn cạnh giường, qua một lát lại xê dịch hai chân mình, qua một lát lại lần nữa nắm lấy vòng treo, cơ thể anh không có sức lực, mỗi khi muốn lật người đều chấn động cả mặt giường.

Hà Đường nín thở giả bộ ngủ, ngủ cùng Tần Lý một thời gian, cô biết anh nói khi mình lật người sẽ rất ồn không phải là nói dối, cũng biết nửa đêm anh cần đi vệ sinh. Những ngày đầu mỗi khi Hà Đường bị đánh thức sẽ ngồi dậy giúp anh, nhưng Tần Lý rất nghiêm túc dặn cô, những việc thế này anh nhất định phải tự mình làm.

“Anh không muốn phá giấc ngủ của em.” Anh nói như vậy.

Về sau Hà Đường cũng quen, thỉnh thoảng khi anh lật người làm cô thức giấc nhưng rất nhanh sẽ ngủ lại.

Sau khi điều chỉnh cơ thể ổn định, anh kéo chăn, cũng duỗi tay qua giúp Hà Đường chỉnh lại chăn. Hà Đường nằm im không nhúc nhích, đột nhiên nghe Tần Lý nhỏ giọng nói: “Đường Đường, ngủ đi.”

Hà Đường sợ hết hồn, lúc cô kịp phản ứng, ngẩn đầu lên lén nhìn anh, chỉ thấy Tần Lý nhắm mắt, phát ra tiếng hít thở đều đều.

Sáng hôm sau, lúc hai người rời giường, Hà Đường có chút trầm mặc, Tần Lý thì lại giống như chưa có gì xảy ra, vẫn vui vẻ hôn cô chào buổi sáng, còn hối thúc cô cùng nhau ăn bữa sáng.

Thấy anh như vậy, Hà Đường cũng kho6g định nhắc lại chuyện đêm qua, đem nó chôn chặt trong lòng.

Trên đường đi làm, trong lòng Hà Đường có chút thấp thỏm, trong túi xách của cô có đem theo ba vạn lần trước mượn Vương Vũ Lâm còn kèm theo tiền lãi, nhưng nhớ đến phản ứng của Tần Lý, Hà Đường cảm thấy giờ phút này đối mặt với Vương Vũ Lâm sẽ rất lúng túng, mặc dù anh cái gì cũng không biết.

Kết quả, hôm nay Vương Vũ Lâm có việc đột xuất phải ra ngoài giải quyết.

Hà Đường chào tạm biệt các đồng nghiệp, kết thúc ngày làm việc cuồi cùng ở kiến trúc Phú Dương.

***********

Đầu tháng ba, Hà Đường và Ngô Tệu Nghiêu cùng nhau đến Trung Cần trình diện. Hà Đường đến bộ phận đấu thầu được tuyển thẳng lên chức phó quản lý, Ngô Tệu Nghiêu đến bộ phận dự toán, bắt đầu làm từ vị trí thấp nhất.

Các nhân viên ở Trung Cần thường bắt gặp Hà Đường đi ra từ thang máy tư nhân, còn nhìn thấy cô hay đi cùng Tần Lý, bọn họ mơ hồ đoán được, Hà Đường cùng Tần Lý sống chung với nhau. Nhưng về thân phận thật sự của cô không ai dám khẳng định chính xác cô là ai, có người nói cô là bạn gái Tần Lý, người khác lại nói cô là vợ chưa cưới của Tần Lý, thậm chí có người còn nói cô chẳng qua chỉ là tình nhân của Tần Lý.

Có mấy nhân viên tò mò đi hỏi Mã Hữu Kiệt, Mã Hữu Kiệt không dám nói lung tung, suy nghĩ một chút liền đem mấy lời này khéo léo nói lại với Tần Lý, Tần Lý ngẩn đầu nhìn anh, nhàn nhạt nói: “Tôi biết rồi, nếu bọn hỏi lại tìm cậu hỏi, cậu không cần nhiều lời.”

Buồi tối hôm đó, Tần Lý đưa cho Hà Đường chiếc nhẫn cưới bằng bạc, nói: “Đường Đường, anh biết em đeo chiếc nhẫn lần trước không quen, từ ngày mai, em cứ đeo chiếc nhẫn này đi.”

Hà Đường cảm thấy kinh ngạc với sự tinh ý của Tần Lý, cô đúng là đeo không quen mấy chiếc những kim cương đắc đỏ đó, vì vậy liền vui vẻ nhận lấy chiếc nhẫn bạc.

Rất nhanh sau đó đồng nhiệp phát hiện———Tần Lý và Hà Đường đeo nhẫn giống nhau ở ngón áp út.

Nhất thời trong công ty mọi người bàn tán ấm ỉ.

“Tần tổng kết hôn?”

“Không giống, tất niên vừa rồi một chút động tĩnh cũng không có.”

“Cũng không thấy tổ chức hôn lễ mà.”

“Không nhất định phải kết hôn, hẹn hò cũng có thể đeo nhân đôi mà, dù có nói gì thì Hà Đường cũng chính là bạn gái Tần tổng, nói không chừng còn là vợ sắp cưới ấy.”

Ngay sau đó,mọi người gần như đều vào tin vào “thuyết pháp” này: Hà Đường sống chung với Tần Lý, là bạn gái hoặc có thể là vợ sắp cưới, là chim sẻ hóa phượng hoàng.

Thời gian tổ chức hôn lễ của Tần Lý và Hà Đường vẫn chưa được xác định.

Tình huống thân thể của bà nội Diệp vô cùng tệ, bác sĩ nói bà có thể chịu đựng qua mùa xuân, nhưng không có hy vọng qua được nửa năm, mà để tổ chức một hôn lễ, thời gian chuẩn bị đều tính bằng tháng. Điều Diệp Huệ Cầm sợ nhất chính là khi gần đến ngày tổ chức hôn lễ, bà ngoại Diệp lại đột ngột qua đời, như vậy sẽ rất khó xử.

Cũng vì nguyên nhân này mà Tần Lý cũng không tiện thông báo cho người ngoài biết là mình đã kết hôn, trong giới kinh doanh anh quen biết rất rộng, đối tác, khách hàng còn có bạn bè, giống như tham gia bữa tiệc tất niên lần trước, nếu Tần Lý kết hôn thì sẽ có rất nhiều người tới tham dự, vì vậy hôn lễ không thể nào làm khiêm tốn được. Nếu bây giờ Tần Lý nói mình đã kết hôn, thì không biết sẽ có bao nhiêu người đến hỏi khi nào làm hôn lễ, Tần Lý cảm thấy như sẽ rất ảnh hưởng công việc cuộc sống.

Cho nên anh và Hà Đường quyết định, trừ phi có người hỏi rõ ràng thì họ cũng sẽ trả lời rõ ràng, nếu như tất cả mọi người chỉ là suy đoán thì cứ để cho bọn họ suy đoán, chờ đến khi hai người định được ngày cưới thì sẽ thông báo ra bên ngoài.

Hà Đường không phản đối, đối với việc đi làm ở Trung Cần thì chức vị bạn gái so với chức vị vợ sắp cưới của Tần tổng đương nhiên sẽ dễ thở và tránh được nhiều phiền toái hơn.

***********

Chim di trú từ phương Bắc tụ thành từng đàn bắt đầu rời đi, chồi noi nảy nở, vạn vật sinh sôi, xuân ý tràn trề, mùa đông rét lạnh ở D thị rốt cục đã qua.

Hà Đường ở Trung Cần làm việc đã hơn nửa tháng.

Cô cảm thấy công việc cũng không phải nhẹ nhàng sung sướng.

Quản lý của bộ phận đấu thầu là người đàn ông khoảng ba mươi tám ba mươi chín tuổi, tên là Lưu Cách, anh là người nghiêm cẩn chặt chẽ, làm việc rất tỉ mỉ thỏa đáng, là một người quản lý vô cùng tốt. Lưu Cách đối với Hà Đường rất khách khí, bình thường sẽ không dám giao quá nhiều công việc cho cô, cuối cùng công việc duy nhất mà Hà Đường phải làm đó chính là kí tên.

Lưu Cách nói Hà Đường là phó quản lý, vì vậy trong bộ phận có tài liệu gì muốn đưa tới anh ký đều phải thông qua chứ ký của Hà Đường trước. Việc này chẳng qua là muốn cho Hà Đường mặt mũi chứ chẳng có ý nghĩa gì.

Các nhân viên răm rắp làm theo, ngày ngày Hà Đường cũng đều ngồi ở phòng làm việc nhìn bọn họ ra ra vào vào giống như catwalk.

Nhưng mà, ký tên thì dễ còn trách nhiệm đối với chữ kí của mình mới khó. Tuy Hà Đường có học về đấu thầu xây dựng nhưng cô chỉ mới đi làm có một năm thì lấy đâu ra kinh nghiệm. Mỗi lần nhân viên đưa cho cô văn kiện đấu thầu, cô cũng muốn cẩn thận xem qua một lần, nhưng một mặt có rất nhiều thứ cô xem không hiểu, mặt khác nhân viên thấy cô kí tên lâu liền rất không khách khí nói: “Quản lý Hà, phiền cô kí nhanh một chút được không, tôi còn phải đem đến cho quản lý Lưu kí tên nữa.”

Hà Đường không còn cách nào khác chỉ có thể qua loa ký xuống.

Mỗi ngày trừ ký tên, dường như Hà Đường không còn chuyện gì để làm. Hà Đường có phòng làm việc riêng, khi không có việc gì làm cô thường cầm tách trà đứng ngẩn người bên cửa sổ, cô cảm thấy nhớ không khí làm việc ở kiến trúc Phú Dương, các nhân viên cùng nhau làm trong phòng làm việc lớn, lúc bận rộn chạy tới chạy lui chân không chạm đất, có khi còn cãi nhau ầm ĩ, rất hài hòa vui vẻ. Hiện tại đi làm ở Trung Cần, cô một mình một phòng, ngay cả một người nói chuyện cùng cũng không có.

Tần Lý hỏi cô đi làm thấy thế nào, Hà Đường không dám nói thật, chỉ có thể qua loa trả lời: “Rất tốt, bọn họ ai cũng chiếu cố em.”

Hà Đường thỉnh thoảng cùng Tần Lý ăn cơm trưa, phần lớn là cùng Ngô Tệu Nghiêu đến phòng ăn.

Lúc cùng nhau ăn cơm, Ngô Tệu Nghiêu luôn hứng khởi nói về công việc mới của mình, khen Trung Cần không hổ danh là công ty kiến trúc xuất sắc nhất D thị, vừa lớn vừa đẹp, mọi mặt đều rất chuyên nghiệp lại rất chuẩn mực có nguyên tắc.

“Tiền lương tăng ca ở Trung Cần không thấp, nhưng mà nó khích lệ cậu nếu hoàn thành công việc sẽ có thêm tiền thưởng. Nếu tăng ca còn được hỗ trợ thêm tiền ăn và tiền đi xe, thật sự là rất tốt.” Ngô Tệu Nghiêu hết sức hài lòng với công việc trước mắt, “Đồng nghiệp đối với mình cũng đặc biệt tốt, có gì không hiểu bọn họ đều tận tình chỉ mình, tan ca còn tìm mình cùng nhau liên hoan ăn uống, mình thật hối hận vì một năm qua không chịu đi làm sớm hơn.”

Hà Đường ngây ngốc nghe cô kể chuyện, không biết nên trả lời thế nào.

“Tóm lại lần này rất cám ơn cậu, chờ có tiền lương mình nhất định sẽ đãi cậu ăn bữa tiệc lớn!” Nghô Tệu Nghiêu đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền nói với Hà Đường.” Đúng rồi Hà mẹ, mình chuẩn bị chuyển nhà. Định ở cùng một nữ đồng nghiệp, cách công ty khá gần, một tháng hai ngàn, có hai phòng nội thất điện nước rất tốt, so với Xuân Sơn Uyển tốt hơn rất nhiều.”

“Ừm….”

Ngô Tệu Nghiêu rốt cục cảm thấy Hà Đường là lạ, hỏi: ” Hà mẹ, cậu sao vậy? Những ngày qua công việc của câu thế nào?”

Hà Đường do dự một chút, nói: ” Cậu đi làm còn có thể tăng ca, mình một chút công việc cũng không có, có lúc mình vừa ra khỏi phòng bọn họ đang nói chuyện nhìn thấy mình liền im bặt.”

“….” Nghô Tệu Nghiêu nói, ” Hà mẹ, không thể trách bọn họ được, chỉ là cậu và Tần lão bản có mối quan hệ kia. Không phải còn có mình cùng đi ăn cơm với cậu sao? Cũng có người từng nói mình dựa vào mối quan hệ với vào được Trung Cần, có một lần mình nghe được liền chạy đến trước mặt bọn họ nói: Tôi đúng là vào bằng cửa sau, có điều tôi chỉ thiếu kinh nghiệm chứ không thiếu tinh thần, tôi tốt nghiệp đại học chính quy chuyên nghành dự toán, xét về trình độ và đầu óc mà không xứng để vào Trung Cần sao?”

“Sau đó thì sao?” Hà Đường biết bản tính Ngô Tệu Nghiêu vốn hung hãn như vậy, hỏi: “Bọn họ nói thế nào?’

“Không nói gì, không để ý tới lời mình.” Nghô Tệu Nghiêu cười lơn nói, “Nhưng lại để ý tới mình nhiều hơn a, mình nên cố gắng một chút, không chỉ vì mình mà còn để cậu không phải mất mặt nữa haha.”

“Mình lại không thể cùng bọn họ nói những lời đó.” Hà Đường buồn bực, dùng đũa chọc chọc vào thức ăn, ” Mình biết bọn họ nói gì về mình, có một lần trong nhà vệ sinh mình nghe thấy, nói rất khó nghe. Mình thậm chí suy nghĩ có nên tiếp tục đi làm ở đây hay không, cứ như vậy thật chẳng có ý nghĩa gì.”

Nghô Tệu Nghiêu thở dài, nói: ” Cậu nói với lão bản một tiếng đi, làm thư kí cho chồng là tốt nhất.”

Hà Đường lắc đầu: ” Tần Lý từng nói, vợ chồng không nên làm chung một nghành, mình thấy anh ấy nói đúng, ở nhà thì cùng nhau không sao nhưng ở công ty mà lúc nào cũng dính như sam thật khó coi, ai cũng cần có khoảng không gian riêng.”

Nghô Tệu Nghiêu lại giúp cô bày kế: “Vậy cậu nói với Tần lão bản cho cậu đi đầu tư, mình sẽ truyền thụ cho cậu kinh nghiệm”

“Mình không cam lòng, học bốn năm đại học, chỉ mới đi làm được một năm, mình vẫn còn muốn học hỏi thêm nhiều thứ, không muốn đổi nghề.” Hà Đường thấp giọng, “Đợi thêm một thời gian nữa, nếu thật không được mình sẽ nói chuyện với Tần Lý.”

Mấy ngày sau, Hà Đường còn chưa kịp tìm Tần Lý để nói, bộ phận dự thầu đã xảy ra chuyện.

Hôm đó Thi Trí Mẫn đem một tập văn kiện giao cho Hà Đường kí tên, Hà Đường vẫn như bình thường ký tên vào. Không may lúc đó Lưu Cách ra ngoài công tác, Tần Miễn muốn đi gặp khách hàng cần tập văn kiện đó gấp, Thi Trí Mẫn gọi điện hỏi ý kiến Lưu Cách, Lưu Cách nói có chữ ký của Hà Đường rồi cứ trực tiếp đưa lên đi. Thi Trí Mẫn không nghĩ nghiều, dù gì anh ta cũng đã gọi hỏi Lưu Cách, Lưu Cách nói không sao anh ta liền đem tập văn kiện giao cho Tạ Vĩ Văn.

Kết quả, trong tập văn kiện có rủi ro rất lớn, may nhờ Tần Miễn phát hiện, không dẫn tới tổn thất. Lưu Cách sau khi về công ty bị Tần Miễn gọi vào phòng làm việc, bị dạy dỗ một bữa sau khi trở lại anh ta liền gọi Thi trí Mẫn vào phòng làm việc.

Thi Trí Mẫn sau khi ra khỏi phòng làm việc, cầm tập văn kiện “ba” một cái ném xuống bàn làm việc. Đồng nghiệp bên cạnh xúm lại an ủi anh ta.

“Thật là ức chế mà.” Thi Trí Mẫn nhìn cửa phòng làm việc khép hờ của Hà Đường, giọng nói rất vang, ” Tôi ở Trung Cần làm việc sáu năm, bây giờ thì sao?! Không có bãn lĩnh còn trèo lên chỗ cao mà ngồi! Là bạn gái Tần tổng thì sao? Muốn giả mù sa mưa(*) cái gì chứ,nhiêu đó tiền lương cô ta còn thấy chưa đủ sao? Bản thân không vui nên cũng muốn khiến mọi người xung quanh chịu khổ theo à! Tôi bây giờ đối với Tần tổng đối với Trung Cần cảm thấy thật thất vọng! Mẹ nó thật muốn nghỉ việc cho rồi!”

(*)Giả mù sa mưa: vòi vĩnh

Có nữ đồng nghiệp kéo anh ta: ” Tiểu Thi đừng nóng giận chỉ tổ mệt thân thôi, không đáng.”

Còn có người nói: ” Cậu còn làm việc ở đây, đừng nói lẫy, nhịn một chút bỏ qua đi.”

Lại có người nói: ” Hazz…Lại nói Tần tổng dù gì cũng là đàn ông, đàn ông cưng chìu phụ nữ của mình cũng là chuyện thường tình, cậu nhịn một chút đi.”

Có người nhỏ giọng nói: “Ai kêu người ta có số hưởng, chúng ta đây không có bản lĩnh, đừng nghĩ nữa hoàn thành tốt bổn phận của mình là được rồi.”

….

Lưu Cách đi ra từ phòng làm việc, cáu kỉnh nói: ” Có nói mấy chuyện đó cũng vô ích! Trở về là việc đi!”

Một loạt tiếng bước chân cùng tiếng kéo ghế vang lên, trong phòng làm việc yên tĩnh trở lại. Hà Đường ngồi ngơ ngác trong phòng làm việc, đầu óc cô trống rỗng.