Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 301: Cả Đời



Dùng xong bữa, Hạ Nhi trở về phòng cho khách mà La quản gia chuẩn bị cho cô.

Vừa bước vào phòng, lúc cô định tắt đèn thì nhớ ra vẫn chưa khóa cửa.

Cô chạy ra tới cửa định khóa thì cửa bị đẩy vào từ bên ngoài.

Hạ Nhi giật mình.

Khương Tình nhàn nhã bước vào phòng, dáng người thướt tha, bước chân nhẹ nhàng, khoé mắt bên môi mang ý cười, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, nụ cười dịu dàng, đuôi mày u tĩnh, có hương vị rất mộc mạc thanh nhã, như cành hoa ngọc lan trắng ngạo nghễ.

Hạ Nhi có chút phẫn nộ, cô khoanh hai tay lại, chậm rãi đi tới một góc sát cửa sổ của phòng ngủ, nơi đó có một chiếc ghế dáng dài, loại ghế "quý phi" rất sang trọng tao nhã.

Hạ Nhi lười biếng nằm nghiêng người trên ghế, nhắm mắt lại, hai tay đan lại đặt trên ngực, hai chân vắt chéo gác lên ghế.

Khương Tình hắng giọng, sau khi thấy cô không động tĩnh gì, mới đổ nửa người trước, nhỏ giọng gọi:

"Bảo bối à.."

Hạ Nhi nằm yên đó bất động, giọng nói bay qua:

"Nếu chị không muốn chết thì an phận đi."

Khương Tình ồ lên ra vẻ đã hiểu:

"Lời đe doạ này đáng sợ đấy, bảo bối."

Nụ cười như thấm sâu vào đôi mắt nâu sẫm, nhưng qua ánh sáng mờ ảo hình như nó lại hơi mơ hồ không rõ:

"Nhưng tôi muốn ôm em ngủ."

Hạ Nhi nhướng mày, còn chưa hiểu gì, Khương Tình đã đột ngột khom người hôn lên môi cô.

Hạ Nhi chỉ cảm thấy hơi thở bỗng ngừng lại trong khoảnh khắc, đầu óc thiếu khí, hoàn toàn trống rỗng...

Hơi thở thanh mát dịu nhẹ nơi bờ môi mơn man trên làn môi cô, từ sự công chiếm mãnh liệt tới sự triền miên dịu dàng.

Cũng trong vài giây sau đó, xúc giác và khứu giác của cô lập tức quay lại.

Hạ Nhi ngậm chặt răng, chỉ nghe thấy Khương Tình rên khẽ 'ưm...' một tiếng, cô cũng đẩy Khương Tình ra.

Khương Tình bị cô đẩy, loạng choạng lùi ra.

Sau khi đứng vững, Khương Tình nhẹ nhàng lấy ngón cái quẹt khóe miệng. Nhìn thấy trên đầu ngón tay có chút máu, bỗng bật cười khe khẽ.

Hạ Nhi mở mắt ra, cô hít sâu một hơi, lại hít sâu một hơi, mới đè nén được sự tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn Khương Tình một cái, ánh mắt cảnh cáo rõ nét, giây lát, cô cười một tiếng, cực kỳ ôn nhu, ánh mắt cũng là bất đắc dĩ:

"Khương Tình! Mặt dày cũng có mức độ thôi."

Khóe miệng Khương Tình cong lên độ cong ưu nhã dịu dàng, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt, nụ cười mở rộng.

Hạ Nhi mím môi, từ lúc mới quen biết cô đã nhận ra nữ nhân này bên ngoài thì tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, một bụng lòng dạ hiểm độc ý đồ xấu xa với cô mà.

Khương Tình vừa cười đi vòng đến kệ tủ rượu, tự tay rót rượu vào hai chiếc ly, ngón tay như ngọc nhẹ nhàng đưa ly rượu đầy về phía cô, ấm giọng nói:

"Tôi cũng chỉ muốn ôm em thôi, dù sao tình trạng hiện tại của tôi cũng không thích hợp cho việc vận động kịch liệt đó. Em lo cái gì?"

Trên khuôn mặt Khương Tình hiện ra nhiều loại vẻ mặt phong phú nhìn cô.

Nào giống như một nữ nhân bình thường cao trên đám mây, đạm mạc xa cách trông xuống mọi người, bất cứ người nào ngay cả thân cận một bước cũng không thể với tới.

Thân thể cô khẽ run một cái, tay vô thức đưa ra nhận lấy ly rượu vang, chậm rãi uống một ngụm.

Hơi cay nồng xộc vào cổ họng, lan tới từng lọn tóc. Giây phút này, chút ánh sáng trong trong đôi mắt hổ phách dường như bỗng chốc bùng cháy.

Nhờ tia sáng mờ ảo trong căn phòng, cô hình như thấy được một nữ thần đang đứng trước mặt mình, dung nhan tinh mỹ tuyệt luân, lại ngửi thấy mùi hương thanh mát trên người tựa như sen như tuyết.

Nhất định là do men rượu cô mới cảm thấy mùi hương ấy lúc này quá sức hớp hồn.

Cho dù Khương Tình chỉ bình thản đứng ở đó, cô cũng dễ dàng liên tưởng tới những cảnh tình cảm đắm đuối trong quá khứ, nhớ tới dáng vẻ gợi cảm cùng dụ hoặc đến cực điểm của nữ nhân này mỗi lúc cởi bỏ bộ đồ sang trọng trên người, bên tai hình như cũng là những lời nói ôn nhuận từ tính, làm đáy lòng người ta mê mẩn đến phát điên:

Bảo bối...

Hạ Nhi cảm thấy nụ hôn vừa rồi của Khương Tình đã dễ dàng khơi gợi cơn nghiện của cô.

Cô nghiện những say đắm về dục vọng điên cuồng với nữ nhân này.

Khương Tình ở trên giường chính là một cơn nghiện đáng sợ đối với cô.

Cả đời.

Hai chữ không nặng không nhẹ, đập mạnh vào trái tim Hạ Nhi, như đang âm thầm bén rễ trong lòng.

Hạ Nhi mím môi, vành tai khẽ hồng, một lúc sau mới thốt ra được mấy chữ:

"Đồ mặt dày."

"Tại sao tôi lại là đồ mặt dày?"

Khương Tình đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống, chậm rãi ngẩng đầu, nghiêng về phía cô:

"Tôi chưa làm gì em cả mà, em nói có lý một chút được không hả?"

Khương Tình vừa dứt lời đã đổ người xuống bên cạnh cô, vòng tay qua ôm lấy cô, cằm tựa vào hõm cổ.

Hạ Nhi thoáng chốc đã bị dọa cho sợ, đôi mắt hổ phách bỗng chốc trở nên hoảng loạn, mặc dù muốn phản kháng, nhưng lại sợ chạm vào vết thương trên người Khương Tình, cuối cùng lại không dám động.

Một đôi con ngươi nâu sẫm chứa ý cười nhìn thật sâu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dường như trong đôi mắt hổ phách ấy hiện lên vẻ rực rỡ giống như những áng mây ngũ sắc.

Khương Tình cúi đầu cười một tiếng, lại nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của cô, ôn nhu nói:

"Yên tâm. Tôi sẽ không quá phận. Nhưng nếu em còn nhìn tôi theo kiểu đề phòng sói đói như thế, tôi không chắc mình kiềm giữ được đâu."

Hạ Nhi vẻ mặt như biết ngay là sẽ như vậy, ngọn lửa trong lòng lại bùng lên.

Cô thầm hít sâu, đè nén nó xuống, cố gắng giữ cho ánh mắt thật bình tĩnh:

"Chị đừng có mà làm bậy đấy."

Khương Tình gật nhẹ đầu, ẩn giấu nụ cười nơi khóe miệng.

Ánh trăng sáng ngời, lạc vào bậu cửa, soi sáng mái tóc nâu nhàn nhạt của Hạ Nhi, giống như một lớp vải voan choàng lên đầu.

Dáng vẻ biếng nhác chẳng thèm đoái hoài của cô rất đẹp, khi cô cụp mắt xuống, cũng đẹp đến mức làm đáy lòng người ta thổn thức.

Khương Tình không nhịn được, giơ tay sờ đầu cô.

Hạ Nhi chẳng quá giật mình vì hành động này của Khương Tình, cô chỉ rất lạnh nhạt gạt tay Khương Tình ra, mắt lạnh cảnh cáo.

Mùi hương như lan như sương hòa cùng mùi sữa tắm thanh thanh, tất cả đều lọt hết vào hơi thở của cô.

Dáng vẻ ngây người của cô trông có chút ngốc nghếch.

Cô gái mình yêu đang gần ngay trước mắt, Khương Tình lại có phần không kìm được lòng mình, bất giác cúi đầu hôn cô.

Bờ môi gần như sắp dính lại, Hạ Nhi chợt giật mình, đẩy Khương Tình ra, nhịp tim của cô không ngừng tăng cao và vành tai đỏ lựng.

"Bảo bối..."

Ngữ khí của Khương Tình mang vài phần van nài cùng khẩn cầu, kết hợp với khuôn mặt hơi trắng nhợt, tạo cảm giác yếu nhược lại mị hoặc đến cực điểm.

Hạ Nhi đỏ bừng mặt.

Bên tai văng vẳng tiếng thì thầm rất thấp đó, cũng rất quyến rũ, gò má lưu lại nhiệt độ nơi lòng bàn tay ấm áp. Tuy rằng không phải là lần đầu tiên, vô số những đêm trước kia, cô đều ở dưới cơ thể nữ nhân này mà phóng túng bản thân, sao lại còn ngượng ngùng kia chứ?

Cô có chút không kiềm chế được.

Huống chi một nụ cười mỉm của Khương Tình cũng đã có khả năng dao động tâm trí nữ nhân, đó là sức quyến rũ tỏa ra từ bên trong, làm người nhìn bất giác rơi vào trong nụ cười đó.

Hạ Nhi có chút sửng sốt, từ lúc nào nữ nhân này lại trở nên yếu ớt dễ vỡ như vậy?

Động chút là thể hiện dáng vẻ thương tâm trước mặt cô, rõ ràng ăn chắc cô sẽ mềm lòng nên mới làm thế.

Bản tính cô rất ít khi mềm lòng, nhưng đối với Khương Tình lại khác, chính là không có cách nào không mềm lòng.

Khương Tình cười khẽ, thái độ vẫn mềm yếu, thương tâm yếu ớt, đôi mắt hơi khép lại, hàng mi đen đậm càng tôn lên vẻ tái nhợt trên gò má, nắm tay cô không buông, ánh mắt sáng như sao nhìn thẳng vào cô, nghiêm túc nói:

"Vết thương ở sau lưng, em giúp tôi thoa thuốc nhé."

Hạ Nhi nhìn Khương Tình thật lâu, cuối cùng không có cách nào nói với nữ nhân này nửa chữ không, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Khương Tình nhìn cô chằm chằm, bất giác nở nụ cười, nụ cười ôn nhuận như ngọc, đặc biệt ấm áp vô hại, phảng phất trên hàng mi cũng nhiễm ý cười

Dưới ánh đèn mờ, cặp mắt nâu sẫm kia đặc biệt trong suốt lấp lánh, hai mắt cong lên, tươi cười sáng rỡ ấm áp.

Vết thương trên người Khương Tình rất nặng, nhìn mà ghê người.

Hạ Nhi bôi thuốc, động tác tay rất nhẹ.

Bị Khương Tình ngồi đối diện nhìn đến mất tự nhiên, Hạ Nhi áp chế chút chua xót không nói nên lời trong lòng, lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nhanh gọn xử lý miệng vết thương.

"Đau không?"

"Không đau."

Khương Tình nói rất nghiêm túc thành khẩn, không hề nhìn ra chút dấu vết dối gạt.

Đại khái khuôn mặt nữ nhân đối diện quá đẹp, hoặc cũng có thể vì cô mỏi mệt cho nên hơi hoảng hốt, Hạ Nhi sững sờ trong chốc lát.

Hai mắt Khương Tình chớp chớp, tươi cười thuần khiết, hàng mi thật dài phảng phất như bị ánh đèn nhiễm lên một lớp màu vàng, bàn tay như ngọc vẫn phủ lên tay cô, nâng hai tròng mắt màu nâu sẫm nhìn cô, mang vài phần như khẩn cầu:

"Ngủ lại cạnh tôi được không?"

Hạ Nhi hơi sửng sốt, còn chưa chờ cô phản ứng lại, Khương Tình đã một tấc lại muốn tiến thêm một bước, những ngón tay hơi lạnh chạm lên gò má cô, động tác dịu dàng mà cẩn thận làm Hạ Nhi thoáng chốc ngạc nhiên bàng hoàng, ngay sau đó khuôn mặt Khương Tình càng lúc càng gần.

Đợi chút, hình như có gì đó không đúng!

Tại lúc chỉ mành treo chuông, Hạ Nhi đột nhiên duỗi tay ra che kín môi đối phương đang đến gần.

Nữ nhân này đúng là càng ngày càng vô lại, lại dám lừa gạt cô.

Khương Tình tựa hồ có chút bất mãn, hơi quay đầu đi, lặng lẽ nói:

"Em thật là... suýt chút nữa..."

Hạ Nhi thật sự không còn gì để nói, vừa rồi cô còn cảm thấy mềm lòng, đúng là...

"Chị còn như thế thì cút ra ngoài." Hạ Nhi gần như nghiến từng chữ mà nói ra.

Khương Tình có chút tủi thân, cũng không nói gì nữa.

Căn phòng yên tĩnh, bao nhiêu mệt mỏi, lo lắng và căng thẳng mấy ngày qua đều hóa thành cơn buồn ngủ.