Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 146: Hoa đào nát



Trên du thuyền.

Chuyến đi ngoạn biển ở hòn đảo xinh đẹp thuộc quyền sở hữu của đại thế gia Nam Cung tổ chức.

Hạ Nhi sau khi trở về phòng, được Hàn Tịch dặn dò phải dùng thân phận Trầm tiểu thư tiếp tục tham dự một buổi tiệc trên du thuyền Sarita, vì thế hiện giờ cô phải ngoan ngoãn đi theo Hàn Tịch lên du thuyền.

Du thuyền màu trắng xa xỉ, vẻ đẹp tinh tế lại thanh lịch đậm chất Pháp với những cánh buồm trắng vươn cao kiêu hãnh giữa biển xanh. Du thuyền này có một hồ bơi khổng lồ, bãi đáp trực thăng, phòng tập thể dục, rạp chiếu phim và cả phòng hội nghị, rất nhiều phòng ngủ dành cho du khách, vô cùng xa hoa, bài trí sang trọng trang nhã, chính là hình thức giải trí xa xỉ chỉ được sử dụng trong tầng lớp quý tộc.

Một số các khách mời trong buổi tiệc đại thọ Nam Cung gia đều đang ở đây, mỹ nhân hưởng thụ làn gió trong lành, tắm nắng, hoặc một số thưởng thức những bữa ăn cao cấp trong không gian sang trọng, thanh lịch. Còn các vị thiếu gia lại trải nghiệm lặn biển, câu cá, chèo thuyền, bơi lội...

Và tất nhiên, đây còn là địa điểm lý tưởng để các đại minh tinh "sống ảo" sang chảnh, đăng lên weibo hay các trang mạng, khoe khoang các hội bạn thân thiết, hoặc đơn giản chỉ là một kỳ nghĩ dưỡng xa xỉ không dễ dàng có được.

Mặt trời tỏa những tia nắng rực đỏ trải dài cả vùng biển rộng, đan xen giữa những hòn đảo xa xăm cùng bữa tiệc cocktail sinh động chuẩn bị đón hoàng hôn buông xuống.

Vì Khương Tình đang giải quyết một mối hoạ mà tự bản thân gây ra, chính là vị thiếu gia 'Nam Cung Thiên' hôm trước bị đánh đến không ra hình người, nên giờ phút này Hạ Nhi rất rảnh rỗi, một mình nằm trên boong thuyền, nhắm mắt hưởng thụ làn gió trong lành dịu nhẹ.

"Hàn Tịch, buổi tiệc vô vị đó khi nào thì kết thúc?"

Hàn Tịch hơi cúi đầu, kính cẩn đáp:

"Trầm tiểu thư, nó chỉ vừa mới bắt đầu thôi."

Hạ Nhi bĩu môi, liếc nhìn ánh nắng đang chiếu sáng rực rỡ cả một vùng biển lớn.

"Cô đang nhắc tôi phải tham dự nó đúng không?"

"Tiểu thư! Nó là buổi tiệc đáp lễ của Nam Cung gia dành cho khách mời. Dù chỉ qua loa, cô cũng nên xuất hiện một chút." Hàn Tịch thấp giọng cung kính nói.

Hạ Nhi hít sâu một hơi, cô không muốn tới mấy buổi tiệc tùng vô bổ này, nhưng Hàn Tịch đã nói như vậy, cô lại phải giữ cái danh hiệu Trầm tiểu thư, thể diện phải cho bọn người đại thế gia thấy đủ.

Vì thế dù vạn phần không muốn, Hạ Nhi cũng phải thả hai chân xuống, đứng dậy bước tới sảnh chính du thuyền.

Hàn Tịch đi phía sau lưng cô, khoé môi cong lên nụ cười nhu hoà dịu dàng.

Hạ Nhi bừa bước lên tầng sảnh, nhìn khung cảnh xa xỉ đến choáng ngợp, chiếc thuyền này, quả đúng là vô cùng tinh xảo, giống như được chạm vàng nạm bạc, phi thường hoa mỹ, lại không hề lộ ra vẻ dung tục, trong không khí mang theo hương thơm an thần nhàn nhạt, bàn ghế đều hoa lệ rực rỡ, sự quý giá và xa xỉ đó không khỏi khiến cô bất ngờ kinh ngạc.

Hạ gia cũng có rất nhiều du thuyền, chỉ là không trang trí quá mức hoa lệ như vậy.

Gió thổi lên tung bay mái tóc cô, trên người Hạ Nhi chỉ mặc một chiếc váy mỏng màu trắng thanh lịch, nhìn xung quanh mỹ nữ như mây, nhiều người còn mặc những bộ bikini hai mảnh vô cùng gợi cảm ngồi bên cạnh hồ bơi khổng lồ ở chính giữa, nam nữ cùng nhau chơi đùa đến quên trời quên đất, chính là khung cảnh xa hoa truỵ lạc trong truyền thuyết.

Hạ Nhi nhìn mà có chút nghẹn họng.

Này là buổi tiệc đáp lễ sao?

Hàn Tịch đứng phía sau thấp giọng cười một tiếng, ôn nhu mở miệng:

"Trầm tiểu thư, bọn họ là thiên kim thiếu gia, dự một buổi tiệc trên du thuyền xa hoa bậc nhất, tất nhiên sẽ có chút phóng túng."

Hạ Nhi nhíu mày, quay đầu lại nhìn Hàn Tịch.

"Nam Cung gia thật sự quá rảnh rỗi, buổi tiệc vô bổ như thế này, hằng năm đều tổ chức?"

Hàn Tịch gật nhẹ đầu, cười như không cười đáp:

"Đúng vậy! Lúc cô ở Hạ gia hẳn cũng được mời tới, nhưng chắc ông Hạ sẽ không để cô đi."

Hạ Nhi trầm mặc, quả thật khi xưa ông nội quá mức cưng chiều bảo bọc cô, nên chưa từng phải tham gia bất kì một buổi tiệc đại thế gia nào. Mọi thứ đều lấy tâm tình của cô làm trọng, Hạ gia vì thế không hề nổi bật lắm trong các đại gia tộc, tuy rằng Hạ gia vốn dĩ có thể sánh ngang Khương gia, nhưng có một cô cháu gái không màng thế sự như cô, ông Hạ lại dầu muối đều không ăn, quá kín tiếng lại cố chấp, chỉ điên cuồng với công việc, có lẽ vì thế đã khiến mối quan hệ giữa Hạ gia và các đại gia tộc khác không có sự liên kết.

"Trầm tiểu thư. Buổi tiệc tối nay có Bối gia tham dự." Hàn Tịch đột nhiên mở miệng nói.

Hạ Nhi đang trầm tư nghe thấy liền nhíu mày, quay đầu nhìn Hàn Tịch.

"Là vị nào của Bối gia?"

Hàn Tịch cười khẽ, cúi đầu cung kính đáp:

"Là Bối Lạc tiểu thư, vì chậm trễ nên không tham dự được đại tiệc mừng thọ Nam Cung gia, hôm nay vừa tới."

Hạ Nhi bật cười, giọng điệu cực kỳ ngả ngớn:

"Đoá hoa đào nát này của Khương Tình quả thật cứ như ruồi bọ đánh mãi không chết được."

Hàn Tịch đứng bên cạnh chỉ cong nhẹ khoé môi, không nói gì.

Bên cạnh liền vang lên tiếng cãi nhau.

"Trên thuyền này toàn người cao quý, tại sao con hồ ly tinh thích quyến rũ người khác như cô lại ở đây?"

Giọng nữ nhân lạnh lẽo lại bén nhọn không chút cố kỵ vang lên.

Hạ Nhi nhíu mày, giọng nói này rõ ràng là của Bối Lạc.

Cô nhớ rõ Bối Lạc chính là một tiểu thư tao nhã thanh cao, tại sao lại dùng từ ngữ khó nghe như vậy ở buổi tiệc toàn là người trong đại thế gia chứ?

"Bối Lạc! Cô ăn nói cho cẩn thận, tôi là được Tình dẫn đến đây, cô không thể mở miệng một câu là xem tôi không ra gì như thế."

Giọng nói mang chút uỷ khuất lại vô cùng yếu đuối.

Xung quanh ngay lập tức đồng tình với cô gái vừa cất giọng, nữ nhân vừa nói chính là Giai Mộng Kỳ, hiện tại cô ta đang bị Bối Lạc ép sát gây hấn bên cạnh bể bơi.

Bối Lạc mặt mũi như đào mận, cặp mắt cao sang đẹp đẽ, mỗi cái nhăn mày đều mang mùi vị tự nhiên, thậm chí còn mang theo hương vị của thiếu nữ, ngồi trên ghế nhếch môi cười lạnh, giọng điệu toàn bộ đều là xem thường cùng khinh miệt:

"Giai Mộng Kỳ, cô là cái thứ gì chứ? Nếu Khương Tình để ý cô đến như vậy, đã không mặc kệ cô bị chèn ép trong giới quý tộc rồi."

Giai Mộng Kỳ toàn thân lại có vài phần thùy mị thướt tha, nghe thấy liền uỷ khuất cắn môi, giọng yếu ớt mỏng manh như giấy:

"Tôi xuất thân không cao quý như cô, nhưng không phải Khương Tình vẫn chọn tôi thay vì cô sao? Bối Lạc, cô đừng có quá đáng."

Hạnh Nhân đứng bên cạnh Giai Mộng Kỳ, không dám nghiêng về phe bên nào, chỉ im lặng trầm mặc.

Bối Lạc nghe thấy lại càng giận dữ hơn, cay nghiệt mở miệng:

"Chỉ là một thứ ấm giường nho nhỏ cho Khương Tình, có địa vị gì mà lên mặt ở đây? Tôi từ nhỏ đã bầu bạn bên cạnh cô ấy, một thứ thấp hèn như cô tuỳ tiện đều có thể bị vứt đi. So sánh nổi sao?"

Hạ Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền ra lệnh bảo Hàn Tịch đi thăm dò.

Hàn Tịch nhìn vẻ mặt hóng chuyện của Hạ Nhi, lại không thể làm trái mệnh lệnh của cô, nắm lấy một phục vụ gần đó hỏi qua tình hình rồi trở lại.

"Giai tiểu thư lỡ tay làm đổ rượu lên người Bối Lạc tiểu thư, vì thế liền có ẩu đả."

Hạ Nhi trợn tròn mắt, bước tới gần chiếc ghế cao ở quầy bar ngồi xuống, chống cằm hứng thú nói:

"Một Bối Lạc thanh cao lại vứt bỏ khí chất mắng đến khó nghe như vậy. Bối Lạc đây là xem Giai Mộng Kỳ thành cái gai trong mắt rồi."

Bên kia bỗng vang lên tiếng khóc thương tâm của Giai Mộng Kỳ.

"Tôi và Khương gia chủ thật ra... đã không có quan hệ gì nữa rồi. Cô đừng tìm tôi gây khó dễ nữa."

Giai Mộng Kỳ sắc mặt tái nhợt, đôi mắt ngấn lệ yếu ớt.

Bối Lạc nghe xong liền thả ly rượu trên tay xuống, vô cùng hứng thú lập tức hỏi lại:

"Cô nói... Tình chấm dứt với cô rồi?"

Hạ Nhi đứng gần đó nghe thấy liền có chút cảm giác không ổn, giống như....

"Đúng vậy! Vị hôn thê của Khương gia chủ đã trở lại. Thế nên..."

Lời nói nhỏ nhẹ mang đậm thương tâm đó vừa cất lên, một đám người đang hóng chuyện liền rơi vào tình trạng hỗn loạn.

"Hôn thê Khương gia chủ trở lại rồi?"

"Là vị Hạ gia tiểu thư gì đó đúng không?"

"Vậy... chính thất trở về, Giai Mộng Kỳ liền lập tức bị 'đá' à?"

"Vị hôn thê đó nghe nói đã mất tích ba năm rồi mà, sao lại đột ngột trở lại chứ?"

"Giai Mộng Kỳ thật đáng thương, nếu so với Hạ gia, tất nhiên Khương gia chủ sẽ biết bên nào nặng hơn rồi."

"Hôn ước từ nhỏ chính là không thể giải trừ, huống chi ba năm trước Khương gia chủ còn xác nhận 'vị hôn thê' duy nhất chính là Hạ gia Hạ tiểu thư."

Hạnh Nhân bị giật mình đến kinh hãi há hốc miệng, muốn cản lời Giai Mộng Kỳ nhưng không kịp nữa.

Bối Lạc lập tức nhảy xuống ghế, ba bước thành hai bước đi đến trước mặt Giai Mộng Kỳ.

"Cô nói... Nữ nhân kia..."

Giọng Bối Lạc run run, giống như cực hạn đè nén một nỗi sợ hãi.

Giai Mộng Kỳ cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống, phát huy đến cực điểm sự đáng thương tột cùng.

"Tôi cũng rất khổ sở, nhưng vị kia chính là hôn thê chân chính của Khương gia chủ, nay cô ấy đã trở về, tôi... tôi phải trả lại vị trí này cho cô ấy. Bối Lạc tiểu thư. Tôi cũng như cô thôi, là yêu nhưng không thể..."

Bối Lạc trợn tròn mắt, chỉ nghe được trong tai chính là câu —— Hạ Nhi trở về rồi.

Hạ Nhi sa sầm mặt, cô có chút chịu không nổi cái kiểu giả tạo của Giai Mộng Kỳ.

Vị trí của cô ta?

Trả lại?

Mẹ kiếp! Vốn dĩ từ trước đến giờ Khương Tình chính là của cô.

Hạ Nhi tức đến đen mặt, xắn tay áo muốn đi tới giáo huấn nữ nhân không biết liêm sỉ kia.

Ở nơi này không ít cánh nhà báo đang ẩn núp muốn soi mói thông tin riêng tư của các đại thế gia, huống gì đều có rất nhiều các ngôi sao hạng A nổi tiếng, tuỳ tiện mở miệng chính là sẽ bị một đám não tàn dìm cho chết đuối đấy có được không hả?

Nữ nhân Giai Mộng Kỳ này chính là đang cố ý muốn biến cô thành 'vị hôn thê' không nói lý lẽ, biến mất một thời gian dài, trở lại liền chọc phá uyên ương mà.

Hạ Nhi điên máu muốn lao lên, lại bị Hàn Tịch nắm tay kéo lại.

"Trầm tiểu thư. Cô đang họ Trầm đấy!"

Hạ Nhi trợn tròn mắt, tức đến nỗi nghẹn một bụng không có chỗ phát tiết, ngón tay đưa ra chỉ vào ba nữ nhân kia, gằn giọng từng câu:

"Cô nghĩ cuộc nói chuyện đó không để lộ thông tin tôi đã quay về à? Nữ nhân Dung Lạc kia cũng không phải đồ đần. Không chừng cô ta đang trên đường tới luôn rồi đấy. Một Dung Lạc mà thôi, nếu tôi không thể đối phó chẳng phải uổng công ba năm qua sao?"

Hàn Tịch nhìn cô, trầm thấp mở miệng:

"Tôi biết hiện tại cô không sợ Dung Lạc, nhưng cô dám chắc mình đã sẵn sàng ứng phó với cô ta chưa?."

Hạ Nhi hừ lạnh, hít sâu một hơi rồi im lặng, ngồi lại trên ghế dựa.

"Hạ Nhi?"

Giọng nữ nhân có chút sắc bén vang lên.

Hạ Nhi ngẩng đầu, ngay lập tức muốn chửi thề.

Oan gia ngõ hẹp có lẽ chính là thế này.

Bối Vy —— cô ta thế mà cũng tới đây.

Đây mới chính là một đoá hoa đào nát đúng nghĩa đấy!!!