Hà Tì

Chương 9: Ta không hiểu



Sau khi được Thẩm Ngọc Hà cam đoan sẽ không đi theo tam hoàng từ, Bắc Lạc Yến mới không siết chặt hai tay thiếu niên đến nỗi hằn đỏ nữa. Hắn muốn đưa y trở về điện của mình nhưng thái giám thân cận đột nhiên hối hả chạy đến nói rằng hoàng hậu đã đợi sẵn ở Đông cung. Nghe tin mẫu hậu mình tới, hai mắt thái tử liền sáng lên lại có chút do dự nhìn sang thiếu niên.

"Vậy nô tài xin phép cáo lui." Thẩm Ngọc Hà rất thức thời mà hành lễ.

Bắc Lạc Yến rất muốn nói với thiếu niên rằng hoàng hậu rất dịu dàng sẽ không làm khó y đâu nhưng nhìn thiếu niên còn bị thương hắn liền gật đầu cho y trở về nhà. Nhận được sự cho phép của thái tử, Thẩm Ngọc Hà không do dự mà rời đi, cũng không thèm quay lại xem hắn một cái.

Trở lại Đông cung, tâm trạng của thái tử còn có chút buồn bực nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của hoàng hậu, mọi khó chịu trong lòng đều biến mất không thấy tăm hơi. Hoàng hậu năm nay đã gần bốn mươi nhưng vì bảo dưỡng kỹ càng mà trông nàng vẫn giống như thiếu nữ trẻ trung. Lúc này nàng mặc phục trang màu đỏ, đầu cài trâm phượng hoàng, trên mặt chỉ trang điểm nhẹ nhàng thanh thoát, mắt ngọc hơi giương lên mà cười với Bắc Lạc Yến.

"Mẫu hậu!"

Thái tử đột nhiên nổi tính trẻ con mà sà vào lòng nàng. Ngửi được hương hoa mộc lan dịu nhẹ, hắn nhịn không được mà dụi dụi vài cái. Hoàng hậu cũng không trách cứ hắn mà ngược lại còn nâng tay nhẹ nhàng vỗ về vị thái tử ngang ngược này.

Thái tử Bắc Lạc Yến cùng hoàng hậu không chung dòng máu. Sau khi Liên quý phi vì đỡ hộ hoàng thượng một đao mà qua đời, thái tử liền do một tay hoàng hậu nuôi dưỡng. Tuy vậy tình cảm hai người lại rất khăng khít, tựa như mẫu thân con ruột thật sự.

"Thái tử có chuyện gì không vui sao?" Hoàng hậu giúp Bắc Lạc Yến vuốt phẳng nếp áo, vừa cười vừa hỏi hắn. "Nếu là lời đàm tiếu của cung nhân thì cứ thẳng tay dạy cho chúng một bài học. Con là con ta, là thái tử của Bắc Lạc, hoàng thượng sẽ không vì mấy tin đồn đó mà phế truất con."

"Nhưng vì sao lại là nhi thần? Tam hoàng huynh giỏi hơn nhi thần. Ngay cả Thất đệ cũng đủ sức làm thái tử hơn nhi thần rất nhiều."

Đến tận bây giờ Bắc Lạc Yến cũng không hiểu vì sao phụ hoàng lại để hắn làm thái tử. Không phải hắn không thèm khát ngôi vị đế vương, đồng dạng, ai là hoàng tử cũng mong muốn sẽ là người được thiên tử chọn nhưng hắn cũng ý thức được khả năng của bản thân.

"Con nhắc đến bọn chúng làm cái gì?" Nghĩ đến tam hoàng tử, giọng nói của hoàng hậu có chút sắc lạnh nhưng nàng nhanh chóng điều chỉnh lại giọng điệu của bản thân, mềm nhẹ mà mà xoa đầu hắn. "Yến nhi của ta, con đã có ta ở đây vậy nên con đừng lo lắng gì. Văn không tinh võ không thông thì đã làm sao. Ta chỉ cần Yến nhi của ta vui vẻ là được."

"Mẫu hậu nói đúng." Chóp mũi quanh quẩn hương mộc lan khiến ý thức của Bắc Lạc Yến dần dần trở nên mơ màng. "Ta còn có mẫu hậu và Thẩm Hà mà."

Bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của thái tử bỗng dưng dùng sức, móng tay sắc nhọn cọ qua mang tai Bắc Lạc Yến khiến hắn đau đến giật mình một cái. Dù phía sau tai đã bị cào đến chảy máu nhưng hắn thật sự quá buồn ngủ nên chỉ có thể nhấc mí mắt nặng trĩu lên ngu ngơ mà gọi hoàng hậu một tiếng:

"Mẫu hậu?"

"Thái tử, Thẩm Hà là ai?"

Bắc Lạc Yến không nghe ra được cảm xúc trong lời nói của hoàng hậu cũng không nhìn thấy vẻ mặt nàng lúc này, chỉ có thể mơ màng mà đáp lại:

"Là thư đồng của nhi thần, là thư đồng duy nhất của nhi thần. Hắn là con trai của Thẩm vương gia." Nghĩ một lúc, thái tử liền cười rộ lên. "Thẩm Hà còn rất đẹp nữa."

Nghe được đáp án, hoàng hậu không làm phiền Bắc Lạc Yến nữa mà để cho hắn nằm trong lòng mình mà ngủ say.

"Con trai của Thẩm Minh Quyết sao."

Hoàng hậu rũ mắt vuốt ve hộ giáp trên ta cùng lúc này bên ngoài chợt truyền đến gõ cửa.

"Hoàng hậu?"

"Hắn ngủ rồi. Vào đi."

Cửa điện lần nữa mở ra. Từng chiếc ủng da dê lần lượt tiến vào trong phòng, mỗi bước đi của bọn họ đều phát ra tiếng động linh đinh linh đinh nhức tai vô cùng. Vậy mà thái tử hoàn toàn không phát hiện ra, tiếp tục cuộn tròn người mà tìm hơi ấm trong lòng người mà hắn coi như mẹ ruột.

*****

Thẩm Ngọc Hà trở về phủ vương gia đã là lúc chiều muộn. Y vừa vén rèm chuẩn bị bước khỏi kiệu liền có một bàn tay chìa ra trước mặt. Thiếu niên đưa mắt nhìn khuôn mặt không cảm xúc của gã thị vệ, không nghĩ nhiều liền nắm lấy tay hắn.

Bước vào vương phủ, Thẩm Ngọc Hà cũng không vội về phòng ngay mà quay sang hỏi quản gia:

"Phụ thân ta đâu?"

"Bẩm nhị thiếu gia, lão gia đã ở trong thư phòng từ chiều."

"Cùng với con tu hú đó?"

"Cái này..."

Quản gia rơi vào lúng túng không biết nên trả lời ra sao. Nếu hắn đáp lại sẽ mặc định đại thiếu gia tu hú nhưng nếu hắn không đáp lại thì sẽ chọc tiểu thiếu gia tức giận. Ài, càng nghĩ càng khó. Hắn thật sự không hiểu vì sao huynh đệ hai người này luôn như nước với lửa.

"Ta hiểu rồi."

"Dạ?"

Hiểu gì cơ? Nhị thiếu gia không tức giận sao?

Quản gia trơ mắt nhìn tiểu thiếu gia dùng chân đạp thư phòng của lão gia, nghênh ngang mà tiến vào. Hắn định tiến lên cản lại nhưng bị gã thị vệ cao lớn phía sau thiếu niên liếc mắt một cái hắn liền rụt cổ không dám tiến lên nửa bước.

Khi Thẩm Ngọc Hà xông vào, cả Thẩm Minh Quyết lẫn Thẩm Minh Thành đều nhìn về phía y. Trên án thư còn bày một tờ giấy to chi chít điểm đen, Thẩm Ngọc Hà chưa kịp nhìn đã bị Thẩm Minh Thành nhanh tay cuộn giấy lại.

"Hà nhi, ta đã dạy con bao lần rồi. Muốn vào phòng ta thì phải gõ cửa."

Thẩm vương gia nhíu mày muốn giáo huấn con út của mình thêm vài câu nhưng vừa nhìn thấy vết thương trên miệng y, khuôn mặt hắn hơi thay đổi một chút. Cằm đột nhiên bị nắm lấy, Thẩm Ngọc Hà bị ép ngửa đầu lên, đối diện với đôi mắt quá đỗi sâu thẳm của phụ thân mình.

"Là do ai gây ra? Thái tử?"

Nếu là bình thường, Thẩm Ngọc Hà sẽ sà vào lòng Thẩm Minh Quyết mà làm nũng thậm chí còn sẽ rơi vài giọt nước mắt. Nhưng hôm nay y tìm gặp cha mình là có mục đích khác.

"Phụ thân, Hà nhi vẫn luôn có một thắc mắc."

Mới nói được một nửa y đột nhiên đưa mắt nhìn về phía Thẩm Minh Thành, hắn liền thức thời mà xin phép về phòng trước. Đến khi cửa phòng đã đóng lại, Thẩm Ngọc Hà mới bình tĩnh nói tiếp:

"Thái tử vô năng, chắc chắn cả đời này không thể trở thành vua. Vì sao người lại muốn con trở thành thư đồng cho hắn? Rốt cuộc người muốn chắp cánh cho con bay lên hay muốn dùng một hòn đá đè chết con?"

Thấy vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc của nhi tử mình, Thẩm Minh Quyết nhịn không được mà hơi cong môi cười. Hắn vươn tay giúp thiếu niên gạt bỏ sợi tóc rối trên má rồi mới mở miệng đáp lại:

"Ta cho rằng con bực mình vì chuyện ta cùng Minh Thành ở trong thư phòng bàn việc không ngờ vẫn là chuyện của thái tử. So về tài, quả thật thái tử không bằng bất cứ huynh đệ nào của mình. Về nhân, hắn lại càng không có điểm nào bằng. Nhưng bên cạnh thái tử có con. Hà nhi hiểu ý của ta chứ?"

Quả nhiên những lời này của Thẩm vương gia khiến thiếu niên không hài lòng. Y muốn hỏi thêm nhưng khóe môi đã nhanh chóng bị ngón tay của người đàn ông đè lại.

"Được rồi, nếu chưa hiểu con có thể từ từ nghĩ. Hiện tại miệng đã bị thương rồi thì hạn chế nói chuyện một chút." Thẩm Minh Quyết dịu dàng vỗ đầu Thẩm Ngọc Hà vài cái. "Phải chịu đựng thái tử cả ngày chắc con cũng mệt rồi. Trở về phòng trước đi lát nữa ta cùng đại phu sẽ qua để kiểm tra vết thương."

Dù không muốn nhưng cuối cùng Thẩm Ngọc Hà vẫn phải cùng người hầu của mình trở về phòng ngủ. Khi trở về phòng, y mới phát hiện ra trên bàn đã đặt sẵn một hộp gỗ tinh xảo, bên trong hộp lại chẳng để thứ gì cao sang mà chỉ là vài viên kẹo mè.

Thiếu niên biết phụ thân cố tình cho người mang tới để dỗ dành mình nhưng lúc này y làm gì có tâm trạng để thưởng thức mấy thứ này. Thiếu niên liền cầm hộp gỗ lên nhét vào lòng Dạ Hiên đứng ở phía sau rồi nhanh chóng cởi giày, bò lên giường mà giả chết.

"Chủ nhân?" Dạ Hiên ôm hộp gỗ ngây ngốc đứng bên giường thiếu gia nhà mình.

"Ngươi ăn hết đi! Không ăn thì ném cũng được. Ta không thèm mấy thứ rác rưởi đó."

Thẩm Ngọc Hà ai oán và vươn tay đẩy gã thị vệ tránh xa khỏi giường của mình.

"Ngươi có ăn thì cút ra xa một chút đừng để ta ngửi được mùi đường."

"Chủ nhân không vui vì chuyện của vương gia sao?"

Thiếu niên mím môi, trở mình một cái, chỉ để lại một bóng lưng gầy yếu. Một lúc sau, trong góc giường mới vang lên giọng nói buồn khổ:

"Phụ thân không chịu nói cho ta mọi chuyện. Ta không hiểu được. Ta đường đường là dòng chính vì sao lại phải cúi mình khom lưng mang danh "con hoang". Vì sao ta không được phô trương tài năng. Vì sao ta phải sống chết bám lấy thái tử. Ta chẳng hiểu gì hết! Nhưng phụ thân lại nói hết mọi chuyện cho Thẩm Minh Thành."

Rõ ràng y có thể đường đường chính chính mà bước vào thượng thư phòng, vai vế của y với các hoàng tử không hơn kém là bao nhưng cố tình Thẩm Minh Quyết lại không để y đi con đường đó lại bắt y đứng ở vị trí phải suốt ngày phải xem sắc mặt của chủ tử mới dám hành động.

"Chủ nhân." Dạ Hiên đột nhiên quỳ xuống cạnh giường thiếu, sắc mặt hắn vô cùng nghiêm túc. "Nếu thuộc hạ giết Thẩm Minh Thành người sẽ vui hơn chứ?"

Nếu Thẩm Minh Thành biến mất sao?

Lồng ngực thiếu niên hơi chấn động. Nếu hắn thật sự biến mất trên cõi đời này thì Thẩm Ngọc Hà sẽ cười đến không ngậm được miệng mất. Nhưng y vẫn phân biệt được đúng sai, có chút tiếc nuối mà nói:

"Thôi, phụ thân còn cần dùng hắn. Ngươi lén để người hầu cho bột ớt vào trà của hắn là được."

Sau đó thiếu niên lại chìa tay ra trước mặt Dạ Hiên, y vẫn để tư thế quay lưng lại với hắn mà nói chuyện:

"Cho ta một viên kẹo mè."

"Vâng."

- ---------------------------------------------

Cà Phê: Người hoàng thượng Thẩm Ngọc Hà yêu nhất là Dạ Hiên quý phi.

Dạ Hiên: Đa tạ.

Cà Phê: Nhưng ngươi vì đỡ hộ hoàng đế một đao mà ngỏm sớm. Phi Dương quý phi thành thế thân của ngươi.

Dạ Hiên:???

Hạ Phi Dương:???

Cà Phê: Thật là một bộ thâm cung nội chiến cảm lạnh.