Hà Tì

Chương 12: Đừng đùa với lửa



"Ta cảnh cáo ngươi đừng đùa với lửa. Nếu ngươi không muốn cả đời này không thể dung nhập chốn quan trường thì..."

"Lâu Vũ." Thiếu niên thản nhiên mà cắt ngang lời hắn. "Ngươi biết ta là thứ tử. Vì là thứ tử nên dẫu có vào triều cũng không thể tiến xa được. Ta muốn bản thân ở vị trí cao hơn, thậm chí còn cao hơn so với cả ngươi. Ngươi muốn biết vì sao ta sống chết ở cạnh thái tử không? Đáp án chẳng phải quá rõ ràng rồi sao."

"Làm càn!"

Ban đầu Thẩm Ngọc Hà chỉ định nói vài câu nhằm kích thích Lâu Vũ thôi lại không biết hắn hiểu nhầm thứ gì lại tức giận quát to một tiếng, hai mắt cũng đỏ ngầu.

"Các ngươi... hắn là chủ ngươi là tớ... tại sao các ngươi lại dám..."

Thiếu niên cho rằng người này bực mình vì y định thông qua sự hậu thuẫn của thái tử để bò lên muốn cười nhạo hắn vài câu nhưng dần dần y phát hiện ra ánh mắt của Lâu Vũ có gì đó không đúng. Nó giống như ánh mắt hắn nhìn Hồ Yêu, khinh miệt cùng ghê tởm.

"Ánh mắt ngươi... là sao đây?"

"Ngươi là người có tài vậy mà không lựa chọn đi con đường ngay thẳng lại chấp nhận làm nam sủng của thái tử chỉ để trèo cao hơn. Thẩm Ngọc Hà, ngươi không thấy ghê tởm sao?"

Thẩm Ngọc Hà bị câu nói của Lâu Vũ chọc giận liền vung tay tát người thanh niên một cái. Y run rẩy nắm chặt lấy tay mình để tránh bản thân quá xúc động mà giết chết người này. Hắn dám... hắn dám nói y giống như đám thái giám ti tiện kia, dùng thân thể để đổi lấy vị thế. Thẩm Ngọc Hà ghét người khác cho rằng y là nữ nhân cũng cực kỳ ghét người khác nói y giống như k(ỹ) nữ, chỉ biết mở hai chân ra để đổi lấy quyền lực.

"Lâu công tử nói ta quyến rũ thái tử. Vậy ngươi muốn biết ta quyến rũ hắn như thế nào không?" Thiếu niên giận dữ mà cười thành tiếng.

Lâu Vũ nhận ra có gì đó không đúng nhưng hắn chưa kịp mở miệng cảnh cáo thiếu niên, mặt mày vốn cương ngạnh đã bị chấn động mà dần nứt vỡ. Hắn trợn mắt nhìn gương mặt yêu diễm như hoa ăn thịt người gần ngay trước mắt.

"Mỹ nhân ở trong lòng mà Lâu công tử chẳng làm đếm xỉa. Chẳng lẽ ngài không thích nữ hài da thịt mềm mại mà lại có một đam mê khác?" Đuôi mắt thiếu niên vẫn chưa tan ửng đỏ, lông mi đen nhánh nhẹ nhàng dập dờn trêu đùa tầm mắt của trưởng tử Lâu gia. "Lâu công tử thấy ta thế nào?"

So với Hồ Yêu, kỹ thuật của Thẩm Ngọc Hà rách nát vô cùng. Động tác liếc mắt cũng không thành thục như nàng nhưng lại cố tình khiến người khác bị câu hồn nhiếp phách, nhìn chằm chằm không thể rời mắt được.

"Thẩm Ngọc Hà."

Nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Lâu Vũ, thiếu niên đầy đắc ý mà cong khóe môi. Y tùy ý mà cầm lấy quả nho bên cạnh, đầu ngón tay trắng hồng nhẹ nhàng vuốt ve phần đầu quả, ánh mắt đầy hài hước mà chuyển dần về phía Lâu Vũ:

"Kêu tên ta nhiều như vậy, Lâu công tử hẳn đã khát khô cả cổ họng rồi. Vậy để ta đến phục vụ ngài."

Thiếu niên học theo tì nữ trong phủ An Sách, dùng môi ngậm lấy một đầu quả nho, một tay chống ngực trần của người thanh niên mà từ từ ghé sát lại. Chóp mũi quẩn quanh mùi nho tím ngọt lịm lại ẩn nấp trong đó mùi an tức hương xen lẫn chút hương quế, Lâu Vũ cảm thấy mắt mình giống như sắp nứt ra, cả người nóng phừng phừng như hỏa thiêu. Hắn cắn chặt răng quay mặt đi chỗ khác nhưng lại bị thiếu niên bóp cằm ép nhìn thẳng vào y.

Thẩm Ngọc Hà nhẹ nhàng nắm lấy đai lưng của hắn, cổ họng Lâu Vũ vô thức mà buộc chặt, bàn tay bị dây thừng trói lại đã siết chặt đến mức nổi gân xanh. Tuy nhiên triền miên ngọt ngào lại không có, Lâu Vũ thở hổn hển mở mắt ra liền đối diện với ánh mắt chế nhạo của Thẩm Ngọc Hà. Không biết từ lúc nào y đã rời khỏi người của hắn, đứng cạnh rèm châu mà nhoẻn miệng cười.

"Cho dù có dùng thân thể để đạt được quyền thế ta cũng không dùng nó với ngươi." Bởi vì trong miệng thiếu niên vẫn còn ngậm quả nho nên mỗi lần nói chuyện đều có thể thấy thịt quả cùng mật dịch hơi tràn ra một chút thấm ướt bờ môi đỏ thắm. "So với thái tử... ngươi xứng sao?"

Mỹ mãn mà nhìn Lâu Vũ bị chọc tức đến hai mắt đỏ lử, thậm chí trên trán cũng bắt đầu nổi gân xanh, Thẩm Ngọc Hà xoay người muốn bỏ đi. Dù sao tên này cũng có bệnh kín, chắc không cô nương nào chịu phục vụ hắn, chi bằng cứ vứt người này ở Chi Mai Lâu một tối.

Nhưng thiếu niên chưa kịp bước ra khỏi rèm. cổ áo đã bị người túm lấy sau đó cả người y bị đẩy mạnh xuống sàn nhà. May mắn sàn nhà có trải thảm lông nên y ngã cũng không đến nỗi bị gãy xương nhưng điều làm thiếu niên kinh hãi là Lâu Vũ vốn bị trói trên giường nay đã đứng sừng sững trước mặt y. Ánh mắt hắn lạnh đến dọa người, lồng ngực mở tung phập phồng theo từng nhịp thở.

"Ngươi..."

Cảm nhận được đe dọa đang tiến lại gần, Thẩm Ngọc Hà theo bản năng lùi lại phía sau nhưng người nọ đã ngồi xuống trước mặt y, thô bạo mà nắm lấy cằm thiếu niên.

"Thẩm Ngọc Hà, ta đã nói ngươi không nên đùa với lửa."

"Được tại hạ phục vụ chu đáo chẳng lẽ Lâu công tử không hài lòng sao?" Thiếu niên không những không biết sợ mà còn cười thách thức ngược lại hắn. "Nếu không ta gọi Hồ Yêu quay trở lại phục vụ công tử. Hay người muốn nam nhân? Ví dụ như Hạ Phi Dương?"

"Câm miệng!"

Lúc này Lâu Vũ hận không thể bóp chết thiếu niên ngay lập tức thậm chí bàn tay hắn cũng đã đặt lên cổ Thẩm Ngọc Hà nhưng cuối cùng, Lâu Vũ lại do dự.

"Người đâu!"

Nhân cơ hội hắn ngẩn người, thiếu niên há miệng hô to một tiếng, ngay lập tức bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập. Thẩm Ngọc Hà nở một nụ cười đắc thắng. Cho dù bây giờ Lâu Vũ có bóp cổ y thì vài giây nữa bọn người An Sách cũng đến mà cứu y. Vừa mang danh đi vào thanh lâu lại vừa mang tiếng có ý định hãm hại nhi tử của Thẩm vương, xem ra biệt hiệu "Công tử như ngọc" cũng khó giữ rồi.

Tuy nhiên khi bọn người An Sách đẩy cửa phòng bước vào, bên trong lại trống rỗng không có người.

*****

Ở Chi Mai Lâu nhộn nhịp người ra ra kẻ vào nhưng lại không ai biết giữa dòng sông bên canh lại có hai bóng đen kề sát cạnh nhau. Thẩm Ngọc Hà bị Lâu Vũ kéo xuống dưới đáy sông, đợi khi y không thở nổi nữa hai người mới ngoi lên khỏi mặt nước. Nước sông tràn vào mũi cùng miệng khiến thiếu niên khó chịu mà ho sặc sụa.

"Lâu Vũ... khụ... buông ra..."

"Thẩm Ngọc Hà, thuốc là do ngươi bỏ. Ngươi phải chịu trách nhiệm."

Thuốc mà An Sách cho Lâu Vũ uống tuy không hẳn là xuân dược nhưng nếu không được giải toả sẽ khiến hắn cảm thấy bức bối khó chịu. Mặc cho thân thể ngâm giữa dòng sông lạnh băng, bên trong cơ thể của hắn vẫn có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt lồng ngực. Lâu Vũ cắn chặt răng, lần nữa túm lấy cổ áo thiếu niên mà lặn xuống lòng sông.

Lần này Thẩm Ngọc Hà đã có chuẩn bị trước. Y nhanh chóng vươn chân đạp vào phần bụng dưới của người thanh niên. Lâu Vũ ăn đau vội vàng buông thiếu niên ra, nhân cơ hội đó Thẩm Ngọc Hà vội vã bơi vào bờ. Tuy nhiên cánh tay mảnh mai vừa chống lên phiến đá cạnh đó, phía sau lưng đã dán lên một cỗ thân thể nóng hừng hực.

Lúc này cả hai đều đã ướt như chuột lột vậy nên thiếu niên có thể cảm nhận rõ ràng được có thứ gì đó cứng rắn, nóng hổi đặt ở eo mình.

"Cút ngay!" Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi mà giãy giụa. "Lâu Vũ, ta không có bỏ thuốc ngươi."

Eo bị người siết chặt, đai lưng cũng bị người phía sau mở ra dễ dàng. Thẩm Ngọc Hà gấp đến nỗi chỉ biết hô to.

"Lâu Vũ! Ngươi buông ra! Ngươi biết cha ta là ai không?"

Lâu Vũ đã bị d(ụ)c hỏa thiêu đốt đến nỗi đầu óc ong ong, chỉ còn một suy nghĩ duy nhất đó là người này có thể giúp hắn giải tỏa sự bức bối. Hắn không ngừng lẩm bẩm "ngươi phải chịu trách nhiệm" một tay khác đã bị lần mò xuống dưới mà cởi quần thiếu niên. Thẩm Ngọc Hà tức đến đỏ mắt, miệng không ngừng phát ra những lời mắng chửi khó nghe. Lâu Vũ không chịu được nữa liền dùng tay bịt miệng thiếu niên lại, đồ vật phía dưới của hắn cũng đã chen vào giữa hai chân thiếu niên.

Hắn chưa từng làm việc này nên chỉ có thể đưa đẩy theo bản năng lại không ngờ rằng có thể thoải mái đến như vậy. Nói Thẩm Ngọc Hà là công tử kiều quý quả không sai. Bất cứ phần da thịt nào của y đều mềm mại giống như tơ lụa thượng hạng, chỉ cần mạnh bạo một chút thôi cũng sẽ để lại sắc hoa đỏ thắm trên da.

Sóng nước dập dềnh, mặt trăng còn chưa lên nhưng đèn hoa ở kỹ viện đã sớm thắp đến sáng rực. Một bên sườn mặt của Thẩm Ngọc Hà bị ánh đèn chiếu lên, bởi vì lạnh mà da thịt có phần trắng bệch càng là nổi bật nốt ruồi đỏ yêu mị. Lâu Vũ như bị mê hoặc mà ghé sát muốn hôn lên nụ hoa mẫu đơn nhưng như ý thức được gì đó hắn liền chuyển hướng sang ghé sát cần cổ trắng nõn.

"Vì sao ngươi lại nóng như vậy? Ngươi kẹp ta đau quá." Hắn mơ màng mà nhỉ non. Ai có thể ngờ rằng Lâu tài tử nổi tiếng đàng hoàng lại bóp eo người, khẽ thì thầm những lời tán tỉnh như vậy.

Nhìn bọt nước theo động tác hai người mà vẩy ra xung quanh, Lâu Vũ đột nhiên rất muốn nhìn biểu cảm của Thẩm Ngọc Hà lúc này. Liệu rằng nó có mỹ diễm giống như khi thiếu niên ngồi trên ghế gỗ không. Y sẽ khóc đến đỏ ửng hai mắt hay âm u mà cắn môi chịu đựng? Lâu Vũ rũ mắt nhìn phần sườn mặt của thiếu niên. Hắn rất muốn nhìn thấy mặt y. Hắn rất muốn, rất muốn, rất muốn.

Thẩm Ngọc Hà đột nhiên bị bắt quay đầu lại. Thiếu niên trừng đôi mắt đỏ gần như tích ra máu, oán hận mà nhìn chằm chằm Lâu Vũ. Người thanh niên bị nhìn đến ngơ ngác, bụng dưới nóng lên, phun tung tóe giữa hai chân thiếu niên. Lâu Vũ thở hổn hển mà buông Thẩm Ngọc Hà ra, tay hắn dính đầy nước bọt từ khóe miệng thiếu niên chảy ra, hòa trong đó hẳn là có cả nước mắt.

Thiếu niên thấy bản thân được thả ra vội vàng bò lên bờ. Nhưng nửa người vừa mới ngoi lên đã bị một bàn tay nắm lấy eo mà lần nữa kéo xuống sông.

"Buông ra! Chúng ta đã hết nợ." Mi mắt thiếu niên vẫn còn treo vài giọt nước không biết là nước mắt hay nước sông, phần vành mắt đã đỏ bừng lên trông có phần đáng thương nhưng vô cùng diễm mị.

Lâu Vũ dùng tay lau phần chất lỏng giữa hai chân thiếu niên sau đó giơ ra trước mắt y, ánh mắt trầm tĩnh đến đáng sợ:

"Liếm sạch đi."

"Mẹ nó, ngươi bị điên à? Cút ngay tên điên này!"

Trong lúc Thẩm Ngọc Hà còn hung hăng mà mắng người thì người thanh niên đã vươn hai ngón tay vào trong miệng y. Đầu lưỡi nhanh chóng nếm ra mùi lạ, thiếu niên ghê tởm mà dùng răng muốn cắn đứt ngón tay hắn nhưng người phía sau đã đoán ra được mà nắm chặt lấy lưỡi của y.

Phần đùi non lần nữa bị bắt kẹp chặt, Lâu Vũ cúi đầu ngậm lấy phần gáy của thiếu niên, ánh mắt tối tăm đến đáng sợ.

"Thẩm Ngọc Hà, đây là ngươi thiếu ta."

- ---------------------------------------------------

Hạ Phi Dương: Thẩm Ngọc Hà, ngươi thật độc ác! Dám hành hạ hiền đệ của ta ra nông nỗi này.

Thẩm Ngọc Hà: Danh tiếng của ta như thế nào cả kinh thành chẳng biết rồi sao.

Hạ Phi Dương: Có giỏi thì ngươi cũng làm vậy với ta đi!

Thẩm Ngọc Hà:???