Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 123: Một loại thuốc độc



Dung Lạc ép cô phải xem một màn 'Đông cung đồ' sống động đó.

Hai nữ nhân xụi lơ nằm trên giường, Dung Lạc lại nhìn cô cười đến ý vị tao nhã:

"Xem thích chứ?"

Hạ Nhi chỉ nhếch môi cười lạnh.

Ánh sáng trong phòng không tô sáng được chân mày lấp lánh, mái tóc xoăn buông xoã bao phủ xung quanh cực kỳ giống những gợn sóng dài.

Hạ Nhi mặt không đỏ thở không gấp đáp lại hai chữ.

"Vô vị."

Dung Lạc bật cười, từng sợi tóc nhạt màu rũ nhẹ xuống vai.

"Đúng vậy! Tôi 'làm' em mới có vị. Đối với nữ nhân khác, trước giờ đều như thế."

Hạ Nhi hít sâu một hơi.

Cô xem như hiểu rõ một mặt của Dung Lạc, nữ nhân này chạm tay vào nữ nhân chính là để phát tiết, tuy rằng nụ hôn kích tình và nóng bỏng rơi trên thân xác những nữ nhân kia, khuôn mặt lại tuyệt nhiên không hề có chút rung động nào.

Hoàn toàn không có.

Một chút cũng không.

Dù cho nữ nhân dưới thân có yêu kiều mị hoặc câu dẫn, Dung Lạc vẫn giữ lại giới hạn của mình.

Dung Lạc 'mây mưa' không hôn môi, lại là người làm chủ mọi thứ, cũng tuyệt đối không nếm mùi vị của nữ nhân. Chỉ dùng tay và cơ thể giải quyết nhu cầu của bọn họ.

Thế nhưng vẫn khiến nữ nhân dục tiên dục tử, điên cuồng kích động, mê luyến trầm luân trong dục vọng không thể kiềm chế.

Chính là kiểu chạm tay vào nơi nào trên người nữ nhân cũng có thể làm bọn họ phải phát điên lên vì sung sướng, hiểu rõ mọi ngóc ngách, mọi điểm mẫn cảm, một cái chạm khẽ là rút đi toàn bộ linh hồn.

Nữ nhân trong tay Dung Lạc đều biến thành những tác phẩm nghệ thuật, không có yêu kiều nở rộ nhất, chỉ có yêu kiều nở rộ hơn.

Dung Lạc — giống như loại thuốc nào đó đầu độc lòng người, mà nữ nhân lại cam tâm tình nguyện uống lấy không chút do dự.

____

______

Cửa sổ bằng ngọc lưu ly khẽ mở ra, gió đêm nhè nhẹ thổi vào, tấm rèm dài lay động.

Gió mùa đông nên rét lạnh, Hạ Nhi hơi co rụt người lại, đứng dậy mở tủ lấy một chiếc áo khoác len dài, mềm nhẹ rủ tới tận gót chân mặc lên người.

Cô muốn ra ngoài, ít nhất là cô phải làm cái gì đó.

Hành lang được trải thảm rất dài và dày, ngoài cửa là màn đêm dày đặc, ánh đèn nhàn nhạt đáp lên dãy hành lang.

Cô đi một lúc, người hầu nhìn thấy cô đều cúi thấp đầu tránh né.

Cô tự thấy mình cũng không phải đáng sợ như vậy nha.

Ánh mắt liếc tới ban công đối diện, Hạ Nhi nhíu mày.

Ban công này rất lớn, lan can làm bằng đá bạch ngọc, nửa bên sân thượng là những nấc thang bằng gỗ dẫn lên tầng trên.

Bậc nền trên này rất cao, ở giữa còn đặt một bộ bàn ghế nhỏ, bên cạnh có hai chiếc ghế mây.

Trên bàn chỉ có một bình hoa, cắm vào trong bình là những đóa hồng xinh đẹp.

Hạ Nhi đi lên phía trước, vòng qua bàn nhỏ cùng với bình hoa, tới lan can bằng đá bạch ngọc dừng lại.

Cô hơi khom người, cánh tay chống lên trên lan can bằng đá bạch ngọc, ánh mắt hổ phách híp lại, nhìn về phía mặt trăng đang lơ lửng, ánh trăng rủ bóng xuống bậc thềm, làn gió đêm se lạnh phất qua khuôn mặt cô.

"Cô... là ai?" Giọng nói trong trẻo trầm ấm vang lên.

Hạ Nhi chậm rãi xoay đầu, trên người là áo len dài dệt kim vàng nhạt lộ vai, váy trắng bên trong ẩn hiện dưới vạt áo, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đường cong tuyệt mỹ xinh đẹp, da mịn màng trắng nõn như bánh kem, đôi mắt hổ phách như nước hồ xuân trong veo, lông mi chớp động lượn nhanh như cánh bướm, mũi khéo léo môi đỏ mọng như lửa, áo len mỏng hơi lộ ra đầu vai càng tăng thêm vài phần mùi vị phong trần.

Hạ Nhi nhíu mày hỏi lại:

"Vậy cô là ai?"

Nữ nhân đối diện sửng sốt, nhìn nữ nhân xinh đẹp tuyệt sắc trước mặt mà cứng đơ người.

Mất vài giây sau mới thấp giọng trả lời:

"Tôi là Hàn Tịch! Bác sĩ riêng của Dung gia. Hôm qua vừa tới đây. Xin lỗi tiểu thư! Cô đây là —— "

Hạ Nhi bật cười, cô vẫn luôn biết ở Dung gia thỉnh thoảng có vài người đến, nếu không phải thuộc hạ dưới trướng Dung Lạc, chính là một lão đại hắc bang nào đó. Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện nữ nhân — đồ chơi ấm giường của Dung Lạc.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp được một — Bác sĩ.

"Cô chưa trả lời tôi." Hàn Tịch thấp giọng nói.

Hạ Nhi nghiêng đầu qua một bên, tay đưa ra kéo nhẹ tay áo mềm mại, cười rộ lên.

"Tôi ư? Là tù binh của Dung gia chủ nhà cô. Tên tôi — Hạ Nhi."

Hàn Tịch nghe thấy liền sửng sốt.

Hạ Nhi xoay người, lướt qua Hàn Tịch.

Một đóa hoa đào đã có thể muốn mất nửa cái mạng nhỏ của cô rồi, nếu như lại thêm một đoá, vậy thì cô có nhiều hơn một cái mạng cũng không đủ dùng đâu.

Ánh mắt vị bác sĩ này nhìn cô rõ ràng là không tầm thường.

Hạ Nhi bước đi càng nhanh hơn.

Chỉ để lại một bóng lưng lạnh lẽo, sóng tóc được buộc lại bằng một dải lụa, buông xoã bay lên nhẹ nhàng, trong không trung thoang thoảng toả ra mùi hương thanh mát lành lạnh.

"Hạ... Hạ tiểu thư." Hàn Tịch vội vã lớn tiếng gọi.

Bước chân Hạ Nhi hơi dừng, chậm rãi xoay người cười rộ lên:

"Bác sĩ Hàn! Có chuyện gì sao?"

Hàn Tịch hơi ngây ngẩn, bước nhanh đến trước mặt Hạ Nhi.

"Cô thích kẹo chứ?"

Hạ Nhi hơi khó hiểu.

Hàn Tịch đưa tay ra, lòng bàn tay trắng nõn có vài viên kẹo ngọt, thoạt nhìn trông rất ngon.

"Nó sẽ tốt cho tâm trạng của cô."

Hạ Nhi bật cười thành tiếng, đưa tay ra nhận lấy.

Sau đó không nói thêm câu nào xoay người rời đi.

Hàn Tịch ở phía sau vẫn nhìn theo, đôi mắt nâu nhàn nhạt tựa như đang suy nghĩ gì đó.

____

_____

Hạ Nhi chậm rãi bước xuống sảnh, nhìn thấy Nghiên Nghiên đang ngồi ở sofa uống trà, bộ dạng nhàn nhã lại lười biếng.

Vốn dĩ muốn đi lòng vòng một chút để giải toả bí bách cùng bực dọc, nhìn thấy nữ nhân kia, Hạ Nhi liền ngay lập tức muốn xoay người trở về phòng.

"Hạ tiểu thư." Nghiên Nghiên cười khẽ gọi cô.

Hạ Nhi dừng bước chân, hít sâu một hơi rồi bước tới sofa ngồi xuống.

"Cô muốn nói gì?"

Nghiên Nghiên liếc mắt nhìn Hạ Nhi cười khẽ, lần đầu tiên trong đôi mắt hẹp dài hiện lên chút nghiêm túc, nhẹ giọng hỏi:

"Tại sao cô lại chán ghét Dung Lạc như vậy?"

Hạ Nhi ngay lập tức bật cười thành tiếng.

"Cô nghĩ ai cũng yêu thích cái kiểu biến thái đó của cô ta sao? Tôi không giống cô."

Trong đáy mắt Nghiên Nghiên hơi trầm xuống, đưa tách trà lên môi nhấp một ngụm, lạnh giọng hỏi:

"Cô nói vậy là ý gì?"

Hạ Nhi nghiêng đầu biếng nhác tựa lên sofa, bàn tay đưa lên trêu đùa hai viên kẹo, ánh mắt hổ phách tràn ngập vẻ chế nhạo, cười như có như không.

"Cô đừng giấu nữa. Cô yêu Dung Lạc như vậy, còn cố gắng che đậy tình cảm của mình đến mức tự huỷ hoại bản thân. Nhưng tôi trời sinh nhạy bén, yêu ghét rõ thế nào tôi nhìn thoáng một chút sẽ biết được."

Nghiên Nghiên hơi rũ mắt xuống, khoé môi cong lên độ cong lạnh lẽo âm trầm.

"Đối với tôi, lời mà Lạc nói chính là thánh chỉ, thậm chí là trái với ý muốn của tôi đi nữa, tôi cũng sẽ không chút do dự mà làm theo."

"..."

"Hạ Nhi! Tôi rất ghét cô." Nghiên Nghiên lạnh giọng.

"Tôi biết!"

Hạ Nhi bật cười, tiếp tục mở miệng trào phúng:

"Cô giám sát tôi kỹ như vậy, hôm Trương Dĩ Đông hành động, cô cũng nhúng một tay vào giúp đỡ hắn đi. Còn thông báo cho Dung Lạc tới bắt tôi. Nghiên Nghiên! Cô yêu Dung Lạc, lại cam tâm tình nguyện đưa tôi tới trước mặt cô ta."

Nghiên Nghiên bật cười khe khẽ, bất đắc dĩ nhẹ giọng nói:

"Lạc yêu cô, tôi không thể không thuận theo điều đó. Không sai. Tôi biết rõ hành động của Trương Dĩ Đông, Lạc cử tôi đến Đại Học B cũng chỉ vì muốn lợi dụng sơ hở mà bắt cô lại. Tôi là người của Lạc! Nhất định phải đặt mong muốn của Lạc lên hàng đầu. Cho dù bản thân có biến thành một công cụ cho Lạc phát tiết dục vọng, trở thành một kẻ thế thân của cô. Tôi cũng cam nguyện nhận lấy."

Hạ Nhi không muốn nghe nữa, ngay lập tức đứng phắt dậy.

Xoay người rời đi.

Hạ Nhi dự định trở về phòng, lại đi ngang qua phòng Dung Lạc, cô bất giác dừng lại.

Hôm Dung Lạc bắt cô, Hạ Nhi nhanh tay tháo chiếc nhẫn nhét vào sâu trong túi, cô biết Dung Lạc rất bá đạo chấp nhất, nhìn thấy cô đeo nhẫn của Khương Tình, nhất định sẽ phá huỷ hoặc ném nó đi.

Quả thật Dung Lạc không thấy cô đeo nhẫn liền không thèm hỏi tới.

Nhưng túi của cô cùng điện thoại đều nằm trong tay Dung Lạc.

Hạ Nhi nhìn tới nhìn lui trên hành lang, hít sâu một hơi tựa như lấy hết cam đảm.

Giờ này Dung Lạc thường sẽ hơi bận rộn, chắc hẳn không có trong phòng.

'Hạ Nhi! Chỉ là tìm cái túi, lấy lại chiếc nhẫn. Mày làm được mà đúng không?' Hạ Nhi cố gắng tự trấn an bản thân.

Ánh mắt hổ phách liếc nhìn viên kẹo trong tay mình, Hạ Nhi lưu loát lột nó ra bỏ vào miệng.

Ăn một chút cho bình tĩnh lại.

Hạ Nhi hít một hơi thật sâu, vẻ mặt như lâm đại địch vươn tay ra xoay chốt cửa.

Cửa không hề khoá.

Trời cũng đứng về phía cô a.

Hạ Nhi lách người chui vào trong.

Cả một đường đi dài như vậy, dải lụa cô dùng để cột tóc không biết từ khi nào đã rơi mất, mái tóc như thác nước buông thả trên đôi vai và cần cổ tuyết trắng.

Hạ Nhi rón rén nhẹ bước chân đi tới kệ tủ cao hơn cả người mình, trong bóng tối không thấy rõ năm ngón tay, mở từng ngăn ra lục lọi tìm kiếm.

Cô không thể bật đèn, sợ ánh sáng chiếu ra từ cửa sổ làm thuộc hạ đang canh giữ dưới lâu đài nhìn thấy.

Hạ Nhi tìm một lúc lâu, lại xoay người mò mẫm sang đối diện tiếp tục tìm kiếm, túi của cô xem như không nhỏ, nhưng lúc này lại giống như mò kim đáy bể.

Hạ Nhi có chút bực bội.

Lúc này một bàn tay đưa ra kéo cô lại, ném mạnh lên giường.

Hạ Nhi hốt hoảng, vô cùng kinh hãi lui về sau, chiếc váy dài màu trắng, làn váy xoè nhăn nhúm trên chiếc giường lớn, gương mặt cô thoáng chốc trắng bệch, lại phá lệ đẹp đến không gì sánh bằng.

"Dung... Dung Lạc." Hạ Nhi run giọng.

"Em vào đây làm gì?"

Dung Lạc cười khẽ, thanh âm trầm thấp từ tính, văng vẳng như giọng điệu của một ác ma tà mị.

Hạ Nhi sợ đến mức xém mắc nghẹn luôn viên kẹo ngọt trong miệng, không thể bình ổn lại tâm tình rối bời bất an, giọng hơi lí nhí nhỏ vụn:

"Tìm đồ. Hôm trước — tôi làm rơi."

Trong bóng tối, tiếng Dung Lạc cười quỷ dị tàn bạo.

"Em tìm đồ cần phải lén lút như vậy sao?"

Dứt lời Dung Lạc bất ngờ chồm người tới, áp sát Hạ Nhi đến mức phải dựa lưng vào thành giường, thả hơi thở lành lạnh lên chóp mũi cô, bàn tay lạnh lẽo đưa lên nắm lấy cằm cô ấn nhẹ.

"Há miệng ra!" Dung Lạc lạnh giọng ra lệnh.

"...."

Hạ Nhi hơi sợ liền lắc đầu, nhìn về phía trước, bóng đêm dày đặc nên không thấy rõ nữ nhân trước mặt.

"Há ra!"

Dung Lạc đưa tay lên môi cô, cạy mở.

"..."

Hạ Nhi bị ép phải hé miệng, hai ngón tay Dung Lạc chen vào, quét qua khoang miệng cô, cuốn lấy viên kẹo ngọt, lôi ra ngoài.

"Ngoan!"

"..."

Dung Lạc hai ngón tay ẩm ướt cầm viên kẹo trong suốt hình cầu trơn bóng, thấp giọng cười một tiếng.

"Tôi tưởng em giấu thứ gì bên trong. Hoá ra là kẹo sao?"

Hạ Nhi trợn trừng mắt.

Đối diện khẽ vang lên tiếng mút nhẹ.

Dung Lạc cho viên kẹo đó vào miệng mình, còn mút lấy hai ngón tay đang dính vị ngọt, khàn giọng cười:

"Ngọt lắm."

Hạ Nhi mở to mắt, ngay lập tức muốn nhảy xuống giường, lại vì quá hấp tấp vội vã mà bị vấp một cái.

Trong bóng tối không thể thấy được gì, Hạ Nhi hét lên một tiếng theo bản năng, sau đó trọng tâm thân thể truyền tới một lực kéo, cơ thể mất thăng bằng liền ngã về phía trước.

Cánh tay thanh mảnh rắn chắc kéo Hạ Nhi lại, thân thể cô chạm vào một mảnh trơn nhẵn ấm nóng, ánh mắt xanh biếc rũ xuống liếc nhìn cô, phảng phất sự nóng bỏng như lửa từ địa ngục bốc lên, nóng vô cùng.

"Dung Lạc! Tại sao cô không mặc áo?" Hạ Nhi biến sắc kinh hoảng bật thốt.

Dung Lạc nở nụ cười xảo quyệt rồi lập tức lên tiếng:

"Đột ngột chạy vào chính là em. Tôi đang ở phòng ngủ của mình, tại sao phải mặc áo?"

Giọng nói yêu dị ngừng lại một chút, Dung Lạc bật cười.

"Nhưng mà em chắc chắn — tôi chỉ không mặc áo chứ?"

Hạ Nhi nghẹn họng.

"..."

Bên dưới tay cô là thân nhiệt nữ nhân trần trụi không một mảnh vải.

Hạ Nhi không có chỗ để đặt tay, ở trong bóng tối vất vả kháng cự giật mạnh tay ra, nhưng nữ nhân đối diện lại nhanh gọn bắt được cổ tay cô lôi trở lại, một lần nữa ấn lên trên người mình.

"Sờ tiếp đi." Dung Lạc khàn giọng cười khẽ.

"Dung Lạc! Cô có biết xấu hổ không hả?" Hạ Nhi nghiến răng nghiến lợi gầm lên.

"Tôi đối với em chính là không biết xấu hổ."

Giọng Dung Lạc yêu dị quyến rũ đến cực hạn, trong bóng tối từng trận từng trận âm thanh mềm nhẹ thở dốc.

"Dung! Lạc!" Hạ Nhi gắng sức giật tay ra, gằn từng tiếng một.

Nữ nhân không biết xấu hổ kia, thế mà lại đè chặt tay cô lên bầu ngực mình, cô còn cảm nhận được dưới lòng bàn tay cô, bộ vị nào đó đang dựng lên kiêu hãnh.

Hạ Nhi bị tức đến hoa mắt choáng đầu.

"Cô cứ động dục bừa bãi như vậy sao? Muốn tôi giúp cô gọi nữ nhân không?" Giọng băng lãnh âm hàn đến cực điểm.

Dung Lạc cười khẽ, thấp giọng yêu dị mở miệng:

"Bây giờ ngoài em ra. Không ai thoả mãn nổi tôi. Hay là... em giải quyết giúp tôi đi."

Dung Lạc vươn tay kia ra, nhẹ nhàng chạm lên mái tóc dài mềm mại của Hạ Nhi, muốn cố gắng điều chỉnh lực đạo không làm cô hoảng sợ, vậy mà bàn tay không nghe lời lại run đến lợi hại.

Hạ Nhi nghiêng đầu, giọng nói trào phúng lại lãnh đạm:

"Cô biết mà! Tôi không có hứng thú."

___

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Dung gia chủ! Là tôi."

Hàn Tịch bên ngoài nhẹ giọng gọi, trợ lý bên cạnh cúi thấp đầu không dám ngẩng lên.

Hạ Nhi liếc mắt, lúc này mới nhận ra bên trong phòng có nhàn nhạt mùi máu, dù rất nhẹ, nhưng quả thật là mùi vị của máu tươi.

Dung Lạc buông Hạ Nhi ra, xoay người bước tới mở tủ quần áo, khoác lên một chiếc áo choàng màu trắng, chậm rãi bước tới cửa.

Cánh cửa hé mở liền hiện ra thân hình nữ nhân cao gầy lãnh đạm, nữ nhân có mái tóc màu mật ong, mặc áo sơ mi trắng ngà, khuôn mặt lạnh nhạt không cảm xúc.

"Dung gia chủ! Tôi tới xem vết thương." Hàn Tịch thấp giọng nói.

Dung Lạc chắn ở cửa, cố ý không cho Hàn Tịch nhìn vào bên trong phòng, thản nhiên mở miệng:

"Không cần."

Hàn Tịch vẫn cố chấp.

"Dung lão gia có dặn dò..."

"Hàn Tịch! Câm miệng đi." Giọng Dung Lạc lạnh lẽo tựa như tảng băng.

"..."

Trợ lý của Hàn Tịch phía sau càng cúi thấp đầu, không dám hé ra nửa lời.

Phía sau Dung Lạc vang lên giọng nói trào phúng.

"Dung Lạc! Cô bị thương sao?"

Không đợi Dung Lạc mở miệng đáp lại, Hạ Nhi bước sang bên cạnh, đưa tay bật đèn lên.