Hà Tì

Chương 25: Ngươi thật không biết xấu hổ



Đến khi Yến Linh rời đi, nàng cũng không biết rốt cuộc vì sao Thẩm Hà lại thích mình. Mà phía bên kia, Thẩm Ngọc Hà đang tính trở về Thẩm phủ, ánh mắt y chợt dừng lại trên cành cây, quả nhiên nơi đó xuất hiện một người thiếu niên, miệng ngậm cỏ, tay ôm kiếm đang nhe răng cười với y.

"Bắc Lạc Hoài, cả ngày chỉ rình mò người khác ngươi không cảm thấy bản thân mình rất giống hái hoa tặc sao?"

Bị mắng như vậy, lục hoàng tử không những không tức giận ngược lại còn cười toe toét hơn. Hắn lấy đà, chớp mắt đã nhảy xuống bên cạnh thiếu niên.

"Tiểu muội muội, ta chỉ rình mò mỗi mình ngươi. Có gọi cũng gọi là người theo đuổi sao lại nói là hái hoa tặc được."

"Câm miệng."

"Thẩm thư đồng, trước mặt cô nương kia ngươi có bao nhiêu dịu dàng vậy mà trước mặt ta ngươi lại chua ngoa đanh đá như vậy. Bổn hoàng tử cũng biết ghen tuông đấy." Nghĩ một lúc, Bắc Lạc Hoài liền cười nói. "Hẳn thái tử cũng không được ngươi đối xử ân cần như vậy."

"Ngươi không phải nàng sao có thể so sánh như vậy được."

Thẩm Ngọc Hà cười lạnh đẩy Bắc Lạc Hoài ra xa, hoàn toàn không để ý nụ cười của hắn đã nhạt đi rất nhiều. Lục hoàng tử còn muốn nói thêm, Thẩm Hạ Thần chợt xuất hiện, dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn hắn.

"Chó con lại đến tìm ngươi kìa."

Ấn tượng của Bắc Lạc Hoài đối với Thẩm Hạ Thần ngoại trừ hắn có thiên phú ra thì kẻ này rất thích dính lấy Thẩm Ngọc Hà. Mỗi lần lục hoàng tử có ý định muốn đến gần y, Thẩm Hạ Thần sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để xuất hiện, sau đó trưng ra vẻ mặt như muốn rút kiếm chém chết Bắc Lạc Hoài. Ban đầu hắn còn có thể trêu chọc nói hắn ta giống như tình lang nhỏ đến bắt gian, dần dần lại cảm thấy phiền nhiễu dứt khoát gọi Thẩm Hạ Thần là chó nuôi nhà Thẩm Ngọc Hà. Khi ấy thiếu niên sẽ trợn mặt, hoàn toàn không e dè thân phận hoàng tử của hắn mà mắng:

"Nếu hắn là chó con vậy ngươi hẳn là chó hoang."

"Thúc nhỏ, trời sắp mưa nên con đến đón thúc về." Thẩm Hạ Thần tiến lên vài bước, xen vào giữa Thẩm Ngọc Hà và Bắc Lạc Hoài.

"Biết là trời sắp mưa vậy mà ngươi không biết đường mang ô sao? Cẩn thận giữa đường thúc nhỏ của ngươi ướt thành chuột lột." Bắc Lạc Hoài theo thói quen mà mỉa mai hắn.

Một lời thành sấm, giữa đường trời bỗng nhiên đổ mưa. Cả ba không còn cách nào khác ngoài việc vào tạm một ngôi miếu hoang để trú mưa.

"Thúc nhỏ chờ một lát. Trong này có ít củi khô, con giúp người nhóm lửa hong quần áo."

Thẩm Ngọc Hà được cháu trai che đến cẩn thận nên chỉ ướt một nửa. Bắc Lạc Hoài lại không may mắn như vậy, hắn gào mồm kêu lạnh, sau đó lấy lý do muốn sưởi ấm mà ngồi sát cạnh thiếu niên.

"Ngươi ma cút ra xa."

"Thẩm thư đồng, cháu trai của ngươi bủn xỉn chỉ nhóm một xíu lửa, ta ngồi xa một chút liền không cảm nhận được hơi ấm. Hay là..."

Lời chỉ nói được một nửa, hắn chợt đứng dậy nhanh chóng cởi ngoại y ra.

"Ngươi làm gì vậy!"

Thẩm Ngọc Hà lẫn Thẩm Hạ Thần đều cùng kêu lên. Nhưng Thẩm Ngọc Hà là ghét bỏ muốn tránh xa còn Thẩm Hạ Thần là tức giận muốn xông về phía hắn.

"Quần áo ướt dễ bị bệnh. Thẩm thư đồng, đều là nam nhi thì ngươi ngại gì chứ. Trừ khi... ngươi là nữ giả nam. Tiểu muội muội, ta nói đúng không?"

Bị Bắc Lạc Hoài trêu chọc nhiều lần, thiếu niên đã học được cách làm lơ hắn. Y dịch mông ra xa, cố gắng tránh xa người thiếu niên đã cởi sạch phần trên, để lộ phần vai trần cơ bắp.

"Thẩm Ngọc Hà, ngươi trốn làm gì. Mỗi lần thấy ta ngươi đều mắng một câu câm miệng hai câu cũng là câm miệng. Nhiều lúc ta đây muốn tâm sự với Thẩm thư đồng cũng khó."

"Bắc Lạc Hoài, chúng ta không thân quen đến như vậy."

Nhiều lúc Thẩm Ngọc Hà không tài nào hiểu được. Y là người của thái tử, Bắc Lạc Hoài lại là huynh đệ cùng một mẹ với Bắc Lạc Thụy. Về lý hai người ở hai chiến tuyến hẳn sẽ hận không thể tiêu trừ thiếu niên. Nhưng Bắc Lạc Hoài lại giống như sinh ra vô vàn hứng thú với y, cho dù y có đuổi đánh hắn cũng không chịu đi.

"Thẩm Ngọc Hà, ta vẫn luôn tò mò. Ngươi thật sự thích cô gái ngoại bang đó sao?" Không biết vì sao câu chuyện giữa hai người lại quay về trên người Yến Linh. "Nàng biết ngươi là con của vương gia không? Ngươi nghĩ xem, nếu ngươi và nàng đến với nhau thì Thẩm vương có đồng ý không? Khoan nói Thẩm vương, ngay cả thái tử cũng chưa chắc đã đồng ý."

"Yêu đương mà phải để ý nhiều việc vậy sao?" Thẩm Ngọc Hà cười lạnh ném thêm củi vào trong lửa.

Thấy thiếu niên không hề cảm thấy lo lắng trước thái tử lẫn Thẩm vương, Bắc Lạc Hoài im lặng một lúc rồi trầm giọng:

"Vậy còn nàng? Nàng là công chúa Thủy tộc. Ngươi biết nàng có hôn ước với hoàng tử tộc khác chưa?"

Lục hoàng tử biết Yến Linh là U Mị của Thủy tộc nhưng lại không biết Thủy tộc đến đây để làm giao dịch với Thẩm gia. Hắn cho rằng Thẩm Ngọc Hà tiếp cận Yến Linh là để lấy thân phận phò mã. Dù sao y cũng chỉ là con nuôi của Thẩm vương gia, lấy thêm chức vị phò mã không những có công tăng thêm tình hữu nghị giữa Đông Phong và Bắc Lạc còn cải thiện địa vị của y. Bắc Lạc Hoài không nỡ nhìn thiếu nữ trở thành quân cờ liền cực lực ngăn cản ý định của Thẩm Ngọc Hà.

"Ta biết." Câu trả lời của thiếu niên càng khiến lục hoàng tử tức giận. Y biết Yến Linh có hôn phu mà vẫn đâm đầu vào ư?

"Chẳng lẽ Thẩm thư đồng muốn mang danh là gian phu cả đời sao? Hay ngươi muốn nàng vì ngươi hủy hôn, sau đó lấy danh phò mã Đông Phong?"

"Ngươi nói gì vậy? Ta đâu có ý định cưới nàng làm thê."

Thẩm Ngọc Hà vừa dứt lời, cả Thẩm Hạ Thần đứng ở phía xa cũng nhìn qua. Bùi bị Bắc Lạc Hoài đánh trọng thương vậy nên người bảo vệ thúc nhỏ mấy ngày nay đều là hắn. Hầu như lần nào đến đón thúc nhỏ, hắn đều sẽ thấy Yến Linh cùng Thẩm Ngọc Hà quấn quýt cạnh nhau. Thúc nhỏ thì hắn không biết nhưng hắn biết Yến Linh nhật sự thích thúc nhỏ.

Dù không thích nàng nhưng Thẩm Hạ Thần vẫn nhịn không được mà khuyên thiếu niên:

"Thúc nhỏ, nếu ngài không thích cô nương thì hãy buông tha cho nàng."

Khi nói những lời này người thanh niên cũng không biết là lo lắng cho thiếu nữ kia hay vì tư tâm thầm kín của bản thân. Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn cho rằng là Yến Linh dụ dỗ thúc nhỏ của hắn, là nàng lấy đi thời gian hắn ở cùng với thúc nhỏ.

"Không, ta thích Yến Linh."

Thẩm Ngọc Hà không nói dối. Yến Linh là người đầu tiên y thích. Thẩm nhị thiếu gia ở Bích Lạc thành gặp bao nhiêu mỹ nhân. Từ hương diễm đoạt mục như Hồ Yêu đến khinh vân tế nguyệt như công chúa Bắc Lạc Nguyệt. Nhưng ở Yến Linh lại sở hữu vẻ lanh lợi hoạt bát, hoàn toàn không chút toan tính, giống như ngọn gió của Đông Phong, có thể đốt cháy lòng người nhưng cũng có thể làm dịu đi những phiền lo. Chưa kể mẫu thân y là người Đông Phong, Thẩm Ngọc Hà cũng ít nhiều thiên vị.

Thẩm Ngọc Hà thích Yến Linh, thích nàng hoạt bát, thích nàng vô tri, thích nàng đỏng đảnh. Nhưng y không thể cưới nàng.

Thiếu niên cùng Yến Linh giống nhau, đều mang trong mình nghĩa vụ cao cả. Nàng là duy trì mối quan hệ giữa bộ tộc còn y là gánh trên vai mạng sống của Thẩm gia. Nếu như Thẩm Ngọc Hà cưới nàng, Yến Linh sẽ trở thành điểm yếu của y. Thẩm Minh Quyết đã nói rõ với thiếu niên, y có thể cưới bất kỳ ai nhưng tuyệt đối không thể cưới người mình yêu. Nếu như nàng xảy ra mệnh hệ, y sẽ không còn tâm trí làm việc lớn.

Bắc Lạc Hoài nhìn sắc mặt thiếu niên cũng đoán được ít nhiều suy nghĩ của y. Rõ ràng biết Thẩm Ngọc Hà cùng Yến Linh sẽ không đến được với nhau nhưng lòng hắn vẫn luôn khó chịu mãi không thôi. Tưởng như chỉ cần thiếu niên vẫn đi gặp công chúa của Thủy tộc, hắn vẫn sẽ tiếp tục trở nên bất thường như vậy.

"Nếu biết rõ ngươi và nàng không đến được với nhau vì sao ngươi vẫn tiếp cận nàng, cho nàng hứa hẹn?" Khi nói ra những lời này Bắc Lạc Hoài không rõ vẻ mặt mình ra sao nhưng có lẽ là chẳng mấy tốt đẹp.

Thẩm Ngọc Hà không trả lời hắn ngay mà nhìn chằm chằm đống lửa sắp tàn trước mắt:

"Rõ ràng biết đằng nào cũng lụi tàn vì sao lửa vẫn cháy?"

Ái tình là một trong những cảm xúc mà con người cần phải trải qua. Thẩm Ngọc Hà muốn, trong khoảng thời gian tự do ít ỏi này, y cũng có được cho mình một mối tình khắc cốt ghi tâm.

*****

Không biết có phải do cuộc trò chuyện ảnh hưởng hay không, tối hôm đó thiếu niên liền nằm mơ.

Thẩm Ngọc Hà rất ít khi nằm mơ, có nằm cũng là ác mộng triền miên. Nhưng hôm nay y lại mơ thấy mẫu thân mình. Thiếu niên không nhìn thấy gương mặt nàng nhưng có thể thấy trên cổ tay nàng có trói buộc một chiếc vòng ngọc trắng tinh. Mà trùng hợp thay, Yến Linh cũng có một chiếc như vậy.

Mẫu thân giúp Thẩm Ngọc Hà chải tóc sau đó hát ru cho y. Nhưng thiếu niên không buồn ngủ chút nào, y gối đầu lên đùi nàng, gương mặt xinh đẹp vùi vào lòng mẫu thân, làm nũng nói nàng không cần rời đi. Nhưng mẫu thân vẫn đi mất. Thiếu niên tỉnh lại trong tiếng mưa rả rích, chóp mũi y vẫn quanh quẩn mùi tuyết mai trên cơ thể mẫu thân.

"Thiếu gia, Yến Linh cô nương đến tìm ngài."

Lúc này, đầu Thẩm Ngọc Hà đau như búa bổ, y không có ý định gặp nàng, đành ra lệnh cho Bùi khuyên nàng trở về. Nhưng thiếu nữ đã sớm xông vào phòng y, hoàn toàn không để ý việc nam nữ thụ thụ bất thân.

"Thẩm Hà, vì sao sáng nay ngươi không đến tìm ta?"

Thấy thiếu niên yếu ớt dựa vào thành giường, sắc mặt đỏ bừng diễm lệ, Yến Linh có chút lo lắng chạy đến cầm tay y:

"Ngươi sao vậy? Người ngươi nóng quá."

"Để nô tài đi sắc thuốc." Bùi cũng nhận ra chủ tử mình không ổn, hắn vội vàng lui ra ngoài.

"Người hầu của ngươi thật kém cỏi. Ngươi thành ra như vậy mà hắn chẳng nhận ra sao là sao!"

Biết Yến Linh thật sự lo lắng cho mình, Thẩm Ngọc Hà chỉ cười, gương mặt bởi vì nhiễm sắc đỏ không những không khó nhìn như người say rượu mà trông giống hồ ly thành tinh.

"Do cơ thể ta quá mức yếu ớt, chỉ dính mưa chút là ốm. Khiến Yến Linh lo lắng rồi."

"Ta... ta chỉ là không có người chơi cùng nên mới tìm ngươi thôi." Thiếu nữ xấu hổ mà quay mặt đi.

Thẩm Ngọc Hà biết nàng nói dối nhưng cũng không vạch trần nàng. Bệnh tật làm cảm xúc của y trở nên yếu ớt hơn thường ngày, y nhìn vòng ngọc trên tay nàng, trái tim nhịn không được mà nhảy loạn. Thiếu niên bất giác vươn tay nắm lấy tay Yến Linh, nhẹ kéo nàng.

Thiếu nữ Thủy tộc nhẹ kêu một tiếng, cả người đổ rạp vào lòng y. Cách một lớp vải, nàng có thể nghe rõ tiếng tim đập mạnh mẽ của thiếu niên cùng hương an tức hương ngọt ngào.

"N-ngươi..."

"Yến Linh, ở lại đây cùng ta được không?"

Thẩm Ngọc Hà mời gọi Yến Linh ở lại nhưng thật ra cũng không làm gì nàng. Y uống xong thuốc do Bùi mang lên liền gối đầu lên đùi nàng mà ngủ mất. Yến Linh rũ mắt nhìn y giống như đứa trẻ mà cuộn tròn lại, gương mặt vẫn chưa hết đỏ.

Nàng biết chuyện nàng cũng Thẩm Ngọc Hà đơn độc ở trong phòng sẽ nhanh chóng truyền đến tai đại tỷ Yến Yếp. Nàng cũng lường trước hậu quả nàng và y sẽ bị ngăn cấm. Nếu là ngày hôm qua, Yến Linh sẽ còn do dự nhưng hôm nay, nhìn thấy một Thẩm Ngọc Hà yếu ớt như vậy, nàng quyết định đấu tranh cho tình yêu của mình.

Nàng không sợ khổ không sợ cực. Nhưng Thẩm Ngọc Hà thì sao? Y thật sự yêu nàng sao?

Yến Linh vô thức vuốt ve môi thiếu niên. Từ ngày gặp nhau, hành động thật mật nhất giữa hai người chỉ dừng lại ở ôm ấp. Thiếu niên chưa bao giờ chủ động muốn hôn nàng hay muốn tiến xa hơn. Yến Linh không phải dạng con gái phóng khoáng nhưng Thẩm Ngọc Hà quá đẹp, đẹp đến nỗi khiến nàng lo sợ. Chỉ cần ai đó nhìn y hai lần, nàng cũng sẽ sợ hãi y bị kẻ đó cướp mất.

Bàn tay Yến Linh vô thức mân mê khóe môi thiếu niên sau đó nhẹ ấn một cái, Thẩm Ngọc Hà liền theo bản năng hé miệng. Thiếu nữ Thủy tộc không biết bản thân mình đang làm gì nữa, nàng đột nhiên dùng ngón tay bắt lấy đầu lưỡi của thiếu niên, nhìn y bởi vì bị nàng quấy rầy mà phát ra những âm thanh vô cùng đáng thương.

Vì sao trên đời này lại có người đẹp như y?

Yến Linh rũ mắt nhìn Thẩm Ngọc Hà. Có lẽ vì lâu lắm mới có người đối xử mạnh bạo như vậy với mình, khóe mi thiếu niên tràn ra một giọt nước trong suốt, chảy qua hai nốt ruồi son mà đọng lại trên gò má.

"Khó chịu sao?" Yến Linh giúp thiếu niên lau nước mắt. "Thẩm Hà, ta cũng rất khó chịu. Ngươi rốt cuộc có thích ta hay không? Chỉ cần ngươi hứa với ta, ngươi sẽ lấy ta làm thê tử, cùng ta về Đông Phong. Ta sẽ hủy hôn với Dạ La Mân."

Nhưng thiếu niên đang hôn mê làm sao nghe được nhưng lời nàng nói.

Trong giấc mơ, y lại gặp mẫu thân mình, thiếu niên vui mừng dùng mặt cọ cọ vào lòng bàn tay nàng, muôn vàn ỷ lại không muốn rời xa mẫu thân của mình. Mà bên ngoài, Yến Linh đã sớm bị Yến Yếp cho người gọi về. Trong phòng ngủ chỉ còn mình Thẩm Ngọc Hà cùng... Bắc Lạc Hoài.

So với cơ thể nữ nhân mềm mại, cơ thể người thiếu niên chẳng khác nào cục đá cứng. Nhưng y vẫn dịu ngoan mà nằm trong lòng hắn, giống như thú nhỏ không nỡ rời xa tổ ấm. Lục hoàng tử mang ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Ngọc Hà. Đến bây giờ, lòng bàn tay hắn vẫn còn cảm giác ấm nóng từ gò má y truyền đến. Bắc Lạc Hoài nắm tay, miệng khó khăn lắm mới nói ra một câu:

"Vừa rồi còn cùng nàng ôm ấp, giờ lại bám lấy ta không buông. Thẩm Ngọc Hà, ngươi thật không biết xấu hổ!"

- --------------------------

Cà Phê: Bắt tay nhau đi.

Bắc Lạc Yến:???

Bắc Lạc Hoài:???