Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 101: Buông cô ấy ra



Giây kế tiếp Hạ Nhi không nói hai lời liền xoay người muốn chạy, ngay lập tức bị cánh tay thon thả mạnh mẽ giữ lấy.

Dung Lạc chỉ dùng sức một chút, thân thể của cô liền bị quay lại đối mặt với mình, giọng lạnh lẽo lại âm trầm:

"Em nghĩ tôi dễ dàng để em đi như vậy?"

Hạ Nhi cánh tay bị giữ chặt, tức giận đến mức không muốn trả lời, cả người cô liền bị kéo mạnh vào lồng ngực Dung Lạc, cánh tay Dung Lạc dùng sức ôm chặt lấy cô. Hạ Nhi vô cùng hoảng loạn giằng ra khỏi người Dung Lạc, lại bị ôm đến sát sao, ghìm chặt tưởng chừng như cả cơ thể bị khảm sâu vào Dung Lạc.

"Mẹ kiếp! Buông!!!" Hạ Nhi vùng vẫy dữ dội, nhưng càng giãy ra thì Dung Lạc lại càng siết mạnh hơn.

Dung Lạc dùng toàn bộ thân thể áp lên người Hạ Nhi, mùi hương trầm trầm pha lẫn mùi máu tươi trên người Dung Lạc khiến cô nhíu mày. Dung Lạc đẩy Hạ Nhi dựa lên quầy bar, cúi đầu chậm rãi tựa lên hõm vai Hạ Nhi thấp giọng nói:

"Tôi nhớ em! Chưa bao giờ tôi lại nhớ ai đến như vậy. Về với tôi đi." Thanh âm trầm trầm mang chút từ tính cùng bá đạo.

Hạ Nhi trợn tròn mắt, nhìn nữ nhân đang thả từng hơi thở lên hõm vai mình, thân thể lại bị ôm chặt không thể nhúc nhích, nữ nhân này lại cường thế cùng mạnh mẽ kinh người, trước mặt Dung Lạc dường như lực phản kháng là không có.

"Dung Lạc! Cô tránh ra!" Hạ Nhi gằn từng tiếng trong kẽ răng.

"Em muốn tôi làm gì? Em mới yêu tôi? Nói ra đi. Tôi sẽ vì em mà làm tất cả." Dung Lạc như một kẻ say nói càn, thanh âm mang chút yêu dị cùng tà ác quanh quẩn bên tai cô liên tục.

"Tôi không cần cô làm gì hết! Tôi không yêu cô!" Hạ Nhi hít sâu một hơi rồi bình thản nói.

Dung Lạc vẫn dựa đầu lên hõm vai Hạ Nhi, từng hơi thở lành lạnh thả lên cần cổ trắng nõn yếu ớt của cô, khiến toàn thân Hạ Nhi nổi lên một lớp da gà.

"Em không thích mùi rượu. Tôi sẽ bỏ rượu! Em không muốn tôi chạm vào nữ nhân. Tôi sẽ không chạm vào ai nữa. Tôi vì em sẽ thay đổi tất cả. Em còn muốn thế nào nữa?" Dung Lạc trầm giọng nhàn nhạt nói.

Hạ Nhi nghe mà bất lực, giọng trở nên bất đắc dĩ cùng chán chường:

"Dung Lạc! Có thể cô vì tôi mà không màng đến tính mạng, cũng có thể vì tôi mà ép buộc chính mình thay đổi bản thân. Nhưng những chuyện này thì thế nào? Cô vẫn không phải là Khương Tình. Tôi đã yêu người khác. Cô có hiểu vấn đề không?"

Dung Lạc lại cười nhạt, thân thể đang siết chặt Hạ Nhi trong vòng tay khẽ run rẩy theo tiếng cười trầm thấp khàn khàn đó, Dung Lạc ngẩng đầu lên, xương gò má chậm rãi co lại, từ cằm đến phần cổ thon dài tạo ra một đường cong sắc bén, mỗi một tấc đều chứng thực ngay bây giờ kẻ điên này có bao nhiêu phẫn nộ. Một kẻ khi điên lại có thể cười đến yêu nghiệt quyến rũ như vậy, trong nụ cười lại ẩn chứa sự tàn bạo cùng chấp nhất đến cực đoan, ánh mắt màu xanh biếc toả ra những tia sáng lạnh, môi mỏng gợi cảm nhếch lên độ cong trào phúng:

"Rồi em sẽ yêu tôi! Chỉ cần tôi giữ em bên cạnh mình. Không sớm thì muộn. Em cũng sẽ yêu tôi. Một ngày không được thì một năm, một năm không được thì mười năm. Cho dù là cả đời tôi cũng sẽ đợi. Nhưng em - Hạ Nhi! Em phải ở cạnh tôi." Thanh âm thanh lãnh lại cao ngạo, sự độc bá chiếm hữu không chút che giấu.

Hạ Nhi trợn tròn mắt không thể tin nổi.

Nhân sinh của cô quả thật có vấn đề.

Tại sao cứ trêu chọc hết kẻ điên này đến kẻ điên khác.

Mà kẻ trước mắt lại còn là một kẻ điên tàn ác vô cùng chấp niệm, cố chấp đến cực điểm.

Dung Lạc thấp giọng cười khe khẽ, trong sự giãy giụa kịch liệt của Hạ Nhi, dùng một tay khoá hai cổ tay cô lại phía sau, cổ tay Hạ Nhi trắng nõn non mềm ngay lập tức bị thấm ướt một mảng máu tươi diễm lệ. Dung Lạc dùng chính bàn tay bị miểng chai cắt nát da thịt đó mà giữ chặt lấy cổ tay Hạ Nhi, chân mày cũng không vì vết thương bị rách ra mà nhăn lấy một cái, vô cùng ung dung thản nhiên cúi người nhấc bổng Hạ Nhi lên, thân thể Hạ Nhi ngay lập tức nằm trên vai Dung Lạc. Hai chân thon dài trắng muốt còn bị tay Dung Lạc giữ chặt.

Hạ Nhi kinh hoảng phẫn nộ hét lớn:

"Mẹ kiếp! Dung Lạc! Giữa ban ngày ban mặt cô dám bắt cóc tôi. Người đâu??? Gọi cảnh sát! Cảnh sát! Có nghe không hả???" Hạ Nhi hét ầm lên, hai chân đá đạp loạn xạ.

Dung Lạc xem như không nghe thấy, giữ chặt Hạ Nhi xoay người bình thản bước ra cửa.

"Lũ khốn chết tiệt! Không thấy ở đây đang có người bắt cóc phạm pháp sao? Mau báo cảnh sát a!" Hạ Nhi nhìn một đám khách uống rượu đều giả vờ câm điếc mà giận đến muốn thổ huyết.

"Dung Lạc! Cô muốn làm gì? Thả cô ấy ra!!!" An Tranh nhìn thấy Hạ Nhi bị mang đi liền la lên, muốn bất chấp lao tới lại bị hai tên thuộc hạ của Dung Lạc giữ lại, hai người này sức mạnh rất kinh khủng, không khác gì lính đặc chủng cao cấp.

Một họng súng lạnh ngắt vươn ra đánh một kích rất mạnh vào sau cổ An Tranh. Ngay lập tức An Tranh gục xuống.

Nghiên Nghiên xoay xoay khẩu súng, vươn ngón tay lên che bờ môi đỏ mọng, con ngươi đen láy mở to như kinh ngạc vô cùng, biểu cảm vạn phần không nỡ, ánh mắt lại sắc lẹm quỷ dị như ác ma, thanh âm mang đậm sự quyến rũ cùng cười cợt:

"Ây da... hơi mạnh tay rồi. Nghiên Nghiên xin lỗi mỹ nhân nhé! Ngủ một giấc tỉnh lại, Nghiên Nghiên sẽ tạ lỗi với mỹ nhân."

Nói xong liền quay đầu nói với hai người phía sau:

"Đem cô gái này lên xe tôi! Người của tôi! Nhẹ nhàng cẩn thận vào. Mất một sợi tóc thì đừng trách." Thanh âm đột ngột thay đổi sắc lạnh như dao.

Hai nam nhân không nói hai lời lập tức mang An Tranh đi.

Ánh mắt Nghiên Nghiên liếc đến Lương Hạ đang ngủ say sưa trên bàn. Bàn tay nắm nhẹ cằm nhọn tinh xảo, ra chiều suy nghĩ sâu xa:

"Hình như cô bé kia là bạn của Hạ tiểu thư, say đến như vậy nếu nằm ở đây xảy ra chuyện gì... Hạ tiểu thư sẽ không vui. Nếu Hạ tiểu thư không vui thì sẽ khiến Lạc Lạc không vui. Lạc Lạc không vui thì Nghiên Nghiên và Vương quản gia nhất định sẽ rất mệt mỏi. Nếu đã vậy —— mang đi luôn!"

Nghĩ là làm. Nghiên Nghiên liền vươn tay ra hiệu người tới mang Lương Hạ lên xe.

Cô nàng lolita nào đó say đến bất tỉnh nhân sự, bị nhấc bổng lên rồi vác đi. Trong mơ mơ hồ hồ còn thấp giọng mắng mỏ:

"Đồ khốn nạn —- Khương Ngọc."

Hạ Nhi bị Dung Lạc ôm ra ngoài, suốt một đoạn đường Hạ Nhi vừa đá đạp vừa mắng chửi, Dung Lạc lại thản nhiên ung dung không chút để ý.

Một chiếc Rolls-Royce đỗ ở lề đường, chiếc xe sang trọng như vậy lại xuất hiện ở địa phương vắng vẻ này khiến nhiều người chú ý, sau đó lại nhìn thấy một nữ nhân cao gầy thanh mảnh, vẻ ngoài xinh đẹp thanh nhã tựa quý tộc, sự nổi bật chói mắt như muốn đâm mù mắt kẻ khác, trên vai nữ nhân lãnh diễm chói mắt kinh người đó lại đang vác một nữ nhân khác như vác một bao tải.

"Chết tiệt!!! Dung Lạc! Thả tôi xuống. Tôi không muốn đi. Dung Lạc! Mẹ kiếp!!!" Hạ Nhi vừa vùng vẫy vừa la hét.

Tiếng mắng chửi thô bỉ lại quẫy đạp loạn xạ khiến người đi đường cảm tưởng như đang chứng kiến một cuộc bắt cóc rầm rộ công khai giữa đường phố, nhưng khi nhìn vẻ ngoài chói mắt, chất liệu quần áo và cả chiếc xe Rolls-Royce của nữ nhân khí thế kia, lại nghĩ có lẽ đây là tình thú của giới trẻ bây giờ, làm gì có ai dùng một chiếc xe sang trọng đắc tiền như vậy đi bắt cóc, bộ dạng nữ nhân đang cưỡng chế người kia nhìn là biết thân thế không tầm thường, lại mang cả đám người đồ đen phía sau mặt mày hung ác lạnh lẽo, bất kì ai đi ngang nhìn thấy đều vô thức cúi gầm mặt xuống không dám ngẩng lên.

"Dung Lạc! Tôi nói cho cô biết. Cô dám mang tôi đến Dung gia, tôi sẽ đập nát cái Dung gia đó của cô." Hạ Nhi phẫn nộ hét lên.

"Ồ! Em cứ tự nhiên. Trước sau gì em cũng là nữ chủ nhân của nó. Em không thích thì cứ phá huỷ nó cũng được." Giọng Dung Lạc âm trầm, ý cười nồng đậm trong đáy mắt.

Hạ Nhi cố gắng giật cổ tay mình mà không thể thoát được, hai chân lại tiếp tục đá đạp lung tung, thân thể không ngừng giãy giụa.

"Dung Lạc! Rốt cuộc cô muốn thế nào? Tôi chỉ muốn an an ổn ổn làm một con cá muối thôi. Ngoài cái túi da hơi bắt mắt một chút, tính cách tôi vô cùng tệ hại, là một nữ nhân tâm ngoan thủ lạt, nếu cô giữ tôi bên cạnh, nhất định sẽ có ngày tôi sẽ giết chết cô." Hạ Nhi như thuyết phục lại như hăm doạ nói.

Dung Lạc cúi đầu cười khẽ, thanh âm trong trẻo vô cùng ưu nhã.

"Lúc nãy tôi đã cho em cơ hội giết chết tôi. Là em lựa chọn từ bỏ nó. Vì thế bây giờ những lời hăm doạ mà em nói không có tác dụng đâu." Thanh âm yêu dị xen lẫn ý cười lành lạnh.

"Lúc nãy khác! Trước mặt một đám thuộc hạ của cô. Nếu tôi xuống tay, không phải cũng sẽ chết sao? Dung Lạc! Tôi không phải đồ ngốc." Hạ Nhi phẫn nộ gầm lên.

Dung Lạc tựa như gật nhẹ đầu, thấp giọng cười một tiếng, nụ cười đơn thuần trong sáng, mâu thuẫn lại dụ hoặc.

"Không sai! Nếu lúc nãy em xuống tay. Em và tôi sẽ cùng chết! Thế nên tôi không hề đùa! Cho dù em là một cỗ thi thể, cũng là của tôi. Không phải sao?"

Hạ Nhi tức đến mức run rẩy, vô cùng phẫn hận hét lên:

"Dung Lạc! Cô dám mang tôi đi! Tôi sẽ đốt Dung gia, đập nát từ đường gia phả nhà cô, hằng đêm sẽ trù ẻo cho cô chết không được tử tế! Dung Lạc! Bổn tiểu thư không nói đùa. Cô dám bắt tôi! Tôi sẽ khiến cô phải hối hận!!!"

Ở phía sau Nghiên Nghiên nghe thấy mà tái mét mặt mày, đây là rước tổ tông phu nhân về nhà, hay là rước kẻ thù về nhà a.

Dung Lạc không những không tức giận, ý cười trong đáy mắt còn nồng đậm yêu chiều cùng dung túng không chút che giấu:

"Em thật tri kỉ, còn biết tôi rất chán ghét toà lâu đài đó! Biết luôn cả việc tôi muốn dở bỏ cả cái từ đường chết tiệt kia! Hạ Nhi! Tôi cho phép em. Việc mang họ Dung khiến tôi không thể xuống tay. Nếu em giúp tôi. Tôi sẽ vô cùng vui vẻ." Thanh âm từ tính quyến rũ đến nhũn cả xương cốt người nghe.

Hạ Nhi há hốc mồm.

Nghiên Nghiên và đám thuộc hạ phía sau cúi thấp đầu không dám thở mạnh.

"Xin lỗi! Nhưng phiền Dung gia chủ bỏ Hạ Nhi xuống. Cô ấy — là của tôi!" Giọng nói ôn nhuận ấm áp như gió xuân nhàn nhạt thổi tới.

Thanh âm đó ngay lập tức khiến Dung Lạc đang muốn bước tới cửa xe liền dừng lại.

Nghiên Nghiên ở phía sau đột nhiên cảm giác một luồng khí lạnh trên người Dung Lạc đang chậm rãi bốc lên, toàn thân cô nổi một lớp da gà, vô thức run khẽ một cái.

Còn giọng nói kia rõ ràng vô cùng hoà nhã ấm áp, lại mang đến cho cô một cảm giác rét lạnh tận tâm can.

Nghiên Nghiên ngẩng đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra, liền trông thấy một nữ nhân cao gầy lãnh diễm đang dựa người vào cửa xe Mercedes Maybach đen tuyền, tay đút vào túi quần âu, cổ tay trắng nõn đeo chiếc đồng hồ Patek Philippe phiên bản giới hạn, trên người mặc quần áo dạng thể thao màu đen cá tính nhưng không kém phần khí chất tao nhã, khuôn mặt tuyệt mỹ vô song, đẹp đến mức khiến người khác nhìn mà hồn xiêu phách lạc, mái tóc đen buông xoã rơi lác đác trên vai vô cùng gợi cảm, đôi mắt nâu sẫm nhìn về hướng Dung Lạc chậm rãi tối xuống, xa xôi thâm trầm tựa biển sâu, đáy mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt băng lãnh lại rét lạnh, khoé môi tinh xảo nhếch lên độ cong hoàn mỹ, cảm giác xinh đẹp thanh đạm lại lạnh đến thấu xương.

Toàn thân nữ nhân hiện rõ khí chất tao nhã thanh cao, nhưng mang chút tà tứ yêu mỹ cực kì mê người, loại mị lực vừa rực rỡ chói mắt, lại vừa mềm mại như áng mây trên trời cao.

Nghiên Nghiên nhìn mà không thể rời mắt nổi.

Đẹp đến không chân thực.

Cô như nhớ lại ngày đầu gặp Dung Lạc, vẻ mặt của cô chắc cũng giống như bây giờ, tràn đầy kinh hãi cùng rung động.

Dung Lạc giống như một đoá hoa anh túc kiều diễm, mang đến khoái lạc và quyến rũ mê hoặc lòng người, vẻ đẹp tà ác mị hoặc lại vô cùng nguy hiểm, tựa như lúc nào cũng có thể làm người ta đắm chìm rồi chết trong vẻ đẹp đó, như một chất gây nghiện không thể nào thoát ra được, dù biết là thuốc độc nhưng vẫn tự nguyện mà uống.

Mà nữ nhân trước mắt này vừa giống như một đoá Mạn Châu Sa diễm lệ đỏ rực lửa, lại vừa giống một đoá Mạn Đà La trắng thanh thuần tinh khiết không nhuốm bụi hồng trần, sự dịu dàng hiện ra như cướp đi linh hồn người khác, khiến người ta quên hết tất cả mọi thứ chỉ còn nhớ đến sự ôn nhu tao nhã của mình, lại không thể biết đó chính là sự dịu dàng của ác ma, ngây dại chìm đắm trong mật ngọt mà hướng đến địa ngục u linh tăm tối không lối thoát.