Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 238: Tôi là an tranh



Đêm khuya, Hương Vũ một thân khí chất lãnh ngạo, ngồi một mình ở quán bar M, tay cầm ly rượu, liên tục uống rồi lại rót rượu.

Không ít người để ý đến vẻ mặt lạnh như băng của Hương Vũ, nhưng vẫn ngăn không được nhiều người muốn tiếp cận đến, có không ít nam nhân tiến lên, lại xém chút bị đánh đến đầu rơi máu chảy.

Đám người đứng bên ngoài liền nhớ đến, có tin đồn gần xa trong thế hệ trẻ hiện tại của các đại gia tộc. Chính là — Hương đại tiểu thư không yêu thích nam nhân, cũng chưa từng yêu đương qua với bất kì kẻ nào.

Hương gia nổi tiếng trong lĩnh vực đồ cổ và chế tác trang sức đá quý. Cũng xem như là một đại gia tộc lớn. Đại tiểu thư Hương gia có tiếng là thuần khiết như châu ngọc, vừa du học từ nước M về, tình trường tựa như một tờ giấy trắng, thế nhưng lâm vào cái dạng này, không khó làm người ta suy đoán là thất tình.

Khó được nhìn đến một mỹ nhân cao lãnh xuất thân hào môn lại có bộ dáng thất hồn như vậy, cơ hồ toàn bộ nữ nhân ở quán bar đều cố gắng hết sức lấy dũng khí bước tới.

Mỹ nhân có thân phận cao lại soái khí, liền thất tình đều có mị lực hấp dẫn người như vậy.

Thật vất vả chờ đến cơ hội này, những nữ nhân xung quanh nhìn thấy đương nhiên không nghĩ sẽ bỏ qua.

"Hương gia, tôi có thể ngồi xuống không?"

Một nữ nhân kiều mị đi đến, dáng người cực tốt, các nữ nhân ăn mặc lỏa lồ khác càng có thêm can đảm đi tới, chỉ là không dám tiếp cận gần, lả lướt lượn qua lại trước mặt Hương Vũ.

Nữ nhân làm việc trong quán bar, đa phần đều một bộ dạng mị lực, câu dẫn mười phần như vậy. Huống hồ quán bar M là một địa điểm tửu sắc hàng đầu ở nước S.

Cô gái tiếp cận Hương Vũ không nghe thấy câu trả lời, đánh bạo vươn tay ra, chỉ là, tay còn không có đụng được tới người Hương Vũ, đã bị ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng đánh lui.

Cô gái kiều mị hạ tầm mắt, cô ta nghe thấy không ít tin đồn Hương đại tiểu thư có hứng thú với nữ sắc, nhưng ánh mắt kia vừa liếc tới, lại khiến toàn thân cô ta phát run, sợ hãi bản thân liệu có phải nhầm lẫn chỗ nào không?

Vội hít sâu một hơi, cô ta vẫn cố gắng đè nén sự khủng hoảng trong đáy lòng xuống, vì chiếm được mỹ nữ chất lượng tốt đến thế này, trên mặt lại khôi phục tươi cười, tay đưa ra kéo ghế dựa, lớn mật ngồi xuống bên cạnh.

"Hương gia, hôm nay như thế nào lại cô đơn như vậy?"

Nữ nhân ưỡn ngực lộ ra hai bầu ngực căng tròn cỡ lớn, hơi hơi hướng về phía Hương Vũ mà nhích lại gần, thanh âm vũ mị lả lướt.

Tầm mắt Hương Vũ lơ đãng nhìn một mảng màu trắng ở trước mặt đảo qua đảo lại, lại lần nữa giơ lên ly rượu, một hơi đem nửa ly còn lại uống sạch.

"Cạnh" một tiếng, chiếc ly rỗng để lên mặt bàn, Hương Vũ đưa tay muốn đi lấy chai rượu vang đỏ đã được mở ra trước mặt để rót vào.

Cô gái ngồi bên cạnh biết Hương Vũ vừa chú ý đến ngực của mình, lá gan cô ta lại lớn thêm một chút.

Nhìn trên nhìn dưới, cả thân thể này của cô ta chỉ có một vũ khí gây sát thương nhất, chính là ngực. Bình thường cũng không ít nam nhân và nữ nhân để ý đến, nữ nhân chạm vào cô ta cũng nhiều không đếm xuể, so với nam nhân còn nhiều hơn. Vì thế, cô ta rất tự tin vào mị lực của bản thân.

"Hương gia, đừng một mình uống rượu giải sầu, tôi cùng cô có được không?".

Nữ nhân nhích lại gần phía trước, đôi tay bắt lấy chai rượu vang trong tay Hương Vũ, hai tay trực tiếp để ở trên bàn tay thon dài trắng nõn của Hương Vũ, không tiếng động vuốt ve một cái.

Trong lúc cọ xát, âm thanh nữ nhân nũng nịu lại lần nữa vang lên:

"Hương gia, đừng không vui nữa! Thế giới này còn có rất nhiều thứ tốt đẹp, người ta cho cô đi khám phá, nhất định cô sẽ rất yêu thích nha."

Hương Vũ nhíu mày, lạnh mặt dùng một chút lực giật mạnh tay, cô ta chỉ có thể thả tay ra.

Khuôn mặt Hương Vũ chỉ lạnh đi vài phần, nhưng thoạt nhìn cũng không có tức giận, nhàn nhạt hỏi một câu:

"Cô nói tốt đẹp? Đó là cái gì?"

Nữ nhân kiều mị kia mới vừa còn bị làm cho hoảng sợ, hiện tại nghe thấy câu này giống như lấy lại động lực, trong lòng vô cùng cao hứng.

"Cái này..." Nữ nhân vươn đôi chân thon dài, ở trên chân của Hương Vũ chậm rãi cọ sát một chút, giọng nói mị hoặc câu dẫn: "Hương gia, cô cảm thấy tôi thế nào?"

"Xấu!"

Hương Vũ bình thản ném ra một chữ, lại lần nữa giơ lên ly rượu đã rót đầy.

Trước mặt cô ta vốn có một đám nữ nhân đang nhìn lén, nghe Hương Vũ chê bai ghét bỏ nói cô ta xấu, mặt mũi của cô ta đều mất sạch. Trong lòng uất nghẹn một bụng hoả.

Cô ta lúc nào thì bị xem là xấu? Muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn dáng người có dáng người, sao có thể sẽ xấu a.

Nghĩ đến những kẻ có tiền, đặc biệt là những người như Hương Vũ, lớn lên đẹp mắt hơn cô ta, lại có rất nhiều tiền, sinh ra đã là thiên kim danh gia vọng tộc, yêu cầu nhất định rất cao, cô ta cũng cũng chỉ có thể nuốt xuống ngụm hoả này.

"Hương tiểu thư nói đùa rồi, cô không nhìn, làm sao liền biết không đẹp chứ?"

Nữ nhân nhướng mày, lại lần nữa vươn tay ra.

Ở thời điểm tay của cô ta sắp đụng tới khuôn mặt Hương Vũ, phía sau một âm thanh yêu dị mị cốt truyền tới.

"Hương Vũ! Cô thật có nhã hứng ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt nhỉ?"

Nữ nhân đang cố câu dẫn Hương Vũ ngay lập tức quay đầu lại, cô ta nhìn thấy một nữ nhân phong hoa tuyệt đại đang đi tới đây, không tự giác mà nuốt một ngụm nước miếng.

Toàn thân trang phục thể thao tuỳ ý lại thoải mái, thân hình nữ nhân cao gầy cân xứng, màu da trắng mịn nhẵn nhụi tựa như hàn ngọc, mà một phần da thịt lộ ra nơi cổ áo, nhìn có vẻ mỏng manh trắng như tuyết, làn da lại tinh tế rõ ràng.

An Tranh nhìn Hương Vũ, đột ngột quỷ quái cười lên một tiếng, ánh mắt đen như vực sâu không thấy đáy khiến người ta không dám nhìn thẳng, hơi khép hờ mắt lại, thu bớt màu sắc quái đản đen tối kia, càng để lộ ra sắc đẹp tinh xảo tuyệt lệ.

Hương Vũ nhíu mày, sau đó liền bật cười, vươn tay lấy một ly rượu rỗng, rót đầy một ly rượu đỏ đưa tới trước mặt An Tranh, ngữ khí thản nhiên:

"Uống một ly không An tổng?"

An Tranh cong nhẹ khoé môi, tao nhã ngồi xuống ghế sofa đối điện Hương Vũ, chân trái vắt qua chân phải, vươn tay nhận lấy ly rượu, ngữ khí ngả ngớn trêu chọc:

"Mặt cô viết rõ hai chữ 'thất tình' đấy. Sao vậy? Tâm trạng không tốt liền đến đây tìm gái chơi đùa sao?"

Dứt lời, An Tranh đưa ly rượu lên môi uống một ngụm, mắt đào hoa liếc về phía nữ nhân kiều mị yêu dã ngồi bên cạnh Hương Vũ, lại cười một tiếng rất thấp, rất nhẹ, giống như một đóa Mạn Đà La nấp trong bóng tối sâu thẳm của địa ngục, mặt trời chiếu xuống dường như cũng phải tăm tối mất ba phần.

Nữ nhân ngồi cạnh Hương Vũ nhìn thấy liền toát mồ hôi lạnh, thế nhưng giá trị nhan sắc của An Tranh thật sự khiến cô ta không kìm lòng được. Đối diện với một đôi mắt xinh đẹp tựa như vui mà chẳng phải vui, cô ta liền cười đến vũ mị câu dẫn:

"An tổng! Thật lâu rồi mới thấy An tổng..."

Cô ta còn chưa dứt lời, căn phòng bao vọng đến giọng nói cực kỳ dễ nghe, vừa trêu tức lại vừa lạnh nhạt:

"Khẩu vị của cô càng ngày càng kém nhỉ, mặt hàng này... thật sự cũng quá xấu rồi."

Hai chữ 'tới đây' từ miệng cô gái vừa định thốt ra ngay lập tức mắc ở cổ họng rồi bị nuốt xuống.

Hương Vũ quay đầu liếc nhìn cô ta, chậm rãi giơ tay lên ra hiệu.

Phía sau liền có hai nam nhân thình lình bước tới, không nói không rằng nắm lấy hai cánh tay cô ta, lôi đi như lôi một bao tải.

Nữ nhân nhìn thấy hai nam nhân vạm vỡ không biết từ đâu xuất hiện lôi cô ta đi liền sợ đến ngây người, tay chân quẫy đạp, cô ta gào thét loạn cả lên.

"Hương gia, Hương gia..."

An Tranh nhìn thấy lập tức mỉm cười, cười đến nỗi cơ mặt sắp co giật mới nghe thấy Hương Vũ nói với cô ta một câu:

"Cô cảm thấy bản thân mình tốt đẹp, nhưng tôi nhìn thấy cô liền cảm thấy buồn nôn."

Dứt lời, Hương Vũ đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm, trầm giọng ra lệnh:

"Ném cô ta ra ngoài."

Hai nam nhân lực lưỡng ngay lập tức dùng một miếng băng keo dán chặt miệng nữ nhân đang la hét lại, sau đó xách cô ta lên như xách một con gà, tàn bạo ném mạnh ra khỏi cổng chính quán bar.

An Tranh hạ tầm mắt, bộ dạng biếng nhác tuỳ ý, cười như có như không:

"Xem ra để thắng được Khương Tình, ba năm qua cô cũng rất nỗ lực."

Hương Vũ liếc nhìn An Tranh, buông một câu:

"Như nhau thôi."

An Tranh nhàn nhã uống một chút rượu, không hề phản bác mà cười khẽ:

"Cô nói cũng đúng."

Hôm nay An Tranh ăn mặc nhẹ nhàng, cực kỳ phóng khoáng, kết hợp với thái độ ngả ngớn tuỳ ý, hình thành nên một sự quyến rũ thu hút toàn bộ sự chú ý của nữ nhân trong quán bar.

Tuy rằng soái khí mê người là thế, nhưng tuyệt nhiên không một ai có cam đảm bước lên tiếp cận.

Một lúc sau, Hương Vũ liếc nhìn An Tranh, dường như có chút suy nghĩ, thản nhiên hỏi:

"Cô buông Hạ Nhi rồi?"

An Tranh gõ những ngón tay thon gầy lên tay vịn sofa, nghiêng đầu nhìn Hương Vũ, hỏi ngược lại một câu:

"Cô buông Bối Lạc rồi à?"

Hương Vũ trầm mặc không lên tiếng, nhưng thái độ là mặc nhận.

An Tranh thấy vậy, trong lòng càng thêm chắc chắn, hắng giọng nói:

"Cô không quên được Bối Lạc, thì cứ việc tiếp tục theo đuổi, theo đến khi cô ấy mệt mỏi không còn sức đẩy cô ra nữa thì thôi. Việc gì phải ngồi đây tự giày vò bản thân mình thế này?"

Hương Vũ tựa hồ suy tư, ngay sau đó thái độ rất dứt khoát:

"Không được."

Ánh mắt An Tranh hướng về phía Hương Vũ, nghiêng đầu như có chút khó hiểu.

Sau khi nói câu đó, Hương Vũ nhất thời cũng không nói ra được lý do là tại sao, khóe miệng giật giật, sắc mặt trông có vẻ không ổn lắm.

An Tranh nhìn Hương Vũ một lúc lâu, bất thình lình nói:

"Bối Lạc vẫn còn yêu Khương Tình?"

Bàn tay đặt trên bàn của Hương Vũ hơi run rẩy.

Những lời dư thừa cô không nói nữa, tin rằng nữ nhân bên cạnh đều hiểu cả.

An Tranh đích thực cũng hiểu ra chỉ trong vài giây.

"Hương Vũ. Cô và tôi khá giống nhau, nhưng cô may mắn hơn tôi, không phải sao? Bối Lạc yêu Khương Tình, nhưng đó chỉ là một thứ tình cảm xuất phát từ một phía, Khương Tình đâu có yêu cô ấy, cô vẫn có cơ hội, không phải à?"

An Tranh lay động ly rượu vang trong tay, đáy mắt tối xuống, tựa hồ tự giễu lại che giấu thứ cảm xúc gì đó bất chợt thoáng qua, ngữ khí không đậm không nhạt:

"Còn tôi, một chút cơ hội cũng không có. Chỉ có thể ngồi ở đây, lòng hướng về cô ấy, trong khi cô ấy lại toàn tâm toàn ý đặt cả trái tim và tình yêu cho một người khác không phải là tôi."

Dứt lời, An Tranh uể oải dựa người vào sofa, gác hai chân lên bàn, dáng vẻ vẫn toát lên phong thái của một kẻ ăn chơi lêu lổng, nhưng cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi.

An Tranh tiện tay cho vào túi, rút ra một điếu thuốc. Khi ngọn lửa bùng lên trước mặt liền hơi nheo mắt lại, góc nghiêng cực kỳ hút hồn.

"Cô hút thuốc từ bao giờ?" Hương Vũ thấp giọng hỏi.

An Tranh nghiêng đầu qua, cho dù không cố tình chọc ghẹo, chỉ ngồi đó rướn môi cười nhạt thôi cũng đủ khiến các cô gái xung quanh đỏ mặt xấu hổ.

Trên người An Tranh vốn dĩ có một sức hút rất đặc biệt, nửa chính nửa tà, không dễ chọc vào, nhưng lại đậm khí chất của một nữ nhân cường thế mạnh mẽ, nữ nhân nhìn thấy liền có cảm xúc rung động tận tâm can.

"Từ ba năm trước đi. Lúc Hạ Nhi ở nước A." An Tranh nói.

Hai người cứ ngồi đối diện nhau như vậy, ly rượu vơi rồi lại đầy, chẳng mấy chốc chai rượu rỗng trên bàn đã nhiều hơn năm chai.

Điện thoại Hương Vũ bỗng đổ chuông.

Hương Vũ say khướt, chính là say đến không biết gì cả.

An Tranh đầu óc vẫn còn tỉnh táo, đưa tay lấy điện thoại trong túi Hương Vũ, ngón tay lướt nhẹ nhận cuộc gọi.

[Cô đang ở đâu?]

Giọng nữ nhân trong điện thoại bén nhọn lại đầy phẫn nộ.

An Tranh không nói gì, chỉ nhìn Hương Vũ đang bất tỉnh nhân sự, suy nghĩ một lúc lại quyết định nói gì đó, chưa kịp cất lời thì bên kia điện thoại Bối Lạc đã gầm lên một cách dữ tợn:

[Cô chơi tôi xong liền trốn trốn tránh tránh, nữ nhân như cô có biết đến hai chữ 'trách nhiệm' hay không hả?]

An Tranh nghe thấy, tay cầm điện thoại hơi run một chút, cố nén cười.

[Tôi cho cô ba mươi phút, ngay lập tức đến...]

Không đợi Bối Lạc nói hết câu, An Tranh ho khan một tiếng, điều chỉnh tông giọng bình thản nhất:

"Hương Vũ say rồi."

[....]

"Tôi là An Tranh."

[...]